Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái tát (2)

Phiên bản Dịch · 1136 chữ

Chương 43: Cái tát (2)

Nói đùa, hắn là cảnh giới Đăng Long mà đắc tội với một cao thủ cảnh giới Bá Nguyên, hắn chán sống rồi sao.

Sư Ma đứng tại chỗ không dám nói gì, bên phía Trương Mạc đã sắp kết thúc.

Một chiếc bình ước nguyện hoàn toàn mới cuối cùng cũng hoàn thành, lần cuối cùng.

Theo nhịp vỗ cuối cùng của Trương Mạc, bình ước nguyện đột nhiên mở một con mắt trên thân bình, sau đó bắt đầu kêu lên.

- Ước nguyện, ước nguyện, ước nguyện!

Giọng nói khó nghe như tiếng quạ, khiến Trương Mạc lập tức cau mày.

Đợi đã, hình như còn thiếu một chút phải không. Đúng rồi, còn phải cho vào lông hoặc máu của người được chỉ định.

Hiểu rồi!

Trương Mạc đang định nhổ một sợi tóc bỏ vào thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng trầm trồ.

- Trời ạ!

Người lên tiếng chính là Sư Ma.

Hắn đã nhìn thấy gì?

Ma thần ơi, ta đã nhìn thấy một phép màu như thế nào.

Tông chủ Thiên Ma Tông trước mặt, vậy mà lại dùng chính đôi tay của mình, tạo ra một bảo vật linh hoạt biết nói.

Ánh sáng linh khí rực rỡ đó chứng minh rằng bình ước nguyện rõ ràng là một linh bảo.

Những cường giả có thể chế tạo ra linh bảo vốn đã rất hiếm. Tuy nhiên, với tu vi cảnh giới Bá Nguyên của đối phương, cũng không phải không thể tin được.

Nhưng linh bảo có thể nói, có thể biến thành vật sống thì quả là quá khoa trương.

Đây quả thực là năng lực giống như thần linh, biến vật chết thành vật sống, Sư Ma chưa từng thấy bao giờ.

Nhưng hắn đã nghe nói, bất kỳ ai có thể làm được điều này đều có thể sánh ngang với thần linh của nhân gian.

Chân Sư Ma mềm nhũn, trực tiếp nằm nghiêng trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy.

Trương Mạc quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là Dương Sở nằm trên mặt đất, mũi miệng đầy máu.

Còn một tên ma tu râu quai nón không quen biết, dáng vẻ sợ sệt.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải đã nói là không được lại gần sao?

Trương Mạc rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Theo quan điểm của Trương Mạc, tình hình trước mắt chỉ có một cách giải thích. Đó chính là hai tên thỏ con trước mặt không biết vì sao lại đánh nhau, sau đó để hắn là tông chủ đến phân xử.

Hắn tưởng rằng ma tu râu quai nón cũng là người của Thiên Ma Tông (nói đùa, đã có hàng trăm người rồi, ai mà nhớ hết được).

Thêm vào đó, bộ dạng kinh hoàng của tên râu quai nón, nhìn thế nào cũng thấy là những kẻ ngu ngốc của Thiên Ma Tông đã tin lời đồn hắn ăn thịt người.

Trương Mạc tiến lên túm lấy tóc của tên ma tu, tay năm tay mười, ba ba hai cái bạt tai đánh rất vang dội.

- Là ngươi gõ cửa, cẩn thận ta sẽ hầm ngươi!

Là một giáo chủ, khi cần phải hung dữ, nếu không ngươi sẽ không thể trấn áp được nhóm ma tu này.

Nhìn Sư Ma một mặt mộng bức chịu hai cái tát, trong lòng Dương Sở lập tức vui mừng, vẫn là tông chủ, quá ngầu.

Dương Sở nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tông chủ, hắn là Sư...

Dương Sở đang định nói ra tên của Sư Ma, Sư Ma không khỏi cảm thấy khẩn trương, chờ một chút, đối phương tựa hồ còn không biết hắn là ai, nếu tiểu tử này nói ra, vậy hắn hôm nay có khả năng không đi được.

Ngay lập tức đá một cước vào mặt Dương Sở, Sư Ma quay người định chạy.

Trương Mạc nhìn tên ma tu có bộ râu quai nón to tướng này lúc này còn dám đá Dương Sở, sắc mặt đột ngột thay đổi, càng tức giận hơn.

- Trước mặt ta còn dám đánh người, thật sự không coi ta là tông chủ ra gì rồi. Còn muốn chạy, đứng lại cho ta!

Thần kỹ phát động, bất động như sơn.

Trương Mạc túm chặt một nắm tóc của Sư Ma, bất động như sơn vừa phát động, xem ngươi chạy đi đâu.

Sức mạnh cường đại kéo Sư Ma càng thêm kinh hãi. Quả nhiên là cao thủ trong số cao thủ. Sức mạnh này, hắn còn lâu mới đạt tới!

Cắn răng, liều mạng, mặc kệ mái tóc của mình, Sư Ma đứng dậy bỏ chạy, mấy lần nhún nhảy lên trời, trong nháy mắt biến mất.

Trương Mạc đứng tại chỗ, nhìn tên ma tu có bộ râu quai nón to tướng trước mặt đột nhiên bay đi, ngây người một lúc lâu.

Có thể bay?

Ơ, Đăng Long cảnh?

Bây giờ Trương Mạc cũng không còn là kẻ tu hành ngây ngô chẳng hiểu gì nữa rồi, hắn đương nhiên biết tu vi như thế nào mới có thể bay lên khỏi mặt đất.

Giải trừ bất động như sơn, rồi cúi đầu nhìn xuống, trong tay chỉ còn lại một nắm tóc.

Hay lắm, đây là muốn nhổ trụi tóc của tên ma tu có bộ râu quai nón to tướng này rồi.

Thật tàn nhẫn, suýt chút nữa là mất cả da đầu.

Trương Mạc nuốt một ngụm nước bọt, lúc này hắn mới cảm thấy có gì đó không ổn. Dường như trong Thiên Ma tông, không có ma tu nào mạnh như vậy.

Quay đầu lại, Trương Mạc hỏi Dương Sở:

- Vừa rồi người đó là ai?

Dương Sở nhăn nhó nói:

- Hồn tông, Sư Ma. Chính là tên khốn muốn tranh giành địa bàn với ngài.

Trương Mạc há hốc miệng, Hồn tông, Sư Ma?

Mắt càng mở to, tim cũng suýt nữa ngừng đập.

Ơ, vừa rồi hắn có phải vừa tát người ta không? Còn nhổ cả một nắm tóc của người ta nữa?

Đợi đã, ta phải bình tĩnh lại đã.

Đường đường một vị đại ma đầu của Hồn Tông, bị hắn đánh, bị hắn ngược, ngược lại xoay người chạy.

Hắn sẽ không quay lại đó chứ?

Hắn đến đây để làm gì?

Trương Mạc có chút ngơ ngác, nhất thời im lặng.

Lâu sau, Trương Mạc lặng lẽ ngồi xuống, hắn thực sự không hiểu nổi những tên ma tu này.

Thôi, mặc kệ hắn đi, còn có thể làm sao?

Trương Mạc tỏ vẻ mình không đủ thông minh, mặc kệ hắn đi.

Bạn đang đọc Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma (Bản dịch) của Âu Dương Vựng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.