Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

[One-shot] Yêu Anh, Chàng Trai Của Quá Khứ...

Tiểu thuyết gốc · 6155 chữ

Mùa thu, Koiwaki Sena hai mươi chín tuổi...

Cơ thể mảnh khảnh vừa vặn trong chiếc váy dài họa tiết đơn giản, tay xách một chiếc túi du lịch bước xuống xe taxi. Mái tóc đen óng ả xoăn sóng được chăm sóc kĩ càng, xõa xuống vai, gặp gió liền khẽ bay lên.

Từng ngón tay thon dài đưa lên vén tóc qua mang tai, gương mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng nở một nụ cười.

- A, Koiwaki đến rồi kìa! – Một chàng trai dường như đến trước cô không lâu, nhận ra cô ở phía sau, liền vui vẻ vẫy tay. – Càng ngày càng xinh xắn!

- No no... - Sena giơ ngón tay trỏ lên lắc nhẹ. – Phải gọi là xinh đẹp trẻ trung!

- Được được, là xinh đẹp trẻ trung! – Anh ta gật gù. – Mau vào trong đi, Miyama chắc đang phát thẻ phòng rồi ấy. Tôi đứng đợi Torada, cậu ta lạc đường chắc luôn!

Sena gật đầu với anh ta, rồi đoan trang bước vào.

Hôm nay là họp lớp cấp ba của cô, kỉ niệm mười năm tốt nghiệp. Vì mọi người đều đã đến độ tuổi ổn định cuộc sống, gia đình và công việc nên việc họp lớp được tổ chức xa hoa hơn, bằng một chuyến du lịch nghỉ dưỡng xa ở Kyoto, kéo dài hai ngày hai đêm.

Có vẻ như lớp của cô đã bao trọn khách sạn này. Khánh sạn này không phải sang trọng cao cấp gì cho cam, nhưng vị trí và góc nhìn của nó rất đẹp, còn có cả suối nước nóng. Ở sảnh chờ cho khách ngay tầng một, Sena đã thấy lớp mình ồn ào náo nhiệt, dường như mọi người đã đến được một lúc rồi.

Có những gương mặt thân quen vì Sena thỉnh thoảng vẫn gặp bên ngoài hay nhìn ảnh trên mạng xã hội, nhưng cũng có những người hơi lạ mặt vì từ lúc họp kỉ niệm năm năm thì không thấy đâu nữa, trí nhớ cũng dần không lưu tâm.

Bên phải của cô, có hai chàng trai đứng tán dóc:

- Này, lúc có thông tin họp lớp, tôi nhớ là cậu đã nói là không đi được, sao lại thay đổi phút cuối thế?

- Còn lí do gì ngoài bà vợ của tôi chứ? – Anh ta gãi đầu ra vẻ phiền phức. – Ban đầu cô ấy không cho tôi đi, đấu tranh rất lâu, còn phải mua mỹ phẩm để nịnh nữa, mới cho tôi đi hôm qua đấy.

Sena lắng nghe, liền vô thức mỉm cười.

Cô ngoảnh đầu sang bên trái chếch lên phía trên, lại được ba đứa con gái lớp cô trưng ra vẻ mặt phiền muộn. Một trong số đó còn đang ôm một đứa con nhỏ chưa được một tuổi.

- Momo-chan đáng yêu quá, giống hệt mẹ nó! – Một cô gái nắm tay đứa bé, cười tươi. – Nhưng mà Sakamoto này, cậu mang con nhỏ đi thế này không bất tiện chứ? Sao không để bé ở nhà?

- Không sao, tôi thuê nhân viên của khách sạn trông nó rồi. – Cô ấy gật đầu, cười gượng. – Cậu không biết mẹ chồng tôi hà khắc như thế nào đâu! Bà ấy không cho chồng tôi trông Momo, bảo đấy là việc của phụ nữ, còn bảo tôi đi họp lớp là đú đởn đua đòi cơ đấy.

- Thật á? Không biết mẹ chồng của bạn trai tôi như thế nào nữa...

Nghe được câu chuyện, Sena khẽ chống tay thở dài. Tuy độ tuổi của cô là độ tuổi đã ổn định về cuộc sống và hôn nhân, nhưng cũng là độ tuổi mà họ vướng bận về con cái rất nhiều. Phần đa con cái còn rất nhỏ, việc đi chơi xa mấy ngày như thế này quá xa xỉ.

Phía đối diện của cô, một anh chàng đang đứng cầm sổ sách, bút viết liên tục, ngón tay còn cố gắng kẹp một đống thẻ phòng, làm việc liên tục. Trong đầu Sena hiện lên một hình ảnh rất quen thuộc, dù là đã từ rất lâu, cậu lớp trưởng Miyama của lớp cô, luôn cần mẫn và chỉn chu. Nghe nói bây giờ cậu ta đang làm một nhân viên văn phòng cho một công ty lớn nước ngoài. Sena bước lại gần, mỉm cười:

- Miyama, tôi dùng phòng đơn.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn cô, rồi cúi xuống lật từng trang giấy:

- Ừ rồi, cậu tên gì nhỉ?

- Koiwaki. – Sena điềm đạm.

