Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 35

Phiên bản Dịch · 1872 chữ

Virginia Dare di chuyển xuống con hẻm tối cách Dee một quãng, vừa đi vừa xé miếng lá cọ gói bên ngoài. Nép trong hai bàn tay ả là một phiến đá dẹp hình chữ nhật màu xanh ngọc lục bảo. Ả cảm thấy một nguồn năng lượng thô đang rung rung xuyên qua phiến đá xanh kia và tức thì nhận ra cảm giác đó ngay: chiếc ống sáo của ả cũng tỏa ra cơn rùng mình như vậy khi ả sử dụng nó.

Mảnh ngọc lục bảo khoảng chừng mười phân, dài hai mươi phân. Ả lật qua lật lại nó trong hai bàn tay. Cả hai bên đều phủ đầy những nét khắc, những chữ tượng hình mơ hồ giống với vài kiểu chữ viết của người cổ đại có nguồn gốc từ thung lũng Indus. Luồng điện màu xanh lục nhàn nhạt của Virginia kết từng búi rỉ ra khỏi mấy ngón tay ả lan khắp phiến đá, và mùi hương cây xô thơm tràn ngập con hẻm. Virginia lấy lại hơi thở, chăm chú nhìn trong lúc chữ viết chảy trên mặt đá, xếp thành hình này hình kia, những bức tranh nhanh chóng sống động: bầy kiến bò, cá lội, chim vỗ cánh, vầng mặt trời quay tròn.

Lâu lắm rồi ả chưa từng nhìn thấy chữ viết thế này bao giờ.

Những chữ tượng hình run rẩy, rồi nhạt đi không còn gì, chỉ để lại duy nhất một dải kí hiệu bí ẩn ngay giữa phiến đá. Sau đó chúng biến đổi, trườn bò và xếp thành một từ duy nhất bằng tiếng Anh: CROATOAN.

Virginia Dare gục xuống chân tường như vừa bị ai đánh trúng. Rồi ả từ từ tuột phịch xuống đất.

CROATOAN.

Ả còn là một đứa bé, không hơn hai mươi bốn hoặc ba mươi tháng tuổi, đang chăm chú quan sát cha khắc từ ngữ ấy vào cây cột hàng rào gỗ bên ngoài căn nhà của họ ở Roanoke.

CROATOAN.

Không phát ra tiếng, môi ả chuyển động thốt lên từ ngữ ấy. Những chữ cái đó, một từ duy nhất đó, là thứ đầu tiên ả được nhìn thấy. Từ ngữ đó là thứ đầu tiên ả biết. Đó là bí mật ả cất sâu tận đáy lòng mình. Một bí mật chỉ duy mình ả biết. Những giọt nước mắt màu xanh lục nhạt chảy dài xuống hai má.

Những con chữ rùng rùng và vỡ ra từng mảnh. Những hình ảnh tiêu biểu như những vết cào xước nhỏ xíu xuất hiện trên mặt đá: rùa và mây, một con cá voi, tất cả các kì trăng và một vòng bánh xe mặt trời lăn khắp phiến đá ngọc lục bảo thành những đường ngang hẹp. Virginia ấn ngón tay trỏ vào góc cuối bên trái và di chuyển chầm chậm sang bên phải, môi ả cử động khi nhớ lại một ngôn ngữ từ lâu ả nghĩ mình đã quên.

Tôi là Abraham của Danu Talis, đôi khi được gọi là Pháp sư, xin gửi lời chào đến cô, Virginia, con gái Elenora, con của Ananias.

Bằng từ ngữ này, Croatoan, một từ mà ý nghĩa của nó chỉ có mình cô biết, sẽ cho cô biết rằng mọi lời tôi nói với cô bây giờ đều là sự thật. Vì thế khi tôi nói với cô rằng tôi đã dõi theo cô tất cả mọi ngày trong đời cô, cô sẽ biết đó là sự thật. Khi tôi nói với cô rằng tôi đã bảo vệ và chăm sóc cho cô, cô sẽ biết đó cũng là sự thật. Tôi đã hướng dẫn cô đến hang động trong vùng Grand Canyon nơi cô khám phá ra chiếc ống sáo quý giá ấy. Và tôi đã để cho cô ra tay giết chết Elder chủ nhân của cô và bảo vệ cô khỏi mọi hậu quả phát sinh.

