Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dị Giới

Phiên bản Dịch · 1820 chữ

Giang Tầm chết rồi.

Cô trôi nổi ở trên không trung nhìn thấy thi thể của "cô" bị xác sống chen chúc nhau xé thành mảnh nhỏ, ngay cả cơ hội biến thành xác sống cũng không có, trực tiếp biến thành một bãi thịt máu nát vụn. (T/g: Truyện này không phải mạt thế văn không phải mạt thế văn không phải mạt thế văn! ! !)

Tuy là như vậy, Giang Tầm vẫn là lộ ra nụ cười giải thoát, mạt thế mười năm, cô không khác gì sống dưới đáy xác sống, cả ngày vô tri vô giác từ đầu đến cuối suy nghĩ chỉ có một việc.

Phải sống sót!

Mặc dù mỗi ngày đều là sống trong thống khổ, thế nhưng Giang Tầm biết, cô sợ chết, cũng giống như tất cả mọi người sống trong mạt thế, căm ghét sống tiếp lại cũng sợ chết đi.

Vì thế, máu của xác sống, máu của loài người, cô cũng không biết đã dính phải bao nhiêu.

Mặc dù cuối cùng cô bị người trong đội ngũ hại chết, nhưng Giang Tầm lại tuyệt không oán hận, ở trong mạt thế, ngươi giết ta, ta hại ngươi, đã sớm biến thành một loại thói quen, lại tựa như đã khắc vào trong xương máu rồi, có đôi khi chỉ là vì một chút xíu thức ăn, hay đơn thuần là, ta nhìn ngươi không thuận mắt.

Trong lúc Giang Tầm nghi ngờ cô làm sao lại còn ý thức thì cô lại nhìn thấy một hạt châu màu xanh lục từ trong đội ngũ hoảng loạn chạy trốn phóng lên cao, bay vào trong tay cô.

Trước khi ý thức cuối cùng tan biến, cô nhìn thấy một bóng người mơ hồ từ trong căn cứ điên cuồng xông tới, hướng về phía cô biến mất gào thét ầm ầm, hai mắt đỏ ngầu, dị năng quanh thân trong nháy mắt giết sạch mọi người trong đội ngũ.

. . .

Giang Tầm từ trên giường đứng lên vẫn còn có chút không quen, cô đi tới cái thế giới song song này đã một tuần lễ, từ lúc bắt đầu khiếp sợ mờ mịt mừng rỡ, đến bây giờ đã từ từ thích ứng, đây là một thế giới không có xác sống, không có các loại thú biến dị, thực vật biến dị hung tàn.

Không khác lắm so với thế giới hiện đại trước mạt thế của cô.

"Tiểu Tầm, Tiểu Mẫn mau dậy ăn cơm này!"

Thanh âm mang theo giọng mũi của Trương Vinh truyền tới, trong phòng không có cửa sổ, Giang Tầm ở trong căn phòng mờ tối chuẩn xác kéo đèn điện lên, ánh sáng vàng chói lóa chiếu sáng căn phòng âm u ẩm ướt.

Giang Tầm nằm ở trên giường khẽ dạ một tiếng rồi không có hình tượng mà lật người lại nằm úp sấp ở trên giường.

Giang Tầm không nhanh không chậm mặc quần áo, lại đem áo bông màu sắc xám xịt nhưng sạch sẽ mặc vào.

Nguyên chủ cũng tên là Giang Tầm, tương đối hướng nội mẫn cảm, có một chút tự ti, Trương Vinh, cũng chính là mẹ của nguyên chủ, vì sinh con trai mà từ nhỏ đã đem Giang Tầm để ở nhà bà ngoại, một lần để ở nhà bà ngoại này chính là mười hai năm, mãi cho đến khi Giang Tầm tốt nghiệp tiểu học mới đón trở về.

Mà sau đó khi Giang Tầm lên sơ trung liền bắt đầu cuộc sống học sinh nội trú, điều này cũng dẫn đến Giang Tầm đối với thân tình có chút lạnh nhạt, không biết Trương Vinh có phải là bởi vì hổ thẹn đối với nguyên chủ hay không, mà đối với nguyên chủ rất che chở, điều này cũng làm cho thời điểm nguyên chủ đối mặt với Trương Vinh có chút không biết làm sao.

