Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12

Phiên bản Dịch · 2465 chữ

Virginia Dare và cặp song sinh hối hả băng qua đường phố Danu Talis. Bên ngoài quần áo là những tấm áo chùng trắng chôm chỉa từ những hàng dây phơi, đầu giấu dưới những chiếc mũ rơm hình chóp nẫng được từ một quầy hàng trong khu chợ. Họ cứ lần theo những con hẻm nhỏ và đường phụ mà đi, di chuyển từ từ về phía đỉnh nhọn có cờ hiệu bay phấp phới.

“Chị biết không,” Josh nói, “được cho là thành phố quyền lực và đẹp đẽ nhất thế giới mà ở đây sao trông cứ tồi tàn thế nào ấy.”

Sophie gật đầu. “Tuy rằng khi bay bên trên, trông nó thật đáng kinh ngạc.”

“Khoảng cách làm cho mọi thứ xinh đẹp ra,” Virginia thì thầm. Ả dừng lại nơi một đầu hẻm chật hẹp, nhìn chằm chặp lên các mái nhà, cố định hướng, căng mắt tìm lá cờ trên đỉnh các tòa nhà.

Sophie ngoái nhìn ngược xuống con hẻm để xem họ có bị theo dõi không. Chuyển động duy nhất là một con chó gầy nhom như que củi đứng nép sát vào một đống rác. Nó kéo ra thứ gì đó có lẽ từng là một khúc thịt và ngước nhìn cô bé, đôi mắt nhấp nháy đỏ rực trong vùng tối u ám, rồi quay người lỉnh mất.

Kể từ lúc rời khỏi khu chợ, họ đã chạy qua hơn cả chục con hẻm giống hệt nhau để đến được con hẻm họ đang đứng. Hai bên là hai bức tường không có gì đặc biệt, làm cho con hẻm chật hẹp và tối tăm, rải rác trái cây thối và vo ve bầy ruồi. Sophie nhận ra một con chuột tai dài đang lon ton chạy trong rãnh nước và quan sát thấy nó biến mất vào một cái lỗ khoét trong tường. Luôn luôn có chuột và ruồi, cô bé nghĩ thế. Cô bé và Josh đã đi khắp thế giới cùng với ba mẹ, tham quan bất cứ nơi đâu Richard và Sara Newman đang làm việc. Cô bé từng nhìn thấy những con hẻm như thế này ở Nam Phi và Trung Đông, ở Nam Âu và khắp châu Á - dù khác những chỗ đó, ở đây không có giấy hay rác nhựa, không có vụn gỗ hay những vỏ hộp bằng nhôm vứt đi.

Sophie quay nhìn qua vai cậu em trai mình. Sự tương phản đến giật mình. Đằng sau cô bé là bẩn thỉu và nghèo nàn, phía trước cô bé lại là huyền thoại Danu Talis giàu có và đầy pháp thuật. Con hẻm mở ra dẫn vào một đại lộ rộng rãi có hàng cây hai bên. Phía bên kia con đường là dòng kênh cô bé đã nhìn thấy từ trời cao. Bên kia dòng kênh là những con phố có nhiều hàng cây và hàng hoa, ghép với những đài phun nước, điểm xuyến những bức tượng người, thú và các sinh vật không phải người cũng không phải thú. Các tòa nhà với nét trang trí công phu được sơn vàng và bạc nằm phía sau những bức tường trên đầu chĩa đầy que nhọn và những cánh cổng bằng đá. Mỗi tòa nhà là một kiểu mẫu kiến trúc khác nhau, và bé bắt gặp thấp thoáng các kim tự tháp cắm cờ trên đỉnh và những khu nhà khối vuông không có cửa sổ, những đường xoắn uốn vặn thanh tú và những vòng tròn bọc pha lê.

“Nhận ra chúng không?” Josh hỏi.

Có. Đột nhiên cô bé nhận ra rằng các tòa nhà này giống với những tàn tích cô bé từng tham quan với cha mẹ mình: nơi đây là bản sao của Ai Cập, hang động Chaco Canyon, Angkor Wat và Scotland.

