Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 111

Phiên bản Dịch · 3590 chữ

Mọi người chăm chú nhìn Diệt Tuyệt sư thái và Trương Vô Kỵ đối chưởng, đâu có để ý chuyện bên ngoài, dù có những người khôn ngoan hiểu biết như Tống Thanh Thư, cũng chỉ đề phòng giáo chúng Thiên Ưng giáo đột nhiên xông lên tấn công, đâu ngờ họ lợi dụng cát mềm đào các địa đạo, chiếm tất cả các khu vực địa hình thuận lợi. Chuyện xảy ra như thế khiến ai nấy mặt mày biến sắc, lại thấy các đầu tên dưới ánh mặt trời lấp lánh màu lam, hẳn có tẩm thuốc kịch độc. Chỉ cần Ân Dã Vương ra một hiệu lệnh, ngoài một vài người võ công cao siêu nhất của các phái, số còn lại e rằng chẳng mấy ai sống sót. Trong năm phái có mặt, nói về tên tuổi danh vọng thì Diệt Tuyệt sư thái là hơn hết, mọi người đều nhìn bà ta, để xem định đoạt thế nào.

Diệt Tuyệt sư thái là người tính tình chấp nê hơn ai hết, tuy thấy tình thế ác liệt, nhưng không động tâm một chút nào, nói với Trương Vô Kỵ:

- Tiểu tử, ngươi chỉ còn oán số mạng mình chẳng ra gì thôi.

Đột nhiên toàn thân xương cốt bà ta phát ra những tiếng lốp bốp nho nhỏ như than nổ. Tiếng tí tách chưa dứt, tay phải đã nhắm ngực Trương Vô Kỵ đánh tới.

Chưởng này là tuyệt học của phái Nga Mi tên là Phật Quang Phổ Chiếu. Dù cho kiếm pháp hay chưởng pháp bao giờ chiêu nọ cũng nối với chiêu kia thành bài bản, nhiều thì vài trăm chiêu, ít thì cũng năm ba thức, nhưng dù cho ba thức năm thức, mỗi thức bao giờ cũng ẩn những biến hóa, một thức có thể có dấu một vài hay có khi tới mười chiêu. Thế nhưng chưởng pháp Phật Quang Phổ Chiếu này chỉ có một chiêu, mà chiêu này cũng lại không có biến hóa. Một chiêu đánh ra, đánh trúng ngực kẻ địch cũng được, trúng lưng cũng được, trúng vai cũng được, trúng mặt cũng được, chiêu thức rất là bình thường, không có gì thay đổi, nhưng uy lực trong đó toàn do Cửu Dương Công của phái Nga Mi làm cơ sở.

Chưởng đó đánh ra rồi, địch nhân không thể đỡ được, mà cũng không né tránh được. Trong phái Nga Mi hiện nay, ngoại trừ Diệt Tuyệt sư thái ra, không một người thứ hai nào biết sử dụng.

Bà ta vốn chỉ định đánh vào đan điền của Trương Vô Kỵ, cốt để cho chàng hôn mê, thế nhưng sau khi Ân Dã Vương tỏ lời uy hiếp rồi, nếu còn thủ hạ lưu tình, sẽ không ai nghĩ là có ý khoan dung, lại tưởng là tham sống sợ chết, đối với địch nhân uốn gối đầu hàng. Thành ra chiêu này bà ta sử toàn lực, không nể nang một chút nào.

Trương Vô Kỵ thấy trước khi chưởng của Diệt Tuyệt sư thái đánh tới thì xương cốt đã kêu lách cách, biết rằng chưởng này uy lực thật là ghê gớm, sinh tử tồn vong của bản thân mình chỉ trong khoảnh khắc này mà thôi, nên đâu có dám sơ xẩy. Ngay trong chớp mắt đó, chàng chỉ còn nhớ tới hai câu kinh văn "Người dù hung ác tới đâu, cốt sao chân khí ta sâu đủ rồi", hoàn toàn không nghĩ tới việc chống đỡ, chỉ vận chân khí tập trung vào bụng và ngực.