- Koiwaki... Koiwaki... Hả?! Koiwaki? – Nói xong, cậu ta sửng sốt ngẩng đầu, mắt mở to nhìn thẳng vào Sena, gào ầm lên. – Cái con bé Koiwaki Sena thích diễn trò đấy ư?

Cô trừng mắt lườm anh ta, rồi nở một nụ cười thương mại.

- Tại Miyama lâu ngày không gặp Sena-chan đấy thôi! – Một cậu nam sinh ngồi ở cách đó không xa nghe thấy, cười lớn. – Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp cậu ấy ở mấy buổi gặp mặt nhỏ. Cậu ấy không đùa được đâu, càng ngày càng xinh, hai mươi chín tuổi mà giống như sinh viên vậy!

Sena nhí nhảnh quay sang bật ngón cái cho cậu ta.

- Theo dõi mạng xã hội của Koiwaki liền có thể thấy được mà. – Một chàng trai khác mỉm cười. – Suốt ngày đăng ảnh đi đây đi đó, check-in sang chảnh, thay đổi rất nhiều, là một nhân viên vừa thành đạt vừa xinh đẹp.

- Tớ đã lên chức trưởng phòng tháng trước rồi. – Sena tươi cười búng ngón tay với cậu ta.

- Này này... Thăng tiến nhanh vừa thôi... - Anh ta cười trừ. – Xinh đẹp thành đạt làm gì khi từng này tuổi rồi, đừng nói đến chồng chứ ngay cả bạn trai còn không có...

- Sang năm là tôi kỉ niệm ba mươi năm không có bạn trai! – Sena dường như rất lấy làm tự hào, khoe khoang.

Cô cảm nhận được sự sửng sốt của đám đông đang ngồi hóng chuyện kia, lại càng lấy làm mãn nguyện.

- Được rồi, thẻ phòng đơn của cậu đây. – Lớp trưởng Miyama đưa một tấm thẻ phòng cho cô, cười cười. – Đi họp lớp mà dùng phòng riêng, đúng là chỉ có mỗi hai người.

- Hai người? Ai nữa sao? – Sena toan bỏ đi thì bị câu nói của anh ta làm cho ngạc nhiên, tò mò hỏi lại theo bản năng.

- Còn ai nữa? Mỗi cậu, và cái thằng quỷ du học sinh Mỹ Shinohara chứ ai? – Miyama tặc lưỡi rồi quay sang làm việc với người khác.

Cơ thể của Sena đột ngột cứng đờ.

Cô lui ra một góc ngồi chờ nhận phòng, vô tình nâng tầm mắt lên, chạm vào một chàng trai. Chiều cao chỉ rơi vào trung bình một mét bảy, cơ thể vẫn thuộc dạng gầy và mảnh, nhưng lại có một bóng lưng vô cùng vững chãi.

Đó là bóng lưng mà cô đã luôn nhìn ngắm những năm tháng đó...

- Sena-chan! – Một cô gái từ đằng sau vươn người lên, đập mạnh vào vai cô, cười lớn.

- A, Chikage! – Sena thoáng bị giật mình, nhưng rồi nhanh chóng thở phào. – Cậu đến lâu chưa?

Cô gái trẻ trung vui vẻ này là bạn thân hồi cấp ba của cô, nhưng sau này hai người dần dần ít gặp hơn vì công việc bận rộn, rồi cũng dần không biết rõ những thứ trong cuộc sống của nhau nữa.

- Cũng vừa mới tới thôi. – Chikage mỉm cười tươi tắn. – Tôi đến cùng bạn trai cũ của tôi đấy.

Sena nhìn theo hướng tay của bạn mình, thấy một chàng trai cách đó không xa, đang mải mê nói chuyện với những người khác.

- À, Shinakawa... - Sena gật gù.

Thời còn đi học, Chikage và Shinakawa vốn là một cặp đôi, họ yêu nhau lên tận đại học, còn tưởng sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, không ngờ tốt nghiệp thì chia tay. Mà bây giờ hai người họ đều đã ổn định trong hôn nhân của mình rồi, may mắn là quan hệ của họ vẫn tốt.

- Nói cho cậu nghe, chồng của tôi thật sự rất tuyệt vời. Anh ấy đẹp trai, công việc thành đạt, lại còn vô cùng chiều chuộng tôi nữa. – Chikage thao thao bất tuyệt về người chồng của mình. Sena chỉ mới gặp anh ta một hai lần trong hôn lễ của Chikage, nên cũng không rõ anh ta là người như thế nào.

Hai người tán dóc một lúc lâu về anh chàng tuyệt vời như nam chính phim tình cảm, Chikage thuận miệng hỏi lại một câu:

- Cậu thì sao hả, Sena-chan? Từng này tuổi rồi, phần đa lớp bọn mình đều đã lập gia đình, có con cái, số ít thì đang hẹn hò. Nhưng đồ vô dụng này, tại sao hai mươi chín tuổi còn không có nổi một mảnh tình vắt vai?

Chikage tóm lấy vai Sena, lay mạnh.

- Tôi đương nhiên là không vừa ý với bất kì ai rồi.

- Kén chọn hả? Nhưng cuộc sống của cậu tốt như thế, đàn ông xung quanh cậu chắc chắn không tầm thường mà.

