Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

9

Phiên bản Dịch · 2677 chữ

Lâm Đàm Đàm đã nhìn qua ảnh chụp của Diệp Tiêu thậm chí còn có hình ảnh tư liệu , mặc dù chỉ có chút xíu tài nguyên đáng thương như vậy, nhưng dung mạo nam thần nhà mình, cô vẫn như cũ là gắt gao ghi tạc trong đầu .

Nhưng mà!

Cô xuyên qua hơn ba trăm năm, dự bị liều tính mạng đi tìm nam thần, kết quả trong sáng tinh mơ mờ mịt tại đây cùng hắn không hẹn mà gặp, sau đó cô còn không có đem người nhận ra!

Cô còn thực thô lỗ hỏi một câu "Anh là ai a?"

Mẹ ơi cô nhất định là fan không hợp cách nhất trên thế giới này! Mẹ ơi cô có tội! Mẹ ơi may mắn không có ai biết bằng không bị khai trừ khỏi hội fan cũng đáng đời!

Cả đầu Lâm Đàm Đàm loạn hết cả lên thiên mã hành không ngũ quang thập sắc các loại gào thét, thậm chí cuộc gặp mặt nằm mơ cũng muốn này ở thời khắc hiện tại cô thực hi vọng là mình ảo tưởng.

Nhưng mà khi thấy rõ ràng mặt của đối phương, tất cả may mắn bị phá tan, cô biết mình đây là thật sự gặp gỡ chính chủ !

Nam thần! Sống!!

Mẹ ơi cô hiện tại nên nói chút gì mới có thể vãn hồi cục diện, đồng thời ra vẻ mình chẳng phải thô lỗ cộng thêm ngu đần? Mẹ ơi rõ ràng là trong lòng mình kích động như vậy nhưng vì cái gì thời khắc này cô rất muốn để một đạo sét đánh chết mình?

Lâm Đàm Đàm kinh ngạc tới cực điểm, trên mặt ngược lại không có cảm xúc gì, chỉ ngơ ngác mà nhìn Diệp Tiêu. Diệp Tiêu nghi hoặc mà nhìn nàng, không rõ ràng cho lắm.

Chẳng qua hiển nhiên tình huống cũng không cho phép bọn họ đối mặt đến cùng trời cuối đất như thế này, sau lưng Lâm Đàm Đàm chạy ra một đám zombie.

Diệp Tiêu nhướng mày, khoát tay liền xuất ra hai cơn gió lốc.

Lâm Đàm Đàm thấy hắn đưa tay, liền bị dọa đến vô ý thức rụt cổ cúi đầu che mặt.

Ngay sau đó hai đạo gió từ hai bên người cô thổi qua, làm cho quần áo cùng tóc cô đều phồng lên , ngay sau đó, cô chỉ cảm thấy trên cánh tay xiết chặt, một lực lượng mạnh mẽ lôi kéo mình, làm cho cô không tự chủ xông về trước mấy bước, sau đó... Bị kéo đi về phía sau.

Ngẩng đầu chính là sau lưng rộng lớn của nam thần, phía trước là tình cảnh rất nhiều con zombie không khoa học bị gió thổi lật đi một mảng lớn, trên cánh tay còn bị nam thần nắm lấy, đầu óc Lâm Đàm Đàm triệt để hồ đồ rồi, cả người vui sướng đến choáng vắng, đây là cái cảnh ngộ thần tiên gì a!

Bang bang bang bang bang! Cộc cộc cộc cộc cộc!

Âm thanh đạn bắn vào trên người zombie làm cho Lâm Đàm Đàm hồi hồn, tập trung nhìn vào, liền phát hiện một tay nam thần nắm lấy nàng, tay kia cầm súng, một người một súng đang bắn nổ đầu zombie, chuẩn vô cùng, mà ba người đi theo nam thần cũng là ghìm súng bắn.

Cái này cái này cái này, đây chính là đồng đội của nam thần sao?

Làm sao mới có ba người? Phía sau hẳn là có bảy mới đúng.

Đạn bắn phá một thời gian, mấy con zombie vừa rồi càn rỡ phách lối vô cùng liền thành một đống xác thối, ngã tư đường yên tĩnh trở lại, người đứng ở bên trái quay đầu cười hì hì hỏi Lâm Đàm Đàm: "Cô làm sao làm được một người liền khiến cho nhiều zombie như vậy theo đuổi cô?"