Những người chung quanh ai nấy đều kêu lên kinh hoảng, tin chắc toàn thân Trương Vô Kỵ xương thịt sẽ nát nhừ, không chừng còn bị chưởng bài sơn đảo hải này đánh đứt đôi người là khác. Nào ngờ một chưởng đánh ra rồi, Trương Vô Kỵ mặt lộ vẻ thơ thới, đứng thản nhiên như không, còn Diệt Tuyệt sư thái mặt xám như tro, bàn tay run rẩy.

Thì ra chiêu Phật Quang Phổ Chiếu của Diệt Tuyệt sư thái hoàn toàn lấy Cửu Dương Công của phái Nga Mi làm cơ sở, đâu ngờ Trương Vô Kỵ luyện lại chính là Cửu Dương thần công. Cửu Dương Công của phái Nga Mi là do năm xưa Quách Tương nghe Giác Viễn tụng Cửu Dương Chân Kinh nên nhớ được đôi phần mà thành, so với nguyên bản Cửu Dương thần công, uy lực không thể nào sánh được. Thế nhưng tuy uy lực hai môn nội công có lớn nhỏ, bản chất vẫn cùng một gốc, Nga Mi Cửu Dương Công gặp phải Cửu Dương thần công, khác nào sông chảy vào biển, lại như nước với sữa trộn vào nhau, lập tức vô ảnh vô tung.

Diệt Tuyệt sư thái đánh chàng chưởng đầu tiên là Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng, chưởng thứ hai là Tiệt Thủ Cửu Thức, đều không phải thuộc Cửu Dương Công nên khi đánh vào Trương Vô Kỵ chàng phải thụ thương thổ huyết.

Đạo lý bên trong đó, Trương Vô Kỵ cố nhiên hoang mang không biết gì, Diệt Tuyệt sư thái tuy là người kiến thức rộng rãi, nhưng chưa bao giờ sử qua Cửu Dương Thần Công nên cũng không biết, cũng chỉ nghĩ là tiểu tử này nội công thâm hậu, mình không thể đả thương y mà thôi. Trong đám người bị bao vây cả mấy trăm người, trừ chính Diệt Tuyệt sư thái ra, ai ai cũng nghĩ bà ta nhẹ tay, một phần vì thương Trương Vô Kỵ là người có cốt khí, phần vì bà ta muốn chu toàn đại thể, không đành để cho Thiên Ưng giáo bắn độc tiễn mà thương vong sẽ rất nặng nề, phần khác cũng có thể bà ta nhát gan sợ hãi nên bị Ân Dã Vương uy hiếp đành phải khuất phục.

Trương Vô Kỵ chắp tay vái một cái nói:

- Đa tạ tiền bối nhẹ tay tha cho.

Diệt Tuyệt sư thái hừ một tiếng, thật là sượng sùng, nhưng vì đã nói trước chỉ đánh ba chưởng nên không thể nào đánh thêm. Việc này nay phải bỏ qua thật là kỳ sỉ đại nhục tưởng như bà đành chịu khuất phục Thiên Ưng giáo. Trong khi bà ta còn đang lừng chừng, Ân Dã Vương cười lên ha hả, nói:

- Người thức thời là kẻ tuấn kiệt, Diệt Tuyệt sư thái không thẹn là một đương thế cao nhân.

Nói xong quát lớn:

- Triệt cung tên đi.

Các giáo đồ lập tức lục tục lùi ra xa, một hàng cầm thuẫn, một hàng cầm cung tên, đứng thật chỉnh tề, xem ra Ân Dã Vương dùng binh pháp để dạy giáo chúng, tiến thoái công thủ chẳng khác gì trận pháp.

