Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 58

Phiên bản Dịch · 2989 chữ

Trương Tòng Khê gật đầu, nói:

- Được, cứ như thế.

Chàng trầm ngâm một hồi, nói:

- Còn một kế sách, có điều hơi đánh liều cầu may.

Du Liên Châu mừng hỏi:

- Mạo hiểm một chút cũng không sao. Tứ đệ có kế gì?

Trương Tòng Khê nói:

- Mỗi người chúng ta nhắm một đối thủ, địch vừa toan ra tay, mình liền tấn công đối phương liền, trong một chiêu thôi phải bắt giữ được. Như thế họ có điều cố kỵ, không dám làm mạnh.

Du Liên Châu ngần ngừ đáp:

- Nhưng nếu một chiêu không bắt được, người khác ắt xông vào tương trợ. Chỉ một chiêu là xong, e rằng

Trương Tòng Khê nói:

- Đại nạn trước mắt, ra tay độc một chút cũng không sao. Mình sử dụng Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ.

Du Liên Châu giật mình, nói:

- Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ? Hôm nay là ngày đại hỉ của sư phụ, dùng môn sát thủ đó, có độc ác quá không?

Nguyên lai phái Võ Đang có một môn cầm nã thủ cực kỳ lợi hại tên là Hổ Trảo Thủ. Du Liên Châu học môn này xong, hiềm là một khi nắm được địch rồi, nếu như đối phương võ công cao cường, vẫn có thể vận nội kình thoát ra được, cục diện không khỏi thành ra đấu nội lực. Chàng bèn thêm thắt biến hóa, sáng chế thành mười hai chiêu mới thoát thai từ Hổ Trảo Thủ.

Khi Trương Tam Phong thu đồ đệ, đối với mỗi người phẩm đức, hành vi, tư chất, ngộ tính, đều tra hỏi tìm hiểu cặn kẽ nên bảy đệ tử nhập môn rồi đều thành người, không những học những điều được dạy mà còn có thể tự mình sáng chế tân chiêu. Du Liên Châu biến hóa Hổ Trảo Thủ không phải là chuyện lạ, nhưng khi Trương Tam Phong thấy chàng thi diễn rồi, chỉ gật đầu mà không nói gì.

Du Liên Châu thấy sư phụ không phê bình thêm, biết trong chiêu số vẫn còn khuyết điểm, tiềm tâm suy nghĩ cải tiến cho hoàn bị. Mấy tháng sau, chàng lại diễn cho sư phụ xem một lần nữa, Trương Tam Phong xem rồi thở hắt ra, nói:

- Liên Châu, mười hai chiêu Hổ Trảo Thủ này so với những chiêu ta dạy cho con lợi hại hơn nhiều. Thế nhưng chiêu nào cũng chộp vào ngang lưng, ai bị trúng chiêu này, đều bị tổn âm tuyệt tự. Chẳng lẽ những gì chính đại quang minh ta dạy cho con chưa đủ hay sao, lại còn phải ra chiêu cho người ta tuyệt tử tuyệt tôn?

Du Liên Châu nghe mấy lời giáo huấn của sư phụ, tuy đang trời rét, nhưng lưng cũng toát mồ hôi, trong lòng hãi sợ, lập tức nhận sai tạ tội. Mấy hôm sau, Trương Tam Phong gọi bảy đệ tử lại, thuật lại cho nghe mọi chuyện, sau cùng mới nói:

- Liên Châu sáng tạo mười hai chiêu này, khổ tâm suy nghĩ, phải nói là một môn tuyệt học. Nếu chỉ vì một lời của ta mà bỏ đi, thật cũng đáng tiếc. Mọi người hãy theo học Liên Châu, nhưng chỉ khi nào sinh tử quan đầu mới được dùng chứ không được sử dụng bừa bãi. Ta thêm vào sau Hổ Trảo hai chữ Tuyệt Hộ để mọi người nhớ lấy là pho võ công này khiến cho người ta đoạn tử tuyệt tôn, là sát thủ khiến người ta hủy diệt môn hộ.

