Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 105

Phiên bản Dịch · 3407 chữ

Chỉ trong giây lát, người nọ và Diệt Tuyệt sư thái đã chạy được ba vòng lớn. Ai nấy đều thấy Diệt Tuyệt sư thái chỉ nhanh thêm chút nữa là mũi kiếm đã có thể đả thương địch thủ, nhưng trước sau vẫn kém một bước. Người nọ tuy cất bước chạy trước, Diệt Tuyệt sư thái đuổi từ phía sau, nhưng tay y lại ôm thêm một người, nặng thêm hơn một trăm cân, vậy mà cuộc chạy đua này xem ra ngang ngửa, dù thế nào cũng là Diệt Tuyệt sư thái thua rồi.

Đến vòng thứ tư, người kia đột nhiên quay lại, hai tay tung ra, ném Tĩnh Hư vào Diệt Tuyệt sư thái. Diệt Tuyệt sư thái thấy cuồng phong tạt vào mặt, cái ném đó không sao đỡ nổi, vội ngưng khí vào hai chân, sử công phu Thiên Cân Trụy, nhẹ nhàng đón lấy Tĩnh Hư.

Người kia cười ha hả một tiếng dài, nói:

- Lục đại môn phái vây đánh Quang Minh Đỉnh, chỉ sợ không phải dễ dàng đâu.

Nói xong chạy thẳng về hướng bắc. Khi y cùng Diệt Tuyệt sư thái đuổi bắt dưới đất không một vẩn bụi bốc lên, lúc này cát vàng bay lên mù mịt, thành một đường dài cuồn cuộn, thanh thế uy mãnh, chẳng khác gì một con rồng vàng dài cả mấy chục trượng, lập tức che khuất cả người y.

Đệ tử phái Nga Mi vội vàng tiến lên bên cạnh sư phụ, chỉ thấy Diệt Tuyệt sư thái mặt tái đi, không nói tiếng nào. Tô Mộng Thanh đột nhiên thất thanh kêu lên:

- Tĩnh Hư sư tỉ…

Chỉ thấy mặt Tĩnh Hư vàng khè như nghệ, cổ họng có một vết thương khí tuyệt rồi. Vết thương máu thịt lầy nhầy, nhưng vết răng hãy còn đó, hiển nhiên đã bị quái nhân nọ cắn chết. Tất cả các đệ tử Nga Mi liền òa lên khóc.

Diệt Tuyệt sư thái quát lớn:

- Khóc cái gì? Đem nó chôn đi.

Mọi người lập tức nín bặt, đem thi thể Tĩnh Hư đem chôn, đắp thành mộ phần. Tĩnh Huyền khom lưng hỏi:

- Sư phụ, yêu nhân đó là ai? Chúng con xin ghi nhớ trong lòng, sau này có dịp báo thù cho sư muội.

Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng đáp:

- Tên đó hút máu người, tàn nhẫn độc ác, chắc là một trong tứ vương của ma giáo Thanh Dực Bức Vương. Ta từng nghe y khinh công thiên hạ vô song, quả nhiên đúng là danh bất hư truyền, hơn ta thật xa.

Trương Vô Kỵ đối với Diệt Tuyệt sư thái vốn có chút căm ghét, thế nhưng lúc này thấy bà ta gặp cơn đại biến, nhưng vẫn không xao động, trấn tĩnh như không, bây giờ lại tán dương địch nhân ngay trước mặt mọi người, tự thẹn mình không bằng được, quả thực là phong độ tông tượng của một môn phái, trong lòng không khỏi khâm phục.

Đinh Mẫn Quân hậm hực nói:

- Y không dám cùng sư phụ quá thủ động chiêu, chỉ biết cắm đầu chạy, sao gọi là anh hùng được?

Diệt Tuyệt sư thái hừ lên một tiếng, đột nhiên nghe bốp một tiếng, đã vả cho y thị một cái, giận dữ nói:

- Sư phụ không đuổi kịp y, không cứu nổi tính mệnh của Tĩnh Hư, thế là y thắng rồi. Việc được hay thua cả thiên hạ đều biết, chẳng lẽ anh hùng hảo hán là tự mình phong cho mình được hay sao?

Một bên mặt của Đinh Mẫn Quân lập tức sưng vù, vội khom lưng nói:

- Sư phụ giáo huấn thật đúng, đồ nhi biết mình sai rồi.

Trong bụng nghĩ thầm: "Bà đánh không lại người ta nên mất mặt, giận cá chém thớt đổ lên đầu mình, số ta thật là đen".

