Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

BÁCH TUẾ THỌ YẾN TỒI CAN TRÀNG

Phiên bản Dịch · 2740 chữ

Mấy ngày sau đã đến ngày mồng tám tháng tư. Trương Tam Phong nghĩ đến ngày mai là ngày mình được đúng một trăm tuổi, các học trò ắt hẳn sẽ làm rầm rộ, tuy Du Đại Nham tàn phế, Trương Thúy Sơn mất tích, dường như mỹ trung bất túc, nhưng trong đời sống đến một trăm năm, quả thật rất hiếm, lại mới bế quan nghĩ ngợi về môn Thái Cực Công đến mức tinh áo cao thâm, từ nay phái Võ Đang sẽ ngày càng sáng chói trong võ lâm, không kém gì phái Thiếu Lâm do Đạt Ma tổ sư truyền từ Thiên Trúc sang. Buổi sáng sớm hôm đó, ông sẽ mở cửa để ra ngoài.

Ông hú lên một tiếng, hai tay áo đẩy ra, nghe kẹt một tiếng, cánh cửa đạo quan lập tức mở rộng. Người đầu tiên Trương Tam Phong nhìn thấy nào có ai khác, chính là Trương Thúy Sơn, đứa học trò mười năm nay ông thương nhớ.

Ông đưa tay dụi mắt, tưởng mình nhìn lầm. Trương Thúy Sơn đã nhảy vào lòng ông, nghẹn ngào kêu lên:

- Sư phụ.

Tâm tình khích động chàng quên cả quỳ xuống lạy thầy. Tống Viễn Kiều cả bọn năm người cùng reo lên:

- Sư phụ đại hỉ, ngũ đệ đã về rồi.

Trương Tam Phong sống đã một trăm tuổi, tu luyện cũng hơn tám chục năm trời, trong lòng đã đến mức trống không, quên hết vạn vật, nhưng đối với bảy đứa học trò tình như cha con, đột nhiên gặp lại Trương Thúy Sơn, nhịn không nổi ôm chặt vào lòng, vui sướng đến nước mắt lã chã.

Tất cả các học trò liền phục thị sư phụ chải đầu, tắm rửa, thay đổi áo khăn. Trương Thúy Sơn chưa tiện bẩm cáo những chuyện phiền não, chỉ đem những kỳ tình dị vật trên Băng Hỏa đảo kể lại. Trương Tam Phong nghe nói chàng đã có vợ, lại càng vui mừng nói:

- Vợ của con đâu? Mau gọi cô ấy ra gặp ta.

Trương Thúy Sơn quỳ hai gối, thưa:

- Sư phụ, đệ tử lớn mật, khi lấy vợ chưa bẩm cho lão nhân gia trước.

Trương Tam Phong cười đáp:

- Con ở trên Băng Hỏa đảo mười năm không về được, chẳng lẽ lại đợi mười năm, nói cho ta nghe rồi mới lấy vợ? Nực cười, nực cười. Mau đứng dậy, khỏi phải kể tội, Trương Tam Phong đâu lại có đứa học trò hủ lậu chấp nê đến thế?

Trương Thúy Sơn vẫn quỳ nói tiếp:

- Thế nhưng vợ của đệ tử lai lịch bất chính. Nàng nàng là con gái của Ân giáo chủ Thiên Ưng giáo.

Trương Tam Phong lại vuốt râu cười:

- Thế thì đã sao nào? Chỉ cần cô ta nhân phẩm không kém, là được rồi. Mà dẫu nhân phẩm có không tốt, về đến núi này, không lẽ không thể thay đổi sửa sang cho cô ấy hay sao? Thiên Ưng giáo thì đã sao? Thúy Sơn, làm người bụng dạ không nên hẹp hòi, đừng có cho là mình danh môn chính phái, coi người khác đều chẳng ra gì. Hai chữ chính tà, thực ra rất khó phân biệt. Đệ tử chính phái mà tâm thuật bất chính, cũng là tà đồ. Người trong tà phái nhưng nhất tâm hướng thiện, cũng là chính nhân quân tử.

Trương Thúy Sơn mừng lắm, không ngờ cái tâm sự canh cánh mười năm qua, chỉ hai câu của sư phụ đã xóa hẳn, lập tức mặt tươi như hoa, đứng ngay dậy. Trương Tam Phong lại nói tiếp:

- Nhạc phụ con Ân giáo chủ ta cũng đã nghe tiếng từ lâu, rất bội phục ông ta võ công cao cường, là một kỳ nam tử khẳng khái lỗi lạc, tuy tính tình có khác thường, hành sự không giống chúng ta, nhưng không phải là kẻ đê tiện tiểu nhân, bọn chúng ta có thể kết giao với ông ta được lắm.

