Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Được dạy dỗ tự nhiên sẽ ngoan ngoãn

Phiên bản Dịch · 1344 chữ

Thấy anh ta vui vẻ, Hoàng Hiểu Quyên cũng cảm thấy vui lây: “Nghe nói rất không tệ, không uổng anh tốn công sức tìm người đưa em ấy vào bệnh viện Nhân dân.”

Trương Khải Minh thực sự rất vui mừng: “Anh là anh rể nó, chỉ cần nó tiến bộ, chắc chắn anh sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ nó, giống như bây giờ, nó và bác sĩ Ninh là bạn bè, chỉ cần hẹn bác sĩ Ninh đi dạo một vòng trong khu tập thể, còn ai sẽ nghi ngờ ánh mắt của bác sĩ Ninh chứ?”

“Đúng vậy, bác sĩ Ninh rất bắt bẻ trong chuyện kết giao bạn bè, đã đến đây được hai tháng rồi, vẫn chưa từng thấy anh ta có quan hệ tốt với ai, đối với ai cũng đều lạnh lùng.” Ánh mắt Hoàng Hiểu Quyên sáng lên: “Mọi người nói nói nhà bác sĩ Ninh cực kỳ giàu có, là thật sao?”

Trương Khải Minh liếc mắt nhìn cô ta, ra vẻ thần bí: “Em có biết chiếc đồng hồ trên tay anh ta không?”

“Có.”

“Cao Vĩnh Phong nói đó là chiếc đồng hồ ấy nổi tiếng của Thụy Sĩ, Rolex Gypsophila, hơn hai mươi vạn!”

Hoàng Hiểu Quyên há hốc miệng vì kinh ngạc: “Hơn hai mươi vạn!”

Phải biết rằng năm năm trước, căn nhà này của bọn họ mới hơn ba vạn mà thôi, hơn hai mươi vạn, đời này cô ta cũng chưa từng nhìn thấy, vậy mà người ta lại mang trên cổ tay...

Đáy mắt Trương Khải Minh không giấu được hưng phấn: “Nhưng mà em đừng nói chuyện này ra bên ngoài, người bình thường trong khu chúng ta không thể nhìn ra được.”

Hoàng Hiểu Quyên vội vàng gật đầu liên tục: “Em đâu có ngốc, em sẽ nói một tiếng với Hiểu Hà.”

Để mọi người biết, tất cả đều đi nịnh hót, thì đâu đến lượt bọn họ.

“Em đừng lo lắng chuyện con nhóc Hạ Miên kia nữa.” Trương Khải Minh quay lại chuyện chính: “Một con nhóc côn đồ không biết tự kiềm chế bản thân mà thôi, chỉ cần mọi người chán ghét cô ta, nhìn cô ta chướng mắt, sẽ không có ai tin lời cô ta nói nữa.”

“Cô ta không biết tự kiềm chế bản thân chỗ nào...” Chưa nói hết câu, Hoàng Hiểu Quyên đã giật mình hiểu ra, vui vẻ nói: “Quả nhiên vẫn là anh có cách!”

Nói đến đây, ánh mắt cô ta tràn ngập mong chờ, nói: “Vậy chuyện Tiểu Phong...” Suy cho cùng cô ta vẫn không muốn mang tiếng ác độc ngược đãi trẻ con trên lưng.

Trương Khải Minh nhíu mày: “Về chuyện Tiểu Phong, em nên thành khẩn nhận sai, cố gắng sửa sai là được, nếu con nhóc đó vẫn không chịu buông tha, vậy cứ để cô ta ồn ào, ra sức ồn ào, qua thời gian dài xem xem mọi người sẽ phiền chán cô ta hay đồng tình với cô ta!”

“Quan trọng em sợ cô ta làm ầm lên ở nhà.” Hoàng Hiểu Quyên xoa vết bầm tím trên người, không khỏi nhe răng: “Anh không biết đâu, con nhóc đó một lời không hợp đã ra tay.”

Trương Khải Minh không để bụng: “Chẳng qua cũng chỉ là nghé con không sợ cọp mới dám liều lĩnh như vậy mà thôi, mấy ngày nữa anh phải đi công tác, em cũng dẫn theo Hiên Hiên về nhà mẹ đẻ đi, chìa khóa và tiền đều cất kỹ, đến lúc đó cô ta sẽ biết muốn sống tốt ở thành phố này, phải dựa vào ai.”

“Nhận được bài học, tự nhiên sẽ ngoan ngoãn.”

Trương Khải Minh vừa nói như vậy, trong lòng Hoàng Hiểu Quyên không những kiên định hơn, còn mơ hồ thấy phấn khích: “Ngày mai phải cho cô ta một bài học nhỏ trước đã!”

