Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 18: Ăn côn thịt đến bắn.(H)

Phiên bản Dịch · 3051 chữ

Chương 18: Ăn côn thịt đến bắn.

Thiếu niên ngồi ở trên ghế khí thế bất phàm, giống như một đế vương trẻ tuổi đang ngồi trên ngai vàng, hắn vừa tuấn mỹ vừa nguy hiểm, cúi đấu lạnh lùng ra lệnh khiến người ta không khỏi run sợ.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Thời Hành đối diện trực tiếp với uy áp của hắn, nhưng cậu không hề tức giận, mà ngược lại còn cảm thấy cực kỳ hứng thú.

Giống một con chó nhỏ đang nhe răng múa vuốt, hình tượng hoàn toàn tương phản làm hạ thân cậu đứng thẳng, lỗ thịt phía sau khẽ mấp máy, dường như không cần an ủi, nước nhờn bên trong cũng sẽ chảy ra vì dục vọng đang dâng trào của cậu.

Hô hấp của Nguyễn Thời Hành trở nên dồn dập, hai mắt sáng ngời vì tình dục, cậu vô thức liếm vài cái lên cánh môi khô khốc, phủ lên bờ môi đầy đặn một tầng hơi nước.

Nguyễn Thời Hành ngẩng đầu lên, như thể đang cầu xin một nụ hôn từ hắn.

Cậu thong thả dùng đầu gối đi từng bước, mỗi bước đi đều tràn ngập dụ hoặc.

Loan Ngọc nhìn cậu chăm chú, rõ ràng hiện tại Nguyễn Thời Hành là người bị áp chế, nhưng chính hắn lại là người đang bị vây hãm trong đó.

Dương vật bán cương của hắn trở nên cứng ngắc, ánh mắt u ám dõi theo con thú kiều diễm đang tiến về phía mình. Hắn phải dùng 120% sự tự chủ để áp chế nội tâm, tránh cho Nguyễn Thời Hành còn chưa kịp bò đến trước mặt hắn, hắn đã nhịn không nổi mà bước xuống trước, nắm lấy cái mông to mọng đầy đặn kia, đ- cho cái tên dâm đãng này đến gào khóc van xin.

Trên mặt đất không có thảm, sàn nhà bằng đá cẩm thạch thực sự không thoải mái lắm, nhưng một chút bất tiện kia không thể khiến Nguyễn Thời Hành bận tâm.

Ánh mắt cậu dán chặt lên con c-c đang dựng đứng chảy nước, trong đầu không khỏi nhớ lại ký ức được cây gậy này tàn sát trong cơ thể, vừa to vừa dài lại còn cứng, mỗi lần đều có thể đâm đến điểm mẫn cảm của cậu, làm cậu cao trào hết lần này đến lần khác, hận không thể chết chìm trong khoái cảm điên cuồng đó.

Thần kinh hưng phấn làm vẻ mặt của cậu càng thêm thèm khát, trên khuôn mặt kiên nghị phiếm màu tình dục khó thể che giấu, cậu nhìn cây côn thịt kia, trong mắt tràn ngập thần sắc si mê.

Còn chưa đến gần món ngon trước mặt, cậu đã không kìm được mà nuốt nước miếng, nhục huyệt ẩn giữa hai cánh mông đầy đặn cũng chậm rãi chảy nước.

Loan Ngọc xém chút nữa đã bẻ gãy tay vịn ghế ngồi, hắn muốn làm nhục tên đĩ thõa trước mặt, ngay cả gái điếm khéo cũng không dâm đãng bằng cậu ta, thấy dương vật của đàn ông mà như thấy cao lương mỹ vị. Bộ dạng mê muội của cậu làm hạ thân hắn cứng tới mức muốn nổ tung, hận không thể nhét côn thịt vào làm chết Nguyễn Thời Hành, đ- cái lỗ dâm tiện của cậu thành sưng vù lỏng lẻo, để cho cậu ta không dám ở trước mặt hắn bày ra bộ dáng thèm khát dương vật của đàn ông.

Nguyễn Thời Hành đã không còn phản ứng lại với thế giới bên ngoài, trong đầu cậu chỉ còn cây dương vật to lớn nóng hổi ngay trước mắt.

Sờ lên nó.

Nguyễn Thời Hành cười khúc khích, dùng môi dụi dụi trên thứ mà cậu yếu thích, dịch nhầy tiết ra từ quy đầu vẽ loạn lên mặt cậu tạo thành những vệt nước bóng loáng, thần sắc mê đắm không khác gì một con chó cái không thế rời xa dương vật của đàn ông.

Gân xanh trên mu bàn tay của Loan Ngọc gồ lên, hắn cố hết sức nhẫn nại, đôi mắt sâu thẳm nhìn Nguyễn Thời Hành.

