Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 61

Phiên bản Dịch · 1752 chữ

Trên một hòn đảo nhỏ xíu bốn bề dung nham sôi sục, Aten, Chúa tể Danu Talis, ngồi trong chuồng, chờ giờ tuyên án.

Ông ta kiệt sức, phỏng rộp, sẹo đầy mình do dung nham văng trúng, tấm áo chùng của ông lấm tấm những lỗ cháy sém. Ông cũng ý thức rằng dung nham đang dâng cao, bọt lớn hơn và thường xuyên hơn. Bầu khí vốn đã dày đặc lưu huỳnh, lúc này lại càng khó thở hơn. Nếu người ta không sớm đến giết chết ông, thì họ cũng sẽ tìm thấy ông chết vì ngạt thở mất thôi. Ông đoán chừng cả mẹ và em trai đều không ai hài lòng vì việc đó.

Ở bên kia ao dung nham, một ánh sáng trắng hình chữ nhật xuất hiện khi cánh cửa ra vào bật mở. Ba tên anpu đẩy cây cầu vào đúng chỗ, và rồi Dagon, tên cai tù, vội vã tiến đến, cặp kính bảo hộ đang đeo khiến mặt hắn thậm chí trông còn giống loài cá hơn. Hai tên lính canh khổng lồ đi cùng hắn, trong khi tên thứ ba ở lại canh cửa. Cho dù tù nhân có chế ngự được hai tên lính canh thì kẻ đó cũng không bao giờ kịp trở lại cây cầu trước khi tên lính gác trượt qua cửa và khóa cứng bên ngoài.

Dagon tránh không nhìn vào mắt ông ta trong lúc nghịch vớ vẩn cái ổ khóa số. “Đã đến lúc rồi, Chúa tể Aten.”

“Tôi biết.”

“Lính canh đã được lệnh phải giết chết ông nếu ông cố trốn thoát.”

“Không đâu, Dagon. Trốn rồi sẽ đi chỗ nào? Trốn rồi sẽ làm gì? Tôi đang ở nơi mình phải ở mà.”

Tên cai tù lục sục một tràng cười tàn nhẫn. “Chúa tể Aten, tại sao bất kì ai cũng nghĩ rằng ông tự cho phép mình bị bắt.” Hắn bất chợt nhìn lên. “Ồ,” hắn thì thầm khi nhận ra ánh bình minh. Dagon bước gần đến hàng chắn và hạ giọng. “Giống người đòi ông đấy, Chúa tể Aten. Họ đang phản đối bên ngoài nhà tù. Khắp thành phố náo loạn cả lên.” Hắn hạ giọng xuống đến mức chỉ còn là tiếng thở lào thào. “Có nhiều tin đồn cho rằng lúc này thậm chí cả một đạo quân lớn đang lên đường giải cứu ông.”

“Đạo quân của ai?” Elder hỏi nhỏ nhẹ.

“Nữ thần Ba mặt sai Huitzilopochtli đến cứu ông.”

“Anh nghe ở đâu thế?”

“Từ chính Ard Greimne đấy. Ông biết ông ta có gián điệp khắp nơi còn gì.”

Aten cúi đầu như chìm vào suy nghĩ, nhưng hai bên, cả ông và Dagon, đều biết rằng cử chỉ ấy hàm ý cám ơn tên cai tù vì thông tin vừa rồi.

Ard Greimne điều hành nhà tù khổng lồ này và chịu trách nhiệm giữ gìn trật tự trong thành phố cùng vùng đất phía bên kia. Elder cổ xưa kiểm soát một lực lượng cảnh vệ anpu và Asterion, cũng như một số loài lai tạp mới lợn đực, gấu và mèo đến từ các phòng thí nghiệm của Anubis. Một trong những niềm kiêu hãnh đáng tự hào nhất là không một giống người nào được bước đi trên đường phố Danu Talis và không một ai được đặt chân lên những phiến đá lát mạ vàng của những vòng tròn nội bộ xung quanh nhà cửa của các Elder.

Cửa xà lim lích kích mở, Aten bước ra.