Cậu nhìn thấy sự công nhận ấy trong mắt cô bé. “Em đang nghĩ mấy công trình này là nguyên gốc. Con người sao chép lại thiết kế.”

“Tại sao hình thù lại khác nhau?” Sophie hỏi.

“Các bộ tộc khác nhau chăng?” Josh gợi ý.

“Khi các Elder có tuổi, họ Biến đổi,” Virginia nói. “Đôi khi bằng những cách kì quặc và bất bình thường. Họ cần phải có những công trình kì quặc và bất bình thường để sống trong đó.”

Một vài tòa nhà được chạm khắc hoặc vẽ tranh tường, vài tòa nhà khác được phết lên một lớp sơn hoặc treo cờ lớn cờ nhỏ. Số ít - chủ yếu có hình dáng kim tự tháp đỉnh bằng - lại không tô điểm gì.

“Tôi nghĩ chúng ta đang ngắm nhìn phần đẹp hơn của thành phố,” Virginia nói kèm theo một nụ cười. “Và cũng như cộng đồng dân cư giàu có ở bất kì đâu, ở đây cũng đầy rẫy những cánh cổng và lính canh. Những thứ không bao giờ thay đổi.”

“Lính canh à? Đâu?” Sophie hỏi.

Josh chỉ tay. “Ngay bên trong mấy cánh cổng...”

Cô bé gật đầu, bất ngờ nhận ra. Có những chốt canh nhỏ bên trong cổng của những tòa dinh thự và cung điện. Bên trong các nhà gác, nhiều hình dáng di chuyển trong vùng tối, khuất sau vầng mặt trời phồng to. “Tôi nghĩ bên kia cầu còn có nhiều nhà gác hơn,” cô bé nói.

“Tôi tin là thế,” Virginia nói. “Và tôi có một học thuyết.” Ả bước ra khỏi đường hẻm, sải chân băng qua đại lộ trống không tiến đến cây cầu gần nhất. “Chúng ta hãy thử nghiệm nhé.”

Cặp song sinh nhìn nhau rồi vội vã theo sau.

“Một học thuyết ư?” Josh hỏi.

“Rõ ràng là Danu Talis này giống hệt như mọi nền văn minh khác mà tôi từng tiếp xúc.” Đôi môi mỏng của người bất tử méo xệch khi nói đến nền văn minh, như thể cô ả thấy từ ngữ đó rất ghê tởm vậy.

Có một chuyển động nhộn nhịp bất ngờ trong những căn chòi hẹp ở phía bên kia cầu, và những hình thù xuất hiện. Ánh mặt trời lấp lóa trên mặt kim loại.

“Tôi nói đúng thấy chưa,” Sophie nói. “Nhà gác.”

“Với lính canh,” Josh hớn hở nói thêm.

“Tôi sinh ra trong một thời kì đơn giản,” Virginia nói tiếp. “Tôi đã chạy chơi tự do trong rừng, sống cạnh thiên nhiên, săn giết chi khi thật cần thiết, chia sẻ những gì mình có với những cư dân khác trong rừng. Tôi không có tiền bạc, vật sở hữu duy nhất của tôi là tấm vải khoác trên lưng. Tôi sống trên đọt cây và trong hang động. Vậy mà tôi hạnh phúc, thực sự hạnh phúc. Tôi không mong muốn gì hết. Và rồi tôi đến với nền văn minh này.” Người bất tử thả bộ dọc theo ven bờ kênh uốn cong dẫn về phía cây cầu. Các lính gác theo dõi ả băng qua mặt nước trong như thủy tinh, những tên khác tụ tập nơi cầu, và lúc này đã thấy rõ ràng đó không phải là người. Tất cả có đầu chó rừng và quần áo là bộ giáp đen gần như trong suốt. Khi nhìn qua con kênh, mắt chúng toàn một màu đỏ như máu.

“Anpu,” Sophie thì thào.

Virginia dừng lại nơi rìa cầu. “Và nền văn minh ấy đã cho tôi bài học gì nào?” ả nói tiếp. “Tôi đã học được rằng nó cai trị bằng cách tạo ra giai cấp và phân rẽ dân chúng, bằng cách khiến một số này tốt hơn một số khác.”