Lâm Đàm Đàm nhìn chằm chằm hắn, theo đó nhìn lên, cũng là một gương mặt quen, cô hồi tưởng một chút, chẳng lẽ là Mai Bách Sinh? Người sôi nổi nhất trong toàn bộ đoàn đội nhưng lại chết sớm nhất? Nghe nói sau khi hắn chết, không khí trong tiểu đội Diệp Tiêu hoàn toàn sẽ không giống như trước, đội ngũ lúc đầu rất náo nhiệt cười cười nói nói, lập tức trầm xuống.

Trong lòng cô nhảy lên, hỏi: "Anh là?"

"Tôi tên là Mai Bách Sinh, khụ khụ, cái tên này không cần nhớ kĩ, cô gọi tôi Mai Mai là được." Hắn đổi khẩu súng sang một bàn tay khác, để trống tay phải đến cùng Lâm Đàm Đàm bắt tay.

Quả nhiên là hắn!

Lâm Đàm Đàm vô ý thức cùng hắn bắt tay.

Bàn tay to nóng hầm hập, cũng là sống!

Lâm Đàm Đàm kích động một cái liền dùng sức lay lay một chút: "Xin chào a xin chào."

Cô gắng sức đuổi theo, chính là nghĩ đuổi theo trước khi người này bị zombie lây nhiễm, bằng không cũng có thể nghĩ chút biện pháp trước khi hắn triệt để thi hóa, hiện tại người ở ngay trước mặt mình, còn khỏe mạnh, trong lòng Lâm Đàm Đàm cũng không còn ngọn lửa nôn nóng, kế tiếp nhìn chằm chằm hắn không phải là được rồi sao?

Ha ha ha ha tất cả đều vui vẻ khắp chốn mừng vui a!

Mai Bách Sinh bị cái phản ứng nhiệt tình này của cô làm có chút không hiểu rõ , vừa rồi đội trưởng tự giới thiệu với cô, cô liền ngơ ngác, làm sao đến lượt mình, liền giống như gặp được đồng hương?

Chẳng lẽ là đội trưởng mặt quá đen?

Hắn vô ý thức nhìn về phía Diệp Tiêu, liền thấy Diệp Tiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cái nhìn kia kỳ thật cũng không có gì, nhưng Mai Bách Sinh không hiểu sao lại cảm thấy có chút lành lạnh.

Diệp Tiêu lại hỏi Lâm Đàm Đàm vấn đề trước đó: "Cô là từ trong biệt thự ra à, bên trong xảy ra chuyện gì?"

"A?" Lâm Đàm Đàm vừa thấy hắn đứng ở bên cạnh gần như vậy, còn nói chuyện với mình, đã cảm thấy đặc biệt mơ ảo, thuận tiện ý thức có chút không tập trung, nghĩ, không phải mới vừa còn đang nắm mình tay sao? Khi nào thì buông ra ?

Nghĩ a nghĩ, nghĩ không ra, Lâm Đàm Đàm bóp cổ tay, lần thứ nhất cùng thần tượng có tiếp xúc thân thể, thời khắc đáng giá kỉ niệm cỡ nào a, nhưng lúc cô sửng sốt lại không cẩn thận trải nghiệm.

Đồng thời nghĩ đến loạn thất bát tao như thế, cô đã thành thật trả lời: "Không phát sinh cái gì, chính là tôi vừa vặn muốn ra thôi, thuận tiện dẫn ra một chút zombie, không nghĩ tới lập tức dẫn đến nhiều như vậy."

Câu trả lời này...

Diệp Tiêu cũng không biết đánh giá như thế nào, chỉ cảm thấy cô bé này phong cách chân chính cùng nhìn bên trong máy giám sát thật sự là giống nhau như đúc, nói cô là kẻ tài cao gan lớn cũng được, cô lại giống như có chút mơ hồ, làm cho người ta muốn bội phục cô, lại không khỏi có chút im lặng.

Mai Bách Sinh hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, hắn liền hỏi: "Bên ngoài nguy hiểm như vậy, cô ra làm gì?"

Ra tìm các anh a.

Lâm Đàm Đàm thiếu chút cắn phải đầu lưỡi: "Ra, ra, ra đi dạo."

Diệp Tiêu & Mai Bách Sinh: "..."

Lâm Đàm Đàm cũng cảm thấy mình tìm lý do quá ngu, vội vàng phát huy nhanh trí cứu chữa: "Không phải, tôi lúc đầu có chút việc, chẳng qua đã đụng phải các anh, các anh là tới đón người Từ gia? Tôi chính là từ nơi đó ra , tôi dẫn đường cho các anh đi!"

