Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 53

Phiên bản Dịch · 1406 chữ

Một khi con nhân sư bị hạ gục, hết thảy lũ quỷ sứ tụ tập trên Alcatraz bất thình lình trở nên ý thức rằng chúng không ở một mình trên hòn đảo. Đằng sau những thanh chắn của xà lim nhà tù, phần lớn chúng đã quay vào đánh giết nhau, và bức tường đá vang dội những tiếng kêu thét, hú hét. Một thứ mùi khác ngập tràn trong không khí: mùi máu tanh ói nồng nặc.

Diều Hâu Đen dẫn Billy và Machiavelli xuống một hành lang dài chạy dọc theo dãy xà lim gọi là Đường Michigan. Odin đỡ Hel đang bị thương, còn Mars đi sau cùng, bảo vệ họ trước những sinh vật từ góc tối phóng ra.

Billy the Kid phá ra cười. “Bọn chúng nó mải bận rộn ăn thịt lẫn nhau rồi, không quan tâm gì đến chúng ta đâu.”

“Không,” Hel vừa thì thầm, vừa liếm môi. “Nhiều tên trong đám sinh vật này,” ngọn roi của bà chém phạt vào ba con ma cà rồng mình dơi đầu người trên không trung, “nhiều tên trong đám sinh vật này là những kẻ săn người và hút máu. Ba người các anh, Billy, Machiavelli, và Diều Hâu Đen, có mùi như một bữa tiệc đối với chúng đấy.”

“Ý bà đang nói là tôi bốc mùi á hả?” Billy hỏi gằn.

Cánh mũi Hel nở ra hít sâu. “Như mùi gà nướng vậy. Với một chút cây hương thảo.”

“Còn các người thì sao?” Billy vừa hỏi, vừa ngoái nhìn ba Elder. “Bộ định nói là chúng sẽ không rớ đến các người sao?”

Odin nhún vai. “Không ai trong chúng ta an toàn cả,” ông nói. “Mặc dù chúng tôi không phải là người, nhưng chúng tôi vẫn là thịt mà, và mấy thứ tồi tệ này đang đói ngấu.”

“Ông cảm thấy thông cảm với chúng hả?” Machiavelli hỏi. Máu chảy từ một vết đứt nông trên đỉnh đầu người Ý bất tử, trông như y đang đeo một chiếc mặt nạ đỏ.

“Chúng có mặt đâu phải do tự chọn,” Odin đáp. “Chúng cũng là tù nhân như những kẻ đã bị tống giam ở đây qua các thời kì vậy mà.”

“Bọn chúng vẫn sẽ giết chết và ăn thịt chúng ta thôi,” Mars nói dữ dằn. Ông né nghiêng khi một con rắn ba đầu từ trong xà lim tối ngóc dậy, phun từng dòng nước vàng chạch sền sệt vào người. Thanh kiếm của ông giơ lên, phạt xuống, thế là hai cái đầu rơi trên đất. “Còn nếu thoát vào thành phố, chúng sẽ được đánh chén no nê hàng nhiều tuần hoặc thậm chí là nhiều tháng rồi mới bị bắt.”

“Không con nào được ra khỏi hòn đảo này,” Diều Hâu Đen nói dứt khoát. Anh ta đã gắn hai đầu giáo hình lá trở vào hai cán gỗ và đang giộng giộng đuôi giáo xuống đất. “Chúng ta sẽ quyết chiến.”

“Thế thì các người sẽ chết,” Hel nói.

“Người ta đã nói câu đó với tôi cả đời rồi,” Diều Hâu Đen vừa nói, vừa lắc đầu. “Vậy mà tôi vẫn ở đây, trong khi họ thì không.”

Một con minotaur nhỏ thó xuất hiện bên ngoài một xà lim, nhào tới thả bộ móng chẻ nặng nề xuống vai Billy the Kid, đẩy gã khuỵu xuống gối. Bàn tay Machiavelli cử động, mùi rắn hôi hôi bốc ra. Đột nhiên con minotaur hú ré lên, bắt đầu cào cấu điên cuồng, xé móng guốc tuốt khỏi da thịt nó, đầu lắc mạnh từ bên này sang bên kia. Diều Hâu Đen vung một cán giáo, trúng mấy cẳng chân con quái thú, từ bên dưới mình nó giật mạnh ra. Nó ngã cái rầm, lăn dọc theo mặt sàn, vừa thét rít vừa cào cấu điên loạn.

“Sâu tai và bọ chét đấy,” Machiavelli nói kèm theo một nụ cười. “Lúc nào tôi cũng thấy chúng là loài côn trùng hết sức bị xem thường. Đặc biệt khi len vào tai.”

“Ông đưa sâu tai vào tai nó ư,” Billy vừa nói vừa rùng mình. “Gớm ghiếc thật.”

