Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chứng minh thực lực của bản thân

Phiên bản Dịch · 1562 chữ

Edit : Mei

Sau phần giới thiệu ngắn gọn, bài thi đã được phát xuống và phải hoàn thành trong vòng nửa giờ.

Vương Hoa vừa nhận được đề thi, nhìn thấy những câu hỏi quen thuộc, liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đã được xem trước đề thi và đã chuẩn bị sẵn đáp án. Nên chỉ cần điền vào đầy đủ là hắn tin mình sẽ giành chiến thắng.

Khoa trường Vương đặc biệt sắp xếp buổi thi đấu này, mục đích là để con trai mình gây ấn tượng với người khác. Lộ mặt trước mọi người, đồng thời cố tình tạo ra danh tiếng con mình là một thiên tài trẻ tuổi.

Nhìn con trai con đang giải đề một cách nhanh chóng ở phía dưới. Ông ta gật gật đầu hài lòng, bây giờ chỉ chờ đợi đến thời khắc huy hoàng nhất sắp xảy ra.

Tổng cộng có năm mươi câu hỏi, Vương Hoa phải mất mười phút mới trả lời xong, vừa định giơ tay giao nộp tờ giấy thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo: "Xong rồi."

Cái gì? Vương Hoa trong lòng hốt hoảng, quay đầu nhìn sang. Đây chính là một cô bé, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cô bé này chắc chắn là đến đây để vui chơi, nên chắc là nộp giấy trắng đi? Thật đúng là chỉ hù doạ thiên hạ.

Nhạc Di mỉm cười đưa bài thi cho hiệu trưởng trường tiểu học công xã: "Ngài kiểm tra xem, có sai sót gì không?"

Hiệu trưởng Tiền liếc nhìn cô một cái. Rồi nhìn xuống tờ giấy kiểm tra, toàn bộ đều được điền đáp án đầy đủ .

Ông ấy đích thân kiểm tra đáp án, còn trưởng khoa Vương thì đang rất không vui: "Có phải học sinh tiểu học ngày nay đều không đáng tin cậy như vậy không? Dù không trả lời được thì thái độ cũng phải khiêm tốn một chút. Cô bé này học trường nào vậy? Phải để cho hiệu trưởng trường đó giáo dục thêm về tác phong đạo đức của học sinh..."

Vinh dự được là người đầu tiên nộp bài đã bị tước đi, ông ta cảm thấy rất khó chịu.

Hắn còn chưa nói xong, hiệu trưởng Tiền đã cất giọng lên đầy kinh ngạc: " Đúng toàn bộ ."

Khoa trưởng Vương sắc mặt đại biến: "Cái gì? Chuyện này không có khả năng."

Ông ta giật lấy tờ giấy bài thi để xem, những dấu tích màu đỏ trên đó nhìn rất chói mắt. Ông ta kiểm tra đáp án cẩn thận ba lần, nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ lỗi sai nào.

Ông ta lại cau mày nhìn Nhạc Di, thân hình gầy gò, khuôn mặt nhỏ bé, không có gì đặc biệt lại dám làm vỡ kế hoạch do ông ta sắp xếp.

" Ngươi tên là gì? Học sinh trường nào?"

Nhạc Di có thể cảm nhận được sự không vui từ giọng nói của ông ta. Trong lòng cô có chút kỳ lạ, cô không có làm gì đắc tội ông ta mà đúng không? "Nhạc Di, học sinh lớp ba trường tiểu học Hồng Tinh."

Khoa trưởng Vương nghe vậy cười khúc khích : " Trường tiểu học Hồng Tinh ? Ngôi trường tiểu học đó có nền tảng rất kém? Ta tin vào năng lực của thí sinh trường khác, nhưng ngươi... gian lận."

Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong khán phòng liền thay đổi, các học sinh phía dưới đều nhao nhao nhìn nhau, gian lận?

Nếu như đây là một đứa trẻ bình thường thì chắc sẽ sợ hãi, nhưng Nhạc Di thì khác, không cần suy nghĩ mà trả lời: "Những lời ngài vừa nói là đang xúc phạm những vị lãnh đạo ở đây. Bọn họ đều là những vị lãnh đạo tốt, công bằng và lương thiện. Tại sao từ miệng ngài lại thành không có trách nhiệm, trong ứng ngoại hợp gian lận trong thi cử rồi ? Những vị này có thù oán gì với ngài sao ?"

Các lãnh đạo tất nhiên thấy rất không vui, có thù oán gì? Tại sao họ không biết? Người này bình thường trông có vẻ lương thiện, nhưng thực ra không phải vậy, đúng là không biết cách cư xử.

Danh tiếng của khoa trưởng Vương mới đó mà tụt dốc rất nhiều, nhưng ông ta đã cố gắng liều lĩnh để lấy được đề thi, nên tất nhiên ông ta cũng không muốn để người khác được lợi.

" Vớ vẩn, ta đang nói chính ngươi gian lận ."