Diệt Tuyệt sư thái mặt mày xám ngắt, nhưng làm sao có thể giãi bày cho mọi người được, chẳng lẽ nói chưởng của mình nào có lưu tình? Ai nấy đều thấy bà ta đánh nhẹ hai chưởng đã khiến Trương Vô Kỵ phải bị trọng thương, thế nhưng Ân Dã Vương vừa mới dọa nạt, chưởng thứ ba làm như ghê gớm lắm nhưng hoàn toàn chẳng sử dụng một chút lực đạo nào. Dù có kiệt lực biện bạch, mọi người chắc cũng chẳng ai tin, huống chi trước nay bà ta vốn người kiêu ngạo, không lẽ phải cầu người ta tin mình? Bà hậm hực căm tức nhìn Trương Vô Kỵ rồi lớn tiếng nói:

- Ân Dã Vương, ngươi muốn tìm hiểu chưởng lực của ta, bây giờ mời qua đây.

Ân Dã Vương chắp tay đáp:

- Hôm nay được sư thái ban cho chút tình, đâu dám đắc tội thêm nữa, chúng ta sau này có ngày gặp lại.

Diệt Tuyệt sư thái phất tay trái một cái, không nói thêm, dẫn các đệ tử chạy về hướng tây. Côn Lôn, Hoa Sơn, Không Động các phái, kể cả Ân Lê Đình, Tống Thanh Thư cũng chạy theo.

Thù Nhi hai chân không đi được, vội kêu:

- A Ngưu ca, mau đem muội chạy theo.

Trương Vô Kỵ muốn cùng Ân Dã Vương nói vài câu nói:

- Đợi một chút.

Quay sang chạy về phía Ân Dã Vương, nói:

- Đại đức ra tay trợ giúp của tiền bối, vãn bối không bao giờ dám quên.

Ân Dã Vương cầm tay chàng, nhìn chăm chăm đánh giá một hồi rồi hỏi:

- Ngươi họ Tăng?

Trương Vô Kỵ quả muốn sà vào lòng ông, gọi mấy tiếng: "Cậu ơi! Cậu ơi!" nhưng cố nén lòng, hai mắt không khỏi rưng rưng. Người đời thường nói "Thấy cậu như thấy mẹ", chàng là một đứa trẻ mồ côi Ân Dã Vương là thân nhân mà mười năm nay chàng mới gặp lần đầu, làm sao không khỏi khích động?

Ân Dã Vương thấy ánh mắt chàng đối với mình đầy vẻ thân thiết, lại tưởng chàng cảm kích việc cứu mạng, nên cũng không để ý, đưa mắt sang nhìn Thù Nhi đang nằm dưới đất, cười nhạt một tiếng, nói:

- A Ly, ngươi khỏe chứ?

Thù Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy vẻ oán hận, nhưng lại cúi xuống, một lát sau mới gọi:

- Cha.

Tiếng "Cha" vừa ra khỏi miệng, Trương Vô Kỵ giật mình kinh hãi, trong đầu bao nhiêu ý niệm chạy qua, trong chớp mắt đã hiểu rõ biết bao nhiêu chuyện: "Thì ra Thù Nhi là con của cậu ta, vậy nàng là em họ của mình. Nàng giết bà vợ lẽ, làm liên lụy chết cả mẫu thân, lại nói cha nàng gặp là giết nàng ngay… ôi, nàng dùng Thiên Thù Vạn Độc Thủ đả thương Ân Vô Lộc, chắc cũng vì những người gia nhân này hùa theo chủ nhân, đối đãi với mẹ con nàng không ra gì. Ân Vô Phúc, Ân Vô Thọ tuy trong lòng thống hận nhưng không dám cùng nàng động thủ, chỉ nói một câu: "Thì ra là Tam tiểu thư", rồi ôm Ân Vô Lộc chạy mất.

Chàng quay lại nhìn Thù Nhi, bỗng dưng nghĩ ra: "Thảo nào mình thấy nàng hành động giống y hệt mẹ ta, thì ra nàng với ta có tình máu mủ, mẹ ta chính là cô ruột của nàng".

Ân Dã Vương cười khẩy nói:

- Mày còn biết gọi ta là cha sao? Hừ, ta lại tưởng ngươi đi theo Kim Hoa bà bà, không còn coi Thiên Ưng giáo vào đâu nữa chứ. Thật chẳng ra đâu với đâu, giống hệt mẹ mày, luyện cái gì Thiên Thù Vạn Độc Thủ. Hừm, ngươi thử soi gương xem ra cái giống gì? Nhà họ Ân lẽ đâu lại có thứ người không ra người, ngợm không ra ngợm như thế?