Điều kiện của gia đình nguyên chủ cũng không phải là rất tốt, bên dưới còn có một đứa em gái, một đứa em trai, đứa em gái so với nguyên chủ chỉ nhỏ hơn 1 tuổi.

Một nhà sống ở nông thôn, ở nông thôn này phổ biến đều là các ngôi nhà nhỏ xây lên đã lâu, nhà nguyên chủ chỉ có ba gian lớn nhà ngói cùng với một gian nhà bếp cũ nát, ba gian nhà ngói một gian là phòng ngủ của Trương Vinh, còn có đứa em trai nhỏ Giang Húc ba tuổi cũng ở bên trong, một gian ở giữa là nơi ăn uống tắm rửa, còn dư lại một gian thì bị cái tủ lớn cũ nát ngăn cách thành hai gian, một gian bên trong không có cửa sổ là phòng ngủ của hai chị em, gian ngoài thì thì dùng cho để lương thực.

Giang Học ở công trường làm thợ ván khuôn, một tháng khá một chút thì có năm, sáu ngàn tiền lương, đây là trong trường hợp mỗi ngày có việc làm, còn nếu như gặp phải mùa nhiều mưa, một tháng có được ba, bốn ngàn cũng đã là không tệ rồi, vì lấy thêm chút tiền lương, từ lúc năm mới tới giờ Giang Học cũng không có trở về.

Giang Học thời gian dài ở bên ngoài, Trương Vinh ở nhà một mình chăm sóc ba đứa trẻ, nguyên chủ đã mười tám tuổi, đang lên cao trung năm ba, bây giờ đang trong kỳ nghỉ đông, lại đi học hơn mấy tháng nữa là tốt nghiệp, thành tích của nguyên chủ không phải là rất tốt, cho nên đã sớm hạ quyết tâm sau khi tốt nghiệp nếu như không thi nổi đại học thì sẽ đi làm công giảm bớt gánh nặng cho Giang Học.

Nhưng mà mọi sự đều có việc ngoài ý muốn, khi vừa tỉnh lại, Giang Tầm vẫn là Giang Tầm, thế nhưng "cô" cũng không phải là cô.

Đối với điều này Giang Tầm cũng chẳng có bao nhiêu cảm khái, mạt thế mười năm sớm đã đem lòng cảm thông của cô phai mờ đến chẳng còn bao nhiêu, bạn không nên trông cậy vào người suốt ngày cướp lương thực từ trong miệng bọn quái vật có thể có bao nhiêu thiện tâm, cô muốn tiếp tục sống, không hơn.

Đem giầy lạnh như băng đeo vào chân, Giang Tầm đánh giá qua căn phòng ngủ u ám này, nơi đây so với mạt thế mà nói thì quả là thiên đường.

Tấm ván gỗ thật mỏng bị mở ra, gió rét thấu xương chui vào trong cổ, Giang Tầm lấy chậu nước ấm đánh răng rửa mặt, Trương Vinh đang đem nước tráng nồi tối hôm qua trộn lẫn với thức ăn gia súc khuấy đều cho gà ăn.

Nhanh chóng rửa mặt xong, Giang Tầm đi tới bên cạnh Trương Vinh, nhìn thấy trên đầu của bà đã dính một ít sương, Giang Tầm cao 1m65 sắp cao hơn bà nửa cái đầu rồi.

"Mẹ để con làm cho."

"Ô, sao con dạo này chịu khó vậy!" Trương Vinh đưa cây gậy gỗ cho Giang Tầm cười nói.

Giang Tầm nhận lấy gậy gỗ có hơi trúc trắc khuấy.

Nếu đã chiếm thân thể của nguyên chủ, Giang Tầm cũng phải nghĩ biện pháp cải thiện tình huống gia đình nguyên chủ, Giang Tầm tin tưởng nhân quả tuần hoàn, nguyên chủ đã cho nàng cơ hội tới đây, như vậy chăm sóc người nhà nguyên chủ là trách nhiệm của cô.