“Chẳng phải luôn là thế sao?” Josh hỏi. “Mọi nền văn minh đều bị phân chia...”

“Không phải mọi nền văn minh,” Virginia gắt. “Chỉ những cái gọi là nền văn minh tiên tiến thôi.” Ả bước lên cầu và bọn anpu đứng sẵn vào vị trí ở đầu cầu bên kia.

Một con lớn hơn các con còn lại, mặc bộ giáp đen sáng bóng như gương. Hắn bước tới trước, chìa bàn tay phải ra. Phải mất một lúc ba người mới nhận ra rằng sinh vật ấy thật ra không phải đeo găng tay kim loại. Bàn tay hắn đã được thay thế bằng một tác phẩm bằng kim loại và những chiếc bánh răng. Một chiếc kopesh lỏng lẻo nơi bàn tay phải của hắn.

“Còn ở đây chúng ta có nền văn minh vĩ đại này của Danu Talis,” Virginia cay đắng nói tiếp, “được cai trị bởi tập hợp các Elder và Elder vĩ đại bất tử và chúng ta tìm thấy gì nào?” Không chờ câu trả lời, ả nói tiếp. “Chúng ta chẳng tìm thấy gì khác. Người nghèo sống bên kia những kênh rạch vòng ngoài, kẻ giàu sống an toàn bên trong những đường tròn nội bộ, được bảo vệ bởi những cây cầu có bọn quỷ sứ đầu chó canh gác. Người nghèo thậm chí còn không được thả bộ trên những đường phố này. Tôi đoán hẳn chúng phải được lát bằng vàng cơ đấy.”

“Quả thật, tôi nghĩ là thế,” Josh thì thầm. Những phiến đá lát đường và vỉa hè phía bên kia con kênh chiếu mờ mờ một thứ ánh sáng như vàng chảy.

Virginia Dare phớt lờ cậu. Ả đi xuống giữa cầu và hết thảy mọi tên lính gác đều rút ra sẵn những thanh kiếm cong cong. “Có chút ngạc nhiên nào khi thế giới mà chúng ta đang sống chỉ là một mớ hỗn độn như thế không?” Ả dang rộng cánh tay. “Nó đến từ những thứ này đây. Giống người đã bắt chước nơi này để làm các tòa nhà của họ. Thế giới con người đã bị kết án ngay từ khởi đầu rồi. Khi tôi có thế giới của mình để cai trị, mọi thứ sẽ rất khác, tôi hứa đấy.”

“Bọn chúng có kiếm, Virginia,” Josh nói.

“Có thì đã sao,” ả nhẹ nhàng trả lời.

Bọn lính canh đang tràn xuống hai bên phải trái dọc theo bờ kênh, lao vào hỗ trợ những tên đã chiếm sẵn vị trí trên cầu.

“Thế cậu cần bao nhiêu lính gác để bảo vệ những đường phố bằng vàng quý giá trước một người phụ nữ và hai đứa trẻ tuổi thiếu niên nào?” Virginia hỏi.

Josh đếm nhanh trong đầu. “Ba mươi.”

“Ba mươi hai.” Sophie nói.

Virginia đã đến điểm giữa cầu. Bọn anpu dàn ra, tất cả đều rút vũ khí. Mõm há hoác, để lộ hàm răng lởm chởm, khiến trông như thể các sinh vật ấy đang cười toe. Tên cầm đầu gõ nhè nhẹ vào thanh kopesh bằng móng vuốt kim loại của hắn. Âm thanh vang lên như tiếng chuông.

Virginia tiếp tục hiên ngang bước thẳng tới. “Và cô cậu có biết tôi coi khinh cái gì nhất không?” ả cáu kỉnh. “Lũ bắt nạt. Đặc biệt là những tên bắt nạt tưởng thanh kiếm màu mè và bộ áo giáp làm cho chúng trở nên không thể tổn thương.” Lần tay xuống dưới tấm áo choàng trắng lùng nhùng, Virginia nhấc ống sáo ra khỏi lưng. Ả lắc lắc cho nó tuột khỏi bao vải và ấn vào môi mình.