Thù Nhi vốn dĩ sợ đến toàn thân run rẩy, đột nhiên quay đầu lại, chăm chăm nhìn vào mặt cha, lớn tiếng nói:

- Cha, cha chẳng nói đến thì thôi, con cũng không nói. Thế nhưng đã nói thì con hỏi cha, mẹ con đã lấy cha rồi, vì cớ gì cha lại còn lấy thêm bà hai?

Ân Dã Vương ấp úng:

- Cái đó… cái đó… đồ chết tiệt, đàn ông con trai, có ai không năm thê bảy thiếp? Mày là đồ bất hiếu, hôm nay có cãi thì cũng bằng thừa. Kim Hoa bà bà, Ngân Diệp tiên sinh Thiên Ưng giáo chẳng coi ra cái quái gì đâu.

Ông khoát tay một cái, nói với Ân Vô Phúc, Ân Vô Thọ hai người:

- Xách cổ con nhãi này đi theo.

Trương Vô Kỵ giơ hai tay chặn lại:

- Khoan đã. Ân… Ân tiền bối, ông định bắt cô ấy làm gì?

Ân Dã Vương đáp:

- Con a đầu này là đứa con mất dạy của mỗ, giết mẹ kế, hại mẹ đẻ, so với cầm thú cũng không bằng, còn để cho sống làm gì?

Trương Vô Kỵ nói:

- Lúc đó Ân cô nương còn nhỏ, thấy mẹ mình bị người ta khinh rẻ, nhất thời không nhịn được nên mới gây ra chuyện không hay, xin tiền bối nghĩ tình cha con, xử phạt nhẹ tay một chút.

Ân Dã Vương ngẩng đầu lên cười ha hả, nói:

- Hảo tiểu tử, ngươi là cái hạng người gì mà chuyện thiên hạ đâu đâu cũng xen vào, ngay cả chuyện nhà họ Ân cũng can dự? Hay là ngươi là "võ lâm chí tôn" chăng?

Trương Vô Kỵ trong lòng khích động, đã định nói ra: "Tôi chính là cháu ông, đâu phải người ngoài" nhưng sau cùng cũng cố nén lại được. Ân Dã Vương cười nói tiếp:

- Tiểu tử, từ nay ngươi phải biết giữ thân, nếu cứ tiếp tục lo chuyện thiên hạ thì có đến mười cái mạng cũng không đủ đâu. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Nói xong vẫy tay một cái, Ân Vô Phúc, Ân Vô Thọ hai người liền tiến lên nắm lấy Thù Nhi, kéo về phía sau Ân Dã Vương. Trương Vô Kỵ biết rằng một khi Thù Nhi rơi vào tay cha nàng, tính mạng ắt không toàn vẹn, trong cơn gấp gáp, xông lên toan cướp lại. Ân Dã Vương nhíu mày, tay trái vung ra nắm ngực chàng nhẹ nhàng ném ra ngoài. Trương Vô Kỵ thân hình bay bổng như đằng vân giá vụ, bình một tiếng, rớt ngay trên bãi cát vàng. Chàng có Cửu Dương thần công hộ thể, tuy không bị thương nhưng rơi xuống, tai mắt, mũi mồm đầy cát thật là khó chịu. Thế nhưng chàng không chịu thôi, liền nhỏm dậy xông tới lần nữa.

Ân Dã Vương cười nhạt:

- Tiểu tử, lần đầu ta nhẹ tay, lần sau sẽ không nể nang gì nữa đâu.

Trương Vô Kỵ khẩn cầu:

- Cô ấy… cô ấy là con ruột ông, khi còn thơ ông đã từng bế bồng, hôn hít, xin ông tha cho.

Ân Dã Vương trong lòng cảm động, quay lại nhìn Thù Nhi, thấy nàng mặt sưng vù, lòng chán ghét càng tăng thêm, quát lớn:

- Cút ngay.

