Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 20

Phiên bản Dịch · 1137 chữ

“Đường hầm này chạy dưới sân nhà tù,” bóng ma của Juan Manuel de Ayala nói. “Nó nối với một đường hầm khác dẫn đến tháp nước. Có bậc thang dẫn hai người lên phía trên.”

Một quả banh năng lượng màu trắng nhỏ xíu do Niccolò Machiavelli tạo ra soi sáng đường hầm chật hẹp thấp chủm, làm ô uế bầu không khí bằng mùi ẩm mốc của rắn. Các bức vách biến màu được phủ một chất nhờn dinh dính dày cộp, nước từ trên trần nhỏ liên miên không ngớt. “Ông bạn, cái thứ này làm hỏng đôi giày bốt của tôi mất.” Tiếng nói của Billy vang bật ra khỏi mấy bức vách.

Machiavelli quay lại giương đôi mắt to nhìn chằm chặp vào gã. Trái banh năng lượng bằng nước kêu xì xì phía trên đầu y.

“Cái gì? Đây là đôi ủng ưa thích của tôi đấy!”

Machiavelli lắc đầu thất vọng. “Cố bám sát nhé,” y nói khẽ.

“Chúng ta đang bám theo một con ma xuống đường hầm nằm dưới một nhà tù.” Billy the Kid túm ống tay áo Machiavelli. “Làm thế nào mà chúng ta lại chịu tin vào ông ta... à... nó thế? Đây có thể là một cái bẫy.”

“Anh bắt đầu nói nghe hoang tưởng rồi nhỉ,” Machiavelli vừa nói, vừa liếc xéo sang anh chàng bất tử người Mỹ. Nước có màu xanh lục bắn tóe lên mặt gã và chảy cong theo hai bên gò má như những giọt nước mắt màu xanh lục bảo.

Billy nháy mắt. “Chứng hoang tưởng. Để tôi suy nghĩ về vụ này chút coi. Chúng ta chỉ là hai con người trên một hòn đảo đầy lũ quỷ sứ và các Elder. Vậy thì vâng, tôi cảm thấy có chút hoang tưởng đấy. Ông đã bao giờ xem ‘Star Trek’ chưa?” gã chợt hỏi. “Bộ phim gốc ấy.”

Machiavelli nghiêng đầu sang một bên. “Tôi có giống như người đã xem ‘Star Trek’ không?”

“Khó nói lắm. Ông không bao giờ nghĩ ra đâu, nhưng Diều Hâu Đen là một tay hâm mộ ‘Star Trek’ thứ thiệt đấy. Có đủ đồng phục và các thứ.”

“Billy, tôi điều hành một trong những tổ chức dịch vụ bí mật tinh vi nhất thế giới. Tôi không có thì giờ cho ‘Star Trek’.” Y dừng lại một chút rồi gật đầu, “tôi hâm mộ ‘Star Wars’ hơn. Sao anh hỏi vậy?”

“Thì khi thuyền trưởng Kirk và ngài Spork, ông biết họ là ai mà, phải không?”

Machiavelli thở dài. “Tôi từng sống trong thế kỉ hai mươi, Billy ạ. Tôi biết họ là ai chứ.”

“Tốt, khi họ rọi ánh sáng xuống một hành tinh, thường là Tiến sĩ McCoy mà đôi khi là Scotty bố trí.”

“Aspetta,” Machiavelli bắt đầu nói bằng tiếng Ý. “Chờ chút. Vậy là thuyền trưởng và ngài Spock, nói lại ông ta là gì?”

“Thần Lửa.”

“Cấp bậc của ông ta ấy?” Machiavelli gắt.

“Sĩ quan tối cao.”

“Vậy là, thuyền trưởng, sĩ quan tối cao và máy trưởng của con tàu và thỉnh thoảng là viên kĩ sư tất cả bọn họ chiếu rọi ánh sáng xuống một hành tinh. Cùng nhau. Toàn bộ quân số đầy đủ của nhóm sĩ quan cao cấp hả?”

Billy gật đầu.

“Ai chỉ huy con tàu?”

“Tôi không biết. Các sĩ quan cấp dưới, tôi đoán thế.”

