Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 25

Phiên bản Dịch · 2862 chữ

“Còn bao nhiêu nữa?” Dee hổn hà hổn hển.

Người bất tử khởi đầu khá tốt, nhưng chỉ cố được vừa đúng năm mươi bậc thì đã phải dừng lại, phổi căng phồng không khí, trái tim đập như búa nện.

Giọng Marethyu vang bật ra khỏi mấy vách đá. “Tổng cộng hai trăm bốn mươi tám từ đáy tới đỉnh. Ông còn khoảng hai trăm nữa.”

“Hai trăm bốn mươi tám. Một trong những con số không chạm tới được. Làm sao tôi không ngạc nhiên chứ?”

“Chúng ta cần phải đi tiếp, Tiến sĩ.”

“Còn tôi cần phải lấy lại hơi thở đã,” Dee hổn hển.

“Chúng ta không có thời gian đâu.”

“Hãy để tôi nghỉ một chút trừ phi là ông muốn tôi tắt thở ở đây, trên mấy bậc thang này.”

“Không, Tiến sĩ, chúng ta sẽ không để ông chết ngay lúc này đâu.” Marethyu chìa bàn tay ra. “Để tôi giúp ông.”

“Tại sao?” Dee tựa người trên những bậc thang bằng pha lê bóng láng, ngước nhìn lên đôi mắt màu xanh lơ của Marethyu. “Nếu ông biết tôi là ai thì ông biết tôi là người thế nào, tôi đã làm những gì. Tại sao ông còn giúp tôi?”

“Bởi vì hết thảy chúng ta đều phải đóng trọn vai của mình trong việc giải cứu thế giới này.”

“Ngay cả tôi ư?”

“Đặc biệt là ông.”

Marethyu dìu Dee lên hai trăm bậc còn lại. Tay bất tử người Anh khoác cánh tay mình qua vai người đàn ông và tựa đầu lên ngực tạo vật ấy. Hắn không nghe thấy có nhịp tim đập, và khi họ trèo càng lúc càng cao hơn, hắn dần ý thức rằng Marethyu không thở dồn dập khi phải gắng sức. Ông ta không thở gì cả.

Sinh vật có đôi mắt xanh lơ cao ráo ấy phóng nhẹ nhàng lên các bậc thang. Ở những chỗ vách trong veo, cho phép Dee thoáng nhận ra một vùng biển xám lốm đốm trắng. Từng đợt sóng khổng lồ vỗ vào bờ biển đá, đóng khung một thị trấn giữa bọt nước và bụi nước. Ngoài khơi, những tảng băng khổng lồ màu xanh lá ngả xanh lơ đâm sầm vào những vách đá không nhìn thấy được. Khi họ trèo, Dee để ý thấy những bậc thang nhất định nào đó rỉ ra thứ mùi kì quặc hoặc lung linh những sắc màu kì lạ khi họ bước qua chúng. Còn những bậc khác rung lên những nốt nhạc hoặc nhiệt độ tăng lên hạ xuống đột ngột.

“Chúng ta đang đi xuyên qua các Vương quốc Bóng Tối hả?” Dee hỏi.

“Rất sắc sảo.”

“Tôi thích thám hiểm nơi này,” Dee thì thầm.

“Không, Tiến sĩ, ông sẽ không thích đâu,” Marethyu nói chắc nịch. “Ngọn tháp này được xây dựng trên đỉnh của mười hai đường tuyến, trong một nơi chí ít cũng có chừng ấy Vương quốc Bóng Tối giao nhau. Một số những bậc thang này mang chúng ta vào và ra khỏi vài thế giới tệ hại nhất từng được tạo ra. Nấn ná quá lâu trên một bậc thang, ông chẳng bao giờ biết được mình sẽ kết thúc ở đâu. Hoặc mình có thể lôi cuốn thứ gì.”

“À, nhưng hãy nghĩ đến cuộc phiêu lưu.”

“Mấy cuộc phiêu lưu không đáng có.”

