Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cầm đồ

Phiên bản Dịch · 1133 chữ

Cúp điện thoại, bà Lưu lắc đầu: “Mấy tên côn đồ tìm tới cửa lúc nào? Cửa nhà thím mở ra cả ngày, bây giờ ngẫm lại, Hoàng Hiểu Quyên thu dọn hành lý cũng quá nhanh rồi.”

“Rõ ràng là đã chuẩn bị xong từ trước, nếu không hành lý để Trương Khải Minh đi công tác đâu? Chắc chắn là mang đi cùng nhau, Tiểu Trương này, trước kia còn cảm thấy là người thành thật. Ai, nhìn nhầm rồi...”

Sau đó bà ấy hỏi Hạ Miên: “Chú Hai cháu thật sự muốn ép cháu lấy chồng à?”

Hạ Miên không để bụng: “Không có chuyện đó đâu ạ, bác Cả cháu cũng không đồng ý, Trương Khải Minh dọa cháu, để cháu không dám về quê thôi.”

Bà Lưu cũng đã hiểu, lập tức chán ghét nhíu mày: “Trương Khải Minh này!”

Cô giáo Mễ nói với Hạ Miên: “Trong nhà còn một căn phòng trống, hay là các cháu ở tạm nơi này mấy ngày nhé?”

Hạ Miên cười nói: “Không cần đâu, cháu thấy ngoài cổng có thợ thay khóa, cháu đổi khóa cửa là được, đến lúc đó tự cháu bỏ tiền ra.”

Bà Lưu vỗ tay một cái, nói: “Đúng là, giả cả rồi có khác, đầu óc không linh hoạt được bằng người trẻ tuổi, không phải chỉ cần thay khóa thôi sao, mình ngốc thật.”

Không phải bọn họ không nghĩ đến, mà là người của thế hệ này đều từng trải qua những ngày tháng khổ sở, quý trọng tất cả mọi thứ, đương nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện thay khóa là xong, có điều nhà họ Trương làm việc không phúc hậu, để cho bọn họ chảy chút máu cũng đáng đời.

“Cháu có tiền không?” Thím Lưu lại hỏi: “Thay khóa cũng phải mất mấy chục đồng. Hơn nữa với đức hạnh kia của Hoàng Hiểu Quyên, sợ là đồ ăn trong nhà cũng không còn gì.”

Hạ Miên cười nói: “Không có tiền, nhưng mà người sống chẳng lẽ còn để mình bị nghẹn nước tiểu chết hay sao? Máy ghi âm, xe đạp… Vẫn còn trong nhà, cháu tùy tiện mang một thứ ra ngoài thế chấp cũng đủ tiền cho cháu và thằng bé ăn mấy ngày, đợi anh rể về rồi chuộc lại sau. Nếu người ta đòi tiền lãi gì đó, vậy thì đợi Hoàng Hiểu Quyên trả lại sổ tiết kiệm cho cháu, cháu bù cho bọn họ là được.”

Cô giáo Mễ và bà cụ Lưu kinh ngạc nhìn nhau cười, cảm thấy con nhóc này đúng là không đơn giản, sợ là nhà họ Trương sẽ phải hối hận vì hành động chạy trốn của mình.

Bọn họ không tin, đến lúc đó Trương Khải Minh còn không biết xấu hổ đòi tiền của Hạ Miên.

Bà cụ Lưu đã suy nghĩ xong xuôi, đợi Trương Khải Minh đi công tác về, chắc chắn sẽ bắt đối phương phải bỏ ra số tiền này!

Bên này, sau khi Trương Khải Minh cúp điện thoại, cuối cùng vẫn cảm thấy có chút không yên tâm, Hoàng Hiểu Quyên lại không nghĩ nhiều như vậy, gần như gấp không chờ nổi, hỏi ngay: “Thế nào rồi?”