- Đương nhiên, những chàng trai mà tôi biết đều cực kì xuất sắc. – Sena thản nhiên kể. – Nhưng tôi không động lòng được với ai.

Chikage trỏ tay nghĩ một lúc lâu:

- Cậu thử nghĩ xem, cậu có cảm giác đặc biệt với ai không. Có một người nào đó cậu không nhận ra nhưng sớm đã chiếm trọn tâm trí cậu ấy!

Câu nói của Chikage vô tình lọt vào tai chàng trai đó, anh ta lơ đãng quay lại nhìn.

- Tôi đương nhiên là có. Có một chàng trai tôi cất giấu rất sâu trong trái tim tôi.

"Tên cậu ấy là Shinohara Mori..." Sena lặng lẽ quay người lại nhìn anh.

Trong một khoảnh khắc, ánh mắt hai người chạm nhau, dừng lại nhìn nhau rất lâu, khoảng thời gian dường như lắng đọng lại...

Mắt Sena cụp xuống, đen lại, rồi quay người đi...

Shinohara Mori khẽ nhíu mày, rồi cũng tặc lưỡi nhìn theo bóng lưng cô, quay trở lại với bạn mình.

- Lớp A khóa 38 trường Tsukihara ơi! – Miyama dường như đã làm xong công việc phát thẻ phòng, tay anh ta nhẹ đi trông thấy. Anh cầm quyển sổ vẫy vẫy. – Mọi người nhận phòng hết rồi đúng không? Mọi người có thể về phòng mình nghỉ ngơi nhé, trưa nay mười hai giờ sẽ ăn ở nhà hàng của khách sạn, chiều nay sẽ đi tham quan Kyoto. Tối nay sẽ là thời điểm tắm suối nước nóng và chơi bóng bàn nhé.

Lớp cô reo lên rất vui vẻ, hệt như những năm tháng đó.

Sena ngồi nhìn những người bạn đã cùng cô trải qua thời niên thiếu, tuy mười năm đã trôi qua, nhưng ký ức trong cô vẫn vẹn nguyên sống động. Trường cao trung tư nhân Tsukihara mười năm trước, có một lớp A, là lớp của cô. Vì là lớp tự nhiên nên số lượng con trai đông áp đảo, cả lớp chỉ có sáu đứa con gái. Số lượng con trai đông như quân nguyên, mỗi ngày là một sự quậy phá mới. Cô đã trải qua những năm tháng học sinh thật trọn vẹn.

.

.

.

Đôi chân trắng ngần của Sena chạm nhẹ vào làn nước, bước vào trong, rồi từ từ thả người mình ngâm trong làn nước nóng tự nhiên.

- A... - Cô theo phản xạ buông ra một tiếng kêu đầy thỏa mãn.

- Bồn tắm lớn thế này mà chỉ có năm đứa bọn mình. – Một cô gái vẫy tay quẫy nước. – Tiếc quá, Kotomi vừa mới sinh xong nên không tham dự được, nếu không thì con gái lớp mình cũng đầy đủ cả rồi.

- Tôi chỉ đang tưởng tượng bên bể tắm của nam sẽ náo loạn như thế nào! – Chikage khoát nước lên cổ, cười lớn.

Quả đúng như họ dự đoán, phía bên phòng cho nam ồn ào lấn át. Ban nãy còn phải bày trò rút thăm, chia làm hai lượt tắm.

- Các bạn nữ ơi! Các bạn ở bên kia buồn chán lắm đúng không? Để tôi sang cùng các bạn nhé! – Vừa nghe đã nhận ra tiếng đùa cợt của Kiwatari – cái đứa ngày còn đi học luôn có thói trêu chọc mọi người, không chừa cả tiền bối và thầy cô.

- Thôi đi! Bọn con gái lớp mình toàn màn hình phẳng, có gì đâu mà xớ rớ! – Tiếng của một đứa khác phản bác lại, cả bồn bên kia cười lớn.

- Xin lỗi nhé! Bên này có Kiko-chan nuôi con nhỏ nên cũng này nọ lắm nha! – Chikage trước nay không hề thay đổi, vẫn thích hạnh họe với đám con trai. – Với cả, bên này còn có mỹ nhân Koiwaki Sena gần ba mươi năm chưa có bàn tay trai động vào, da dẻ mịn màng mà ngực cũng mềm lắm!

- Oái! Chikage mau buông! – Đi kèm với lời nói hống hách của mình, Chikage vươn tay ra bóp nhẹ nơi đẫy đà trước ngực của Sena, làm cô vô thức kêu lên một tiếng.

Bể nam một giây im lặng...

Ngay sau đó liền như ong vỡ tổ, cả đám nhao nhao lên:

- Sena-chan! Cậu đợi đó, tôi sang với cậu!

- Đồ ngốc mau tránh ra! Lát nữa Koiwaki còn phải uống rượu với tôi!

- Không phải thời còn đi học cậu luôn chê Koiwaki không đủ tốt sao? Tôi đã sớm nhìn ra mặt tốt của cậu ấy rồi!

Sena cười trừ, vô thức thu người lại, ngâm một nửa gương mặt mình xuống nước.

