Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 71

Phiên bản Dịch · 1355 chữ

Tsagaglalal chạy lên cầu.

Luồng điện sáng lóa một màu trắng lạnh toát nổi rõ trong sương mù, sấy khô màn sương, khoét thủng một lỗ hổng nơi vùng ẩm xoay xoáy xung quanh. Bà phóng qua khe hở giữa hai hàng xe hơi, biết ngay Niten và Prometheus đã cố làm gì. Bà thấy mấy ngọn giáo gãy nằm trên đất, rồi nhận ra vết máu: họ đã chiến đấu ở đây và đã bị thương. Bà thoáng ngửi thấy mùi luồng điện của họ trong bầu không khí đêm ngay chỗ họ tự chữa vết thương, luồng điện hơi chua chua, đăng đắng. Một dấu hiệu chắc chắn cho thấy họ đang yếu đi rất nhanh.

Một chiến binh Spartoi lắc lư xuất hiện trước màn sương bên tay trái bà. “Cái gì đây?” nó vừa hỏi vừa cười khúc khích. “Thịt tươi...”

Thanh kopesh hiểm ác trong tay Tsagaglalal lóe lên, nó đổ gục xuống miệng còn chưa kịp nói dứt câu.

Nhiều hình dáng đằng trước: hai con Spartoi đang phóng xuống cầu hướng về phía bà, kiếm và giáo chĩa thẳng. Spartoi rất nhanh nhẹn, nhanh dã man, vậy mà Tsagaglalal cắt chúng đứt lìa mà không hề lỡ nhịp chân. Cách đây lâu lắm rồi, khi thế giới ở một nơi rất khác, trước cả biến cố Nhận chìm của Danu Talis, bà từng được đào tạo bởi vài chiến binh tinh nhuệ đứng hạng nhất trong mọi loài tạo vật. Sau này, khi bà được gọi là Myrina và chỉ huy các chiến binh đáng kinh sợ nhất trong mọi Vương quốc Bóng Tối, bà đã truyền các kĩ năng đó cho hai cô gái dưới quyền: Scathach và Aoife.

Tsagaglalal chạy qua chiếc cuối cùng trong hàng xe. Có những dấu chân móng guốc hằn sâu trên cầu nơi bức vách kim loại bị kéo rách toạc. Bà đoán chắc đó là khi Niten và Prometheus nhận ra bầy sinh vật đang tháo thanh chắn, Elder và người bất tử đã lao vào chiến đấu với kẻ địch chứ không thà đứng nhìn và để chính mình bị giày xéo.

Thoáng nghe có mùi trà xanh trong không khí hòa với chút mùi cây anise, và rồi ngay trước mặt bà có gì đó rất mờ nhạt loáng thoáng màu xanh lơ với màu đỏ trên bức màn sương mù dày đặc. Tsagaglalal phóng tới. Một con Spartoi bị thương lảo đảo đi về phía bà, nét kinh ngạc còn hằn rõ trên mặt, rõ ràng không hiểu vì sao mình có thể bị thương. Thanh kopesh của bà giơ lên hạ xuống, sinh vật kia liền chết tươi, mặt vẫn một nét bàng hoàng y như thế.

Tsagaglalal có thể nghe được cả tiếng vũ khí chan chát phía trước, tiếng kim loại va vào kim loại, tiếng đập đùng đục của gỗ va vào thịt, tiếng rít ré của con Spartoi và tiếng càu nhàu của hai người đàn ông. Bà lao thẳng vào màn sương, thấy Elder và người bất tử đứng đâu lưng với nhau chống lại số đông gấp mười lần họ. Bộ giáp của Elder lóe lên màu đỏ, nhưng nhanh chóng nhạt đi ngay, còn luồng điện màu xanh lơ của người bất tử sáng mờ mờ những tua xoắn như tơ. Cả hai người đều bị thương trầm trọng, nhưng năm sáu sinh vật cũng đã nằm bất động dưới chân họ rồi.

Ngay lập tức, theo một mệnh lệnh không ai nghe thấy, tất cả mọi con Spartoi đều kết thành bầy tiến lên, giáo với kiếm thọc thẳng tới.

Tsagaglalal nhìn thấy Niten gục xuống vì cả chục cú đấm. Prometheus bước lùi lại đứng che trên thân thể người bất tử, canh chừng, thanh kiếm múa loang loáng, nhưng Spartoi quá đông, và lại quá nhanh. Prometheus ngã xuống, bị những kẻ không dám đối diện đâm vào sau lưng.

Bà Canh Giữ thét lên một tiếng.