Trương Khải Minh nói: “Không phải em cũng nghe được sao, anh bảo chính cô ta tự nghĩ cách, đi tìm hàng xóm hỗ trợ cũng được.”

“Chú Hai cô ta thật sự từng gọi điện thoại cho anh à?” Hoàng Hiểu Quyên vui mừng hỏi.

“Còn cần gọi sao.” Trương Khải Minh nói: “Lão già kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tài sản của Hạ Miên, con gái ruột mới mười sáu tuổi ông ta đã gả ra ngoài đổi sính lễ rồi, sao có thể khách sáo với Hạ Miên.”

“Đúng vậy, nếu thực sự có thể gả con bé Hạ Miên kia ra ngoài, không chỉ có thể nhận được một khoản sính lễ, còn có thể chiếm nhà của bọn họ như lẽ đương nhiên. Lão già đó tính toán giỏi thật.”

Trương Khải Minh nói: “Nếu không em cho rằng tại sao Hạ Miên lại chạy đến bám lấy anh rể cũ này?”

“Cho nên cô ta không thể về quê?” Hoàng Hiểu Quyên đắc ý nói: “Chỉ có thể ở lại khiến người ta ghét bỏ.”

Thời gian lâu dần, đám côn đồ kia không ngừng quấy rầy, đến lúc đó xem ai còn nói chuyện giúp cô ta.

Hoàng Hiểu Hà ở bên cạnh không nhịn được nói: “Vậy mà cô ta lại gọi điện thoại từ nhà bác sĩ Ninh?”

“Chị, không phải chị nói cô ta từng đánh nhau với bác sĩ Ninh à? Sao cô giáo Mễ còn giúp cô ta?”

Hoàng Hiểu Quyên không cho là đúng: “Cô giáo Mễ làm giáo viên cả đời, tính tình tốt bụng, hơn nữa vẫn luôn bao dung trẻ vị thành niên đang trong độ tuổi phản nghịch.”

“Hàng xóm trong khu tập thể chắc chắn đã chán ghét cô ta rồi.” Hoàng Hiểu Quyên nói: “Nếu không sao cô ta không gọi điện trong nhà đối diện? Bà cụ Lưu mới là người thích xen vào việc của người khác nhất.”

Dù sao Trương Khải Minh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, hôm nay hình như bà cụ Lưu cũng có mặt ở đó, hình như còn nói…

Nhưng cuối cùng anh ta lại cảm thấy, có thể là do đám côn đồ vừa mới đến lần đầu, mọi người trong khu tập thể vẫn chưa đến mức chán ghét Hạ Miên...

Hoàng Hiểu Hà đảo mắt nói: “Tối nay, em đến thăm bác sĩ Ninh một chút, dù sao anh ấy cũng bị Hạ Miên đánh, tóm lại cô ta nên nói lời xin lỗi, thuận tiện dò xét tình hình giúp anh chị luôn.”

Hoàng Hiểu Quyên cười nói: “Chuyện này được đó, một công đôi việc.”

Nói đến đây, Hoàng Hiểu Quyên lại nháy mắt trêu ghẹo: “Quan tâm tới bác sĩ Ninh nhiều vào, đến lúc ra về nếu thời gian đã quá muộn, nhà anh chị còn không có ai ở nhà, nhớ bảo bác sĩ Ninh đưaem về ký túc xá bệnh viện nhé, dù sao hôm nay bên ngoài có côn đồ, ra ngoài một mình rất nguy hiểm.”

Hoàng Hiểu Hà ngượng ngùng: “Chị ~”

Trương Khải Minh cười ha ha nói: “Cũng phải cẩn thận một chút, thanh danh của con gái rất quan trọng, cho dù là bác sĩ Ninh đi chăng nữa, nếu dám bắt nạt Hiểu Hà nhà chúng ta, chúng ta cũng không dễ dàng buông tha cho anh ta.”

Hoàng Hiểu Hà xấu hổ gật đầu, ánh mắt chứa đầy suy tư.

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.