Tĩnh Huyền nói:

- Sư phụ, gã Thanh Dực Bức Vương đó lai lịch ra sao, xin sư phụ dạy bảo cho biết.

Diệt Tuyệt sư thái xua tay một cái, không trả lời Tĩnh Huyền, tự mình đi trước cả đoàn. Cả bọn thấy đại sư tỉ bị hắt hủi như thế, còn ai dám mở lời nữa. Đoàn người không nói một lời, lầm lũi đi cho đến khi trời tối mới ngừng lại bên cạnh một đồi cát, gầy một đống lửa nghỉ ngơi.

Diệt Tuyệt sư thái nhìn ngọn lửa không nói một lời, ngồi lặng yên chẳng khác gì một pho tượng đá. Bầy đệ tử thấy sư phụ không ngủ đâu ai dám đi ngủ trước. Tất cả ngồi chơ vơ hơn một tiếng đồng hồ, Diệt Tuyệt sư thái đột nhiên đẩy song chưởng, một luồng kình phong ùa ra, nghe bùng một tiếng, cả một ngọn lửa lớn bỗng dưng tắt phụp. Mọi người vẫn ngồi yên không động đậy, ánh trăng lạnh lẽo vằng vặc chiếu trên vai mọi người.

Trương Vô Kỵ bỗng thấy một mối thương xót nổi lên trong lòng: "Không lẽ uy danh lừng lẫy của phái Nga Mi nay ở Tây Vực tan ra mây khói, không một ai quay trở lại được hay chăng?" Chàng lại nghĩ tiếp: "Chu cô nương ta không thể không cứu. Thế nhưng người trong ma giáo lợi hại như thế, ta có tài ba gì để mà cứu người bây giờ?".

Chỉ nghe Diệt Tuyệt sư thái quát lên:

- Dập tắt yêu hỏa, diệt hết ma hỏa.

Bà ta ngừng lại một lát nói tiếp:

- Ma giáo lấy hỏa làm thánh, tôn hỏa làm thần. Từ khi giáo chủ đời thứ ba mươi ba của Ma giáo là Dương Đính Thiên chết đi, họ không có giáo chủ. Tả hữu Quang Minh sứ giả, bốn đại Hộ giáo Pháp vương, Ngũ Tản Nhân, lại thêm chưởng kỳ sứ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, người nào cũng nhòm ngó chức vị giáo chủ, tranh đoạt tàn sát lẫn nhau, nên giữa đường ma giáo trở nên suy yếu. Lúc này lại là lúc sáu chính đại môn phái hưng vượng, âu cũng là cái số của yêu tà phải bị tiêu diệt. Nếu như ma giáo không có tranh chấp bên trong, muốn trừ đám yêu nghiệt này không phải là dễ.

Trương Vô Kỵ từ nhỏ đã nghe đến ma giáo, cũng biết mẹ chàng có liên quan xa gần đến ma giáo, nên mỗi khi hỏi gặng thêm, cha mẹ đều không vui, hỏi nghĩa phụ thì ông ta lặng thinh xuất thần, rồi bỗng dưng nổi giận, thành ra ma giáo thực sự là gì, thủy chung vẫn không biết rõ. Về sau chàng lại thấy thái sư phụ Trương Tam Phong đối với ma giáo ghét bỏ cùng cực, mỗi khi nhắc đến luôn luôn căn dặn, không bao giờ được kết giao với giáo đồ của họ.

Thế nhưng khi Trương Vô Kỵ gặp những người như Hồ Thanh Ngưu, Vương Nạn Cô, Thường Ngộ Xuân, Đặng Dũ, Thang Hòa, Từ Đạt, Chu Nguyên Chương đều là người của ma giáo, nhưng đều khẳng khái trượng nghĩa, chưa hẳn đã chỉ là ác nhân, có điều hành sự ngụy bí, người ngoài khó mà đo lường được. Tới lúc này khi nghe Diệt Tuyệt sư thái nói tới ma giáo, nên chàng cố hết sức tập trung để nghe cho kỹ.