Huynh đệ Tống Viễn Kiều đều nghĩ thầm: "Sư phụ quả thực thương yêu ngũ đệ thật, đúng là yêu ai yêu cả đường đi, ngay cả một đại ma đầu như nhạc phụ của y, sư phụ cũng bằng lòng hạ mình kết giao". Vừa nói tới đây, một tên đạo đồng tiến vào bẩm:

- Ân giáo chủ của Thiên Ưng giáo sai người đem đồ lễ đến biếu Trương ngũ sư thúc.

Trương Tam Phong cười đáp:

- Nhạc phụ cho quà kìa. Thúy Sơn, con mau ra ngoài nghênh tiếp tân khách.

Trương Thúy Sơn đáp:

- Vâng.

Ân Lê Đình nói:

- Để con đi theo ngũ ca.

Trương Tòng Khê cười:

- Đâu có phải Kim Tiên Kỷ lão anh hùng gửi lễ tới, sao đệ ra làm gì?

Ân Lê Đình mặt đỏ bừng, chỉ lẽo đẽo đi theo Trương Thúy Sơn. Chỉ thấy trong đại sảnh hai ông già đứng đó, đầu đội khăn, ăn mặc theo lối gia nhân, vừa thấy Trương Thúy Sơn đi ra, lập tức cùng tiến lên mấy bước, quỳ xuống làm lễ, nói:

- Cô gia mạnh khỏe. Tiểu nhân Ân Vô Phúc, Ân Vô Lộc khấu kiến. Còn một sư huynh đệ Ân Vô Thọ, chúng tiểu nhân cùng thỉnh an cô gia.

Trương Thúy Sơn trả lại một vái, nói:

- Mời hai vị quản gia đứng dậy. Truyện được copy tại TruyệnYY.com

Nghĩ thầm: "Tên của hai gã gia nhân nầy nghe thật lạ kỳ, phàm bộc dịch trong nhà ai ai cũng lấy những tên như bình an cát khánh, phúc lộc thọ hỉ, sao hai người này lại lấy tên vô phúc vô lộc". Chàng thấy Ân Vô Phúc trên mặt có một vết sẹo thật dài, kéo từ trán phía phải xuống, xéo qua đầu mũi, thẳng tới mép bên trái. Còn gã Ân Vô Lộc thì mặt rỗ nhằng rỗ nhịt. Mặt mũi hai người trông thật khó coi, đều khoảng năm mươi tuổi.

Trương Thúy Sơn nói:

- Nhạc phụ đại nhân và nhạc mẫu đại nhân có mạnh khỏe không? Ta đợi mọi việc thu xếp xong xuôi, sẽ cùng với tiểu thư cùng về bái kiến hai vị, nào ngờ nhạc phụ nhạc mẫu lại cho người sang hỏi thăm trước, thật đâu dám nhận. Hai vị đường xa mệt nhọc, xin mời ngồi uống một chén trà.

Ân Vô Phúc và Ân Vô Lộc hai người không dám ngồi, cung kính trình lên danh sách lễ vật, nói:

- Lão gia và thái thái chúng tôi có chút lễ bạc, xin cô gia vui lòng nhận cho.

Trương Thúy Sơn nói:

- Đa tạ.

Chàng mở giấy coi qua, không khỏi giật mình, thấy mười trang giấy hoa tiên, liệt kê tổng cộng hai trăm món lễ phẩm, món thứ nhất là một đôi Bích Ngọc Sư Tử, món thứ hai là một đôi Phỉ Thúy Phượng Hoàng. Sau đó là vô số châu báu, rồi đến một trăm quản bút Đặc Phẩm Tử Lang Hào, bốn mươi thỏi Cống Phẩm Đường Mặc, một trăm xấp Tuyên Hòa Tang Chỉ, tám bộ Cực Phẩm Đoan Nghiên. Vị giáo chủ Thiên Ưng giáo nghe nói chàng rể giỏi thư pháp nên gửi đến rất nhiều bút nghiên giấy mực quý phẩm, ngoài ra còn thêm áo quần mũ đai và các loại phục sức, đồ dùng rất là đầy đủ.

Ân Vô Phúc quay mình đi ra dẫn mười người phu vào, mỗi người gánh một đôi quang bày hàng dọc một bên sảnh. Trương Thúy Sơn phân vân nghĩ thầm: "Ta từ bé sống trên núi thanh bần, giản phác đã quen, những loại trân quý như thế này có để làm gì? Nhưng nhạc phụ từ xa đem tới ban cho, nếu như từ chối, không khỏi bất kính". Chàng chỉ còn cách tạ ơn tiếp nhận, nói:

- Tiểu thư của các vị đường xa mỏi mệt, nên không được khỏe. Xin hai vị quản gia ở lại trên núi vài ba ngày, sau đó hãy gặp.