“Hãy theo tôi,” Dagon nói. “Cẩn thận, mấy thanh gỗ trên cầu bị gãy đấy. Tôi đã định thay chúng, nhưng chưa có thời gian.”

Aten bắt nhịp bước đằng sau Dagon. “Tôi sắp sửa bị quăng vào miệng núi lửa, một chút cháy bỏng thế có là gì.”

Dagon không rõ Aten có mỉa mai hắn không nữa. “Ard Greimne muốn gặp ông trước khi ông rời khỏi đây.”

“Ồ, tôi chắc là ông ấy muốn hả hê đấy thôi.” Giọng Aten vẫn nhẹ nhàng. “Ông ta chẳng bao giờ ưa tôi cả, cảm giác này hoàn toàn có qua có lại. Chẳng giấu giếm gì, tôi đang kiếm người thay thế ông ta đấy.”

Dagon dẫn nhà cai trị qua cầu, rồi đứng bên cạnh ông ta chờ đợi trong lúc bọn anpu nhấc cây cầu lên khỏi dòng dung nham cháy rực. Nếu cây cầu ở một chỗ quá lâu, nó sẽ bị cháy.

Tên lính canh mở cửa, Aten theo Dagon đi qua, lóa mắt khi bước vào vùng ánh sáng, hai con ngươi trong đôi mắt vàng phẳng bẹt của ông chuyển thành hai đường nằm ngang.

“Có nhiều bậc cầu thang,” Dagon vừa nói như xin lỗi, vừa ngước nhìn lên.

Aten dõi theo ánh mắt gã và thấy hàng trăm bậc cấp thấp chật hẹp mất hút trong vùng tối u ám.

“Nếu đây là chuyến đi cuối cùng, thì tôi sẽ thưởng thức từng bậc một,” Aten trả lời, và hai người một cai ngục, một tù nhân, bắt đầu leo dài từ dưới nhà tù lên đến khu nhà cai tù bên trên.

“Được nửa đường,” chỉ lát sau Dagon nói.

Có vẻ như cuộc leo trèo này không ảnh hưởng gì tới Dagon, nhưng Aten nghe có tiếng tim đập trong lồng ngực hắn. Ông cũng ý thức là có cả tiếng ồn trầm rền rền. Thoạt tiên nghĩ là dung nham, nhưng sau đó ông nhận ra tiếng động xuất phát từ bên trên. “Cái gì thế?” Elder hỏi.

“Đó là giống người đang phản đối ở ngoài kia,” Dagon nói. “Khi tôi vào đây, mỗi lúc số người lại càng phình ra. Hồi nãy có tới cả ngàn người ở đó, bây giờ có lẽ đến tám hoặc thậm chí là mười ngàn. Dân chúng đang đòi ông được thả tự do.”

“Thế Ard Greimne nói gì?” Aten hỏi.

“Ông ta chuẩn bị đưa ra ngoài mọi thứ mình có để nghiền nát họ. Tôi tin ông ta đã ra lệnh cho bọn lính gác phải thật hung ác. Ông ấy nói mình sẽ dạy giống người một bài học nhớ đời.”

“Tôi hiểu.” Aten đã rõ chuyện gì đang xảy ra. “Anh cần phải đưa mấy người chống đối ấy đi khỏi đây để lính gác có thể đưa tôi lên kim tự tháp chứ.”

Gương mặt Dagon cho thấy chẳng có phản ứng gì. Hắn đẩy cặp kính lên đầu, khiến trông như hắn có hai cặp mắt. “Tôi hiểu Bastet và Anubis đang chờ ông lên đó.”

Aten gật gù. “Và tôi chắc họ không muốn tôi chậm trễ trong lễ an táng của chính mình đâu.”

Ard Greimne đang chờ nơi đầu bậc thang.