Nguyễn Thời Hành không dùng tay để âu yếm dương vật, mà dùng môi thăm dò nó, đầu tiên cậu ngậm phần đầu vào, như thể đang nhấm nháp thứ mỹ vị gì đó, vẻ mặt say mê.

Đầu lưỡi đảo quanh lỗ tiểu, như muốn mút hết chất lỏng chảy ra từ đó, cậu lại cúi đầu ngậm cây gậy kia sâu thêm một chút, động tác phun ra nuốt vào phát ra tiếng nước vang dội.

Dâm loạn tới cùng cực.

“Đĩ dâm.”

Hai mắt Loan Ngọc dần đỏ lên, nhịn không được thấp giọng mắng một câu.

Khoái cảm sinh lý khiến hắn phả ra một ngụm khí, dáng vẻ mê mẩn của Nguyễn Thời Hành làm hắn càng thêm hưng phấn, lâm vào khoái cảm tột độ.

Nguyễn Thời Hành dường như đã nghe thấy câu nói của hắn, nhưng cậu không hề xấu hổ mà thậm chí còn cảm thấy tự hào, coi như hắn đang khích lệ mình, hăng say liếm mút dương vật trong miệng hơn.

Loan Ngọc rất chú trọng vệ sinh, cho nên cây hàng kia không có mùi lạ gì, nhưng hương vị tanh tưởi thuộc về giống đực lại cực kỳ nồng đượm, nhưng điều này không những không làm Nguyễn Thời Hành cảm thấy khó chịu, mà giống như thuốc kích dục, đẩy lý trí của cậu đi càng xa thêm.

Cậu liếm thân dưới của đàn ông như một con chó cái, sau khi ngậm hai hòn dái xong, cậu vùi mặt vào đám lông đang mọc của thiếu niên, hít sâu một hơi, ngậm lấy cọng lông có chút thô cứng, dùng nước miếng liếm đám lông đó thành ướt ướt dính dính.

“Háo sắc.”

Loan Ngọc không nhịn được khẽ lẩm bẩm, luồn ngón tay vào tóc Nguyễn Thời Hành xoa nhẹ.

Nguyễn Thời Hành chơi với đám lông mu một hồi, cảm thấy hơi nhàm chán, lại ngậm lấy quy đầu. Chất nhầy trong miệng có vị mằn mặn, mà Nguyễn Thời Hành lại như được uống mật ngọt, cậu nhả côn thịt trong miệng ra, giống với ăn kem liếm láp phần cán, liếm một đường xuống hai túi tinh, ngậm vào nhẹ nhàng mút hôn.

Đôi mắt cậu vì tình dục khẽ phủ một tầng hơi nước, sóng mắt lưu chuyển tràn ngập phong tình, dụ dỗ con chó hung ác tàn bạo trong hắn.

Thời điểm cậu cầm lấy côn thịt, rốt cuộc Loan Ngọc không kìm nén được nữa, nắm gáy cậu ta, ép cậu nuốt dương vật sâu hơn.

Hạ thân Loan Ngọc vốn đã hùng vĩ, vừa thô vừa dài, cho dù Nguyễn Thời Hành có cố gắng đến mấy, vẫn sẽ dư lại một đoạn bên ngoài.

Bị cưỡng ép ăn dương vật như vậy, vẻ mặt Nguyễn Thời Hành lại trầm mê hơn trước, cậu nỗ lực thả lỏng khoang miệng, đầu lưỡi linh hoạt đùa nghịch hầu hạ phần cán, dương vật dưới thân cậu cũng bắt đầu hưng phấn đứng thẳng.

Loan Ngọc không kìm được liên tục thọc vào rút ra, như thể coi miệng Nguyễn Thời Hành thành cái động thứ hai, giống một thằng nhóc chưa trải sự đời đâm chọc bừa bãi.

Cánh môi đỏ thắm bị dương vật cọ tới sưng lên, miệng không thể khép lại nên nước miếng theo khóe môi chảy ra, bộ dáng của cậu như một con thú cái chờ thụ tinh, làm con đực phát cuồng vì cậu.

Dương vật cứng ngắc vẫn cứ đưa đẩy không chịu dừng lại, đâm thẳng vào cổ họng cậu.

Nguyễn Thời Hành bất giác nôn khan, thịt mềm mấp máy làm Loan Ngọc được hưởng thụ khoái cảm ở một tầng cao mới.

Trong cảm giác hỗn loạn khó thở, khiến người ta không thể phân biệt đâu là thực đâu là ảo làm đầu óc Nguyễn Thời Hành trống rỗng.

Chờ khi những suy nghĩ mông lung kia rơi từ trên cao xuống, cậu mới có thể thu hồi tầm mắt và tâm trí tan rã của mình, nhưng trước khi cậu kịp định thần lại, liền nghe thấy giọng nói khàn khàn vì tình dục của thiếu niên vang bên tai cậu.