- Phá phách quá đấy! Mấy cậu sắp đầu ba rồi mà cứ như con nít thế? - Bên phía bể nam, một giọng nói vừa khàn vừa thấp, ngay lập tức có thể khiến cho đám ong vỡ tổ kia trật tự lại.

Tim Sena lệch một nhịp.

- Kia có phải giọng của Shinohara-kun không nhỉ? – Kiko trỏ tay nghĩ.

- Ừ đúng rồi. – Một cô gái khác gật đầu, rồi như chợt nhận ra chuyện gì, liền ồ lên. – Nếu tôi nhớ không nhầm, thời đi học Sena-chan thích Shinohara-kun đúng không?

Sena thoáng bất ngờ, nhưng rồi liền cười, hồn nhiên gật đầu.

Mấy đứa con gái tán chuyện thêm một lúc nữa, rồi mọi người dần dần đứng dậy, rời khỏi bồn.

- Sena-chan, cậu không lên à? – Chikage ngạc nhiên khi thấy Sena như một con sứa lơ lửng dưới suối nước nóng.

- Mọi người lên trước đi, tôi muốn ngâm thêm một lúc.

- Ừ, nhưng nhớ cẩn thận không nóng quá lại ngất ra đấy.

Bể tắm của nữ chỉ trong phút chốc còn mỗi một mình cô, bên bể nam cũng dần yên ắng hơn, mọi người đang dần rời suối nước nóng rồi.

Sena cúi đầu, ngâm cả gương mặt trong làn nước.

Mori... Shinohara Mori...

Thời còn đi học, cô và Shinohara Mori chơi rất thân, giữa hai người thân thiết tới mức hình thành một mối quan hệ không thể gọi tên, trên cả tình bạn nhưng không phải tình yêu. Mọi người trong trường đồn thổi hai người yêu nhau, ngay cả thầy cô cũng thường xuyên trêu chọc cô nữa, nhưng lần nào cả cô và Mori đều phải lúng túng phủ nhận.

Nghĩ lại, Sena luôn nhớ cô năm mười bảy tuổi là một cô gái luôn chạy theo anh. Bất kể ở trong lớp, trong câu lạc bộ hay cả những hoạt động ngoài trường, Sena luôn ngắm nhìn anh, và ủng hộ anh hết mình. Mười bảy tuổi của cô chính là anh, cười vì anh, khóc vì anh, cố gắng vì anh, ngốc đến nỗi hận mình không thể đem hết những gì tốt đẹp nhất trao cho anh.

Dưới danh nghĩa bạn thân, Sena luôn cố gắng dành cho anh mọi thứ mà cô có, để rồi như một con ngốc hài lòng mãn nguyện khi thấy anh vui vẻ.

Sau hai năm bên cạnh cô, năm cuối của cao trung, Mori đi du học Mỹ, rất ít khi về. Anh cứ ở bên đó, học đại học, làm việc và định cư bên kia luôn.

Chỉ xuất hiện trong cuộc sống của Sena hai năm thôi, nhưng đã khiến cô cho tới tận bây giờ, vẫn không thể đem lòng rung động một người đàn ông nào khác. Cô vẫn luôn nuôi lớn những mảnh kí ức thanh xuân có anh trong cô, và vui vẻ với điều đó.

"Hệt như một con ngốc vậy..."

Sena đứng dậy, vén chặt lại khăn tắm, rồi trở ra phòng thay đồ, lau khô người.

Cô bước ra khỏi suối nước nóng, cũng vào một khoảnh khắc đó, bên tay phải của cô, một chàng trai bước ra, cơ thể còn hơi ướt.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

- Cuộc sống của cậu có vẻ rất tốt, Sena. – Shinohara Mori nở một nụ cười, cùng chất giọng trầm khàn.

Đó là câu đầu tiên anh nói với cô, kể từ lần gặp mặt cuối cùng ba năm trước.

- Ừ, cuộc sống của tôi rất viên mãn. – Sena nâng tầm mắt, mỉm cười. – Cậu thì sao? Ở bên Mỹ những năm gần đây như thế nào?

- Đã ổn định rồi, không còn chật vật như lúc mới ra trường nữa.

Hai người nói vài câu qua lại, xã giao vô cùng...

Bầu không khí đột nhiên im ắng và gượng gạo. Mori khẽ nhìn bâng quơ, bàn chân bắt đầu di chuyển:

- Vậy tôi lên phòng trước đây. Ăn tối xong. còn có lịch chơi bóng bàn nữa...

- Ừm... - Sena đáp, tiếng "ừm" nhỏ và như mắc kẹt trong cổ họng.

.

.

.

Hai ngày họp lớp cứ thế thấm thoắt trôi qua. Vì là du lịch nghỉ dưỡng, mọi người dường như có thể vứt bỏ những bộn bề âu lo trong cuộc sống, dành hai ngày để cháy hết mình một lần nữa với thanh xuân tuổi trẻ.

Quan sát mọi người, Sena cảm thấy họ không còn giống những thanh niên chật vật tìm chỗ đứng trong xã hội bon chen, chỉ hai ngày nay thôi, dường như ai cũng tìm thấy bản thân mình thời niên thiếu, thời còn là học sinh quậy phá vô tư.