Thái độ của Nhạc Di không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: "Vậy thì ngài quá xem trọng cháu rồi. Cháu chỉ là một học sinh nghèo, không có quyền lực. Tại sao người khác phải giúp cháu gian lận? Làm vậy thì họ được lợi ích gì ?

Các học sinh cũng im lặng gật đầu, đúng vậy, dựa vào cái gì ?

Nhưng các vị lãnh đạo và giáo viên lại đang suy nghĩ rất nhiều. Không biết là nghĩ tới vấn đề gì, mà vẻ mặt người nào cũng đều không được tốt.

Khoa trưởng Vương chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ bị bại lộ. Ông ta dùng uy quyền để gây áp lực với kẻ khác, lại không thể thắng được Nhạc Di - nên không khỏi có chút thẹn quá hoá giận.

" Không ai giúp ngươi cả, ngươi tự mình lấy trộm bài kiểm tra."

Mọi người đều cảm thấy ông ta đúng là rất quá đáng. Ỷ lớn hiếp nhỏ, vậy mà vẫn được làm lãnh đạo.

Mấy chuyện này Nhạc Di là người dày dặn kinh nghiệm để đối phó, cô hiểu được hiện tại mình nên làm thế nào để xử lí vấn đề này : "Ý ngài là giám thị ở đây đã lơ là cảnh giác sao?"

Các giám thị coi thi sắc mặt xanh mét, không khỏi trừng mắt nhìn khoa trưởng Vương, rốt cuộc thì người này đang muốn làm gì vậy?"

Dưới ánh mắt khác thường của mọi người, khoa trưởng Vương sắc mặt đỏ như gan lợn: "Ngươi miệng lưỡi sắc bén như vậy, ta không khỏi nghi ngờ..."

Nhạc Di không muốn dây dưa dài dòng với ông ta : "Không tin à?

Vậy cứ dùng thực lực để nói chuyện là được rồi. Xin các vị lãnh đạo đang ngồi ở đây hãy ra đề thi, tất cả học sinh ở đây sẽ dành quyền trả lời, đúng một câu sẽ được một điểm. Ai dành được nhiều điểm nhất sẽ là người chiến thắng."

Việc này sẽ giúp loại bỏ khả năng có người gian lận.

Vị lãnh đạo có quyền lớn nhất ngồi chính giữa khẽ gật đầu nói: "Đây là một ý kiến ​​hay, chúng ta cứ làm như vậy đi ." Công chính và nghiêm minh, như vậy rất thú vị, không tệ.

Khoa trưởng Vương đang vô cùng sốt ruột nói: " Chủ nhiệm Hứa , làm như vậy có phải quá tùy ý không? Như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt lắm."

Hứa chủ nhiệm liếc nhìn ông ta một cái, xua tay nói: "Nào, nào, mỗi người ra hai câu hỏi, ta sẽ bắt đầu trước."

Ông ấy không cho trưởng khoa Vương có cơ hội mở miệng, trực tiếp hỏi: "56,3 x 88,9 bằng bao nhiêu?"

Ông ấy bình tĩnh ra câu hỏi, thư kí đứng cạnh trên giấy còn chưa kịp tính ra đáp án. Thì đã nhìn thấy một cô bé giơ cao tay: "5005.07."

Thư kí tính ra kết quả chậm hơn cô năm giây, đáp án tính được hoàn toàn chính xác.

Các học sinh cũng ngơ ngác nhìn cô. Tốc độ tính nhẩm của cô cũng quá nhanh rồi, kinh khủng thật.

Tổng cộng có năm người ra đề, sẽ có mười câu hỏi. Nhạc Di lần nào cũng trả lời nhanh và chính xác nhất, không sai một lần nào, phản ứng của các thí sinh khác đều chậm hơn cô vài giây.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Nhạc Di đã thắng. Cô đã chứng tỏ được bản thân bằng thực lực của mình.

Khả năng tính nhẩm kinh người của cô ấy đã gây sốc cho tất cả mọi người trên và cả dưới sân khấu. Để mọi người đều phải nhìn cô với một ánh mắt khác.

Các học sinh thì nhìn Nhạc Di với ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị, cô tuy nhỏ tuổi nhưng năng lực rất mạnh.

Các vị lãnh đạo có chút do dự không biết làm sao. Nhạc Di một mình trả lời hết các câu hỏi, giải nhất thuộc về cô, còn hạng hai, hạng ba thì sao?

Cuối cùng chủ nhiệm Hứa lên tiếng quyết định: "Trao hết cả ba giải thưởng cho cô bé. Mọi người có ai phản đối gì không?"

Các học sinh đều đồng loạt lắc đầu, ngoại trừ Vương Hoa sắc mặt tái nhợt và mang đầy thất vọng.

Đáng lẽ đây là cơ hội để hắn tỏa sáng, nhưng cuối cùng lại trở thành cơ hội để người khác thể hiện tài năng.

Hết chương 31.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.