Trương Vô Kỵ trái lại chạy lên một bước, toan cướp lại. Thù Nhi kêu lên:

- A Ngưu ca, huynh đừng nghĩ đến muội, muội sẽ mãi mãi nhớ đến lòng tốt của huynh. Mau chạy đi, huynh không chống cự lại cha muội được đâu.

Ngay lúc đó, từ trong bãi cát một người mặc áo xanh trồi lên, hai tay vươn ra, chộp cổ Ân Vô Phúc, Ân Vô Thọ, dập lại một cái, trán hai người đụng mạnh vào nhau, lập tức bất tỉnh. Người kia ôm luôn Thù Nhi phóng mình bỏ chạy, Ân Dã Vương giận dữ quát lên:

- Vi Bức Vương, ngươi lại định xen vào chuyện người khác ư?

Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu cười phá lên, chạy thẳng về trước. Y có tên là "nhất tiếu" thành thử tiếng cười của y liên miên thành một chuỗi dài, nào phải chỉ "bách tiếu, thiêu tiếu" mà thôi đâu? Ân Dã Vương cùng Trương Vô Kỵ lập tức phóng mình chạy đuổi theo.

Lần này Vi Nhất Tiếu không chạy vòng vòng nữa, thẳng hướng tây nam vùn vụt chạy. Thân pháp người này thật là nhanh không tưởng nổi. Ân Dã Vương nội lực thâm hậu, khinh công cũng khá, Trương Vô Kỵ chân khí trong người lưu chuyển, chạy mỗi lúc một nhanh, nhưng Vi Nhất Tiếu chạy lại còn nhanh hơn. Lúc đầu hai người chỉ cách y vài trượng, về sau thành ra hơn chục trượng, hai chục trượng, ba chục trượng… sau cùng không còn thấy hình bóng y đâu nữa.

Ân Dã Vương giận dữ cười khẩy, thấy Trương Vô Kỵ trước sau vẫn chạy ngang vai với mình, không chịu sau đến nửa bước, trong bụng không khỏi kinh ngạc, biết rằng không cách nào có thể đuổi kịp được Vi Nhất Tiếu, nhưng lại muốn thử xem cước lực gã thanh niên này bực nào. Ông ta gia tăng kình lực, thân hình như mũi tên rời khỏi cung, bắn vọt về phía trước, nhưng chàng ta không kém, vẫn cùng mình chạy song song. Đột nhiên nghe Trương Vô Kỵ nói:

- Ân tiền bối, gã Thanh Dực Bức Vương này tuy chạy nhanh thật, nhưng chưa chắc đã dài hơi, mình cứ lẽo đẽo theo mãi đến tận cùng.

Ân Dã Vương giật mình kinh hãi, lập tức đứng ngay lại, nhủ thầm: "Ta thi triển khinh công như thế là đã hết sức bình sinh, không nói gì mở miệng ra nói, ngay cả đến thở hụt một hơi cũng đã không xong. Tên tiểu tử này nói năng như thường, vậy mà chân không chậm lại chút nào, là cái công phu gì đây?".

Ông ta vừa dừng bước, Trương Vô Kỵ đã vọt lên đến vài trượng, vội quay đầu chạy trở lại bên cạnh Ân Dã Vương, nghe ông ta bảo gì.

Ân Dã Vương nói:

- Tăng huynh đệ, sư phụ cậu là ai?

Trương Vô Kỵ vội nói:

- Không, không, ông đừng gọi tôi là huynh đệ, tôi đáng hàng con cháu, lão nhân gia cứ gọi tôi là "A Ngưu" được rồi. Tôi không có sư phụ.

Ân Dã Vương chợt nghĩ ra một ý định: "Tên tiểu tử này rất cung kính với ta, võ công y thật là quái dị, để nó sẽ gây ra hậu họa vô cùng, chi bằng xuất kỳ bất ý, một chưởng đánh nó chết đi là hơn".