- Cụng ly cho đêm cuối cùng nào! – Kiwatari đứng dậy, hô hào. Mọi người nâng ly bia của mình lên, cụng lớn.

Lớp trưởng Miyama xúc động trào dâng, bắt đầu bài phát biểu:

- Lần họp lớp này khá đông đủ, tôi rất mừng, chỉ bị vắng mất một bạn nữ và hai bạn nam. Hy vọng những lần họp lớp sau mọi người cũng sẽ bỏ chút thời gian về với lớp.

- Dông dài cái gì? – Shinakawa cười lớn. – Lớp cứ vui như thế này thì kiểu gì lần sau ba mươi hai đứa lớp mình lại chẳng đầy đủ!

Mọi người bắt đầu cười trêu chọc cho sự mùi mẫn của Miyama.

Bữa cơm cuối cùng của buổi họp lớp kỉ niệm mười năm ra trường, sáng sớm hôm sau lớp cô sẽ chia tay thôi, trong lòng Sena tự nhiên có chút hụt hẫng.

- Để bổn cô nương chúc các chàng trai nào. – Cuối bữa ăn, Sena có hơi ngà ngà say, đập bàn đứng dậy, đi về phía bàn ăn đông con trai, cầm ly bia của mình.

Đám con trai bắt đầu nhao nhác lên.

- Này, Koiwaki không phải quá trẻ sao? – Một chàng trai nhìn cô ở cự li gần, liền vô thức trầm trồ.

- Còn không phải sao? Người ta chẳng lấy chồng, độc thân vô lo vô nghĩ, không phải chăm gia đình chồng, chăm con nhỏ thì có thể không trẻ được sao? – Chikage bước lại, khoác tay lên vai Sena, ra sức PR cho cô bạn.

- Thật đấy, nhìn Koiwaki vừa độc thân vừa thành đạt, tôi hơi hối hận vì kết hôn, nghỉ việc làm bà vợ nội trợ đây. – Một cô gái khác phụ họa theo.

- Này, nói thế nữa đám con trai bọn tôi lại ế vợ hết cả đây! – Mấy chàng trai vội vàng phản bác.

Thế là bàn ăn của đám con trai lại ồn ào như vỡ chợ.

- Lớp mình về cơ bản là hoa có chủ cả rồi đúng không, trừ Koiwaki. – Một chàng trai suy nghĩ bâng quơ, liền nói.

- Đâu, Shinohara cũng còn độc thân mà. – Một đứa khác phẩy tay. – À mà thời còn đi học, Shinohara và Koiwaki cũng bám nhau như sam còn gì. Sao hai đứa cậu không về chung một nhà luôn đi?

"Thịch!" Sena nghe rất rõ tiếng tim mình lệch nhịp.

Cả đám không ai bảo ai đồng loạt quay sang nhìn anh, chần chừ như đang đợi một câu trả lời từ chính chủ.

- Không phải chứ? Xuất sắc như Shinohara Mori mà còn 'available' ư? – Kiwatari thủ thỉ.

- Koiwaki cũng hơn người mà còn chưa yêu ai này. Đúng là mấy đứa giỏi thường khó hiểu.

Mori trầm ngâm nhìn vào cốc bia đang sủi bọt của mình một lúc lâu, phát hiện ra bầu không khí đang rơi vào yên ắng. Anh ngạc nhiên nâng tầm mắt, từ thái dương chảy ra một giọt mồ hôi lạnh vì ánh nhìn khác thường của mọi người.

Tất cả đều nhìn anh, trừ Sena.

- À, nếu là chuyện đó thì... - Mori 'à' một tiếng như vừa vỡ lẽ, điềm đạm. – Tôi sắp kết hôn rồi.

Cả đám đông gào lên kinh ngạc.

Chỉ có một người vẫn im lặng, cố gắng che giấu chút bối rối ẩn sâu bên trong vẻ ngoài bình thản.

- Mori-kun! Ai? Đối phương là ai? – Mấy đứa bạn chen lên trước tầm mắt của Mori, che mất tầm nhìn của anh đối với Sena.

- Cô ấy là đồng nghiệp cùng công ty, người Mỹ gốc Nhật. – Mori thành thật. – Bọn tôi quen nhau một năm, dự định kết hôn cuối năm nay.

- Cung hỉ, cung hỉ! – Các chàng trai ầm ầm lên. – Shinohara, kiểu này thì nhất định phải uống chúc mừng.

Sena bây giờ mới quay lại nhìn, thấy mấy chàng trai cầm cốc bia sẩn sổ đòi cạn với anh. Cô nhìn rõ vẻ mặt bối rối của anh, gương mặt anh cũng hơi đỏ.

Cô nhớ, tửu lượng của Mori vốn không tốt, có vẻ sẽ uống không nổi nữa.

- Này! – Chẳng hiểu động lực từ đâu, Sena vươn tay ra, chặn mấy chàng trai lại. – Mori không ổn rồi, tôi thay cậu ấy uống được không?

- Hả? Với tư cách gì chứ? – Một đứa hỏi ngược lại.