Các đệ tử bái lĩnh những lời giáo huấn. Du Liên Châu liền đem pho võ công này truyền cho sáu đồng môn. Bảy người học rồi, quả nhiên tuân theo lời dạy, chưa hề sử dụng đến bao giờ. Hôm nay sự việc khẩn cấp nhưng khi Trương Tòng Khê đề cập đến, Du Liên Châu vẫn còn hơi ngần ngại. Trương Tòng Khê nói:

- Môn Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ này khi chộp vào lưng người ta rồi sẽ khiến vĩnh viễn không còn khả năng sinh dục. Tiểu đệ có ý kiến là mình chỉ sử dụng đối với hòa thượng, đạo sĩ, hay những người già cả đã bảy, tám chục tuổi thôi.

Du Liên Châu mỉm cười đáp:

- Tứ đệ quả nhiên tâm cơ linh xảo, hòa thượng đạo sĩ thì đâu có sinh con đẻ cái gì, cái đó cũng không sao. Lão nhân bảy tám chục tuổi vừa đúng lúc, thủ lãnh các môn phái phân nửa là đã bảy mươi, tám mươi rồi.

Hai người bàn tính kế hoạch xong, chia nhau đi nói lại cho Tống Viễn Kiều và ba người sư đệ nghe, mỗi người chọn một đối thủ, đợi khi nào Trương Tòng Khê kêu lên "Chao ôi", sáu người lập tức sử dụng Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ nắm ngay lấy kẻ địch. Du Liên Châu chọn người già nhất trong Không Động ngũ lão là Quan Năng, chưởng môn phái Côn Lôn Hà Thái Xung tuổi tác chưa già, Trương Thúy Sơn nhắm vào đạo nhân của phái Côn Lôn là Tây Hoa Tử. Tống Viễn Kiều, Trương Tòng Khê, Ân Lê Đình nhắm vào các thủ lĩnh của Thần Quyền Môn và Cự Kình bang.

Tân khách trong đại sảnh dùng bữa rồi, đạo nhân nhà bếp liền thu dọn chén đũa. Trương Tòng Khê đứng ra lớn tiếng nói:

- Chư vị tiền bối, các vị bằng hữu!

Hôm nay là ngày tiệc thọ trăm tuổi của gia sư, được quý vị quang giáng, tệ phái từ trên xuống dưới ai cũng lấy làm vinh dự. Có điều việc tiếp đãi quá ư đơn sơ, xin quý vị lượng thứ cho. Gia sư đã định mời các vị cùng đến uống rượu ở Hoàng Hạc Lâu Võ Xương để bàn bạc chung, những gì sai sót hôm nay khi đó sẽ bổ khuyết.

Tệ sư đệ Trương Thúy Sơn đi xa mười năm, hôm nay đã trở về. Những gì tệ sư đệ gặp gỡ, kinh lịch trong mười năm đó, cũng chưa kịp bẩm minh sư trưởng. Hơn nữa hôm nay là ngày đại hỉ của gia sư, nếu lại đem ra bàn luận chuyện ân oán, giết chóc trong võ lâm, xem ra bất tường, hảo ý của quý vị từ xa đến chúc thọ, chẳng hóa ra biến thành đến để gây chuyện rắc rối hay sao?

Các vị ít khi có dịp đến đây, vậy tại hạ xin bồi tiếp cùng đi thăm mặt trước mặt sau núi Võ Đang, thưởng ngoạn phong cảnh có được chăng?

Chàng nói như thế là để chặn trước mọi người, nói rõ rằng hôm nay là ngày thọ diên cát kỳ, nếu có ai đưa chuyện Tạ Tốn hay Long Môn tiêu cục ra là có ý gây sự với phái Võ Đang.