Dee ngước lên nhìn vào mắt Marethyu. “Và tôi hiểu ông đã có vài cuộc phiêu lưu loại đó?”

“Đúng.”

“Ông bị mất bàn tay ở đâu vậy? Để tôi đoán nhé: một con quỷ phàm ăn nào đó đã cắn nó đứt lìa và rồi Abraham đã chế ra cái móc câu này cho ông.”

“Không, Tiến sĩ. Ông sai quá rồi đấy.” Marethyu phá ra cười, và trong thời điểm ấy giọng ông ta nói nghe rất trẻ. “Hơn nữa, tôi nghĩ nếu Abraham đã làm cho tôi một vật thay thế, chắc hẳn tôi đã nhờ ông ấy làm cái gì đó có hình dáng giống bàn tay hơn một chút, cái gì đó hữu dụng hơn một chút chứ.” Ông rà chiếc móc câu dọc theo vách pha lê và những tia lửa cầu vồng bắn ra như thác đổ khắp trên vách. Miếng kim loại hình bán nguyệt bắt đầu lóe sáng, ửng lên những kí hiệu bí ẩn. “Thoạt đầu tôi ghét nó lắm,” ông thú thật.

“Còn bây giờ?” Dee hỏi.

“Bây giờ nó đã là một phần của tôi. Và tôi là một phần của nó. Cùng nhau chúng tôi sẽ thay đổi thế giới này.”

Marethyu trèo lên bước qua một hình chữ nhật hẹp nằm trên sàn và nhẹ nhàng đặt Dee đã già xuống trong tư thế ngồi trên phần mái phẳng của ngọn tháp pha lê.

“Từ đây chúng ta có thể nhìn thấy thế giới.” Pháp sư Alưaham rời khỏi một ống kính thiên văn hình trụ mập bự, di chuyển thân mình xiên xiên để một bên hông quay sang Marethyu và Dee. “Đến nhìn đi.”

“Cho tôi một lúc, tôi xin ông đấy. Hãy để tôi bình tĩnh lại đã.” Tay tiến sĩ duỗi cẳng chân và tựa lưng lên hai cánh tay tê cứng. Hắn ngước nhìn lên dáng người cao ráo có mái tóc vàng hoe quấn mình trong chiếc áo choàng làm bằng vàng miếng chiếu sáng lờ mờ. “Trọn những năm dài trong đời, tôi luôn tin rằng ông là một huyền thoại,” hắn thều thào. “Tôi không bao giờ hình dung là ông có thật cả.”

“Tiến sĩ, tôi thật thất vọng.” Đầu Abraham cử động như thể ông gật đầu rất nhẹ và bật ra một tràng cười nhỏ xíu. “Ông biết rằng trong lõi của mọi huyền thoại đều có một hạt giống sự thật mà. Ông đã thông đồng với lũ quỷ sứ cả đời mình đấy thôi. Ông đã kết giao với các sinh vật được tôn sùng như những vị thần, và đã chiến đấu bên cạnh những bóng ma kinh dị. Vậy mà ông lại xem tôi như một huyền thoại!”

“Mọi người ai cũng thích tin vào một hai huyền thoại hết.” Dee đưa tay lên. Marethyu đỡ hắn đứng dậy.

Họ đang đứng trên một bệ phẳng hình tròn ở đỉnh ngọn tháp pha lê. Một ngọn gió rét buốt quất ngang mặt bệ, mang đầy muối và bụi nước biển, điểm những mảnh nước đá nhỏ châm lích chích.

“Thật vinh hạnh khi được gặp ông.” Dee bước tới, chìa bàn tay ra, nhưng Marethyu nhẹ nhàng gạt xuống và nhẹ lắc đầu với hắn.

“Pháp sư sẽ không bắt tay ông đâu, Tiến sĩ.”

Abraham bước lùi khỏi thấu kính thiên văn. “Đến nhìn đi.”

Công cụ ấy được làm bằng vật liệu gì trông như toàn bằng pha lê có màu kem. Bề mặt được khía. Từng dải bạc quấn quanh ống, và khi Dee săm soi nhìn vào kính mắt, hắn phát hiện ra nó sáng và lỏng, như thủy ngân vậy.