Mori kinh ngạc nhìn cô gái đang dùng vẻ mặt tươi cười bình thản giúp anh, trong lòng có chút không thoải mái.

- Còn không phải sao? Tôi nhớ thời còn đi học Mori-kun là người mà Koiwaki thầm thích mà nhỉ. – Một chàng trai khác bơm vào. – Chắc hẳn là Koiwaki thất tình rồi, cứ để cậu ấy uống thay Mori-kun đi.

Sena mỉm cười, quay lại đón cốc bia trong tay Mori, nhưng anh vẫn giữ chặt, dường như không có ý định để cô giúp anh uống.

- Đừng lo, tôi đi uống xã giao nhiều lắm, nên tửu lượng rất tốt. – Sena trấn an anh, chẳng hiểu động lực nào khiến anh nơi tay, để cô giúp anh.

Sena cụng ly với đám bạn xong, đưa lên miệng, trước khi uống thản nhiên nói:

- Ai nói tôi thất tình chứ? Tôi căn bản không thất tình.

Câu nói của cô có phần khó hiểu, nhưng đám đông tự hiểu rằng Sena đang cố chấp phủ nhận chuyện cô từng thích anh. Nhưng câu của cô rơi vào tai Mori, khiến anh suy nghĩ không ít.

Trong một hơi, Sena uống cạn một cốc bia đầy ắp. Cạn xong, cô lén khà một tiếng, mọi người ai nấy đều vỗ tay bởi 'bản lĩnh trên bàn nhậu' của cô nàng.

Vừa kịp đặt cốc xuống, một cánh tay vươn ra quàng lấy cô, kéo cô về phía mình. Lúc Sena kịp định hình, thì cả lớp cô đã kêu lên trầm trồ.

Shinohara Mori ôm chặt lấy cô từ đằng sau, đặt cô ngồi lên đùi mình. Cằm anh đặt lên vai cô, dựa vào tóc cô.

- Cậu thế mà bảo cậu không thất tình? – Mori thủ thỉ từng từ vào tai của cô.

Tim của Sena đập nhanh hơn bình thường. Năm tháng đó, cô bên anh, hai người xảy ra động chạm vật lý cũng không phải chuyện ít gặp, nhưng lần nào chỉ cần một chút da thịt của anh chạm vào cô cũng khiến tim cô đập rộn ràng vì hồi hộp.

Nhưng cảm giác lần này, có phần hơi lạ.

- Ừm... - Sena đáp nhỏ nhẹ.

- Sena, nếu tôi không nhầm, cậu còn thích tôi đúng chứ? – Câu hỏi của anh rơi vào tai cô, từ từ.

Tầm nhìn của cô không còn đặt vào một điểm cố định, bâng quơ. Cô không đáp lại câu trả lời của anh.

Đám đông dần dần không còn quan tâm đến cô và Mori nữa, mọi người lại bắt đầu nói chuyện của mình, thế nên, ở một góc, Mori vẫn ôm chặt Sena, khiến hai người như thuộc về một thế giới khác.

- Này. – Mori cất lên gọi cô, rồi đưa một chiếc thẻ phòng khách sạn ra trước mặt cô.

Sena kinh ngạc, không khó để cô đoán ra đó là thẻ phòng của anh. Cô cứ nhìn chằm chằm, mãi không cầm lấy.

- Đêm nay là đêm cuối cùng rồi. Suy nghĩ của cậu, tôi hiểu, nếu cậu thật tâm muốn giữ lần đầu của cậu cho tôi, tôi đáp ứng cậu.

Đôi môi Sena khẽ vẽ thành một đường cong, cô cười lạnh. Không ngờ tâm tư của cô lại dễ dàng bị anh đoán trúng.

Cô không có suy nghĩ truyền thống rằng lần đầu tiên chỉ trao cho chồng mình vào đêm tân hôn, nhưng cô lại nuôi cái suy nghĩ rằng nụ hôn đầu của cô, lần đầu của cô, muốn trao cho người con trai mà cô yêu nhất.

- Cậu sắp kết hôn rồi...

- Không sao, cô ấy là người Mỹ, tư tưởng thoáng. Trước lúc kết hôn thì không sao đâu. – Mori hạ giọng. – Tôi cũng là lần đầu đấy.

Sena lén nuốt khan, rồi nhận lấy chiếc thẻ phòng anh.

- Cậu lên phòng trước đi, tôi sẽ lên sau. Trong lúc đó, cậu có thể sử dụng nhà tắm của phòng tôi.

Cô không đáp, nắm chặt chiếc thẻ trong tay, chầm chậm rời bước.

Sự rời đi của cô hướng sự chú ý của một vài người:

- Koiwaki say rồi à? Đi nghỉ sớm thế!

- Này, nhìn kĩ thì phong cách của Koiwaki rất trưởng thành đúng không, dù cô ấy trẻ? – Miyama nhìn theo, thuận miệng bình phẩm một câu. – Tôi nhớ hồi trước, cậu ấy rất thích tỏ ra đáng yêu, ăn mặc cũng kiểu dễ thương nữa.

Nghe lời nói này của Miyama, Mori nâng tầm mắt nhìn theo cô.