Diệp Tiêu cười nói: "Vậy phiền cô."

"Không phiền phức không phiền phức." Trong lòng Lâm Đàm Đàm vì cái này tiếp tục tươi cười đến choáng váng vui sướng, đều nhanh qua đi, mặt ngoài vẫn như cũ một dáng vẻ thực đáng tin, "Từ lão gia tử trong nhà hiện tại có mười... Mười mấy người tới, " nàng cũng không đếm qua a, "Dù sao cũng đều rất tốt, lúc đầu bên ngoài biệt thự vây quanh hơn trăm con zombie, hiện tại hơn nửa đều ở nơi này, những con zombie du đãng khác trong khu biệt thự cũng không nhiều."

Diệp Tiêu nói: "Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi."

"Được, được." Lâm Đàm Đàm không có khả năng nói một chữ "không", sau đó Diệp Tiêu lại nghe ngóng một chút tình huống bên trong khu biệt thự, lại giới thiệu một chút cho Lâm Đàm Đàm hai người khác, Lâm Đàm Đàm nghe xong tên cũng lập tức đối mặt nhìn người, khổ người cao to cực lớn kia là Chung Hùng, người xưng gấu ngựa, người thân cận đều gọi hắn là Đại Chung, người này chết cũng tương đối sớm.

Bộ dáng xấu hổ kia là Từ Ly, nghe nói là thế hệ sau của một môn phái võ cổ xưa, một thanh kiếm dùng đến cực kỳ xinh đẹp sắc bén, nghe nói còn có nội công, bởi vì bề ngoài tương phản cùng thực lực to lớn, người này ở ba trăm năm sau cũng rất được yêu thích.

Hắn sống được có vẻ lâu, cùng Diệp Tiêu, Bạch Trừng cùng một chỗ sống đến một năm cuối cùng tận thế, cuối cùng chết cùng Bạch Trừng do bị người thiết kế hãm hại. Những người khác thì đều là chết ở mấy năm trước.

Ánh mắt Lâm Đàm Đàm ở trên thân kiếm của Từ Ly khẽ quét qua, cùng hắn cười gật đầu thăm hỏi, cũng ngại ngùng như hắn, trong lòng thì nghĩ, Bạch Trừng đâu? Làm sao lại không gặp hắn?

Cũng đúng, Bạch Trừng cơ bản đóng vai nhân vật quân sư, tọa trấn hậu phương , lực hành động của hắn không nổi bật, về sau có được dị năng cũng không phải hình thái công kích, bằng không cuối cùng cũng sẽ không bị người hại chết.

Lâm Đàm Đàm nhẫn nhịn lại tâm tình bức thiết muốn ghép CP, ánh mắt đảo qua thi thể zombie đầy đất, có chút đáng tiếc, đây đều là một chỗ tinh hạch a!

Nhưng này bây giờ cũng không phải lúc nói chuyện này, cô cũng phải cẩn thận suy nghĩ làm như thế nào nói ra chuyện tinh hạch, cô không sợ ở trước mặt Diệp Tiêu biểu hiện ra mình "Kiến thức rộng rãi", nhưng cô lo lắng bị hoài nghi.

Diệp Tiêu là người phi thường cảnh giác, quan sát cẩn thận tỉ mỉ, nếu như bị hắn hoài nghi lai lịch không rõ rắp tâm không tốt, vậy liền rất khó có được tín nhiệm của hắn , chuyện như thế sao có thể phát sinh? Cô nhất định phải lẫn vào bên trong tập thể của bọn họ, bằng không làm sao thời khắc kịp thời cứu giá nha!

Lâm Đàm Đàm tại đây nghĩ loạn thất bát tao, thật sự không biết cái người nam nhân "Phi thường cảnh giác, quan sát cẩn thận tỉ mỉ " bên người cô kia đã nhìn cô nhiều mấy lần.

Một đoàn người tiến vào khu biệt thự đặc biệt thuận lợi, zombie lẻ tẻ hoàn toàn không có tính uy hiếp, zombie vây quanh biệt thự Từ gia chỉ còn lại có mấy chục con, cũng rất nhanh bị dọn dẹp sạch sẽ.

Lúc này trời đã hoàn toàn sáng lên, người trong biệt thự kích động đi ra, Từ lão gia tử dùng sức cầm tay Diệp Tiêu: "Cậu chính là Diệp Tiêu? Cảm ơn, cảm ơn, thật sự là vất vả các cậu, mau vào."