“Marethyu trở về từ một trong những chuyến du hành của mình, mang theo thứ này,” Abraham nói. Giọng ông nặng nhọc, mỗi từ là một nỗ lực. “Ông ấy không kể cho tôi nghe mình tìm thấy ở đâu, nhưng tôi ngờ nó thuộc về Quan chấp chính hơn là Thần Đất. Các đồ tạo tác của Thần Đất có khuynh hướng gần như cục mịch trong thiết kế. Cái này có nét thanh tú nhất định.”

“Tôi không thể nhìn thấy gì,” Dee nói. “Có cần phải chỉnh tiêu cự không?”

“Hãy nghĩ đến một người,” Abraham nói. “Một người ông biết rõ. Tôi sẽ nói người mà ông quan tâm, nhưng tôi nhận ra rằng trong trường hợp của ông thì có lẽ khó đấy.”

Dee nhìn vào mặt kính.

... Sophie và Josh đang ngồi nơi một cái bàn tròn thức ăn chất cao nghều. Isis và Osiris ngồi đối diện.

Hắn rút mạnh đầu về, rồi hạ thấp xuống kính mắt lần nữa.

... Virginia Dare, mặc áo choàng trắng lùng thùng, đội nón rơm, đi qua đường phố đông đúc những người nhỏ thó, da sẫm màu. Bọn anpu mắt đỏ, giáp đen theo dõi ả từ trong vùng bóng tối.

“Phi thường thật,” Dee vừa nói, vừa ngẩng lên. “Tương tự như kính bói. Nó chỉ nhìn được những người trong Vương quốc Bóng Tối này thôi hả?”

“Nếu mặt kính được cho ăn bằng máu và cơn đau, nó sẽ cho thấy nhiều thời gian khác, nhiều không gian khác,” Abraham thì thầm. “Tôi không cho nó ăn.”

“Nhưng ông thì có.” Dee xoay người nhìn Marethyu.

“Đôi khi,” ông ta thừa nhận. Một vẻ buồn bã, mất mát hiện lên đằng sau ánh nhìn của ông ta. “Có những người nhất định tôi muốn để mắt đến.”

“Chắc tôi thích một thứ như thế này. Tôi có thể nghĩ đến hàng ngàn công dụng của nó.”

Marethyu lắc đầu. “Hẳn nó sẽ tiêu diệt ông mất, Tiến sĩ.”

“Tôi nghi ngờ điều đó.”

“Thỉnh thoảng, khi nhìn vào mặt kính, ông thấy có gì đó đang nhìn lại ông. Một thứ gì đó đói ngấu.”

Dee rùng mình. “Như ông đã nói, trước đây tôi từng thấy thấy bọn quỷ sứ. Và không nhiều thứ chúng có thể làm cho ông từ phía bên kia của một mặt kính.”

“Chúng không phải lúc nào cũng ở phía bên kia mặt kính đâu,” Abraham nói. “Đôi khi chúng đi xuyên qua.” Pháp sư quay lại, cho người bất tử nhìn thấy cả người mình. Bên trái của khuôn mặt ông từ trán tới cằm và từ mũi tới tai là một chiếc mặt nạ bằng vàng ròng. Chỉ có con mắt còn nguyên, tuy nhiên tròng trắng đã chuyển thành màu vàng nghệ nhàn nhạt với những đường chỉ vàng xoắn vặn khắp phần mống mắt xam xám. Hàm răng trên và dưới phía bên trái gương mặt là vàng ròng, bàn tay trái ông được ủ trong một vật trông như chiếc găng tay vàng.

“Quá trình Biến đổi,” Dee thều thào.

“Tôi rất cảm kích. Ít người ở vào thời của ông biết được điều đó.”

“Tôi đâu phải là người thường.”

“Tôi thấy là ông vẫn cao ngạo như bao giờ, Tiến sĩ ạ.” Abraham quay trở lại với thấu kính thiên văn, áp con mắt còn lại lên vùng kính mắt.