Koiwaki Sena của ngày đó là một cô gái hay nói, hay bày trò, rất thích ăn mặc kiểu dễ thương. Anh nhớ có một lần tham dự tiệc sinh nhật của Sena, cô ấy đã mặc một chiếc váy nữ tính và thanh lịch, trang điểm và làm tóc khá kĩ càng, dường như đã mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị.

Lúc đó, Sena bẽn lẽn đến trước mặt anh, hỏi anh trông cô ấy có xinh không. Anh đã bảo rằng, "Trông cũng được đấy. Nhưng tôi thích kiểu con gái có gương mặt non, đáng yêu, và rất dễ thương cơ."

Thế là sau đó, anh không còn thấy cô ấy mặc chiếc váy đó bao giờ nữa.

Sena cắt tóc ngắn đi, dần dần đổi phong cách ăn mặc, và tỏ ra bản thân rất đáng yêu. Anh không để ý lắm, cho đến tận sau này, lúc anh đi du học, Sena đã đến sân bay tiễn anh, và nói rằng, cô ấy đã từng rất thích anh.

Lúc này, Mori mới biết nguyên do của mọi thứ. Nhưng cũng từ lúc đó, giữa anh và Sena từ từ nảy sinh khoảng cách. Không ai cố ý, nhưng những lần anh về nước, cùng Sena gặp nhau, hai người căn bản không thể tự nhiên như năm mười bảy tuổi.

.

.

.

Tiệc tàn, mọi người dần trở về phòng mình, Sena ngồi trên ghế sofa trong phòng anh, nghe được tiếng mọi người ồn ào ngoài hành lang.

Lúc đó, cánh cửa phòng mở ra, Mori tay ôm trán, từ từ bước vào, đóng cửa lại, cẩn thận cài then chốt.

- Cậu không tắm à? – Mori thoáng ngạc nhiên khi thấy Sena ngồi lặng trên ghế sofa dường như từ rất lâu, có vẻ như là từ khi bước vào phòng đến giờ. Anh bước lại gần, tay mở mấy cúc áo sơ mi trên gần. – Không sao đâu, dù gì tôi cũng không để ý.

Sena vẫn im lặng, không nói tiếng gì. Anh bước lại gần, nắm lấy cổ tay cô, kéo về phía mình, chỉ trong một cái chớp mắt đã đặt được cô lên giường.

Mori cúi đầu xuống, bắt đầu hôn cô. Đây là nụ hôn đầu của Sena, tuy ban đầu cô ngạc nhiên không kịp xoay sở, nhưng nụ hôn của Mori ấm áp và quyến rũ tới mức cô phó mặc cho anh.

Bàn tay của Mori lần mò lên cổ áo cô, anh tìm thấy sợi ruy-băng, cẩn thận tháo nó ra.

Được một nửa, bàn tay của Sena đã kiên định nắm lấy cổ tay anh, giữ chặt. Anh thoáng ngạc nhiên, ngừng nụ hôn lại, nâng tầm mắt nhìn cô. Ánh mắt của Sena lạnh nhạt, thờ ơ, và kiên định.

Mori phì cười, thả lỏng người buông cô ra.

- Ra thế, ngay từ đầu cậu đã không có ý định cùng tôi lên giường.

Sena cụp mắt xuống, ngồi dậy, thắt lại ruy-băng vừa bị anh kéo tuột. Một lúc sau, Mori quay mặt đi, hạ giọng:

- Koiwaki Sena, cậu đối với tôi là như thế nào?

Đôi môi của cô nhoẻn lên. Cuối cùng, anh cũng hỏi cô câu này.

- Tôi không hẳn là còn yêu cậu, mà tôi yêu cậu của năm đó, tôi yêu Mori-kun năm mười bảy tuổi trong kí ức của tôi... – Koiwaki Sena bỉnh thản đáp.

Mori thở dài, ngồi xuống phía đối diện cô, trầm lặng. Anh biết Sena những lúc như thế này thường có rất nhiều điều muốn nói.

- Cậu đến từng này tuổi vẫn không yêu đương với ai, có phải vì tôi không?

Sena không phủ nhận, gật đầu.

Mori nói tiếp:

- Tôi không biết tại sao lại có một cô gái thích tôi nhiều tới cố chấp như cậu nữa...

- Mori này, cậu có muốn nghe tôi kể về người tôi thích không? – Sena quay người sang, nụ cười trên gương mặt của cô thật đượm buồn và ám ảnh...

Shinohara Mori khẽ gật đầu.

- Có một chàng trai tôi cất giấu rất sâu trong trái tim tôi. Tên cậu ấy là Shinohara Mori, cậu ấy mười bảy tuổi...

Lời mở đầu của Sena khiến cho lồng ngực của anh bỗng chốc khó thở.

Cô ấy kể, kể rất nhiểu, kể bằng một gương mặt đầy tự hào và hạnh phúc. Cô ấy kể về anh năm mười bảy tuổi, kể về những kí ức giữa anh và cô mà anh dường như còn không nhớ, kể về anh và những điều về anh giống như đã quan sát rất thành tâm. Cô ấy kể về thanh xuân năm mười bảy tuổi của cô ấy có một chàng trai tên là Shinohara Mori, giống như những kí ức đó vẫn luôn vẹn nguyên và sống động.