Diệt Tuyệt sư thái nói tiếp:

- Các đời giáo chủ ma giáo đều lấy thánh hỏa lệnh làm tín vật truyền từ đời nọ sang đời kia, thế nhưng đến tay đời giáo chủ thứ ba mươi mốt, trời đoạt hồn phách làm sao, không hiểu thế nào đánh mất thánh hỏa lệnh, nên hai đời ba mươi hai và ba mươi ba có quyền mà không có lệnh, hai chức giáo chủ đó cũng hơi miễn cưỡng. Dương Đính Thiên chết bất ngờ, chẳng biết do trúng độc hay do người nào ám toán, không kịp chỉ định người kế thừa. Trong ma giáo những đại ma đầu có bản sự không phải là ít, những người đủ tư cách để làm giáo chủ ít ra cũng năm, sáu người, ta không phục người, người chẳng phục ta, nội bộ hóa thành đại loạn. Cho đến lúc này, họ cũng chưa suy định được giáo chủ. Kẻ mà chúng ta gặp ngày hôm nay, cũng trong những người muốn làm giáo chủ. Y là một trong bốn hộ giáo pháp vương, Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu.

Đám đệ tử chưa ai nghe nói tới cái tên Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu, hồi tưởng lại thân thủ Vi Nhất Tiếu đều lặng yên không nói gì.

Diệt Tuyệt sư thái nói tiếp:

- Tên này từ trước chưa bước chân vào Trung Nguyên, hành sự của bọn ma giáo lại kín đáo, nên tuy võ công cao cường mà không mấy ai biết đến tên tuổi. Thế nhưng Bạch Mi Ưng Vương Ân Thiên Chính, Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn hai tên đó hẳn các ngươi đã nghe qua rồi?

Trương Vô Kỵ thấy rung động trong lòng, Thù Nhi cũng "A" lên một tiếng nhỏ. Ân Thiên Chính và Tạ Tốn danh tiếng vang dội, trong võ lâm không ai không biết. Tĩnh Huyền hỏi:

- Sư phụ, hai người đó cũng ở trong ma giáo ư?

Diệt Tuyệt sư thái nói:

- Hừ, đâu phải chỉ "cũng ở trong ma giáo" mà thôi? "Ma Giáo Tứ Vương, Tử Bạch Kim Thanh". Tử Sam Long Vương, Bạch Mi Ưng Vương, Kim Mao Sư Vương, Thanh Dực Bức Vương, đó là tứ vương trong ma giáo. Thanh Dực đứng hàng cuối cùng, thân thủ như thế nào, hôm nay tất cả đều trông thấy rồi. Như thế Tử Sam, Bạch Mi, Kim Mao chỉ tưởng tượng cũng đủ biết ra sao. Kim Mao Sư Vương táng tâm phát điên, hai mươi năm trước hành động rồ dại, đột nhiên giết người vô tội, sau không biết đi đâu mất, thành một đại bí mật trong võ lâm. Ân Thiên Chính không có khả năng lên được chức giáo chủ ma giáo, bực tức bỏ ra sáng lập Thiên Ưng giáo, tự mình làm giáo chủ một phe cho hả dạ. Ta vẫn tưởng Thiên Ưng giáo đã quay lưng với ma giáo rồi, đối với Quang Minh Đỉnh thế thành nước lửa, nào ngờ khi Quang Minh Đỉnh gặp nguy nan, lại chạy đến cầu cứu Thiên Ưng giáo.

Trương Vô Kỵ trong lòng cực kỳ hỗn loạn, chàng vẫn biết nghĩa phụ và ông ngoại hành sự quái lạ, đều không được nhân sĩ chính phái chấp thuận, nhưng không ngờ rằng cả hai đều là Hộ Giáo Pháp Vương của ma giáo, đương nhiên quyền cao chức trọng, là nhân vật trọng yếu trong Ma giáo. Diệt Tuyệt sư thái còn nói Quang Minh Tả Hữu Sứ cũng mong được chức giáo chủ, nếu thế thì phụ thân của Dương Bất Hối, Quang Minh Tả Sứ Dương Tiêu mình gặp mấy năm trước cũng cùng phe với tứ vương? Chàng mải nghĩ ngợi vẩn vơ nên không nghe đám đệ tử phái Nga Mi bàn tán những gì.

Một lúc sau, lại nghe Diệt Tuyệt sư thái nói tiếp:

- Bọn ta lục đại môn phái phen này tiêu diệt Quang Minh Đỉnh, nhất định phải thắng, dù bọn yêu tà đồng tâm hiệp lực thì có há gì sợ chúng đâu? Có điều hai bên giao tranh tổn thương phải nhiều, các ngươi trước hết phải mang cái tâm quyết tử, không được ngại ngùng chùn bước, ra chiều úy kỵ, lúc lâm địch làm mất uy phong của phái Nga Mi.