Những người lên núi hôm nay, trừ phái Nga Mi ra, ai ai cũng định tâm sẽ đánh nhau một trận để ép phải thổ lộ tung tích của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn. Thế nhưng phái Võ Đang uy danh vang dậy, không ai dám một mình đứng ra để kết oán thù. Nếu như cả mấy trăm người cùng nhất tề xông lên thì không ai ngại, thế nhưng bảo tự mình đứng ra gây chuyện đầu tiên, thì chẳng ai muốn làm chuyện vuốt râu hùm.

Mọi người ai nấy bối rối, lặng thinh. Tây Hoa Tử của phái Côn Lôn đứng dậy, lớn tiếng nói:

- Trương tứ hiệp không phải chặn trước như thế. Chúng tôi người quang minh không làm chuyện ám muội, chi bằng nói toạc ra cho xong. Hôm nay đến đây, trước là chúc thọ Trương chân nhân, sau là muốn dò hỏi nơi chốn của ác tặc Tạ Tốn.

Mạc Thanh Cốc hậm hực suốt buổi nay, lúc này không còn nhịn nổi nữa, cười nhạt nói:

- Hay nhỉ, hóa ra là thế. Thảo nào, thảo nào.

Tây Hoa Tử trợn tròn đôi mắt, hỏi lại:

- Thảo nào cái gì?

Mạc Thanh Cốc nói:

- Lúc đầu tại hạ nghe nói các vị lên núi Võ Đang là để chúc thọ gia sư, nhưng sau thấy trong người lại có dấu binh khí, cảm thấy lạ kỳ, không lẽ mọi người mang bảo đao, bảo kiếm lên để làm lễ vật hay sao? Đến bây giờ mới minh bạch, cái lễ vật mang lên là thế đó.

Tây Hoa Tử vỗ vỗ vào người, kế đó cởi đạo bào ra, lớn tiếng:

- Mạc thất hiệp nhìn cho rõ, người ít tuổi, chớ có ngậm máu phun người. Chúng tôi trong người có dấu binh khí bao giờ đâu.

Mạc Thanh Cốc cười khẩy:

- Hay lắm, quả nhiên không có.

Chàng giơ hai ngón tay, rạch nhẹ vào thắt lưng hai người đứng kế bên. Chàng ra tay thật nhanh, lập tức cắt đứt dây lưng của hai người. Chỉ nghe loảng xoảng, loảng xoảng, hai thanh đoản đao rớt ra, lấp lánh sáng lòe cả mắt. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

Mọi người ai cũng biến sắc. Tây Hoa Tử lớn tiếng nói:

- Đúng vậy, nếu như Trương ngũ hiệp không chịu nói chỗ ở của Tạ Tốn ra, nếu có động đao động kiếm thì cũng có sao đâu.

Trương Tòng Khê đang định kêu lên "Chao ôi" ra hiệu để ra tay trước, bỗng nghe từ ngoài truyền vào một tiếng A Di Đà Phật. Phật hiệu đó truyền vào tai mọi người ai nấy đều nghe, vừa lớn vừa rõ, tuy là từ xa truyền đến nhưng người nghe tưởng như ngay ở bên cạnh.

Trương Tam Phong cười nói:

- Thì ra là Không Văn thiền sư của phái Thiếu Lâm đã đến, mau ra nghênh tiếp.

Thanh âm từ ngoài cổng lại tiếp lời:

- Trụ trì chùa Thiếu Lâm Không Văn, cùng với sư đệ Không Trí, Không Tính và các môn hạ đệ tử, cung chúc Trương chân nhân thiên thu trường lạc.

Không Văn, Không Trí, Không Tính ba người là nhân vật trong tứ đại thần tăng của phái Thiếu Lâm, trừ Không Kiến đại sư đã qua đời, cả ba thần tăng cùng đến. Trương Tòng Khê kinh hãi, hai tiếng Chao ôi không thể nào nói ra được, biết rằng các cao thủ phái Thiếu Lâm đã đến núi Võ Đang, dù mình có dùng Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ chế ngự được các phái Côn Lôn, Không Động các người thì cũng vô ích.