Ân Vô Phúc đáp:

- Lão gia và thái thái rất nhớ mong tiểu thư, có dặn chúng tôi phải về báo cáo ngay. Nếu không làm cho tiểu thư quá mệt, tiểu nhân xin được khấu đầu bái kiến tiểu thư, rồi quay về ngay.

Trương Thúy Sơn nói:

- Nếu đã như thế, xin các vị chờ đây.

Chàng quay trở về phòng nói cho vợ hay. Ân Tố Tố mừng quá, vội vàng chải qua lại đầu tóc, chỉnh tranh y phục, qua bên sảnh gặp hai người gia nhân, hỏi thăm cha mẹ và anh, lại giữ hai người lại ăn cơm. Ăn xong, Ân Vô Phúc và Ân Vô Lộc lập tức cáo biệt cô gia cùng tiểu thư.

Trương Thúy Sơn nghĩ thầm: "Nhạc phụ, nhạc mẫu gửi cho lễ vật hậu hĩ như thế, đúng ra mình phải trọng thưởng cho hai người mới phải. Có điều tiền bạc trên núi đều gom lại một chỗ, mình đâu có thể tự tiện lấy ra thưởng cho người". Chàng tính tình phóng khoáng, không coi đó làm phiền, bèn cười nói:

- Tiểu thư của các vị lấy phải một ông chồng nghèo, không có tiền thưởng cho quý vị, các quản gia đừng cười nhé.

Ân Vô Phúc đáp:

- Không dám, không dám. Được gặp Võ Đang ngũ hiệp một lần, còn hơn được thưởng nghìn vàng.

Trương Thúy Sơn nghĩ thầm: "Vị quản gia này nói năng phong nhã, tựa như kẻ đã từng theo đòi bút nghiên". Chàng bèn đưa tiễn họ đến tận cửa lớn. Ân Vô Phúc nói:

- Xin cô gia dừng bước, mong cùng tiểu thư sớm giá lâm, để cho lão gia và thái thái vơi niềm thương nhớ. Từ trên xuống dưới trong tệ giáo, ai ai cũng ngưỡng vọng phong thái của cô gia.

Trương Thúy Sơn chỉ mỉm cười. Ân Vô Lộc nói:

- Còn một chuyện nhỏ, cũng muốn bẩm để cô gia biết. Khi anh em chúng tôi đem lễ vật lên núi, tại khách điếm ở Tương Dương gặp ba tiêu khách. Trong khi nói chuyện ba người đó có đề cập đến cô gia.

Trương Thúy Sơn nói:

- Ồ, thế bọn họ nói gì thế?

Ân Vô Lộc đáp:

- Một người nói: "Tuy Võ Đang thất hiệp đối với bọn ta có đại ân, nhưng bảy mươi mạng người của Long Môn tiêu cục không thể chỉ vì thế mà không lý đến. Ba người đó nói rằng tuy họ không can thiệp vào vụ này nhưng sẽ đi mời Thần Thương Chấn Bát Phương Đàm lão anh hùng ở phủ Khai Phong ra để cùng cô gia lý luận".

Trương Thúy Sơn lặng lẽ gật đầu. Ân Vô Lộc thò tay vào bọc, lấy ra ba lá cờ nhỏ, hai tay trình lên Trương Thúy Sơn, nói:

- Anh em tiểu nhân nghe ba tên tiêu khách dám cả gan vuốt râu hùm nên đem chuyện này đổ lên đầu Thiên Ưng giáo nhận lãnh.

Trương Thúy Sơn vừa thấy ba lá cờ nhỏ không khỏi kinh hãi, thấy lá cờ thứ nhất thêu một con mãnh hổ ngẩng đầu lên gầm, đang toan vồ mồi, hẳn là tiêu kỳ của Hổ Cứ tiêu cục. Lá cờ thứ hai thêu một con hạc trắng đang bay trong mây, là tiêu kỳ của Tấn Dương tiêu cục, vân trung bạch hạc là chỉ tổng tiêu đầu Vân Hạc. Lá cờ thứ ba dùng kim tuyến thêu chín con én, bao gồm cả chữ Yến trong Yến Vân tiêu cục lẫn chữ Cửu trong tên Cung Cửu Giai của tổng tiêu đầu.

Trương Thúy Sơn lạ lùng hỏi:

- Làm sao lấy được tiêu kỳ của bọn họ?

