Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 15

Phiên bản Dịch · 2763 chữ

Nicholas và Perenelle ngồi cạnh nhau trên hàng ghế bằng kim loại bên ngoài quán cà phê Hard Rock nơi lối vào cầu tàu số 39. Mặc dù chỉ mới hơn bảy giờ chiều một chút và mặt trời vẫn còn một tiếng rưỡi nữa mới lặn, nhưng sương mù vây phủ đêm hôm đó đã vội vã đến rồi. Một thứ u ám xám xịt, ẩm ướt, lạnh lẽo bao trùm lên mọi thứ, tầm nhìn hạ xuống còn chừng một mét. Xe cộ đã bật đèn và đường phố bắt đầu trống trơn. Vài quán ăn, cửa tiệm dọc theo cầu tàu số 39 thậm chí đã đóng cửa.

Nicholas hít vào. “Này, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ trải qua đêm cuối cùng được sống của mình mà lại ngồi bên ngoài nhà hàng trong một đêm đầy sương mù ở San Francisco thế này. Tôi luôn mong muốn được chết ở Paris cơ.”

Perenelle đưa tay siết mấy ngón tay ông. “Hãy nghĩ đến nhiều lựa chọn đi,” bà vừa nói, vừa quay lại với tiếng Pháp cổ thời trẻ của họ.

“Đúng,” ông nói khẽ khàng. “Có thể tôi đang ngồi ở đây một mình.”

“Hoặc người đó là tôi,” bà nói. “Sau hết thảy ngần ấy năm, tôi mừng là chúng ta vẫn còn bên nhau.”

“Chỉ là nhờ mình đấy,” Nhà Giả Kim nói. Ông quay nhìn vợ, bàn tay ông sờ vào con bọ hung cổ xưa đeo quanh cổ, dưới lớp áo sơ mi. Quá nhiều thứ đã xảy ra trong vài tiếng đồng hồ vừa qua đến nỗi tưởng như cách đây cả một đời rồi, trong khi chỉ mới sáng sớm ngày hôm đó Perenelle đã sử dụng năng lượng từ luồng điện của Tsagaglalal và Sophie để chuyển chút ít luồng điện của bà qua con bọ hung này vào người Nicholas. Bà đã cho ông sống thêm hai mươi bốn giờ nữa. Đổi lại, bà đã bị rút ngắn cuộc đời mình cũng bằng chừng đó. Không ai trong họ cần đến đồng hồ mới biết được họ còn sống chỉ hơn mười chín tiếng chút thôi. Họ không định sẽ ngủ vào tối hôm đó đâu.

Perenelle đưa tay ra, áp lòng bàn tay vào cổ Nicholas. “Tôi đã bảo mình rồi: tôi không muốn sống trong một thế giới mà không có mình.”

“Tôi cũng không sống mà không có mình,” ông dịu dàng nói. Nicholas biết rằng việc nhường bớt luồng điện là một cái giá khủng khiếp đối với cuộc sống của vợ ông. Ông có thể thấy nó hằn thêm những vết nhăn mới nơi khóe mắt và quanh miệng bà.

Nhiều thế kỉ quan sát ông đã cho phép bà đọc được nét mặt ông dễ dàng như thể ông nói ra bằng miệng. “Vâng, tôi đã già đi,” bà nói. “Cứ mỗi giờ trôi qua tóc tôi lại bạc thêm.” Bà vuốt mái tóc dài, vén ra khỏi mặt. “Tôi luôn nói mình làm cho tôi bạc tóc cơ mà.” Bà xoa xoa bàn tay lên đầu tóc cắt sát của ông. Một lớp tóc đen xoăn xoăn mỏng dính, vài sợi ria trên má và cằm vẫn còn sậm màu. “Trong khi mình thì... rõ ràng là luồng điện của tôi hợp với mình lắm. Trông mình thật trẻ.”

“Không phải trẻ,” ông chọc ghẹo.

“Không phải trẻ,” bà đồng ý. “Nhưng đủ để gọi là trẻ. Không ai đoán được mình sẽ tròn sáu trăm bảy mươi bảy tuổi trong vài tháng tới.”

Ông siết chặt tay bà. “Đó là một sinh nhật tôi không bao giờ có. Song,” ông nói và nhoẻn cười, “sáu trăm bảy mươi sáu cũng không phải là quá tệ.”

“Hãy nhớ nhé, mỗi lần sử dụng luồng điện là mình đang làm tiêu hao chút năng lượng còn lại trong con bọ hung này đấy.” Bà sờ vào miếng đá ông đeo nơi cổ. Một tia lửa màu trắng nhảy ra khỏi ngón tay bà, kêu xì xì trên lớp vải áo.

“Tôi hiểu mà. Tôi sẽ cố để dành cho tới khi thật sự cần.”