Âm thanh cổ xưa và nguyên thủy, một tiếng rú hoang sơ chắc hẳn không bao giờ nên phát ra từ cổ họng một con người. Nhưng Tsagaglalal đâu phải, chưa bao giờ, là người. Âm thanh ấy cắt vào làn sương mù, xuyên thủng màn đêm, dừng hết mọi chuyển động. Con Spartoi quay ra phía có tiếng hú, bắt đầu di chuyển về hướng sinh vật mặc bộ giáp bằng sứ trắng.

Không khí đột nhiên ngập tràn mùi hương hoa lài đậm đặc, nồng nặc.

“Các pháp thuật Cơ bản,” Tsagaglalal cáu kỉnh, nện một sinh vật ngã lăn ra đất thậm chí còn không thèm nhìn tới nó. “Bình đẳng và đồng nhất. Không cái nào hơn cái nào. Nước...”

Toàn bộ một nhịp cầu hóa thành chất lỏng dơ bẩn. Sáu con Spartoi ngay lập tức bị nuốt chửng, ngã từ cây cầu đã hóa thành nước rơi tòm xuống mặt biển xa bên dưới.

“Không khí...”

Một phần khác của cây cầu vụt bốc hơi. Ba tên nữa chỉ vừa đủ thời gian hét lên một tiếng, rồi qua khoảng trống vừa chợt xuất hiện, cũng rơi mất tăm xuống làn nước vịnh không chút khoan nhượng.

“Lửa...”

Cấu trúc kim loại trải dài gần hai mét bắt đầu nóng trắng, chói lóa thành nóng sáng. Ba tên chiến binh kém may mắn bị nướng giòn thành tro chỉ trong tích tắc.

Số Spartoi ít ỏi còn lại rít ré hoảng loạn, chúng lùi bước tránh xa người phụ nữ mặc đồ trắng.

“Và Đất.”

Nhịp cầu nơi bầy Spartoi đang đứng hóa thành cát lún chảy. Thậm chí bọn chiến binh còn không kịp kêu tiếng nào thì đã bị cát phủ lấp. Sau đó nhịp cầu nhanh chóng hóa cứng và trở lại hình dạng ban đầu, để lại những dấu vết mờ mờ của mấy cái xác trên bề mặt rập rờn.

Tsagaglalal thổi bụi dính nơi bàn tay. Không chút khách khí, bà quăng xác lũ thằn lằn qua một bên, chạy đến với hai người đàn ông, quỳ xuống cạnh họ. “Các người biết không,” bà nói, “tôi mới nói với Sophie hồi sớm hôm nay rằng không có pháp thuật nào hơn pháp thuật nào. Tất cả đều tương tự và ngang bằng nhau...” Bà dừng lại. Không người nào còn động đậy. “Ồ, không,” bà nhủ thầm.

Hạ xong con Spartoi cuối cùng, bà khám phá ra rằng cả hai người đàn ông đều nằm co quắp vì những vết thương. Bộ giáp của Prometheus chỉ còn là mớ gãy nát, bộ vét đen của Niten trở thành những mảnh vụn dính vào thân hình gầy ốm. Bà dịu dàng ấn đầu ngón tay vào cổ họng Niten, nhưng không thấy có mạch đập. Không cách gì nghe được mạch của Prometheus vì ông không bao giờ có, nhưng bà banh mí mắt ông ra, chẳng có gì ngoài một màu trắng dã.

“Không,” bà nói rất hung tợn.

Elder và người bất tử đã hi sinh mạng sống để bảo vệ thành phố này.

“Không,” Tsagaglalal nói chắc nịch. “Ta sẽ không cho phép điều này xảy ra.” Rồi bà ngửa đầu ra sau hét thật lớn nỗi thống khổ của mình.

Từ trên cao nhìn xuống qua cầu Cổng Vàng, Bastet và Quetzalcoatl chợt ngửi thấy mùi hương hoa lài trong không khí và nhìn thấy khối cầu lóe trắng sáng trong màn sương bên dưới.

Sau đó là âm thanh chọc thủng màn đêm, mặc dù đã mười ngàn năm kể từ lần gần nhất còn nghe tiếng hú ấy, nhưng hai kẻ này nhận ra ngay.

Hai Elder quay nhìn nhau, rồi chạy ra phía chiếc xe đang đậu. Vài giây sau, chiếc limousine của Bastet đã rời khỏi bãi đậu xe, bánh trượt, quay tít trên vỉa hè ướt rượt. Quetzalcoatl theo sau, tự hỏi không biết lão có an toàn trở về Vương quốc Bóng Tối của mình kịp lúc không đây nữa.

Không ai trong bọn chúng muốn đối mặt với cơn phẫn nộ của Bà Canh Giữ cả.

Bạn đang đọc Yêu Nữ ( The Enchantress ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.