Chưởng môn phái Côn Lôn Hà Thái Xung nói:

- Đã ngưỡng mộ thanh danh Thiếu Lâm thần tăng từ lâu, hôm nay may mắn được gặp, chuyến hành trình này cũng không uổng.

Từ bên ngoài một giọng trầm trầm vọng vào:

- Vị đó có phải là chưởng môn phái Côn Lôn Hà tiên sinh đấy chăng? May thay được gặp, may thay. Trương chân nhân, bọn lão nạp đến bái thọ trễ, thật là bất kính.

Trương Tam Phong nói:

- Hôm nay khách khứa đến đông đảo trên núi Võ Đang, lão đạo chỉ bất quá sống được đến một trăm, lại còn làm phiền cả đến gót ngọc ba vị thần tăng.

Bốn người cách nhau mấy lần cửa, đều vận nội lực đối đáp với nhau, chẳng khác gì đối diện đàm thoại. Tĩnh Huyền, Tĩnh Hư sư thái của phái Nga Mi, Quan Năng, Tôn Duy Hiệp, Đường Văn Lượng, Thường Kính Chi công lực không bằng, không dám mở miệng xen vào. Các môn phái bang hội còn lại ai ai cũng kinh hãi, tự biết còn kém xa.

Trương Tam Phong dẫn các đệ tử ra nghênh đón, thấy ba thần tăng dẫn theo chín nhà sư, đi chậm rãi đến trước Tử Tiêu Cung.

Trương Tam Phong và ba người Không Văn tuy đều là võ học đại tông sư nhưng chưa từng gặp mặt. Nói về tuổi tác, Trương Tam Phong hơn ba nhà sư ba bốn chục tuổi. Ông xuất thân từ chùa Thiếu Lâm, nếu tính theo vai vế thầy của ông là Giác Viễn đại sư, thì ông cao hơn họ hai đời. Tuy nhiên vì ông chưa từng thụ giới đi tu ở chùa Thiếu Lâm, lại cũng không chính thức theo học võ nghệ của một nhà sư chùa Thiếu Lâm nào, nên dùng lễ ngang hàng để chào hỏi. Bọn Tống Viễn Kiều thành ra lại dưới họ một bậc.

Không Văn đại sư lông mày trắng xóa, rủ xuống, che cả mí mắt, trông chẳng khác gì La Hán mày dài, Không Tính đại sư thân thể cao to, tướng mạo uy võ, còn Không Trí đại sư nét mặt khổ tướng, góc miệng trễ xuống. Tống Viễn Kiều lấy làm lạ, chàng khá tinh thông thuật xem người, nghĩ thầm: "Thường nhân dung mạo như Không Trí đại sư, nếu không đoản mệnh, ắt cũng gặp nạn sớm, sao ông ta hưởng thọ cao, lại còn là một tông sư võ học mọi người đều kính ngưỡng? Xem ra cái tướng học của ta vẫn còn có chỗ chưa biết đến".

Trương Tam Phong nghênh đón các nhà sư vào đại sảnh, Hà Thái Xung, Tĩnh Huyền sư thái, Quan Năng tiến lên chào, ai nấy đều nói vài câu khách sáo ngưỡng mộ lẫn nhau. Thế nhưng Không Văn đại sư thật là khiêm tốn, dù hàng hậu bối của các môn phái cũng chắp tay niệm Phật hành lễ, thăm đôi lời nên mất một hồi lâu mới cùng tất cả mọi người chào hỏi xong.

Ba vị cao tăng ngồi uống một tuần trà xong, Không Văn nói:

- Trương chân nhân, bần tăng nếu cứ theo niên kỷ, vai vế thì là hậu bối của chân nhân. Hôm nay ngoài việc chúc thọ, đáng lẽ không nên nói thêm chuyện gì. Ngặt vì bần tăng cũng còn là chưởng môn của phái Thiếu Lâm, nên có vài lời trần tình với bề trên, mong Trương chân nhân đừng phiền trách.