“Giúp tôi khẩu giao mà anh lại bắn, Nguyễn Thời Hành, anh thật dâm đãng nha.”

Loan Ngọc hiếm khi gọi cả họ và tên của Nguyễn Thời Hành, làm cậu thấy hơi xa lạ. Thường thì hắn sẽ gọi Nguyễn Thời Hành là ‘Hành ca’, mang theo chút ỷ lại ngưỡng mộ, thỉnh thoảng cũng sẽ làm nũng gọi ‘Thời Hành’, hai chữ kia phát ra từ miệng hắn luôn có một sự thân mật khó nói nên lời.

Nhưng một tiếng này, lại tràn đầy bỡn cợt.

Người Nguyễn Thời Hành không khỏi nóng bừng lên, đầu lưỡi vô thức trượt trên phần cán thô tráng.

Cậu không phủ nhận bản chất dâm đãng, dễ sa vào khoái cảm tình dục, nhưng giờ phút này khi nghe Loan Ngọc nói như vậy, cậu lại thấy có phần ngượng ngùng hiếm khi xuất hiện.

Có vẻ như làm tình nhiều, cơ thể cậu đã mẫn cảm hơn xưa, trước khi gặp Loan Ngọc, Nguyễn Thời Hành không thể nghĩ được cậu là loại người chỉ liếm dương vật cho đàn ông thôi mà cũng có thể bắn, nhưng này chính xác đã xảy ra, cậu thậm chí còn chưa an ủi mình lần nào.

Dương vật Loan Ngọc vẫn còn đang phồng lên, bởi vì thể chất ưu việt của ngựa giống, hắn kéo dài rất lâu.

Nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Thời Hành đuôi mắt hồng hồng, vẻ mặt xấu hổ quẫn trí, thiếu chút nữa tinh quan của hắn đã thất thủ.

Loan Ngọc hít sâu một hơi, rút côn thịt ra khỏi miệng Nguyễn Thời Hành.

Dương vật tím đen trải đầy gân xanh cọ xát khiêu khích hai cánh môi còn đang sưng đỏ.

“Xoay người lại, chổng mông lên, tôi muốn thao lỗ dâm của anh.”

Giọng nói của hắn tục tĩu gợi cảm, dây leo đã sớm lui đi trong bầu không khí sắc tình trước đó.

Trên người không bị trói buộc, Nguyễn Thời Hành chậm chạp xoay người lại, cậu đã quỳ 10-20 phút, hai chân giờ đã cứng đơ.

Cậu khuỵu gối, thắt lưng hãm xuống, mông nhếch cao lên, giống chó cái đang chờ được thụ tinh.

Loan Ngọc đá ghế sang một bên, xoa cặp mông to mọng như cục bột, hắn hung hăng tát hai cái lên đó, quất đánh mông thịt run lên nhè nhẹ.

“Ưm......”

Từ trong cổ họng Nguyễn Thời Hành trút ra một tiếng hừ nhẹ, eo cậu không tự chủ được mà lắc lư, như là đang im lặng thúc giục.

Loan Ngọc bẻ mông hắn ra, nhìn cái động thịt đang đói khát co rút bên trong, cúi người ăn lỗ dâm của cậu.

Lỗ đít đã chờ được đ- từ lâu, bên trong mềm tới rối tinh rối mù, chiếc lưỡi mềm dẻo linh hoạt đâm chọc trong lỗ thịt, khác với khoải cảm côn thịt mang lại, làm Nguyễn Thời Hành vặn vẹo thở gấp.

"A... Ha... Thật... Thật kỳ quái... Hưm a... Đâm tới rồi... Sâu thêm chút nữa..."

Mông Nguyễn Thời Hành đong đưa, gây trở ngại Loan Ngọc liếm huyệt, Loan Ngọc tức giận tát mạnh lên mông cậu, mông thịt đã đỏ hồng lên như lỗ đít.

Loan Ngọc móc ngoáy thịt ruột, thời điểm miệng huyệt thả lỏng để ngoại vật tùy ý xâm phạm, hắn thở hổn hển để con c-c của mình ở lỗ thịt, đâm vào tràng ruột nóng hầm hập.

Thịt ruột như nịnh nọt mút mát, Nguyễn Thời Hành cũng nức nở muốn nuốt sâu hơn, Loan Ngọc thỏa mãn nguyện vọng của cậu, đâm đến tận cùng.

Nguyễn Thời Hành đột ngột bị kích thích thất thanh thét lên, thừa nhận sự tấn công như mưa rền gió cuốn phía sau.

Cơ thể cậu bị thúc về phía trước, chỉ có thể nắm chặt lấy tấm ván gỗ ở mép giường, giống con thuyền đang trao đảo trong cơn sóng dữ.