Ngay lúc đó, bỗng nghe mấy tiếng tù và ốc biển lanh lảnh từ xa xa vọng tới, chính là tiếng báo động của Thiên Ưng giáo. Ân Dã Vương nhíu mày, nghĩ thầm: "Chắc là Hồng Thủ, Liệt Hỏa hai kỳ giận ta không cứu Nhuệ Kim Kỳ, nên đến tấn công chăng?". Nếu như một chưởng đánh không chết gã tiểu tử này, ta làm gì có thì giờ đánh dằng dai với y. Chi bằng mình mượn dao giết người, đẩy y đến cho Vi Nhất Tiếu sát hại".

Ông ta liền nói:

- Thiên Ưng giáo gặp địch rồi, ta phải quay về ứng phó. Ngươi một mình đuổi theo Vi Nhất Tiếu. Người đó âm hiểm độc ác, ngươi nên tiên hạ thủ vi cường.

Trương Vô Kỵ đáp:

- Tôi bản lãnh thấp kém, làm sao đánh lại ông ta? Các ông có kẻ địch nào đến đánh thế?

Ân Dã Vương nghiêng đầu nghe ngóng tiếng tù và, nói:

- Quả nhiên là Hồng Thủy, Liệt Hỏa, Hậu Thổ ba kỳ của Minh giáo đến rồi.

Trương Vô Kỵ nói:

- Tất cả đều chung một Minh giáo cả, sao lại tàn sát lẫn nhau?

Ân Dã Vương sầm mặt xuống, nói:

- Trẻ con biết gì? Lại xen vào chuyện người khác rồi.

Ông ta nói xong quay đầu lại chạy về. Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Thù Nhi rơi vào tay đại ác ma Vi Nhất Tiếu, nếu như y cắn cổ nàng, hút hết máu thì còn làm sao sống được?". Nghĩ đến đó, chàng càng nóng ruột, vội hít mạnh một hơi, co chân chạy. Cũng may là Vi Nhất Tiếu khinh công tuy giỏi thật nhưng trong tay ôm thêm một người, không thể nào không để lại vết trên mặt cát, trên sa mạc rõ ráng hai đường dấu chân. Trương Vô Kỵ đã có chủ ý: "Y nghỉ ngơi, ta không nghỉ, y nằm ngủ, ta không ngủ, chạy ba ngày ba đêm thể nào ta cũng đuổi kịp y".

Dưới ánh nắng gay gắt, trên bãi sa mạc, chạy ba ngày ba đêm đâu phải chuyện dễ. Chàng chạy đến tối, đã thấy miệng khô lưỡi đắng, toàn thân mồ hôi chảy như mưa. Thế nhưng cũng thật lạ lùng, chân chàng không hề mỏi, chân khí Cửu Dương thần công súc tích trong người mấy năm qua bắt đầu phát huy, càng sử dụng lực, càng thấy tinh thần phấn chấn.

Chàng ghé lại một cái suối uống một bụng no, rồi lại chạy tiếp, cứ theo dấu chân Vi Nhất Tiếu mà đuổi. Chạy đến nửa đêm, thấy trăng đã lên đến đỉnh đầu, Trương Vô Kỵ trong bụng bỗng dưng sợ hãi, chỉ sợ bất ngờ nhìn thấy thi thể Thù Nhi đã bị hút hết máu nằm đâu đây. Ngay lúc đó, nghe dường như đằng sau có tiếng chân người, chàng quay lại nhìn, chẳng thấy ai. Chàng không dám lần chần hơn nữa, lại cố chạy nhưng tiếng chân người vẫn thấy đâu đây.

Trương Vô Kỵ trong bụng lạ kỳ, quay đầu nhìn lần nữa, vẫn không thấy ai, nhìn kỹ hơn, trên sa mạc rõ ràng có ba hàng dấu chân người, một vết là của Vi Nhất Tiếu, một vết của mình, không thể nào sai được, nhưng còn một hàng nữa là của ai? Chàng quay lại lần nữa, đằng trước chỉ có một hàng vết chân của Vi Nhất Tiếu, quả thực mình đang bị ai đó đuổi theo rồi không còn nghi ngờ gì, nhưng sao không thấy ai, chẳng lẽ người này có phép tàng hình hay sao?

Bạn đang đọc Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.