“Chẳng bao lâu nữa đâu, mình sẽ cần đến. Màn biểu diễn với con vẹt chắc đã ngốn của mình một hai giờ sống rồi đó.”

Nicholas lắc đầu. “Ba mươi phút thôi, có lẽ thế. Cũng xứng đáng mà. Tôi đã quên mất cảm giác vui thích thế nào khi được bay bổng. Hơn nữa, tôi đã biết được nhiều thông tin từ màn biểu diễn ấy. Chúng ta đã khám phá được rằng Machiavelli và Billy giờ là đồng minh.”

“Tôi không tin đâu.”

“Người nào?”

“Không tin ai trong hai người đó. Nhưng đặc biệt phải kể đến Machiavelli. Với Dee mình luôn biết mình đang đứng ở đâu.”

“Tôi luôn có chút cảm giác tiếc xót cho tay Pháp sư người Anh,” Nicholas thú nhận. “Và có chút ngưỡng mộ hơi miễn cưỡng với tay người Ý ấy. Tôi nghĩ trong những tình huống khác, tôi và anh ta hẳn là có khả năng kết bạn.”

Nữ Phù Thủy nhăn mặt. “Nhớ hồi ở núi Mount Etna đi,” bà nói.

“Mình đã đánh bại y. Mình còn làm y bị thương nữa.”

“Y đã chuốc thuốc độc mình. Rồi còn khiến ngọn núi lửa ấy phun trào!”

“Công bằng mà nói, tôi nghĩ không hoàn toàn do lỗi của y đâu. Đó là sản phẩm phụ sinh ra từ luồng điện của mình đã khiến nó sống dậy đấy chứ. Nhưng nhìn kìa ấy là những quãng thời gian thật kì lạ. Có nhiều biến cố chúng ta không hiểu được. Hãy kết đồng minh bất cứ nơi đâu có thể tìm được. Dù sao đi nữa,” ông cười toe, nói thêm, “chúng ta sẽ chết trước sáng mai và đó sẽ không còn là vấn đề của chúng ta nữa!”

“Mình không thể chết được!” Perenelle rụt tay về, khoanh hai tay lại. “Đừng nói thế.”

“Đó là sự thật mà.”

Perenelle xoay người xuống con phố, săm soi nhìn vào màn sương mù. “Mấy anh chàng kia đâu hết vậy cà?” bà thắc mắc.

“Mình cố tình đổi đề tài đó hả?”

“Đúng.”

Ngay khi bà còn đang nói, hai hình dáng một cao lớn, một mảnh dẻ hơn, lùm lùm bước ra khỏi màn sương dày đặc, uốn éo. Chính là Niten và Prometheus. Elder cao lớn đang mang một khay làm bằng giấy bồi trên đó có ba cái tách lớn bằng giấy màu trắng. Niten tay cầm một cái tách nhỏ hơn, miệng nhâm nhi phần bánh ngọt ló ra khỏi bịch giấy nâu.

Elder ngồi thụp xuống bên hai vợ chồng, trao cho Nicholas và Perenelle tách cà phê đang bốc khói. “Chúng tôi quyết định chọn thế này vì cả hai ông bà đều là người Pháp nên chắc sẽ thích cà phê hơn trà.” Ông ta liếc lên Niten. “Thật ra, đó là ý của Niten.”

“Tôi lấy trà,” Niten nói.

“Tôi vẫn để cà phê đen đấy. Còn đường thì cất riêng trong túi.”

“Cám ơn ông.” Perenelle khum bàn tay quanh chiếc tách trắng, cẩn thận húp một ngụm, đầu cúi xuống để ông ta không trông thấy vẻ nhăn nhó nơi mặt mình. “Phải có đường mới được,” bà nói khẽ.

“Mình thấy sao?” Nicholas hỏi. Ông hớp thử. “Không tệ lắm. Phải có đường mới được.” Ông chồng ba gói màu nâu vào với nhau, xé chúng một lượt, rồi đổ những hạt trong như pha lê vào cà phê.

“Thành phố sắp đóng cửa,” Prometheus nói. Ông ta luồn tay vào tóc. Hôm qua thì đỏ rực, lúc này lại là một màu trắng xám dơ bẩn, lốm đốm từng giọt nước. “Nhìn quanh xem. Bây giờ là tháng Sáu, chúng ta đang ở trên cầu tàu số Ba Mươi Chín. Chỗ này đáng lẽ phải sáng bừng đèn đuốc và chật ních người ta ấy chứ. Vậy mà nó hầu như vắng ngắt. Có ti vi trong nhà hàng, hàng tá vụ đụng xe trên đường, phi trường đóng cửa và mọi phương tiện đường biển đều tạm dừng lại hết. Người ta nói đến việc đóng cả Vịnh lẫn cầu Cổng Vàng. Nguồn tin đáng tin cậy gọi đây là đợt sương mù tệ hại nhất thế kỉ.”