Diệp Tiêu từ chối ông chiêu đãi, chỉ nói: "Mọi người thu thập một chút, chúng ta lập tức đi."

"Lúc này đi à?"

"Chúng tôi có thể về nhà lấy chút đồ vật hay không? Nhà chúng tôi rất gần ."

"Vị đồng chí này, cậu xem chúng ta nên mang theo cái gì?"

"Các cậu lái xe tới sao? Chúng ta đây là muốn đi nơi nào?"

"Chồng tôi còn chưa có trở lại, các cậu có thể chờ hay không?"

Mọi người nghe xong đi ngay lập tức, liền lập tức lao nhao hỏi ra. Trước đó Lâm Đàm Đàm còn không cảm thấy những người này làm sao, bây giờ lại cảm thấy bọn họ giày vò khốn khổ người khác, người ta khổ sở tới cứu các ngươi, các ngươi tưởng rằng người ta một đường ngắm cảnh đi tới? Nghĩ đến thế giới bên ngoài là tương lai tươi sáng đẹp đẽ hoàn hảo? Không nhanh chóng chuẩn bị đi, việc lằng nhằng ngược lại còn rất nhiều.

Khôi hài nhất là để người ta ở đây chờ, mới vừa rồi còn một đám ngóng trông cứu viện chạy nhanh đến, hiện tại người ta đến ngược lại không gấp rời đi.

Lâm Đàm Đàm nhíu mày, Diệp Tiêu ngược lại không tức giận, chỉ nói là chỉ cho bọn họ thời gian hai mươi phút, không muốn đi cũng không sao, người đó ở lại đây, bọn họ không miễn cưỡng, đằng sau sẽ còn có quân đội lái vào đây cứu viện, bọn họ có thể đến lúc đó lại đi theo quân đội đi.

"Quân đội kia khi nào thì đến?" Mắt của nữ nhân trung niên mang theo tiểu cô nương vừa gọi Diệp Tiêu bọn họ đợi chút sáng lên.

Diệp Tiêu nói: "Mười ngày nửa tháng thì phải."

Nữ nhân trung niên lập tức nói không ra lời, còn nói: "Các cậu không phải quân nhân à?"

Lời mặc dù không nói trắng ra, nhưng này ý tứ các ngươi là quân nhân còn có nghĩa vụ bảo hộ tôi trực tiếp viết lên mặt.

Lâm Đàm Đàm không nhìn được, liền nói ra: "Bác gái, người ta có phải là quân nhân hay không thì mắc mớ gì tới bác, bác không nghe nói người ta là tới đón một nhà Từ gia gia à, chịu tiện thể đón các ngươi đã là không tệ, muốn đi liền nhanh đi về dọn dẹp một chút, đừng làm liên lụy mọi người, một hồi zombie lại vây tới, bác hỗ trợ đánh được không?"

Mai Bách Sinh đang có chút không kiên nhẫn muốn nói liền bị Lâm Đàm Đàm giành ở phía trước, không khỏi nhìn cô với con mắt khác.

Diệp Tiêu cũng nhìn cô một cái.

Trung niên nữ nhân nghẹn lời: "Cô kêu người nào là bác gái! Cô gái nhỏ này không phải muốn đi trường đại học sao, tại sao lại quay trở lại đây? Còn không phải thấy bọn họ nhiều người trong tay có súng, muốn ôm đùi, cô gái nhỏ à tư tưởng phải tốt một chút a!"

"Tôi ——" Lâm Đàm Đàm quả thực mở rộng tầm mắt, trước đó còn cảm thấy nữ nhân này rất chú ý quần áo, mặc dù trước đó lúc Từ nãi nãi nhét thức ăn cho cô, bị nữ nhân này nhiều lần nhìn chằm chằm, nhưng trên toàn thể hẳn là một quý phụ nhân tu dưỡng không tệ, lúc này mới mở miệng quả thực.

Diệp Tiêu nhanh tay đè lại Lâm Đàm Đàm đang muốn giơ chân, nhíu mày, ánh mắt lãnh đạm mà nhìn nữ nhân trung niên kia: "Tôi vẫn giữ câu nói kia, sau hai mươi phút bước đi... Bây giờ còn còn lại 19 phút."

Bạn đang đọc xuyên qua tận thế thủ hộ ngươi của Tây Đại Tần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi myday19
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.