Trương Tam Phong là người hào sảng, chuyện gì cũng minh bạch không úp mở, liền nói:

- Ba vị cao tăng, có phải vì chuyện đệ tử thứ năm của tôi là Trương Thúy Sơn mà quý vị đến chăng?

Trương Thúy Sơn nghe sư phụ nói đến tên mình, vội vàng đứng đậy. Không Văn nói:

- Đúng thế. Chúng tôi có hai việc muốn thỉnh giáo Trương ngũ hiệp. Việc thứ nhất, Trương ngũ hiệp giết toàn gia đệ tử phái Thiếu Lâm Long Môn tiêu cục bảy mươi mốt người, lại thêm ba tăng nhân chùa Thiếu Lâm, tổng cộng bảy mươi bốn tính mạng, bây giờ kết thúc ra sao? Việc thứ hai, tệ sư huynh Không Kiến đại sư, cả đời từ bi đức độ, không tranh cạnh với ai, nhưng bị Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn sát hại, nghe nói Trương ngũ hiệp biết được nơi ở của gã họ Tạ, xin Trương ngũ hiệp ban cho một lời.

Trương Thúy Sơn lớn tiếng nói:

- Không Văn đại sư, Long Môn tiêu cục và Thiếu Lâm tăng nhân bảy mươi bốn người, hoàn toàn không phải do vãn bối giết hại. Trương Thúy Sơn này một đời được ân sư đạy dỗ, tuy có ngu dốt tầm thường, nhưng không nói dối. Việc giết bảy mươi bốn người đó là ai, vãn bối quả có biết được, nhưng không muốn nói ra. Đó là việc thứ nhất.

Về việc thứ hai, Không Kiến đại sư viên tịch tây quy, thiên hạ ai mà không thống hận. Chỉ có điều Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn với vãn bối, cùng nhau tám lạy kết nghĩa huynh đệ. Tạ Tốn nay đang ở đâu, quả không dám dấu, vãn bối cũng biết nữa. Thế nhưng người học võ chúng ta, trọng nhất là chữ Nghĩa. Trương Thúy Sơn đầu có thể đứt, máu có thể rơi, nhưng nơi ở của nghĩa huynh, vãn bối quyết không thể thổ lộ. Việc này không liên quan gì đến ân sư, cũng không liên hệ gì đến các đồng môn khác, chỉ một mình Trương Thúy Sơn đảm đương mà thôi. Các vị nếu như lấy cái chết để ép nhau, muốn giết cứ giết, xin mời hạ thủ. Họ Trương này bình sinh chưa làm điều gì đáng xấu hổ, cũng chưa từng giết oan một người lương thiện nào, hôm nay các vị muốn ép mỗ làm điều bất nghĩa, chỉ còn một cái chết mà thôi.

Chàng nói mấy câu đó đường đường chính chính, đầy vẻ khí khái. Không Văn niệm một câu: "A Di Đà Phật", nghĩ thầm: "Nghe y nói xem chừng không phải giả dối, biết xử sự làm sao đây?".

Ngay khi đó, bên ngoài cửa sổ bỗng nhiên có tiếng trẻ con:

- Cha ơi!

Trương Thúy Sơn giật mình, tiếng đó chính là của Vô Kỵ, chàng nửa mừng nửa lo, vội kêu lên:

- Vô Kỵ, con về rồi đấy ư?

Chàng liền vọt ra. Phái Không Động và Thần Quyền môn mỗi bên có một người đang đứng canh cửa, lại tưởng Trương Thúy Sơn toan đào tẩu, cùng giơ tay ngăn lại, kêu lên:

- Chạy đi đâu?

Trương Thúy Sơn đang gấp, sử một chiêu nét mác trong tự quyết chữ Thiên, song chưởng vung lên, hai người văng ra xa ngoài một trượng. Chàng chạy ra bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy trống không, nào có một ai, lớn tiếng gọi:

- Vô Kỵ, Vô Kỵ.

Nhưng không nghe tiếng trả lời.

Bạn đang đọc Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.