Tôi biết cô là ai, Virginia Đare, và quan trọng hơn, tôi biết cô là người thế nào. Tôi biết cô tìm kiếm gì, thứ cô tìm hơn hẳn mọi thứ khác trên thế giới.

Và hôm nay cô có thể đạt được hoài bão của mình.

Hôm nay, cô có thể tạo nên một khác biệt.

Cô sẽ không bước đi trên Vương quốc Bóng Tối Trái Đất trong hơn chín thiên niên kỉ. Dù chính hôm nay cô nhận phiến đá này từ nơi tôi. Cô sẽ giữ nó trong hai bàn tay mình chỉ vài giờ rồi nó lại là của tôi. Lần đầu tiên khi tôi bắt đầu dõi theo đường đời cô, tôi không bao giờ hình dung nó sẽ vòng trở lại và cả hai chúng ta sẽ kết thúc trên cùng một lục địa trong cùng một dòng thời gian thế này.

Cô là một phụ nữ xuất sắc, Virginia Dare ạ.

Cô sống sót khi mọi người chung quanh đều chết. Mà còn hơn cả sống sót, cô phát triển mạnh mẽ. Cô sống cô độc, hoang dã giữa rừng. Nhưng cô không bao giờ thật sự cô đơn. Có bao giờ cô tự hỏi tại sao bọn sói không bao giờ săn đuổi cô, bọn gấu tránh né cô, tại sao cô chẳng bao giờ không chịu nổi vì bệnh tật, hoặc cảm thấy đau đớn vì thức ăn hư thối hay nước tù hãm ứ đọng? Và sâu thẳm trong mùa đông, khi tuyết phủ dày trên đất, chẳng bao giờ cô bị bệnh. Không bao giờ cô thiếu thực phẩm, không bao giờ phải đói, không bao giờ gãy một cái xương hoặc mẻ một cái răng nào. Khi dịch bệnh tàn phá các bộ lạc thổ dân, cô vẫn hoàn toàn không bị tổn thương. Khi kẻ thù đến tìm kiếm cô, chúng lại bị lạc lối trong rừng. Khi những người đánh bẫy săn lùng cô để lấy thưởng, chúng lại chịu những kết cục bất ngờ và bí hiểm.

Quả thật, cô đã sống một cuộc đời dường như có phép màu phù hộ.

Và trong khi tôi canh chừng cô thì, Marethyu, người đàn ông có bàn tay móc câu, lo bảo vệ cô. Ông ấy là chiếc bóng của cô, người bảo vệ cô. Cùng nhau, chúng tôi giữ cho cô được an toàn, bởi vì chúng tôi biết rằng một ngày kia chúng tôi sẽ cần đến cô.

Chúng tôi cần cô hôm nay, Virginia Dare, đúng như cô luôn muốn được người ta cần đến.

Bị bỏ rơi và mồ côi khi còn là đứa trẻ, bị bỏ mặc một mình nhiều năm trời chạy trốn chui nhủi, đáng lẽ phải biến cô thành ích kỉ, tham lam, và thậm chí có thể là một kẻ hơi tưng tửng nữa kia.

Song cô vẫn không phải là những loại người đó.

Đây là phép thử cho lòng can đảm của cô, cho sức mạnh ý chí của cô, tính toàn vẹn của cô.

Khi có thức ăn để chia sẻ, cô chia sẻ hết với các bộ lạc thổ dân. Thậm chí khi chỉ còn vừa đủ cho bản thân mình, cô vẫn để những gói thực phẩm treo trên cành cây. Cô bảo đảm sao cho bẫy và lưới của họ luôn chứa đầy. Cô chăm sóc họ theo những cách thức mà bản thân cô chưa bao giờ được hưởng. Các thổ dân biết điều đó và chính vì thế mà họ đã tôn vinh cô.