“Nếu họ làm việc cho tôi, tôi đã đưa họ ra tòa án quân sự rồi. Nghe có vẻ như một vụ thiếu sót bổn phận rành rành ra đó.”

“Tôi biết. Tôi biết. Bản thân tôi luôn nghĩ như vậy thật kì quặc. Nhưng đó không phải là vấn đề.”

“Chứ vấn đề là gì?”

“Thường có một anh chàng mặc áo sơ mi đỏ đi kèm với họ. Luôn luôn là một tay thủy thủ mà trước đó ông chưa hề nhìn thấy bao giờ. Và ngay khi ông nhìn thấy chiếc áo sơ mi đỏ, ông biết anh ta sẽ chết.”

“Chuyện này dẫn đến đâu?” Machiavelli hỏi.

Billy chồm tới. “Bộ ông không thấy...” Ánh sáng nhấp nhô ném đôi mắt lấp lánh của gã vào vùng tối. “Chúng ta là những chiếc áo sơ mi đỏ ấy.” Gã chĩa ngón tay cái lên đầu. “Các Elder trên kia sẽ sống sót, họ luôn thế. Có lẽ phần lớn lũ quỷ sứ cũng sẽ sống sót. Dee và Dare đã rút lui. Cuối cùng chúng ta là những kẻ sẽ bị ăn thịt.”

Tay người Ý thở dài. “Suốt vương triều Napoleon, tiện thể phải nói đây là một vương triều tôi rất thích, đã phát sinh ra thuật ngữ người ôm pháo,” y nói. “Tôi e rằng anh nói đúng đấy.”

“Tôi nghĩ mình thích thuật ngữ sơ mi đỏ hơn,” Billy nói khẽ.

“Ê!” Một miếng kim loại cong cong độc địa quấn quanh cổ họng anh chàng bất tử người Mỹ và một gương mặt nước da màu đồng, với cái mũi nhọn, lùm lùm trong vùng tối, hàm răng trắng tương phản với cặp môi mỏng. “William Bonney, anh có biết bao nhiêu lần đáng lẽ ra tôi đã có thể giết chết anh không? Anh đang trở nên ủy mị sướt mướt rồi đấy.”

“Diều Hâu Đen,” Billy thều thào. “Anh làm tôi hoảng hoảng đến chết khiếp!”

“Một bầy trâu chạy tán loạn còn gây ra ít tiếng ồn hơn anh mà lại biết điều hơn.”

Billy quay lại, gạt cái rìu của Diều Hâu Đen qua một bên. “Ồ, thật tuyệt khi gặp anh, anh bạn cũ ạ.”

“Mừng khi gặp anh,” Diều Hâu Đen gật đầu với Machiavelli. “Cũng mừng khi gặp ông, ông người Ý.”

“Chúng tôi nhẹ cả người khi thấy anh còn sống,” Machiavelli nói. “Cứ sợ có gì xấu nhất xảy ra.”

“Suýt tí nữa. Bọn nhân ngư...”

“Nữ Thần Biển,” Billy xen ngang.

Diều Hâu Đen trừng mắt. “Xin lỗi, bọn Nữ Thần Biển làm ngập thuyền tôi, tôi vừa trườn mình lên bãi biển, đi vào một cái hang thì một thứ khổng lồ mình người chân bạch tuộc tấn công tôi.”

“Nereus đấy,” Machiavelli nói. “Lão Già Biển. Tôi ngạc nhiên khi anh thoát được.”

Diều Hâu Đen ngây người nhìn y, ánh sáng lấp lánh trên nước da màu đồng.

“Mà còn sống, ý tôi là vậy,” Machiavelli nói rõ. “Nereus là một trong những nhân vật chết người nhất trong các Elder.”

“Vậy à, bây giờ thì lão ta rõ ràng là chết ngắc rồi.” Anh chàng chiến binh bất tử gõ gõ chiếc rìu của người da đỏ vào lòng bàn tay mình và nháy mắt với Billy. “Đôi khi sơ mi đỏ cũng sống sót để chiến đấu vào một ngày khác chứ.”

Bạn đang đọc Yêu Nữ ( The Enchantress ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.