Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không biết xấu hổ

Phiên bản Dịch · 1617 chữ

Edit : Mei

Nhưng cô vẫn không nhớ ra được là ai.Thôi kệ đi, có thể là người không quan trọng : " Anh không cần thông báo cho người nhà sao?"

Tiêu Thanh Bình mím chặt môi, đôi mắt đen tối sầm lại: " Trong nhà chỉ còn anh và ông nội."

Nhạc Di im lặng không biết nói gì, một ông lão tóc bạc trắng và một đứa trẻ còn chưa trưởng thành. Than...ôi, trách sao ông lão bệnh nặng như vậy lại không có tiền chữa bệnh,cuộc sống quá khó khăn rồi.

Tiêu Thanh Bình có lẽ đã hiểu lầm cái gì đó, anh dùng tay phải nhéo thật chặt đuôi ngón út trên bàn tay trái rồi nói: "Anh sẽ trả lại tiền."

" A." Nhạc Di có chút khó hiểu, sao tự nhiên lại nhắc đến? Nhìn ánh mắt bướng bỉnh lại đầy quật cường của thiếu niên, trong lòng cô mềm nhũn ra : " Việc này không cần lo lắng để sau này hãy nói, sao anh không ăn đi?"

Tiêu Thanh Bình mới ăn được nửa cái bánh bao, mặc dù vẫn thấy đói nhưng cố nhịn nói: "Để lại cho ông nội ăn."

Nhạc Quốc Vinh đang ngồi bên cạnh ôm đứa con trai đang ngủ say ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ gật đầu, giống như có chút hài lòng.

Người biết giữ đạo hiếu sẽ luôn được mọi người coi trọng.

" Tiểu Di, đã đến lúc chúng ta phải về nhà rồi."

" Không đợi sao ?" Nhạc Di không có đồng hồ, cũng không biết bây giờ là mấy giờ.

" Phẫu thuật còn chưa có làm xong mà đúng không ?"

Nhạc Quốc Vinh nhìn con trai đang ngủ say với ánh mắt đầy thương xót: "Chúng ta không phải bác sĩ, cũng không phải người nhà, ở lại đây có ích gì? Ngày mai con phải đi học,về nhà thôi."

Điều này cũng hợp lí, Nhạc Di cũng có chút buồn ngủ, ngáp một cái : "Tiêu Thanh Bình, anh..."

" Mọi người trở về đi đã trễ rồi, cảm ơn Nhạc Di, cảm ơn chú Nhạc."

Nhạc Quốc Vinh đi được vài bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua. Thấy thiếu niên đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt lưu luyến không nỡ, ánh mắt kia quá phức tạp khiến trái tim Nhạc Quốc Vinh như có tảng đá đè nặng lên không thở nỗi.

Ông sờ sờ túi, lấy số tiền còn lại trên người, cầm nó rồi đưa cho Tiêu Thanh Bình , được 9 xu: "Chúng ta cũng không có tiền nên cũng không giúp được gì nhiều. Con cầm lấy rồi mua tạm mấy cái bánh bao để cho ông nội ăn đi."

Ông lão cũng được phát hiện bị suy dinh dưỡng vì nhịn đói quá mức.

Vừa nhắc tới ông nội đang sốt cao, Tiêu Thanh Bình đang muốn từ chối không nhận tiền thì liền khựng lại. Cúi đầu thật sâu thay cho lời cảm tạ, một hồi lâu vẫn chưa thẳng người dậy."

Nhạc Quốc Vinh khe khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Đứa trẻ thời nay,không có cha mẹ ở bên cạnh thật đúng là không dễ dàng.

May mắn thay, hai đứa con của ông đều sống tốt. Coi như đây là điều nhỏ bé ông có thể làm - để giúp đỡ thiếu niên này vì muốn tích đức cho con của mình đi.

Vì bọn nhỏ, ông phải sống thật tốt.

Đèn trong phòng phẫu thuật vẫn còn sáng. Liễu Diệp và Phương Hải Đông đang ngồi canh ở bên ngoài, Nhạc Quốc Vinh đi qua chào hỏi một tiếng rồi mang theo hai đứa con đi về nhà.

Trong lòng hai người cũng có chút oán trách, nhưng cũng không dám đối đầu với người nhà của đội trưởng.

Nhạc Di ngủ quên trên đường về, hôm sau khi tỉnh dậy đã nằm ở trên giường nhà mình rồi. Ngô Tiểu Thanh nhẹ nhàng đẩy con gái rồi nói: "Tiểu Di, mau tới ăn sáng đi con, sắp muộn học rồi."

Ngô Tiểu Bình nở một nụ cười tươi, tóc tai được chải chuốt gọn gàng, cả khuôn mặt bà tắm mình dưới ánh nắng nhìn vô cùng dịu dàng.

Nhạc Di dụi dụi mắt, giãy dụa bò dậy đánh răng súc miệng, bữa sáng ăn hai cái bánh bột ngô còn nóng hôi hổi. Vì bột thô khá khô nên khi ăn cổ họng sẽ cảm thấy hơi khó chịu, cô vội vàng rót một ly nước đầy để uống.

Ngô Tiểu Thanh vỗ vỗ sau lưng cô, trầm giọng nói: "Chờ tan trường về, trực tiếp đến phòng khám của ông Lý tìm cha con."