Các đệ tử đều đứng dậy, cung thân vâng lệnh. Diệt Tuyệt sư thái lại nói:

- Võ công mạnh yếu, còn ở tư chất cơ duyên, không thể nào miễn cưỡng được. Chẳng hạn như Tĩnh Hư một chiêu chưa đánh, đã trúng ám toán rồi, chết trong tay con ác ma hút máu kia, nhưng nào ai dám sỉ tiếu cho được? Chúng ta lâu nay học võ cốt để làm gì? Chẳng phải là để chống kẻ mạnh, giúp kẻ yếu, truy diệt yêu tà hay sao? Hôm nay Tĩnh Hư là người đầu tiên chịu chết, biết đâu người thứ hai chả đến lượt sư phụ các ngươi. Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Côn Lôn, Không Động, Hoa Sơn lục đại môn phái phen này vi tiễu ma giáo, vốn tưởng rằng lục đại môn phái cùng ra tay, nội bộ ma giáo chia năm sẻ bảy, chỉ trong nháy mắt sẽ tan rã. Nhưng hôm nay thấy thân thủ Thanh Dực Bức Vương, trong ma giáo quả thật vẫn có người tài ba, sau hôm nay tiền đồ muôn phần gian nguy, cát hung họa phúc, phái Nga Mi của chúng ta vốn đã bỏ qua một bên…

Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Phái Võ Đang ta quả nhiên có trong đó". Chàng lờ mờ hình dung được chuyến tây du này, hẳn sẽ gặp nhiều chuyện thê thảm mắt không muốn thấy, tai không muốn nghe, đã định dẫn Thù Nhi quay mình bỏ trốn, để không bao giờ gặp phải cái cảnh đấu tranh hung sát trên chốn giang hồ, nhưng việc này có liên quan đến ông ngoại, cũng không thể bỏ mặc được.

Diệt Tuyệt sư thái nói tiếp:

- Tục ngữ có câu rằng:

Thiên quan tòng môn xuất,

Kỳ gia hảo hưng vượng.

Tử tồn phụ tiên tử,

Tôn tại tổ nãi táng.

(Nghìn quan tài qua cửa,

Nhà đó hẳn có thời.

Con còn cha mất trước,

Cháu sống ông đi rồi).

Đời có ai không chết đâu? Chỉ cốt sao để lại con cháu huyết mạch, nhà đó dù có chết trăm người, nghìn người, vẫn là hưng vượng. Nếu như các ngươi chết cả rồi, chỉ một mình lão ni sống cô đơn mới thật là đáng sợ.

Bà ta ngừng lại một lát, tiếp tục:

- Ha ha, nếu có như thế thật thì cũng có gì đáng hối tiếc đâu? Một trăm năm trước làm gì đã có phái Nga Mi? Chỉ cần tất cả chúng ta oanh oanh liệt liệt sống mái một phen, phái Nga Mi dù chỉ một lần rồi bị tiêu diệt, thì cũng đã sao?

Quần đệ tử ai nấy nhiệt huyết bừng bừng, rút binh khí ra lớn tiếng nói:

- Đệ tử thề quyết tử chiến, không sống chung với bọn yêu ma tà đạo.

Diệt Tuyệt sư thái nở một nụ cười buồn, nói:

- Tốt lắm, các con ngồi xuống đi.

Trương Vô Kỵ thấy đại đa số phái Nga Mi là đàn bà con gái yếu đuối, nhưng phen này khẳng khái tỏ lộ anh phong quyết tử, không kém giới tu mi chút nào, nghĩ thầm phái Nga Mi được liệt vào trong lục đại môn phái, không phải chuyện ngẫu nhiên, võ công cao cường đã đành, mà xem tình hình trước mắt, bọn họ có khí khái chẳng khác gì Kinh Kha đi hành thích vua Tần:

Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn,

Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.

(Gió hiu hắt chừ, sông Dịch lạnh buốt,

Tráng sĩ một đi chừ, quyết không quay bước)

Những câu nói này vốn đã nhắc tới khi sắp bước chân ra đi, nhưng lúc đó ai nấy đều nghĩ ma giáo đang có nội loạn, chỉ giơ tay là diệt được, đâu ngờ trong khi phân băng ly chiết như thế, quần ma lại liên thủ để chống ngoại địch. Hôm nay Thanh Dực Bức Vương vừa ra tay, cục diện xem ra khác hẳn khi trước.

Quả nhiên Diệt Tuyệt sư thái lại nói:

- Thanh Dực Bức Vương đã xuất hiện, Bạch Mi Ưng Vương và Kim Mao Sư Vương chắc cũng đến rồi. Tử Sam Long Vương, Ngũ Tản Nhân cùng năm đại chưởng kỳ sứ ắt cũng tới cả. Chúng ta vốn đã tính đem hết lực lượng để tiêu diệt Quang Minh tả sứ Dương Tiêu, sau đó mới quét sạch dư nghiệt yêu ma khác, nào ngờ Thần Cơ tiên sinh Tiên Vu chưởng môn của phái Hoa Sơn kỳ này liệu sự lại không đúng, ha ha, tất cả sai bét rồi.