Nicholas hít một hơi. “Và là một đợt sương trên biển không bình thường chút nào. Chúng ta đang ngửi thấy mùi gì, đúng ra là mùi ai vậy nhỉ?” ông hỏi.

Niten lắc đầu. “Thứ gì đó đã chết và mục rữa.”

Nicholas liếc sang vợ.”Mình có nhận ra không?”

Bà lắc đầu, đưa chiếc tách xa khỏi mặt để có thể hít mạnh một hơi. “Thịt thối.” Bà nhanh nhẹn đưa chiếc tách che mặt trở lại để xua thứ mùi ấy đi nhờ mùi dễ chịu của cà phê. “Đó có thể là bất cứ ai trong số nửa tá Elder. Vài người có mùi quả thật rất kì quặc, và nhiều người trong số họ dường như thích mùi gì có liên quan đến thịt thì phải.” Bà mỉm cười với Prometheus. “Không có ý xúc phạm.”

“Không sao. Bản thân tôi có bao giờ thích mùi đó đâu.” Prometheus uống hết tách cà phê chỉ bằng một lần húp, vò nát chiếc tách, liệng nó vào thùng rác. “Có hai khả năng trên vùng Bờ Tây này,” ông khẽ nói. “Đó có thể là Quetzalcoatl, hoặc tệ hơn, có thể là Bastet. Cả hai đều thích mùi thịt thối.”

“Mình nghĩ đó là ai?” Perenelle hỏi.

Prometheus lắc đầu. “Hồi sớm, tôi nghĩ có khả năng là Quetzalcoatl. Tôi bắt gặp một thứ mùi ngoại lai rất nhẹ, hương gia vị bàng bạc trong không trung.”

Niten hít sâu. “Tôi lại không như thế. Tất cả những gì tôi ngửi được là mùi thịt ôi và có lẽ chỉ có lẽ thôi là dấu vết của mèo. Mặc dù điều đó có thể rút ra từ một con mèo đang ở gần đâu đây,” anh ta nói thêm.

“Hoặc cũng có thể là cả hai Elder,” Perenelle gợi ý.

Prometheus lắc đầu rất kiên quyết. “Không, điều đó sẽ không xảy ra đâu. Chúng luôn là kẻ thù không đội trời chung mà.”

“Tại sao vậy?” Niten hỏi.

“Có chuyện gì đó xảy ra cách đây lâu lắm rồi, trước cả khi Danu Talis bị nhận chìm. Không cách gì họ chịu hợp sức đâu.”

Một tiếng còi báo hiệu cho tàu bè trong sương mù cất lên, họ dừng lại để lắng nghe tiếng rống vang trầm trầm từng hồi dài. “Càng lúc càng tinh quái rồi đây,” Nicholas thì thầm. Ông đặt chiếc tách của mình xuống, rồi xát nhanh hai bàn tay vào nhau. “Ông đã cố liên hệ được ai chưa?”

Prometheus khẽ lắc đầu. “Vài người. Nhưng không đủ. Những người trung thành với giống người đã biết sự náo loạn ở đây và tôi hi vọng họ đang trên đường đến. Tất nhiên vụ việc này cũng ứng dụng được cho cả những kẻ trung thành với các Elder Đen tối nữa. Tuy nhiên, tôi đã nói với Barbarossa.”

“Hoàng đế hay cướp biển?”

“Hoàng đế,” Elder nói rõ. “Ông ta đang ở Chicago, nhưng sẽ đến trong chuyến bay đầu tiên vào sáng mai. Nếu có chuyến bay. Ông ta đã thông báo hết với những bất tử và các Elder sống trên vùng Bờ Đông rồi, và sẽ mang theo nhiều hết sức.”

“Họ sẽ đến quá trễ mất thôi,” Perenelle nói. “Chúng ta cần họ ở đây bây giờ kia.”

“Ông ấy đã nói rằng người bất tử Zenobia và Elder Pyrgomache đang trên đường đến đây. Họ sắp vào đến đây trên một chiếc xe buýt Greyhound.”

“Trong sương mù thế này thì họ không đi được rồi,” Perenelle nói. “Và tôi không tin Zenobia. Không bao giờ tin.”

“Tôi đã nói chuyện với Khutulun,” Niten nói. “Bà ấy đang chăn nuôi ngựa ở Kentucky.”

Nhà Flamel đồng loạt lắc đầu. “Bà ta là ai thế?” Nicholas hỏi.

Niten mỉm cười. “Có lẽ là chiến binh nổi tiếng nhất ông bà chưa hề nghe chăng. Bà ấy là cháu của Kublai Khan, và vì thế là họ hàng trực hệ với Genghis Khan. Trước tiên bà ấy được Scathach huấn luyện và sau đó là Aoife. Aoife gọi bà ấy là Trăng Sáng và nói đó là cô con gái mình luôn ao ước có được. Khutulun nói trong vòng một tiếng nữa sẽ rời nhà đi.”