"Tiểu Tầm, con sao vậy?" Trương Vinh thấy Giang Tầm im lặng không lên tiếng nên kỳ quái hỏi.

Giang Tầm lắc đầu: "Mẹ, có phải mẹ bị cảm rồi hay không?"

"Mẹ của con thân thể rất khỏe mạnh, chỉ là có chút viêm mũi, thời tiết này mỗi khi trở lạnh thì nghẹt mũi ấy mà."

Trương Vinh bóp mũi lại nặng nề ngửi một cái, giọng mũi càng thêm nặng.

Giang Tầm sáng tỏ, Trương Vinh cả đời vất vả cực nhọc, bệnh nặng có, bệnh nhẹ cũng có một đống, chỉ mới ngoài bốn mươi đầu tóc đã hoa râm, từ trước đến giờ không nỡ bỏ tiền bảo dưỡng cho nên trên mặt ngày càng hiện đầy nếp nhăn, hơn nữa còn do thời gian dài uống thuốc, thân thể có hơi phù thũng, thoạt nhìn giống như người năm, sáu chục tuổi.

"Mẹ, mẹ về phòng trước đi, con đi cho gà ăn."

Giang Tầm khuấy thùng nhựa, thức ăn cho gà bên trong đã khuấy đều.

"Vậy được, con đi cho gà ăn đi, mẹ đi kêu hai đứa em con dậy ăn cơm." Trương Vinh lau tay trên tạp dề xong rồi đi vào trong phòng.

Giang Tầm xách theo thùng đi tới chuồng gà ngoài sân cửa chính, chuồng gà ở giữa nhà ngói và nhà bếp, lúc ban ngày mở cửa ra, những con gà đều chờ ở trong chuồng.

Lúc này sắc trời đã sáng choang, ánh mặt trời yếu ớt xuyên thấu qua tầng mây chiếu xuống, không có bao nhiêu độ ấm.

Nhà của nguyên chủ ở bên ngoài rìa thôn nhất, bên cạnh chính là mảnh nhỏ mảng lớn ruộng đất, toàn thôn cũng chẳng có bao nhiêu người, mười hộ thì hết chín hộ trống, phần lớn mọi người đều đi ra ngoài làm công hoặc là chuyển đi, ở lại đều là những cụ già, phụ nữ và trẻ em.

Trên bàn cơm, Giang Mẫn đưa một cái bánh màn thầu cho Giang Tầm, cười hì hì nói chút đề tài thú vị, Trương Vinh đều là cười đáp lời, Giang Húc còn buồn ngủ gặm bánh màn thầu, thật giống như con chuột đồng nhỏ, trên khuôn mặt trắng nõn mập mạp còn có vết hằn đo đỏ lúc ngủ.

Mãi cho đến lúc Giang Mẫn liên tiếp đưa ba cái bánh màn thầu cho Giang Tầm mới cảm thấy kỳ quái.

"Chị, dạo này chị ăn khỏe ghê nha!"

Giang Tầm: Ha ha ha. . .

"Chị, chị còn ba ngày nữa là đi học lại rồi, bài tập nghỉ đông làm xong chưa vậy, em thấy chị cả tuần nay còn chưa đụng tới nữa."

Rất lâu sau khi ăn xong, Giang Mẫn thấy Giang Tầm vẫn đang làm tư thế kỳ quái rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi.

Giang Tầm tuy là thành tích nửa vời, thế nhưng bài tập xưa nay đều đúng hạn hoàn thành, Giang Mẫn thấy bài tập của Giang Tầm đến lúc này còn trống hơn phân nửa, cái này cũng không giống như phong cách của cô.

Động tác luyện thể thuật của Giang Tầm đơ hết một hồi, trên khuôn mặt không chút thay đổi xuất hiện một kẽ nứt.

"Bài tập nghỉ đông?"

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Vị Diện Thương Thành của Ngư Nhị Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 234

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.