Tĩnh Huyền hỏi lại: nguồn t r u y ệ n y_y

- Thế Tử Sam Long Vương kia là ma đầu độc ác cỡ nào?

Diệt Tuyệt sư thái lắc đầu:

- Tiếng tăm độc ác của Tử Sam Long Vương không mấy nổi, ta cũng chỉ nghe qua tên mà thôi. Nghe nói người này tranh ngôi giáo chủ không xong, nên đã trốn lánh nơi hải ngoại, không lai vãng gì với ma giáo nữa. Phen này nếu như y đứng ngoài không lý tới thì thật hay biết bao nhiêu. Ma Giáo tứ vương, Tử Bạch Kim Thanh, người đó đứng đầu trong bốn hộ pháp, không nói ra cũng đủ biết lợi hại là chừng nào. Quang Minh sứ giả trong ma giáo, ngoài Dương Tiêu ra còn một người nữa. Ma giáo đời đời tương truyền, Quang Minh sứ giả phải có một tả một hữu, địa vị còn cao hơn cả tứ đại hộ giáo pháp vương. Dương Tiêu là Quang Minh tả sứ, nhưng tên tuổi của tên Quang Minh hữu sứ kia, trong võ lâm không ai biết cả. Không Văn đại sư của phái Thiếu Lâm, Tống Viễn Kiều Tống đại hiệp của phái Võ Đang đều là những người bác văn quảng kiến, nhưng hai vị đó cũng không biết. Chúng ta cùng Dương Tiêu chính diện đối địch, minh thương giao chiến, thắng bại là do võ công ai mạnh ai yếu, cái đó không sao, thế nhưng nếu như Quang Minh hữu sứ đứng ngầm bên trong ám toán, cái đó mới là đáng ngại.

Các đệ tử ai nấy sợ thầm, không ai bảo ai đều quay về sau lưng nhìn thử, tưởng như gã Quang Minh hữu sứ hay Tử Sam Long Vương đã đến đâu đây, đánh lén một phen không chừng. Chỉ thấy ánh trăng lạnh lùng chiếu trên những khuôn mặt người trắng bệch.

Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng nói tiếp:

- Dương Tiêu làm hại sư bá các ngươi là Cô Hồng Tử, lại làm chết Kỷ Hiểu Phù, Vi Nhất Tiếu giết chết Tĩnh Hư, ma giáo và phái Nga Mi thù này không đội trời chung. Bản phái từ khi sáng phái tổ sư là Quách Tương đến giờ, địa vị chưởng môn, đều do đàn bà đảm nhiệm. Không nói gì đàn ông không được truyền ngôi, mà ngay cả đến đàn bà đã có chồng, cũng không thể làm chưởng môn được. Thế nhưng bản phái hôm nay lâm vào thế mất còn, đâu có thể nào khư khư giữ được quy củ? Trong chiến dịch này, chỉ cần ai lập được đại công, không kể nam hay nữ đều được kế truyền y bát của ta.

Đám đệ tử ai nấy yên lặng cúi đầu, biết rằng sư phụ trịnh trọng an bài hậu sự, bàn thảo chuyện truyền nhân của môn hộ, dường như biết sẽ không sống mà về được trung thổ, ai nấy đều cảm thấy có ba phần chẳng lành, cảm thấy tình cảnh thật thê lương.

Diệt Tuyệt sư thái bỗng cao giọng cười, tiếng ha ha ha ha vang vọng trong sa mạc truyền đi thật xa. Quần đệ tử ai nấy ngạc nhiên, lòng kinh hãi thầm. Diệt Tuyệt sư thái tay áo phất một cái, quát lớn:

- Tất cả đi ngủ.

Tĩnh Huyền cũng như mọi ngày, chia phiên canh gác. Diệt Tuyệt sư thái nói:

- Không cần canh gác nữa.

Tĩnh Huyền ngạc nhiên, nhưng lập tức hiểu ngay, nếu những loại cao thủ hạng nhất như Thanh Dực Bức Vương ban đêm đến tấn công, các đệ tử làm sao phát giác được? Canh gác cũng chỉ bằng thừa. Đêm hôm đó phái Nga Mi giới bị trong ngoài thật nghiêm nhặt nhưng không có chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.