Hạ Miên vừa mở mắt, sắc trời đã sáng rõ, cúi đầu đã đối diện với một đôi mắt to hồn nhiên ngây thơ, Tiểu Phong thấy cô tỉnh dậy, lộ ra một nụ cười sáng lạn: “Dì.”

Hạ Miên ló đầu hôn lên trán cậu bé: “Chào buổi sáng Tiểu Phong.” Cô nhớ đã đọc ở đâu đó, tiếp xúc thân mật với trẻ con nhiều, có thể tăng cảm giác an toàn của bọn trẻ.

Quả nhiên Tiểu Phong vô cùng vui vẻ, Hạ Miên vén áo thun lớn trên người cậu bé lên để kiểm tra vết thương, rất nhiều vết bầm tím đã bắt đầu tan ra, cô nhẹ nhàng đè lên, hỏi đứa trẻ: “Đau không?”

Tiểu Phong lắc đầu: “Không đau.”

Không đau, nhưng mà có vấn đề khác:

“Ùng ục ục...”

“Ùng ục ục...”

Âm thanh lần lượt truyền ra từ bụng Tiểu Phong và Hạ Miên, đôi tay nhỏ bé của Tiểu Phong vội vàng che bụng mình lại, nghe thấy bụng Hạ Miên cũng réo lên, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Dì, uống nước đi.”

Đôi mắt Hạ Miên sa sầm xuống, đứa bé bị đói, không uống nước thì có thể làm sao đây?

Nghĩ đến điều này, cô có chút xót xa ân hận, tối hôm qua Tiểu Phong ăn nửa bát canh trứng và một chút thịt gà vào khoảng năm giờ, vốn dĩ cô định đợi đến chín mười giờ lại nấu bữa khuya cho cậu bé ăn, vừa lúc cơm chiểu cô cũng không ăn nhiều lắm, không ngờ vừa ngủ đã ngủ thẳng đến giờ này.

Trong không khí thoang thoảng mùi cơm, Hạ Miên nghiêng đầu nhìn chuông báo thức kêu bên tai trên đầu giường, bảy giờ rưỡi, Trương Khải Minh đi làm lúc tám giờ rưỡi, lúc này quả thật nên ăn cơm rồi.

“Đi, dì nấu đồ ăn ngon cho cháu! Chúng ta không uống nước, ăn cơm thôi.”

Thay bộ quần áo mà ngày hôm qua bà cụ Lưu cho Tiểu Phong, là một bộ quần đùi ngắn tay màu vàng nhạt in hình con vịt, khiến đứa bé càng trắng nõn đáng yêu hơn, Hạ Miên không nhịn được hung hăng hôn lên mặt cậu bé thêm cái nữa, đứa bé lập tức hé miệng cười rộ lên.

Ra khỏi phòng, một nhà ba người kia đã ngồi trước bàn ăn, có cháo, bánh bao thêm một đĩa rau xào và dưa muối, Hoàng Hiểu Quyên đang bỏ quả trứng luộc cuối cùng đã bóc vỏ vào chén nhỏ của Hiên Hiên.

Trương Khải Minh cũng đã ăn xong, vội vàng và nốt mấy miếng cơm còn lại vào miệng, rồi đứng dậy, nói như “ra lệnh” cho Hoàng Hiểu Quyên: “Hạ Miên và Tiểu Phong dậy rồi, em đi nấu cơm cho bọn trẻ đi, còn dám bắt nạt con trai anh nữa, hai chúng ta sẽ thực sự ly hôn!”

Trong lúc mặc quần áo đổi giày thì trưng ra vẻ mặt ôn hòa nhìn Hạ Miên, nói: “Anh đi làm đây, thuận tiện hỏi thăm chuyện trường học và gia sư tại nhà cho em, con trai giám đốc nhà máy bọn anh là sinh viên, để anh hỏi xem có thể mời về giúp em không.”

Nói đến đây lại tỏ vẻ đau lòng muốn xoa đầu Tiểu Phong, nhưng bị Hạ Miên nhanh tay lẹ mắt tránh thoát.

Trương Khải Minh cũng không lúng túng, yêu thương nói: “Ngoan ngoãn ở nhà, đợi cha về sẽ mua đồ ăn ngon cho con.”

Hạ Miên âm thầm cười lạnh, diễn xuất của Trương Khải Minh trái lại rất giống trong kịch bản, thế nhưng người phối hợp diễn lại không chuyên nghiệp.

Nếu anh ta thật sự tức giận, Hoàng Hiểu Quyên còn có thể bình tĩnh ăn cơm như vậy sao? Sau khi anh ta ra khỏi nhà, Hoàng Hiểu Quyên hoàn toàn không hề có ý định nấu cơm cho bọn họ.

Đây rõ ràng là có chỗ dựa nên không sợ mà!

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.