Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiện bọn họ tội mưu sát

Phiên bản Dịch · 1481 chữ

Cô dẫn cảnh sát và người xem náo nhiệt cùng tới phòng vệ sinh, chỉ vào quần áo nhìn không rõ màu sắc ban đầu trong chậu nhôm: “Đây là tất cả quần áo của cháu trai nhà tôi, hơn nữa, số quần áo này vẫn luôn do thằng bé tự mình giặt.”

Hoàng Hiểu Quyên đuổi theo nói: “Sao có thể không có quần áo? Tuổi của hai anh em không chênh nhau nhiều lắm, bọn nó đều mặc chung quần áo với nhau.

Hạ Miên liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Trên người hết đau rồi? Chân cẳng đã nhanh nhẹn?”

Hoàng Hiểu Quyên lập tức lộ ra dáng vẻ kiên cường nhẫn nại, vô cùng đáng thương.

Đáng tiếc có câu công đạo trong lòng mỗi người.

Bà cụ hàng xóm ở phòng đối diện vừa rồi còn mắng Hạ Miên, không biết đã theo vào từ lúc nào, hiện tại đang đứng trước cửa phòng vệ sinh, nói: “Đứa nhỏ này tới từ nửa năm trước, ngoại trừ khi mới được bà ngoại đưa tới nhìn sạch sẽ ra, sau đó chưa bao giờ thấy đứa nhỏ này mặc bộ quần áo nào nên hồn, sau khi vào hạ vẫn luôn mặc mấy bộ quần áo trong chiếc chậu này.”

“Tôi nhớ rõ tôi từng lắm miệng nói một câu, bảo quần áo trẻ con nên giặt cho sạch, Tiểu Hoàng nói đứa nhỏ này quá nghịch, rất bẩn thỉu, quần áo mới đều bị nó mặc rách, tạm thời mặc quần áo của Tiểu Trương trước đã.”

Hoàng Hiểu Quyên không ngờ bà cụ đối diện lại xen mồm vào, vội la lên: “Thím Lưu, ngài mới gặp đứa nhỏ này mấy lần……”

Bà Lưu không khách khí đốp chát lại: “Đúng vậy, cả ngày bị cô nhốt trong nhà đánh, tôi có thể gặp được mấy lần? Mệt tôi còn tin cô là người tốt, nếu biết trước cô là người độc ác như vậy, sao tôi có thể tiếp tục ở lại trong tòa nhà này?”

Sắc mặt Hoàng Hiểu Quyên lập tức đại biến.

Phải biết rằng người ở trong tòa nhà này đều là lãnh đạo, mấy năm nay Trương Khải Minh có thể tăng lương, cũng là vì quan hệ với người trong khu này tốt.

Vị phu nhân chủ nhiệm gần đây cô ta lấy lòng khắp nơi kia, cũng vì chuẩn bị trước cho việc bầu chọn nhân viên ưu tú cuối năm, nếu năm nay Trương Khải Minh được bầu làm nhân viên tiên tiến thêm lần nữa, sang năm là có thể tiếp tục thăng chức.

Trong lúc Hoàng Hiểu Quyên đang vắt hết óc nghĩ lý do chối tội, Hạ Miên đã đẩy cửa căn phòng phía bắc ra, trào phúng nói với Hoàng Hiểu Quyên: “Cho nên bắt thằng bé ngủ chỗ này cũng vì nó quá bẩn thỉu lôi thôi?”

Những người phía sau đi theo bà Lưu vào xem náo nhiệt ngay lập tức lâm vào trầm mặc.

Căn phòng tối đen không có cửa, rộng khoảng năm sáu mét vuông chứa đầy đồ linh tinh, trên nền đất chỉ có một tấm nệm giường dơ dáy, bông đã kết lại thành từng khối, giữa đệm là một vệt đen tuyền chức minh đứa trẻ từng ngủ ở chỗ này trong khoảng thời gian không ngắn.

“Chị giải thích chuyện này thế nào?”

Bà Lưu hung hăng gõ cây gậy chống xuống đất, tức giận thở dài: “Làm bậy mà...”

Trong tiểu thuyết, khi vai ác Trương Dư Hiên mười tám tuổi mới đột ngột xuất hiện tài năng mới, danh tiếng họa sĩ thiên tài lan xa, đợi khi thanh danh lên cao, giá bán tranh càng cao mới dọn khỏi chỗ này, nói cách khác, rất có thể cậu nhóc đã từng bị giam trong căn phòng nhỏ không thấy ánh mặt trời này mười mấy năm...

Nghĩ đến đây, Hạ Miên không nhịn được nước mắt trào ra: “Làm thế này còn ác hơn cả giết người, nếu như không thích cho dù tiễn đứa trẻ đi cũng được, vì sao lại ngược đãi thằng bé như vậy...”

Thấy Hạ Miên khóc, Tiểu Phong có chút sợ hãi, cậu bé cố nhịn cẩn thận lau nước mắt cho Hạ Miên: “Dì đừng khóc.”

Giọng nói trẻ con non nớt mang theo chút nức nở.