Koiwaki Sena đứng dậy, nét sầu tư man mác trên gương mặt xinh đẹp của cô, càng thêm mờ ảo dưới ánh đèn lúc mờ lúc tỏ:

- Mori này, tôi đã yêu chàng trai đó rất nhiều, yêu tới mức đem cậu ấy niêm phong trong trái tim, không cho bất kì ai, kể cả cậu, kể cả tôi làm tổn thương nó...

Bất kì ai nhìn thấy hình ảnh cô độc mà mạnh mẽ này của cô, đều sẽ ám ảnh mãi không thôi.

Mori hiểu rất rõ lời này. Sau mười năm, anh thay đổi, Sena cũng thay đổi, những sự thay đổi để buộc con người phải trưởng thành, phải giả dối, phải tính toán mọi thứ, những sự thay đổi này rất dễ dàng giết chết hình bóng người cô ấy thương, giết chết anh năm mười bảy tuổi trong thần trí của cô ấy.

Việc anh sắp kết hôn, lại suýt cùng cô ấy ân ái, thật sự càng dễ khiến cho cô ấy thất vọng về anh, dễ khiến cho hình ảnh anh năm mười bảy tuổi trong lòng cô ấy tan vỡ...

Sena toan rời khỏi phòng của anh, nhưng rồi dừng lại, quay lại nhìn anh:

- Mori này, vợ sắp cưới của cậu ấy, có lẽ là yêu cậu còn nhiều hơn tôi. Nhưng mà tôi rốt cuộc đến bây giờ vẫn không thể yêu một ai nhiều hơn yêu cậu...

Thế rồi Sena rời đi, tiếng cửa phòng đóng lại vang lên trong những nuối tiếc...

.

.

.

"Có một loại cảm giác, gọi là yêu một người trong quá khứ...

Mùa thu năm mười sáu tuổi, tôi gặp cậu mười sáu tuổi.

Mùa đông năm mười sáu tuổi, tôi ở cạnh cậu mười sáu tuổi.

Mùa xuân năm mười bảy tuổi, tôi thích cậu mười bảy tuổi.

Mùa hè năm mười bảy tuổi, tôi giận cậu mười bảy tuổi.

Mùa thu năm mười bảy tuổi, tôi yêu cậu mười bảy tuổi.

Mùa đông năm mười bảy tuổi, tôi rất rất yêu, yêu đến chết đi sống lại, yêu đến không thể buông tay cậu mười bảy tuổi.

Mùa xuân năm mười tám tuổi, tôi thất vọng về cậu mười tám tuổi.

Mùa hè năm mười tám tuổi, tôi cố vứt cậu mười tám tuổi ra khỏi đầu.

Mùa thu năm mười tám tuổi, tôi chia tay cậu mười tám tuổi đi du học, đồng thời chính thức để cậu mười tám tuổi bước ra khỏi lòng.

Mùa đông năm mười tám tuổi, tôi nói, "tôi từng yêu", là từng yêu cậu mười bảy tuổi.

Mùa xuân năm mười chín tuổi, tôi kể cho cậu mười chín tuổi nghe rằng tôi từng yêu cậu mười bảy tuổi nhiều như thế nào.

Mùa hè năm mười chín tuổi, tôi vẫn kể cho mọi người về một cậu mười bảy tuổi.

Mùa thu năm mười chín tuổi, tôi cố gắng liên lạc với cậu mười chín tuổi, để cố gắng tìm về cậu mười bảy tuổi.

Mùa đông năm mười chín tuổi, cậu mười bảy tuổi thường xuyên về thăm tôi trong những giấc mơ. Và tôi, thường xuyên ôm nỗi nhớ cậu mười bảy tuổi.

...

Tuổi mười bảy của tôi yêu tuổi mười bảy của cậu, cho tới tuổi hai mươi chín của tôi vẫn yêu tuổi mười bảy của cậu, kể cả sau này, tôi vẫn nhớ về cậu năm mười bảy. Tôi gọi đó là yêu một người tồn tại trong quá khứ.

Tôi yêu tuổi mười bảy của cậu, yêu nhiều tới mức đem niêm phong lại trong trái tim, để cho mọi người, kể cả cậu, và cả tôi, đều không được phép làm tổn thương những kí ức đó. Vì cậu thay đổi, vì tôi cũng thay đổi, hôm nay khoảng trường đó, góc sân đó vẫn có chúng ta, chỉ là không phải chúng ta năm mười bảy nữa. Năm mười bảy tuổi tôi không phải là tôi hoàn hảo nhất, nhưng là tôi hoàn hảo nhất để yêu cậu. Năm mười bảy tuổi cậu không phải là cậu hoàn hảo nhất, nhưng là cậu hoàn hảo nhất dành cho tôi năm đó."

"Có một chàng trai tôi cất giấu rất sâu trong trái tim tôi. Tên cậu ấy là Shinohara Mori, cậu ấy mười bảy tuổi..."

___o0o0o___

END.

Yêu anh, chàng trai của quá khứ...

Bạn đang đọc Yêu Anh, Chàng Trai Của Quá Khứ sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.