Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vết thương ở tay

Phiên bản Dịch · 947 chữ

-Hoàng, sao đến sớm vậy em? – Quốc Lâm

-Anh Lâm, Trúc Nhi tới chưa anh?

-Vẫn chưa, hôm nay con bé xin đến trễ…à em uống gì?

-Cho em rượu đi

-Hôm nay có chuyện gì buồn sao?

-Không, tại thích đổi khẩu vị thôi mà

-Ok, đợi anh

Lúc này hắn vừa đến, hôm nay hắn đến sớm nên chưa “hoá trang” gì cả. Vừa bước vào trong, hắn đã trông thấy ánh mắt của Hoàng nhìn mình. Hắn bình tĩnh bước lại bàn giống như một vị khách. Quốc Lâm mang rượu ra cho Hoàng, nhìn thấy hắn cậu làm như không quen.

-Quý khách dùng gì?

-Anh Lâm để đó em tiếp cho, người này em quen mà – Hoàng mang chai rượu sang bàn của hắn, hắn chỉ cười nhẹ

-Có gì tôi sẽ gọi sau – Hắn nói lạnh lùng, Quốc Lâm cuối chào rồi đi vào trong

Hoàng rót ra hai ly, đưa hắn một ly, Hoàng nói

-Nơi này không phải trường học và anh cũng không phải thầy giáo nên chuyện này không kiên cữ chứ?

-Tất nhiên – Hắn đón lấy, cùng cạn ly rồi uống với nhau

Vậy là Hoàng và hắn ngồi ở đó cứ uống rượu và cứ nói chuyện không ăn nhập gì nhau, người cứ hỏi đằng đông, người trả lời đằng tây vậy mà gần hết chai rượu họ vẫn còn nói chuyện vẫn còn uống với nhau đấy.

-Một lần nữa tôi muốn hỏi anh, có đúng là anh thích Trúc Nhi? – Hoàng đã ngà ngà say

-Có thích hay không thì đó là chuyện của tôi, tại sao tôi phải trả lời cậu

-Ok ok – Hoàng đỗ xuống bàn trông khi hắn vẫn còn tỉnh queo vì tửu lượng của Hoàng rất kém

-Này…. – Hắn lay người Hoàng

-Nó say rồi, không biết có chuyện gì mà uống say đến thế. Cậu đưa nó về nhà hộ tớ - Quốc Lâm đưa cho hắn địa chỉ nhà của Hoàng

-Anh Lâm…. – Nó vừa đến, nghe tiếng nó cả hai nhìn sang, hai anh mắt chạm nhau làm nó lúng túng vội quay đi, nó nhìn thấy Hoàng nằm gục trên bàn – Hoàng sao thế?

-Say rồi chứ sao…cậu đưa nó về đi

-Uhm

Hắn mang Hoàng ra xe, nó nhìn theo lo lắng không biết Hoàng làm sao mà lại uống say đến thế? Mọi người tiếp tục trở lại công việc nhưng nó lại không thấy Khắc Duy đâu

-Anh Lâm, anh Duy hôm nay không đến sao anh?

-Nó mới đưa…à anh không rõ nữa, có thể đến trễ

-?? Quái lạ, nhân viên đi làm ha không mà cũng không biết là sao? – Nó lầm bầm

Tin toon

-Cậu tìm…cậu chủ sao say dữ vậy nè? – Người giúp việc mở cửa chạy vào nhà gọi ba mẹ của Hoàng, hắn cũng mang Hoàng vào trong

-Chào hai bác, phòng của Hoàng ở đâu ạ?

-Trên này

Ba Hoàng dẫn đường, còn mẹ Hoàng thì lo lắng lấy nước lấy khăn. Vừa mở cửa phòng, chưa kịp mang Hoàng vào bên trong thì hắn đã hứng trọn toàn bộ những gì có thể do Hoàng tạo ra…ba Hoàng phụ hắn một tay. Đưa Hoàng vào được vài bước thì Hoàng ưởn mình với một lực mạnh đẩy hắn làm hắn mất đà lau thẳng vào chiếc tủ bên cạnh, chiếc tủ ngã xuống…những cái ly cũng rơi xuống trúng cánh tay phải của hắn, vì đang ngã nên lực ngã cũng không nhỏ làm chỗ va chạm với chiếc ly cũng khá sâu, máu chảy ra mọi người nhanh chóng đỡ hắn dậy, băng bó lại cho hắn.

-Gia đình ta thật cám ơn và xin lỗi cháu – Ba Hoàng

-Không có gì đâu bác đừng bận tâm

-Mà ta trông cậu rất quen, có phải cậu là Thiên Du giám đốc của tập đoàn Hoàng Vũ không?

-Dạ, vâng

-Ha ha đúng là cha nào con nấy. Giỏi! Có dịp ta sẽ sang thăm ba mẹ cậu

-Bác biết ba con sao?

-Con cứ hỏi ông ấy có biết Trương Sinh không thì sẽ rõ

-Dạ. Vâng…Thôi muộn rồi, cháu xin phép

-Uhm. Chào con

Sau khi Smile đóng cửa, nó trở về nhà, nó muốn biết tình hình của Hoàng như thế nào nhưng cầm chiếc điện thoại trong tay nó không biết có nên gọi hay không???

Chuông điện thoại của hắn vang lên, là “miu con”, đôi môi nhếch thành một nụ cười rồi trở lại gương mặt lạnh

-Alo, tìm tôi có việc gì?

-À…tôi…tôi muốn hỏi Hoàng thế nào rồi?

Đôi mài hắn chau lại

-Cậu ấy ngủ rồi, không sao cả

-À…cám ơn anh

-Sao lại cám ơn tôi? Vì Hoàng à?

-À…ờ…uhm…tôi cúp máy đây, anh ngủ ngon

Nó tắt máy, tay sờ vào ngực, nó thật lúng túng, sao nó lại bối rối thế nhỉ? Sao nó cứ lấp bắp khi nghe tiếng của hắn, đầu óc nó cứ mơ hồ nó cũng chẳng biết hắn đã hỏi gì nó nữa….

Hắn đặt điện thoại san một bên, tay đặt lên trán, suy nghĩ

-Rút cuộc mấy ngày nay mình bị làm sao vậy chứ? Sao lúc nào cũng nghĩ tới con bé…còn tức giận vô cớ…rút cuộc là mình bị vấn đề gì đây? Mình thích Trúc Nhi sao? Không đâu….mình chỉ xem con bé như em gái, cũng giống Thiên Kỳ thế thôi! Nhưng mọi chuyện xảy ra là như thế nào nhỉ???? – Hắn gõ gõ trên trán cố tìm ra câu trả lời nhưng đành chịu thua

Bạn đang đọc Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!! của Traitimbenho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.