Ông ta thấp người, mảnh dẻ, trông khá giống người thường, chỉ phải chịu những dấu hiệu rất mơ hồ của Quá trình Biến đổi, tóc trên đầu rụng hết, xương sọ nhọn, dài ra như thể mọi nét mặt của ông ta đều kéo ngược dọc hai bên mặt. Hai sợi râu mép màu đỏ treo dưới mũi, cong cong uốn qua viền môi, cùng với đôi mắt màu xanh lá chói lói. Ông đang mặc, như mọi khi, một chiếc áo thụng hình chữ nhật cổ xưa giăng từ cổ xuống tới bàn chân nhưng để hở hai cánh tay. Một phong cách thời trang đã không còn thịnh hành cách đây hàng thế kỉ.

“Làm thế nào mà người hùng mạnh lại thất bại thế kia,” ông ta vừa nói, vừa nhìn xuống Aten. Ard Greimne thấp người và nhạy cảm về chiều cao của mình không thể tưởng, lúc nào cũng mang giày độn bên trong. Khi thấy Aten không đáp, ông ta nói lại lần nữa. “Tôi đã nói là làm thế nào mà người hùng mạnh…”

“Thật chẳng hài hước hoặc thậm chí chẳng thông minh tí nào khi vừa gặp đầu tiên ông đã nói thế,” Aten nói. “Mà đó cũng đâu phải là nguyên bản.”

Gương mặt xanh xao của người đàn ông nhỏ thó vặn vẹo trông giống một nụ cười. “Những lời can đảm của một người sắp chết cơ đấy.”

“Tôi chưa chết được đâu,” Aten nói.

“Ồ, nhưng sẽ chết thôi.”

Aten lên đến bậc thang trên cùng, bước ngang qua Elder, từ nhà tù Tartarus ló ra mặt sân mênh mông.

Tiếng la hét từ bên ngoài mấy bức tường nhà tù dậy lên như giông bão, vỗ ầm ầm vào mặt đá. “Aten... Aten... Aten...”

“Người của ông đòi ông kìa,” Ard Greimne giễu cợt.

Ngay phía trước Aten, dàn cảnh vệ của Ard Greimne đứng thành bốn hàng dài. Phần lớn là anpu hay Asterion, nhưng cũng có bọn đầu bò và lợn đực giữa hàng ngũ ấy nữa. Tất cả đều mặc giáp đen chạm nổi biểu tượng cá nhân của Ard Greimne, một con mắt mở trừng trừng luôn quan sát. Bọn chúng mang gậy tày và roi, một vài tên có giáo mác. Thậm chí còn có những cung thủ rải rác trong nhóm.

“Tôi biết ông quý trọng giống người này…,” Ard Greimne bắt đầu nói.

“Đúng,” Aten trả lời khi Elder nhỏ thó còn chưa nói dứt câu.

Đôi môi mỏng dính của Ard Greimne cong tớn lên. “Tôi cũng biết ông xem chúng như hậu duệ của các Elder.”

“Đúng.”

“Nếu ông kính trọng chúng nhiều đến thế, tôi muốn ông lên bờ tường bảo chúng hãy giải tán trong hòa bình đi.”

“Tại sao tôi phải làm thế?” Aten hỏi.

“Bởi vì nếu không, tôi sẽ thả cảnh vệ trên chúng đấy. Tôi sẽ đặt một trăm - không, hai trăm cung thủ trên tường và bảo họ bắn thẳng vào đám đông. Sẽ có hoảng loạn. Sau đó tôi mới đưa người của mình ra.”

“Đó sẽ là một cuộc tàn sát,” Aten thì thào.

“Chỉ chết vài trăm thôi mà. Chúng tôi sẽ không giết chết hết đâu. Chúng tôi thật sự muốn một số trở về nhà và loan tin. Lúc nào giết sạch bọn nô lệ cũng ảnh hưởng xấu đến công việc.”

“Ông muốn tôi nói chuyện với dân chúng?” Aten xác nhận.

“Đúng.”

“Tôi sẽ làm thế,” Aten nói không chút chần chừ.

“Tôi tưởng ông sẽ từ chối chứ,” Ard Greimne nói, hết sức ngạc nhiên.

Aten lắc đầu. “Tôi sẽ bảo họ những gì họ phải làm thôi mà.”

Bạn đang đọc Yêu Nữ ( The Enchantress ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.