Đột nhiên Dee bắt gặp mình đang tự hỏi không biết Abraham đang nhìn ai.

“Sớm hay muộn gì Quá trình Biến đổi cũng làm suy đồi hết thảy chúng ta. Một số như bà bạn Bastet của ông bị nó làm cho thành quỷ sứ.”

“Mỗi Quá trình Biến đổi đều là độc nhất à?”

“Đúng, riêng biệt đối với từng tính cách. Quá trình Biến đổi có thể giống nhau, nhưng không có hai kết quả giống hệt nhau.”

Dee khập khiễng đi qua đứng bên cạnh Abraham, săm soi nhìn vào cánh tay ông ta. “Tôi có thể không?” hắn hỏi.

Đầu Pháp sư cử động rất nhẹ.

Dee ấn ngón tay trỏ của mình lên vai Abraham và đẩy. Rất cứng. Sau đó hắn lấy đốt ngón tay gõ nhẹ lên đó. Tiếng kêu nghe thùm thụp đùng đục.

“Luồng điện của tôi đông cứng lại trên da tôi đấy.”

“Tôi đã nhìn thấy một trường hợp tương tự trong một căn hầm bên dưới Paris.”

“Zephaniah lấy ý tưởng từ Quá trình Biến đổi của tôi dùng để phạt Mars.”

“Và quá trình này không quay ngược lại chứ?”

“Không. Nhiều thế hệ Elder Vĩ đại và Elder đã thử đảo ngược quá trình này. Thỉnh thoảng có những thành công nho nhỏ, nhưng không có gì bền cả.” Abraham bước khỏi ống kính, từ từ quay người đối diện với Dee. “Tôi sẽ làm gì với ông, hả Tiến sĩ? Tôi đã quan sát thế giới con người suốt nhiều thế hệ, từng nhìn thấy các anh hùng cũng như kẻ côn đồ hung ác, đã nghiên cứu nhiều gia đình và cá thể, theo dõi các dòng giống suốt nhiều thế kỉ vô tận. Tôi hiểu loài người, biết điều gì đưa đẩy họ, cái gì thôi thúc họ, biết tại sao họ yêu và sợ, biết họ yêu thế nào và sợ ra sao. Vậy mà có ông. Ông là một bí mật.”

Dee liếc nhanh sang Marethyu. “Thế là tốt hay xấu?”

Abraham đi tới rìa ngọn tháp, đưa mắt nhìn ra thành phố xa xa. “Ông không biết tôi đã suýt tận diệt ông thế nào đâu,” ông ta nói tiếp. “Chronos đề nghị phái Marethyu đi ngược thời gian, giết chết hậu duệ xa nhất của ông để chúng tôi có thể xóa sạch toàn bộ dòng dõi ông đấy.”

“Tôi mừng là các ông đã không làm thế,” Dee lẩm bẩm, gật đầu với Marethyu.

“Đừng cám ơn tôi. Chính tôi đã muốn thực hiện việc ấy.”

Có tiếng chân trên cầu thang, Dee quay lại khi một thiếu nữ xinh đẹp mắt màu xám bước lên bệ. Cô gái không quan tâm đến Dee, mỉm cười với Marethyu rồi khoác một chiếc áo choàng có mũ trùm lên vai Abraham. Bà liếc sang Dee. “Tôi cũng muốn thế.”

“Đây là Tsagaglalal, vợ tôi.”

Dee nhẹ cúi chào, “Rất vinh hạnh.”

“Đừng thế,” bà gắt gỏng. “Tôi muốn đẩy ông rơi khỏi bệ này với niềm vui thích cực độ.” Bà đẩy nhẹ chồng xa khỏi rìa bệ, sau đó bước vòng đứng trước mặt ông để ông có thể nhìn vào bà. “Thời đã đến gần.”

“Tôi biết mà. Hãy xuống đi. Chuẩn bị sẵn. Tôi gần như đã xong với ông tiến sĩ rồi.”