Cô chấp nhận đặc tính bất tử từ một Elder cô rất coi thường, đơn giản chỉ vì cô sẽ có nhiều thời gian hơn để giúp đỡ những người cần đến. Và suốt nhiều thế kỉ nay, cô che giấu lòng khao khát công bằng đằng sau một vẻ ngoài thờ ơ, thiếu quan tâm. Ít ai biết cô, và nhiều người cho rằng cô chỉ quan tâm đến bản thân cô thôi. Thậm chí cả tay Pháp sư người Anh, kẻ nghĩ mình quen biết cô rõ hơn bất cứ ai còn sống, cũng chẳng biết gì về cô cả. Hắn không hề biết một Virginia Dare thực thụ.

Tôi mới là người biết cô.

Tôi biết cô luôn phẫn uất trước vẻ ngạo mạn của kẻ có quyền. Cô luôn bước tới nói thay cho những người không có tiếng nói riêng. Và lúc này cô bắt gặp chính mình đang ở trên một miền đất nơi mà cả một tầng lớp đều không có tiếng nói, nơi mà chỉ một số ít Elder, nhiều kẻ trong số họ đã bị Biến đổi đến nỗi gần như không nhận ra, tiếp tục nắm giữ quyền lực. Tệ hơn, họ không hề có ý định buông tay. Họ dự định tiêu diệt hoặc nô dịch hóa giống người. Họ kiên quyết buộc thế giới mà cô biết, thế giới nơi cô lớn lên, sẽ phải ngưng không được tồn tại nữa.

Cư dân Danu Talis cần một tiếng nói, Virginia Dare. Họ cần một người nói thay cho họ.

Họ cần cô.

Nước mắt Virginia kêu xì xì và bốc hơi ra khỏi phiến đá.

Một hình dáng mặc áo choàng trắng di chuyển trong con hẻm, cô nhanh nhẹn chớp mắt cho nước mắt tan đi. Chưa một người nào nhìn thấy ả khóc. Ả nhét phiến đá dưới áo sơ mi của mình. Cảm thấy hơi lạnh áp vào da.

“Tôi cũng có một phiến,” Marethyu nhẹ nhàng nói. “Abraham đã để chúng lại cho những người ông yêu quý hoặc kính trọng. Dee không có,” ông ta nói thêm, mắt nheo nheo.

“Tôi đâu có biết ông Abraham này,” ả nói, đôi mắt to lên sau những giọt nước mắt chưa tan hết.

“Ông ấy biết cô đấy,” Marethyu đáp.

“Ông ấy nói ông cũng canh chừng tôi hồi ở trong rừng.”

“Đúng.”

“Tại sao?”

“Để giữ cô được an toàn. Abraham giữ cô khỏi mọi phiền phức, bảo đảm cô được ăn, được mặc. Tôi... ừm, tôi thì bảo vệ cô.”

“Tại sao?”

“Đã có lần cô đối xử tử tế với tôi... hoặc đúng hơn là, cô sẽ tử tế với tôi trong tương lai.”

“Tôi biết ông, đúng không nào?” Virginia thì thầm. “Trước đây tôi đã gặp ông.”

“Vâng.”

“Thần Chết đâu phải lúc nào cũng là tên ông,” ả nói

“Tôi từng có nhiều tên lắm.”

“Tôi sẽ phát hiện ra ông là ai,” ả cam đoan. “Tôi sẽ khám phá ra tên thật của ông.”

“Cô cứ việc thử. Có lẽ cô sẽ thành công đấy.”

“Tôi sẽ thôi miên ông bằng ống sáo của tôi,” ả dọa, có phần nào nghiêm túc. “Rồi ông sẽ nói cho tôi nghe.”

Marethyu lắc đầu. “Không một thứ đồ tạo tác nào gây được tác dụng trên tôi cả.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi là thế,” ông ta nói giản dị. “Nhưng tôi cần phải biết cô sẽ ủng hộ chúng tôi chứ, Virginia? Cô có chịu chiến đấu cho cư dân Danu Talis và tương lai thế giới của cô không?”

“Ông còn phải hỏi sao?”

“Tôi cần nghe cô nói đồng ý.”

“Đồng ý,” ả nói đơn giản.

Bạn đang đọc Yêu Nữ ( The Enchantress ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.