Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tất cả là lỗi của mình

Phiên bản Dịch · 892 chữ

Sáng hôm sau, mọi người bị đánh thức bởi tiếng gọi "long trời lở đất" của Ngưu. Bởi nghe nói, hôm nay căn-tin có bán loại bánh mới nên cô đã dậy từ rất sớm. Sau bữa sáng, mọi người cùng leo lên xe moto đi đến trường. (Au:Chả hiểu sao mà Song Tử và Thiên Yết lại được đi moto trong khi chưa đủ tuổi)

Tất nhiên anh Song sẽ đòi đi cùng với Mã, nên chị Ngưu phải đi cùng Yết.

-Bám cho chắc vào nếu cô không muốn chết- Thiên Yết trả lời, không thèm quay lại nhìn cô

-Anh có quyền gì mà ra lệnh....aaaa....- Chưa nói xong, Yết đã phóng xe, chạy thật nhanh

- Bộ anh muốn chết hả??- Cô liền vòng tay ôm eo anh, mắt nhắm lại. Yết mãn nguyện, phóng xe nhanh hơn, cô cũng vì vậy mà càng ôm chặt anh.

Còn Song-Mã thì 2 anh chị ấy chạy theo đằng sau và đang tâm sự đủ điều.

~

-Nè, bỏ tôi ra được chưa? Cô muốn ôm tôi lắm hả?? Đến trường rồi đó- Yết giễu cợt, quay lại nhìn cô

Lúc này cô mới mở mắt ra, nhìn xung quanh rồi vội buông tay mình ra

-X...i...n...l...ỗ...i- Cô ấp úng đáp

-Cô mà cũng biết xin lỗi sao?- Yết cười, nụ cười của anh làm bao cô gái đổ gục

-Thế anh cũng biết cười sao, cái đồ Tảng băng di động?- Cô tức giận, chỉ tay vào mặt anh

Hai người cứ đứng cãi nhau như vậy đến khi Mã và Song đến. 4 con người bước vào trường với sự ngưỡng mộ cũng như tức giận của bao người. Từ đằng xa, một người con gái lao đến, ôm chầm lấy Yết

- Yết à, hôm qua anh đi đâu vậy?- Lâm Như hỏi với giọng "ngọt ngào"

Yết đẩy mạnh Lâm Như ra, cô ta ngã lắn trên đất. Yết mặc cho bao ánh mắt đang nhìn mình, kéo Ngưu đi vào trước. Ngưu cũng ngạc nhiên không kém nhưng cũng không dám chống cự lại.

Bị mọi người nhìn, Lâm Như tức giận, hét lớn:

-Mấy người không còn gì để làm hả? Cút hết đi!!!

Nói xong, mấy đứa bạn của ả ta chạy ra, đỡ ả dậy.

"Kim Ngưu, cô được lắm. Bây giờ tôi sẽ khiến cô phải cảm thấy hối hận khi động đến Lâm Như này"

----------------------------

Do dậy từ sớm nên cả 4 người thừa rất nhiều thời gian, và Ngưu đã kéo mọi người xuống căn-tin. Thật ra chỉ có Ngưu và Mã là xuống đây để ăn uống, còn 2 người kia chỉ đi theo để ngắm 'người ấy' thôi.

------------------7h30'----------------

Ngưu và Mã vừa bước vào lớp thì cả chậu nước rơi xuống đầu 2 cô. Do Mã loi choi đi trước nên lãnh gần hết hậu quả

-Thằng nào chơi trò này, ra đây cho bà xem??- Mã quát lên

-Không ngờ lại là cô. Mà tôi cũng đâu đặt cái bẫy này cho cô chứ. Cô cứ coi như gặp vận xui đi- Lâm Như cười khẩy, liếc mắt nhìn Mã

Nghe xong câu nói của Như, Mã chạy xuống phòng VS, lấy 1 xô nước, chạy lên và hất lên mặt ả:

-Cô thấy thế nào. Tôi là 1 con người sống công bằng, có qua thì phải có lại, cô làm tôi bị ướt, tôi cũng sẽ làm lại y như vậy- Mã nói, nhìn khuôn mặt đang tức giận của ai kia mà cười không ngừng

-Cô... được lắm- Lâm Như giận sôi máu nhưng không làm gì được

Suốt cả ngày, Lâm Như cùng mấy đứa bạn của cô ta bày trò hãm hại Ngưu. Nhưng sau vụ việc đầu, Mã đã cảnh giác hơn và luôn làm 'bia đỡ đạn' cho Ngưu.

~Trên đường đi học về

~-Hắt...xì..

-Cậu sao vậy, Mã Mã??- Ngưu ôn tồn hỏi. Cô biết vì cô mà Mã đã phải chịu những trò đùa của bọn họ hết cả ngày hôm nay

-Em sao vậy?-Song Tử cũng không khỏi thắc mắc '' Không phải sáng nay vẫn khỏe lắm sao?''

-Không sao đâu. Chỉ hơi mệt một chút thôi. Không cần phải lo- Mã trả lời

Rồi mọi người lại leo lên xe moto và đi về nhà

----------- Bữa tối ------------

-Mã à, cậu không ăn hả?- Ngưu nói, chỉ vào chiếc bát trống trơn của Nhân Mã

-Mình không đói. Mọi người cứ ăn đi. Mình về phòng trước- Mã nói rồi lẳng lặng lên phòng

Song Tử nhìn theo Nhân Mã, ánh mắt đầy lo lắng, anh nhìn sang Kim Ngưu:

-Ở lớp em, có chuyện gì sao?

Kim Ngưu vội lắc đầu, cô không muốn ai phải chịu tổn thương vì mình. Nhưng cô đâu biết, thâm tâm của cô đều bị Yết nhìn thấy hết

-Để em lên với Mã Nhi. 2 người cứ ngồi ăn- Ngưu nói, nhanh chóng chạy lên phòng

Lên đến nơi, cô nhìn Mã đang nằm uể oai trên giường, mặt cô đỏ ửng, mồ hôi vã ra. Đặt tay lên trán Mã, cô khẽ kêu:

-Nóng!!!

Cô vội chạy đi lấy khăn lạnh và chậu nước đặt bên cạnh. Lâu lâu, cô lại thay khăn cho Mã

''Xin lỗi, tất cả là lỗi của mình''

Bạn đang đọc (Yết-Ngưu) Em Mãi Mãi Là Của Anh của MinhnhNguyn4
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.