Ân Vô Phúc đáp:

- Cô gia là rể của Thiên Ưng giáo, Kỳ Thiên Bưu, Cung Cửu Giai bọn chúng là cái thá gì, chúng đã mang đại ân của Võ Đang thất hiệp mà lại còn nghĩ chuyện đi mời lão Thần Thương Chấn Bát Phương Đàm Thụy Lai ra lý luận với cô gia, có phải là không biết phải trái gì ư? Chúng tôi nghe được những lời vô lễ của mấy tiêu khách…

Trương Thúy Sơn nói:

- Thực ra cũng có vô lễ gì đâu.

Ân Vô Phúc đáp:

- Dạ phải, đấy là cô gia khoan hồng đại lượng, người khác không theo kịp, còn ba người chúng tôi không nhịn nổi, nên giải quyết ba gã tiêu khách, lấy ba lá cờ tiêu cục.

Trương Thúy Sơn giật mình kinh hãi, nghĩ thầm bọn Kỳ Thiên Bưu ba người đều là hào kiệt một phương trong các tiêu cục, thành danh trên chốn giang hồ đã lâu, tuy không phải là cao thủ hạng nhất trong võ lâm, nhưng người nào cũng mang tuyệt nghệ. Lẽ nào ba kẻ gia nhân của nhạc phụ lại có thể dễ dàng liệu lý họ đến như thế? Hay là Ân Vô Phúc khoa trương, nhưng rõ ràng y lấy được ba tiêu kỳ, chẳng nói gì ban ngày ban mặt, mà có lén chui vào ăn trộm cũng không phải dễ dàng gì. Bọn họ bỏ thuốc mê ở khách điếm để cho ba gã tổng tiêu đầu bất tỉnh chăng? Chàng bèn hỏi lại:

- Làm sao lấy được ba ngọn tiêu kỳ này?

Ân Vô Phúc nói:

- Lúc đó nhị đệ Vô Lộc ra mặt gây chuyện, hẹn với bọn họ ra cửa nam thành Tương Dương tỉ thí, ba người chúng tôi đấu với ba người bọn họ, hẹn trước là nếu họ thua thì phải để lại một lá tiêu kỳ, tự chặt một cánh tay, suốt đời không bao giờ bước chân vào núi Võ Đang nữa.

Trương Thúy Sơn càng nghe càng lạ lùng, không còn dám coi thường ba người gia nhân, hỏi thêm:

- Rồi sau ra sao?

Ân Vô Phúc đáp:

- Về sau chẳng sao cả, họ phải để lại ba lá cờ, tự mình chặt một cánh tay trái, thề suốt đời không đạp chân vào tỉnh Hồ Bắc một bước nào nữa.

Trương Thúy Sơn kinh hãi thầm: Những người của Thiên Ưng giáo quả thực hành sự độc địa thật không khỏi nhíu mày. Ân Vô Lộc nói:

- Nếu như cô gia nghĩ rằng tiểu nhân hạ thủ quá nhẹ, chúng tôi sẽ đuổi theo, giết luôn ba tên này cho rồi.

Trương Thúy Sơn vội nói:

- Không nhẹ đâu, không nhẹ đâu. Thế là nặng lắm rồi.

Ân Vô Phúc nói:

- Chúng tôi nghĩ là kỳ này đem lễ vật đến biếu cô gia, là một chuyện đại hỉ, nếu làm tổn thương nhân mạng, xem không được may.

Trương Thúy Sơn nói:

- Đúng thế, các vị nghĩ thế là chu đáo lắm. Thế nhưng quản gia nói là có ba người, còn một vị nữa đâu?

Ân Vô Phúc nói:

- Còn thêm một huynh đệ nữa là Ân Vô Thọ. Sau khi chúng tôi ngăn được ba tên tiêu khách rồi, e rằng lão già Thần Thương họ Đàm kia nghe được tin, không biết nông sâu, lại đến làm phiền cô gia nên sai Ân Vô Thọ đến phủ Khai Phong.

Trương Thúy Sơn trả lại một vái, nói:

- Không dám.

Chàng nghĩ thầm Thần Thương Chấn Bát Phương Đàm Thụy Lai tên tuổi vang lừng, thành dang đã bốn mươi năm, Ân Vô Thọ vì mình mà đến phủ Khai Phong, dù bên nào bị tổn thương, cũng đều không ổn nên nói:

- Vị Thần Thương Chấn Bát Phương Đàm lão anh hùng tôi nghe tiếng đã lâu, là người chính nhân quân tử, hai vị mau đến phủ Khai Phong, bảo Vô Thọ đại ca đừng tranh cãi gì với Đàm lão anh hùng nữa. Nếu chẳng may hai bên phải động thủ, e việc chẳng lành.

Ân Vô Lộc cười nhạt, nói:

- Cô gia không phải lo, gã họ Đàm đó không dám ra tay đấu với tam đệ đâu. Tam đệ bảo y đừng dây vào chuyện tào lao là y lập tức vâng dạ ngay.

Bạn đang đọc Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.