Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiền hà!!

Phiên bản Dịch · 628 chữ

Nồi niêu xoong chảo, chén dĩa vỡ ra từng mảnh văng tới tận mép cửa. Tuệ Trân ngước mắt lên, cơ hồ là đang chóng mặt với bao nhiêu đồ đạc lộn xộn(nói chung là mấy cái thứ chả biết từ đâu rớt xuống muốn ngập phòng luôn ý >.Tuệ Trân ló cái đầu nhỏ vào: “Nhóc không sao chứ?”

Nhật Khánh ngồi giữa đống hỗn độn, hai tay nâng hai chồng đĩa chênh qua chênh lại, miệng cũng ngậm cái đĩa nốt, lắc lắc đầu, tỏ ý:”Không sao hết”

“Trời đất!”- Tuệ Trân ngồi xuống cạnh cậu, vừa nhấc chồng đĩa xuống vừa chán nản:”Cậu tính làm xiếc trong cái phòng trọ bé tẹo thế này à?”

“Không sao, không sao!”-Khánh thở dốc-“Chị về đi, để em tự quét dọn được rồi!”

“Thôi, để đấy tôi làm cho, tay cậu chảy máu rồi kia kìa”

“ừ hử, đứt lúc nào thế nhỉ?”

“Ra ngoài mau đi, mà thôi cậu ở đây cũng được, ra ngoài đấy chỗ đâu mà ngồi!”

Tuệ Trân cầm lấy chổi quét mớ hỗn độn, nhặt từng mảnh vỡ lên, cẩn thận cho vào bao rác, không sót một mảnh. Khánh gãi gãi đầu bằng cái tay vừa quấn băng xong:”Xin lỗi chị nhé, tại ít tiếp xúc với bếp núc nên đụng đâu là hỏng đấy ngay hà, hì hì!”

“Không có gì, tôi mà không giúp cậu thành ra thấy áy náy thôi, cậu đừng hành hạ cái lỗ tai của tôi nữa là được rồi!”

“Em làm phiền chị lắm hả?”

Tuệ Trân không trả lời, đứng dậy:”Xong rồi đó. Còn mớ ở ngoài cậu tự dọn đi nhé, tôi nói thật chỗ này giống cái nhà kho hơn là cho người ở đấy…”

“Vâng, cảm ơn chị nhé, em dọn ngay đây ^^”

Tuệ Trân mở cửa phòng, thở dài thườn thượt. Đống quần áo còn chưa gấp xong, giờ đã phải đi làm bữa tối. Dù sống có một mình Tuệ Trân vẫn ăn uống đầy đủ chất dinh dưỡng không bỏ một bữa nào. Đang vo gạo thì lại nghe tiếng lạch cạch rồi phừng lên ở phòng bên cạnh, Tuệ Trân lại lật đật chạy sang”Gì nữa vậy nhóc?”

Khánh đang luống cuống dùng tay hất nước từ cái vòi nước nhỏ xíu lên vách ngăn bằng ván ép đang cháy. Tuệ Trân hốt hoảng chạy ra đầu dãy phòng trọ, mở vòi nước lớn xách lấy một xô nước to đùng hất cái”ào” lên tấm vách.

“Cậu hất như thế thì đến kiếp sau mới dập xong à?”

Lại gãi đầu…”Em chưa nấu ăn bao giờ, nên không biết…”

“Đàn ông con trai các cậu ngày nay là công tử bột hết cả. Không biết thì phải nói người ta chứ?”

Tuệ Trân quay lại phía tấm ván bị cháy:”Cháy nhiều đấy, cậu chuẩn bị đền đi, bà chủ ở đây khó tính lắm. Giờ sao nấu nướng được?”

Có thể miêu tả đôi mắt của Khánh bây giờ hơi hơi giống “nai rừng”. Hơn nữa còn là loại thuần chủng!!

Tuệ Trân thở dài:”Thôi, lỡ rồi, câu qua nhà tôi ăn tạm đi, đêm hôm rồi đừng ra ngoài nữa, con hẻm này vắng người, nguy hiểm lắm”

“Thôi. Thôi ạ, không cần đâu, em ăn mì gói được rồi!!!”

“Mì gói đâu?”-Tuệ Trân nghiêng đầu

“…” Lại mặt “nai”

Tuệ Trân lắc đầu, thở dài nữa”Qua đi”


“Xin lỗi chị nhé!”

“Không có gì!”

“Nhưng em thấy áy náy quá…Ngại nữa”(ngại sao còn qua?)

“Sau này không thiếu cơ hội cậu trả tôi, câu yên tâm, tôi chẳng cho không ai bao giờ đâu!”

Khánh rùng mình.

“Vậy…vậy em làm phiền chị bữa nay rồi ^^”

“Vô đi, nói nhiều quá”

“…”

“Dạ!!!”

Bạn đang đọc Yêu Em Trọn Đời, Bằng Một Lời Giả Dối của Yuu Bo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.