Nhạc Di sững người một lúc, lập tức liền hiểu ra, mỉm cười gật đầu, chắc là có đồ ăn ngon !!!

Nhạc Di nhặt chiếc cặp học sinh nhỏ làm từ quần áo cũ. Lấy một cái túi vải đựng hai hộp cơm bằng nhôm bên trong , rồi vội vàng chạy nhanh ra ngoài.

Cô vừa chạy được một đoạn, thì Nhạc Tiểu Đào và Nhạc Nhiên bám theo như những cái đuôi nhỏ phía sau lưng.

Ngô Tiểu Thanh nhìn các con đã chạy đi xa rồi, trong lòng cảm thấy ấm áp - bà rất có niềm tin và hy vọng vào tương lai.

Chị dâu hai vừa mới cho gà ăn xong, lau tay trên người: "Các anh chị em đi làm thôi - đã đến giờ ra đồng rồi. Chú ba đâu rồi? Gọi chú ấy dậy đi."

Bà ta rất không quen nhìn cảnh Tam Phòng lười biếng. Không phân gia nên ăn cơm chung một nồi, vậy thì cũng phải cùng nhau bỏ sức ra làm việc mới đúng chứ.

Ngô Tiểu Thanh chỉ cần liếc mắt thì có thể nhìn thấu suy nghĩ của bà ta. Chị dâu cả là người mặt ấm nhưng tâm lạnh - thích đâm sau lưng người khác . Chị dâu hai thì cứ tự cho mình là thông minh - nhưng lại luôn trở thành vũ khí bị người khác lợi dụng .

" Anh ấy đã đi ra ngoài rồi." Nói xong, bà cũng chậm rãi đi ra ngoài.

Chị dâu hai trợn mắt , đi theo sau: "Tối hôm qua, chú ba nhà em hình như có mang về một cái bao tải, là đựng cái gì thế? Tại sao lại cất trong phòng mình không mang ra ? Không phải nên nộp lên cho mẹ sao?"

Sống chung một nhà nghĩa là không có sự riêng tư. Mọi nhất cử nhất động đều nằm trong tầm mắt của người khác.

Ngô Tiểu Thanh có chút khó chịu với bà ta : " Quần áo bông của Tiểu Di Tiểu Nhiên nhà tôi đều rách hết rồi, không thể mặc được nữa. Quốc Vinh mang về mấy ký bông, làm cho mỗi đứa một cái áo khoác bông để mặc."

Thời buổi này , toàn là đứa lớn ở trên được mặc quần áo mới, quần áo cũ thì nhường lại để cho các em ở dưới.

Đến lượt con cái của Tam Phòng thì quần áo đã rách rưới rồi không nhìn rõ hình dạng nữa. Lớp bông bên trong thì bị vón cục lại, không còn có thể giữ ấm được nữa, gió mùa đông thổi qua thì lại càng lạnh lẽo hơn chứ đừng nói là chắn được gió.

Trước đây trở trời mấy đứa nhỏ có thể rúc vào chăn để giữ ấm. Nhưng bây giờ hai đứa đều đang phải đi học, thì phải mặc đồ dày để giữ ấm mới được.

Chị dâu hai kinh ngạc kêu lên: "Năm nào mà tụi nhỏ nhà thím chẳng có quần áo của anh chị để lại ? Cần gì phải may mới cho tốn kém. Hay là thím may cho Tiểu Bình nhà tôi một cái mặc trước, năm sau thì đưa lại cho Tiểu Nhiên mặc là vừa đẹp."

Về phần Nhạc Di, bà ta chỉ đơn giản là tránh né, cũng không muốn nhắc tới. Cũng không muốn thừa nhận mình có chút sợ hãi với con bé kia.

Đứa nhỏ nhà ai mà dám giết cả gà chứ? Vậy mà nó giết chết gà xong cũng không ai dám trách phạt hay làm gì nó cả.

Đó là một nhân vật tàn nhẫn của cái nhà này - dám đối đầu với mẹ chồng bà ta mà lần nào cũng giành chiến thắng.

Giọng điệu hết sức thản nhiên của bà ta khiến Ngô Tiểu Thanh khẽ cau mày: "Đây là bông gòn mà Quốc Vinh nhà tôi đã cố gắng hết sức để có được, chồng chị có thể kiếm được sao ?"

Mọi thứ khác đều được gửi nhờ ở bên chỗ bác sĩ Lý . Ngoại trừ bông vải - là phải mang về để may áo cho hai đứa nhỏ.

Bà may áo khoác bông mới, chỉ cần không phải bị mù cũng có thể nhìn thấy.

Chị dâu hai một chút cũng không biết xấu hổ , nói với giọng không quan tâm chút nào: "Cái gì mà chú thím với nhà tôi chứ? Chúng ta là một gia đình. Cái gì của nhà chú thím cũng là của nhà tôi, cái gì của nhà tôi cũng đều là của chú thím. Quần áo của bọn nhỏ cứ thay phiên nhau mặc là được."

Đây chính là bất lợi của việc không được phân gia. Có thứ gì một là phải nộp lên cho Bà Nhạc, còn không thì phải chia cho những phòng khác.

Hết chương 27.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.