Cậu bé còn quá nhỏ, thậm chí còn chưa hiểu tình cảnh mình gặp phải ác độc thương tổn đến mức nào, lúc này trong đôi mắt sạch sẽ ấy chỉ có lo lắng cho Hạ Miên.

Hạ Miên cực kỳ khó chịu, cô cố nén nước mắt vào trong, khẽ áp đầu cậu bé vào vai mình, thủ thỉ: “Không sao, dì không sao cả. Tiểu Phong không phải sợ. Nhất định dì sẽ bảo vệ cháu.” Dứt lời vẫn không nhịn được, rơi lệ đầy mặt.

Không ít người đều đỏ hốc mắt theo.

“Súc sinh!” Không biết ai trong đám người mắng một câu.

Hoàng Hiểu Quyên mang vẻ mặt khó chịu, ấm ức nói: “Căn bản không phải giống như mọi người nghĩ đâu, Tiểu Phong không hề ngủ ở chỗ này! Cô ta đang phỉ báng!” Còn học theo rất nhanh: “Tôi muốn kiện cô ta tội phỉ báng!”

“Có phải phỉ báng hay không, đến đồn cảnh sát rồi nói sau.” Cảnh sát trung niên hỏi: “Liễu Hồng, đã chụp lại hết chưa?”

Nữ cảnh sát tên Liễu Hồng cất camera đi: “Xong rồi.”

“Sao còn phải đến đồn cảnh sát? Tôi... Tôi không phạm tội!” Hoàng Hiểu Quyên lập tức hoảng loạn, không kịp lựa lời tiếp tục thoái thác: “Tôi không ngược đãi trẻ con, là do Khải Minh nhà chúng tôi nói đứa nhỏ này không phải con anh ấy, không muốn thấy mặt đứa nhỏ, thi thoảng mới bắt thằng bé ở lại bên trong. Chính thằng bé cũng lôi thôi lếch thếch, bẩn không chịu nổi, chưa đến ba ngày là có thể làm bẩn hết chăn đệm rồi!”

Hạ Miên cười mỉa mai, cô vẫn luôn không muốn kéo Trương Khải Minh vào cuộc, là vì trong tiểu thuyết đối phương là một kẻ ngụy quân tử cực kỳ đáng sợ, bề ngoài thật thà nhiệt tình, làm việc lại cực kỳ cẩn thận chu toàn, hơn nữa rất giỏi ăn nói, không ai tin anh ta là người xấu.

Chỉ là không ngờ Hoàng Hiểu Quyên đã kéo người ra trước, đúng là khéo thật.

“Cho nên, là do anh ta ngầm đồng ý cho chị ngược đãi đứa trẻ?” Hạ Miên bừng tỉnh, nói: “Cũng đúng thôi, nếu anh ta không đồng ý, sao chị có thể ngược đãi thằng bé ngay dưới mí mắt anh ta như vậy?”

“Cho nên ý của chị là Trương Khải Minh nghi ngờ chị gái tôi ngoại tình, chuyện anh ta ngoại tình là đúng, chị làm vợ hai cũng là đúng?”

Hạ Miên chỉ vào đống đệm rách nát kia, giận dữ nói: “Chỉ vì hai người nghi ngờ vô cớ, nên đứa trẻ phải chịu đựng những chuyện này? Nếu như cuối cùng điều tra ra đứa trẻ là của Trương Khải Minh, hai người sẽ dập đầu tạ tội cho chị gái tôi sao?”

“Còn gì nữa.” Có người thóa mạ: “Không quan tâm Hạ Xuân là người thế nào, chuyện Trương Khải Minh và Hoàng Hiểu Quyên ngoại tình đều là sự thật.”

“Không phải thế...” Hoàng Hiểu Quyên rơi lệ: “Chúng tôi...”

“Hai người là kẻ mưu sát!” Đột nhiên Hạ Miên quát chói tai.

“Đồng chí cảnh sát, tôi muốn kiện bọn họ tội mưu sát! Trương Khải Minh nghi ngờ chị tôi ngoại tình, nên đã hợp mưu với Hoàng Hiểu Quyên, cùng nhau mưu sát chị gái tôi, nếu không sao chị tôi vừa mới sinh con xong đã bị bọn họ gọi ra ngoài, trùng hợp còn xảy ra tai nạn xe cộ! Bọn họ ngược đãi đứa trẻ là vì chột dạ, cho nên muốn nhổ cỏ tận gốc!”

Hoàng Hiểu Quyên choáng váng, cô ta chỉ định họa thủy đông dẫn, kết quả đối phương lại áp cho cô ta tội danh đáng sợ hơn, thấy mọi người thảo luận xôn xao, Hoàng Hiểu Quyên không nhịn được thét chói tai: “Cô nói bậy! Cô có chứng cớ gì?”

Hạ Miên lạnh lùng nói: “Vậy chị có chứng cứ gì chứng minh chị gái tôi ngoại tình? Người ta nói bắt gian phải bắt cả đôi, ít nhất cũng phải có đối tượng ngoại tình chứ? Hay là chính miệng Trương Khải Minh nói với chị? Ai biết có phải lấy cớ để yên tâm thoải mái ngoại tình hay không, dù sao Hiên Hiên chính là bằng chứng anh ta ngoại tình!”

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.