Ả thổi một nốt nhạc duy nhất. Âm thanh bắt đầu cất lên và trỗi cao cho tới khi ngay cả Sophie và Josh với thính giác đã được nâng cao vẫn không thể nhận ra được nữa. Tác động trên bọn anpu xảy ra tức thì. Chúng cứng đờ người, nhảy dựng lên như bị giật dây, cánh tay dang rộng hai bên, ngón tay bung xòe. Từng thanh kopesh rơi loảng xoảng xuống mặt đá.

Mấy ngón tay thanh tao của Virginia cử động uyển chuyển ngang qua chiếc ống sáo và bọn anpu nhảy múa tưng bừng. Các sinh vật ấy đứng trên ngón chân, lắc lư qua trái qua phải, ngã đổ vào nhau, áo giáp khua xủng xoẻng, lanh canh. Người bất tử bật cười, âm thanh cao the thé, khó chịu, gần như cuồng loạn. “Tôi nghĩ mình có thể làm cho chúng nhảy ngay vào dòng kênh đấy.”

“Virginia,” Sophie gắt. “Đừng!”

“Đừng ư? Đó chính là việc tôi thường làm mà.”

“Không cần thiết,” Sophie nói. “Giết bọn chúng thì cô cũng trở thành y hệt như chúng thôi. Mà cô đâu có giống chúng, phải không nào?”

“Cô không biết được tôi là ai đâu,” Virginia thầm thì, nhưng lại nhấc ngón tay khỏi ống sáo.

Bọn anpu ngã nhào như bị tấn công, đổ sầm trên cầu, tiếng áo giáp với kim loại va vào nhau loảng xoảng. Bàn tay kim loại của tên cầm đầu khổng lồ nạo kèn kẹt và co quắp trên mặt đá, rạch những đường rãnh sâu hoắm trên đá mềm, rồi đông cứng lại và rơi vào yên tĩnh.

Virginia len lỏi băng qua bọn anpu ngã nằm lăn lóc, tránh không đụng vào chúng. Sophie và Josh làm theo ả. Nhìn gần, bọn sinh vật ấy thật kinh khủng. Thân hình đen nhánh là người, với đầy đủ cơ bắp, nhưng từ cổ trở lên, chúng có cái đầu chó rừng tai chĩa nhọn. Hai tay là tay người, nhưng phía trên đầu là những móng vuốt cong queo, còn bàn chân là chân chó. Một số có đuôi rậm uốn quăn ló ra từ phần lưng bộ giáp, phần lớn có những con bọ hung hoặc thứ gì đó trông giống vỏ ốc bám rịt vào lông.

“Lối này, tôi tin là thế,” Virginia vừa nói, vừa lấy ống sáo chỉ vào một tòa nhà khổng lồ hình tròn, đỉnh cắm cây nhọn phấp phới lá cờ hiệu dài bên trên có hình một con mắt đập phần phật như đang nhấp nháy. Tường ngoài không cửa sổ được phủ bằng vàng, và được trang trí những chòm sao bằng đá quý. Tòa nhà được bảo vệ bởi một đường hào hẹp chứa đầy chất lỏng sủi bọt màu xanh cỏ, hai bên cầu sắt là hai tên anpu bạch tạng lực lưỡng cầm hai ngọn giáo cao hơn thân mình.

Virginia mỉm cười với hai sinh vật kia và xoay xoay chiếc ống sáo, để lại một nốt nhạc nhè nhẹ lơ lửng trong không trung. Hai sinh vật liền thả rơi ngọn giáo, hạ cầu xuống rồi quay người co bốn chân chạy vào cái chuồng thấp ẩn dưới bụi cây. Lúc ả đi ngang qua, những con mắt đỏ màu máu nhìn người bất tử hết sức kinh sợ.

“Được sợ còn hơn được yêu,” Virginia khẽ khàng nói. “Tôi tin rằng chính Machiavelli đã nói thế đấy.”

Bạn đang đọc Yêu Nữ ( The Enchantress ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.