“Bà ấy định lái xe à?” Perenelle hỏi.

“Khutulun không đi máy bay được.”

“Cho dù bà ấy không dừng lại để ngủ, thì lái xe qua đất nước này cũng phải mất ít nhất hai ngày,” Perenelle nói. “Mọi chuyện sẽ kết thúc trước lúc bà ấy đến mất thôi.”

“Bà ấy cũng biết vậy, và nói sẽ báo thù cho chúng ta.”

“Nghe được thế cảm thấy thật dễ chịu.”

“Bà ấy định nghỉ lại ở Wyoming và đón Elder Ynaguinid với Macanduc nữa.”

Prometheus gật đầu. “Các chiến binh dữ dội,” ông nói. “Dũng cảm nhất trong những người dũng cảm.”

“... những ai đang ở Wyoming,” Perenelle nói. “Những gì đang ở Wyoming đều không có ích cho chúng ta.”

“Davy Crockette từ Seattle đang lái xe xuống đây,” Niten nói. “Nhưng ít nhất phải mất một ngày. Thậm chí với cách lái xe của ông ấy.”

Nicholas uống hết phần cà phê của mình, cẩn thận đặt chiếc tách không trên mâm giấy. “Vậy điều mọi người đang nói là có nhiều sự giúp đỡ đang đến, nhưng không ai trong số đó đến được đúng thời điểm cả.”

Elder và người bất tử đồng loạt gật đầu.

“Trong khi đó,” Perenelle nói thêm, “chúng ta lại biết có vài Elder Đen tối đang sống trong và quanh thành phố này. Eris sống ngay dưới đường vào Haight-Ashbury.”

Prometheus thô bạo khoát tay. “Chúng ta có thể không tâm đến mụ ta. Mụ ta đã im hơi lặng tiếng hàng bao nhiêu thế kỉ nay rồi. Dạo này mụ ta dùng thời gian chỉ để đan móc thôi.”

“Đây có đúng là Eris người đã gây ra cuộc chiến tranh thành Troa vì không nhận được thư mời dự đám cưới phải không?” Perenelle hỏi với vẻ không tin. “Ông có nghĩ mụ ta sẽ ngồi yên vị mà đan móc trong khi phe cánh xấu xa của mình tung hoành khắp thành phố này không?”

“Gần như chắc chắn là không,” Prometheus đồng ý.

“Vậy ra chỉ có chúng ta thôi,” Nicholas nói.

“Chúng ta đã nói thế trước rồi mà. Hòn đảo này là vị trí then chốt,” Niten nói.

“Tôi lo cho Odin và Hel,” Nhà Giả Kim nói tiếp. “Cả Mars nữa. Khi tôi thấy, Hel đang bị thương, còn họ gần như không giữ được mình cho vững. Và tôi đặc biệt lo cho Diều Hâu Đen. Anh ta hoàn toàn biết đâu mất. Tôi sợ chúng ta đã mất anh ấy vào tay bọn Nữ Thần Biển rồi.”

“Chúng ta cần phải đánh từ trong lòng địch,” Niten nói đầy kiên quyết. “Phải giành lại thế chủ động. Nếu trì hoãn, các Elder Đen tối sẽ đến và chúng ta bị buộc phải chiến đấu trên hai mặt trận. Và đó là cuộc chiến chúng ta không thể thắng được, cần phải đến được Alcatraz.”

“Bằng cách nào?” Prometheus hỏi. “Không gì có thể mạo hiểm vào vịnh trong sương mù thế này.”

Nicholas nhìn Perenelle. “Mình có nhớ hồi chúng ta ở trên hòn Đảo Người và Dee xuất hiện cùng với lũ ma cà rồng được huấn luyện của hắn không? Có nhớ chúng ta đã ra khỏi đó bằng cách nào không?”

Perenelle cười toe. “Tôi nhớ vẻ mặt của tay Pháp sư ấy.” Nụ cười của bà nhạt ngay. “Nhưng, Nicholas, vậy thì chúng ta phải là một nhóm trẻ hơn, và là một nhóm trọn cả nhóm mạnh hơn kia.”

“Được thôi, thì chúng ta sẽ đốt lên một luồng điện nhỏ.” Ông nhún vai. “Chúng ta đâu có gì để mất nào.”

Perenelle chồm tới hôn nhanh vào má chồng. “Đúng thế.”

“Hai ông bà đã làm thế nào để rời khỏi hòn đảo ấy?” Niten hỏi.

“Chúng tôi thả bộ thôi.”

“Trên mặt nước ư?”

Nicholas và Perenelle Flamel cùng gật đầu.

Bạn đang đọc Yêu Nữ ( The Enchantress ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.