“Anh nói đúng quá đấy. Có lẽ anh sẽ thích hơn nếu tôi để con quái thú ấy cắn anh một phát.”

Billy chưa kịp trả lời, hai con satyr đã bước vào ngưỡng cửa để trống cuối hành lang. Chúng có thân trên của con người còi cọc nhưng sừng và chân là của dê. Cả hai đều được trang bị những chiếc cung ngắn bằng xương. Chúng kêu be be đầy thích thú trong lúc tra mũi tên đầu đen vào và kéo căng dây cung.

Machiavelli lấy bàn tay khoát nửa vòng tròn trên không, ngón tay mở ra khép lại thành hình tia chớp.

Tiếng kêu be be của hai con satyr liền biến thành tiếng thét hoảng hốt khi sợi dây cung của chúng biến thành những con rắn quằn quại, cuộn vòng lên cánh tay. Chúng ném bừa cây cung xuống đất, phóng thẳng vào màn đêm.

“Ảo giác,” Machiavelli nói. “Luôn là chuyên môn của tôi.”

“Ông đúng là toàn những điều ngạc nhiên,” Billy nói, hết sức ấn tượng.

Người Ý nhướng chân mày. “Anh chưa biết đâu.”

Nhóm Elder và người bất tử lao xuống dãy hành lang, qua ngưỡng cửa hẹp. Phía sau là một dãy phòng tường bằng kính dẫn ra màn sương mù hôi hám bên ngoài. Bọn người dê đã biến mất, nhưng vùng bóng tối xôn xao những âm thanh, và không âm thanh nào nghe vui vẻ cả. Những hình dáng gớm guốc di chuyển trong bóng tối u ám, Mars và Odin quật bừa vào bất cứ thứ gì tiến đến quá gần.

“Chờ chút.” Machiavelli dừng lại nơi ngưỡng cửa, cố định hướng. “Chúng ta cần phải xác định được mình đang ở đâu trên hòn đảo.”

“Chúng ta chỉ vừa mới ra khỏi Tòa nhà Hành chánh,” Diều Hâu Đen nói ngay.

“Sao ông biết?” người Ý hỏi vặn.

Anh chàng người Mỹ bất tử nắm cánh tay Machiavelli, nhè nhẹ xoay người y. Ngay dưới cánh cửa họ vừa thoát ra là hình con đại bàng được chạm khắc công phu, cánh xòe rộng, phía trên thấy rõ một hàng chữ bong tróc TÒA NHÀ HÀNH CHÍNH.

“Ngọn hải đăng gần như ở ngay trên đầu chúng ta,” Diều Hâu Đen vừa nói, vừa chỉ xuyên màn sương.

“Nhưng Areop Enap ở đâu mới được?” Mars hỏi. “Flamel đã dùng con vẹt để nói cho chúng ta biết rằng Lão Nhện đang ở trên hòn đảo này.”

Màn sương kết tụ lại và bóng ma của Juan Manuel de Ayala hiện ra trong làn không khí ẩm ướt. Mọi người, kể cả Mars, đều nhảy dựng vì hoảng hồn.

“Ông suýt làm tôi đứng tim,” Hel lầm bầm.

Billy cười toe. “Tôi không biết bà có bệnh tim đấy.”

“Bên trái các người,” bóng ma thì thầm, giọng đầy những âm thanh bong bóng lốp bốp, “là tàn tích đổ nát của khu Nhà Cai tù. Areop Enap ở bên trong đó.”

“Đi thôi,” Billy vừa nói, vừa quay đi.

“Billy, chờ đã!” Machiavelli và Diều Hâu Đen cùng gọi với theo.

Anh chàng người Mỹ phớt lờ. Khi thận trọng xuyên màn sương, gã bắt đầu nhận ra cây cột cao của ngọn hải đăng phía bên phải, rồi đường viền nhòe nhòe của bức tường xám xịt cùng những ô cửa sổ bên tay trái. Bất thình lình gã nhìn thấy một hình dáng cao, méo mó chẳng ra hình thù gì, lẩn khuất trong màn sương, chuyển động ngang qua những khoảng trống. Billy thoáng nhìn thấy sinh vật ấy và nghĩ mình nhìn thấy một cái bờm trắng rũ xuống sau lưng nó. Là con centaur hay một con satyr khác nữa vậy cà? Gã chăm chú quan sát nó dừng lại, quay sang gã, gương mặt hình bầu dục trắng toát săm soi nhìn gã. Mấy ngón tay đầu có vuốt ló ra hai bên hông, chỉ vào gã, hai bàn tay Billy lập tức hạ xuống ngang eo rút hai đầu giáo khỏi thắt lưng, phóng vèo xuyên không khí...

... vừa đúng lúc Perenelle Flamel, mái tóc trắng lấp lánh trong làn hơi ẩm, bước tới, bàn tay giơ lên chào.

Bạn đang đọc Yêu Nữ ( The Enchantress ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.