Tsagaglalal lướt ngang qua Dee và biến mất bên dưới.

“Bà ấy căm ghét ông suốt nhiều thiên niên kỉ nay.” Abraham xòe tay. “Đưa tôi cuốn sách của tôi, Tiến sĩ.”

Dee chần chừ.

Phần mặt bên phải của Abraham cử động thành một nụ cười trông phát khiếp. “Một người rất xuẩn ngốc sẽ nghĩ đến một việc làm xuẩn ngốc ngay lúc này. Hoặc tệ hại hơn là cố thương lượng.”

Tay tiến sĩ lần xuống dưới áo sơ mi. Một túi da thuộc mềm mại cột trên sợi dây quàng nơi cổ hắn. Hắn giật mạnh, sợi dây bật sút ra.

“Josh đang mang những trang thằng bé đã xé ra khỏi cuốn sách này cũng theo một cách tương tự.” Marethyu nói.

“Tôi biết. Tôi vừa khám phá ra là thế. Tôi không thể tin thằng bé lúc nào cũng giữ chúng. Chúng ở quá gần, nếu thằng bé đưa chúng cho tôi, thì mọi chuyện hẳn đã rất khác rồi.” Dee thở dài.

“Đời ông là một chuỗi những thất vọng,” Marethyu nói.

“Ông đang châm biếm đấy à?” Dee hỏi.

“Đúng.”

“Tôi đã góp phần mình trong chuỗi thất vọng ấy,” tay Pháp sư thừa nhận. Thò tay vào túi, hắn kéo ra một cuốn sách nhỏ bìa kim loại. “Tôi đã mất cả đời mình để truy lùng cuốn sách này. Qua biết bao thế kỉ, tôi đã tiến gần đến việc nắm giữ được nó. Nhưng từ giây phút mà sau bao thăng trầm cuối cùng tôi được cầm nó trong tay, thì mọi việc lại thay đổi. Lẽ ra đó đã là chiến thắng vĩ đại nhất đời tôi.” Hắn nhè nhẹ lắc đầu. “Thay vì như thế, mọi thứ lại bắt đầu hỏng bét cả.”

Marethyu bước tới, cầm cuốn sách khỏi tay ông lão. Tựa cuốn sách trên chiếc móc câu của mình, ông mở bìa sách ra. Ngay lập tức, ngọn lửa màu trắng ngả vàng lóe lên khắp chiếc móc câu, từng dòng nước kêu xì xì nhỏ xuống mặt đá, một cơn mưa những tia lửa bắn ra như pháo hoa. “Sách thật,” ông ta thông báo.

Bằn nỗ lực gần như đau đớn, Abraham giơ bàn tay vàng của mình lên, thả xuống vai Dee. “Tiến sĩ, ông có bao giờ ngừng thắc mắc tại sao ông không bao giờ bắt kịp nhà Flamel, tại sao họ luôn trốn thoát ngay trước khi ông đến tìm họ không?”

“Tất nhiên là có. Tôi luôn nghĩ bọn họ thật may mắn...” hắn nói tới đó, rồi lắc đầu. “Không ai có thể may mắn lâu như thế, đúng không nào?”

Marethyu gấp cuốn sách nghe một tiếng tách. Ngọn lửa tắt ngấm trên chiếc móc câu. “Tất nhiên là ông không bao giờ có ý định tìm nhà Flamel và cuốn sách, cho tới tuần vừa rồi, khi ông nhận được một cuộc gọi báo cho ông biết địa chỉ tiệm sách ấy ở San Francisco.”

“Và đó là ông sao?” Dee thều thào, nhìn từ Marethyu sang Abraham. “Tôi tưởng mình đang làm việc cho Isis và Osiris chứ.”

Đôi mắt màu xanh lơ của Thần Chết nheo nheo. “Đúng là thế, nhưng đôi khi ông và cả họ cũng đang làm việc cho tôi nữa.”

Bạn đang đọc Yêu Nữ ( The Enchantress ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.