Mà Loan Ngọc lại chính là người nắm giữ con thuyền đó, dải đầu dấu hôn lên tấm lưng rộng lớn của cậu.

Hắn yêu cậu rất nhiều, chỉ cần cậu trêu chọc một chút, hắn liền mất khống chế, chỉ cần cậu hứng thú với người khác, hắn liền tức giận.

Dục vọng khống chế của Loan Ngọc cực mạnh, kỳ thật hắn rất muốn kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng hắn lại không làm được. Loại cảm giác bị một người chi phối vô cùng thống khổ, nhưng đi cùng với thống khổ lại là sự hạnh phúc sung sướng mà hắn thèm muốn.

Loan Ngọc liếm hôn xương cụt Nguyễn Thời Hành với vẻ mặt thành kính.

Bọn họ làm tình đến tận tờ mờ sáng, từ sàn nhà cho đến trên giường, Loan Ngọc đau lòng nhìn đầu gối bầm tím của Nguyễn Thời Hành, ôm cậu đến bên giường.

Nguyễn Thời Hành buồn ngủ, trong giấc mơ cũng cau mày bồn chồn không yên, trên mặt ướt đẫm nước mắt.

Loan Ngọc cực thích dáng vẻ yếu ớt của Nguyễn Thời Hành khi khóc, tạo cho hắn khoái cảm khi chinh phục được con mồi của mình.

Dây leo bao trùm vách tường tối hôm qua có hiệu quá cách âm rất tốt, Nguyễn Thời Hành và Loan Ngọc không hề lo lắng việc bị người khác nghe thấy.

Nguyễn Thời Hành mặc quần áo vào, che đi như những dấu vết trên cơ thể.

Cậu có hơi buồn ngủ ngáp một cái, thời gian ngủ của cậu vốn dĩ không được nhiều lắm, mà Loan Ngọc - người thiếu ngủ hơn lại tinh thần sáng láng, khi bắt gặp tầm mắt của cậu còn tiến sát đến đòi hôn.

Nguyễn Thời Hành bị hắn hôn tới thở không nổi mới được thả ra, nhướng máy nói: “Nếu cứ cái đà nàu, không chừng ngày nào đó tôi sẽ bị cậu làm chết ở trên giường.”

“Tôi đây chính là đang yêu thương cậu.”

Loan Ngọc cười nhẹ, lưu lại trên cổ cậu một dấu hôn.

Dấu vết Nguyễn Thời Hành trên cổ vốn dĩ không che được, Loan Ngọc tạo thêm một cái nữa, cậu cũng đành mặc kệ hắn.

Hai người xuống lầu rửa mặt ăn bữa sáng, Tống Mính nấu mì sợi, chào đón bọn họ: “Đội trưởng mau tới đây, tôi còn làm hai cái bánh bao trứng, các cậu mỗi người một cái.”

Còn Phương Nhạc Sinh ngồi xổm một bên ăn bánh mì, khi anh ta thấy dấu vết trên cố Nguyễn Thời Hành, đôi mắt liền trợn trắng.

Nguyễn Thời Hành và Loan Ngọc ngủ cùng nhau, cũng cùng nhau đi xuống, dấu vết kia là kiệt tác của ai không cần nói cũng biết.

Phương Nhạc Sinh ảo não vì hôm qua đã không để ý đến, thật ra anh không nghĩ Loan Ngọc lại nằm trên. Hành động như đang che giấu bảo bối lộ rõ, lúc nhìn anh đều mang theo sự thù địch.

Khoan đã... Thù địch?

Phương Nhạc Sinh sợ hãi sốc nặng, vội vàng thu hồi ánh mắt đang đặt trên người Nguyễn Thời Hành, bày ra vẻ mặt vô tội với Loan Ngọc.

Không phải đâu thưa ngài, nghe tôi giải thích, tôi không hề hứng thú với đàn ông của ngài đâu!

Phương Nhạc Sinh còn đang tính giải thích, Nguyễn Thời Hành lại mỉm cười với anh ta.

Nguy hiểm!

Quả nhiên, vẻ mặt của Loan Ngọc càng thiếu thân thiện với anh ta hơn.

Hệ thống cười rộ trong không gian, thầm hô quá tuyệt.

Tất nhiên, Phương Nhạc Sinh bị từ chối nhập đôin.

Phương Nhạc Sinh còn đanh muốn nói cái gì đó, Loan Ngọc đã lạnh lùng nhìn anh ta, anh ta đành từ bỏ. Mục đích của anh ta vốn dĩ là tạo sự tín nhiệm với Loan Ngọc, sau đó bắt hắn lấy thưingr, thuận tiện mang cái kho hàng di động kia đi luôn, nếu hiện tại đã bị chán ghét, vậy thì chuyện này không thể làm được, còn không bằng ở bên cạnh âm thầm quan sát, tùy thời cơ ra tay.

Mấy người Tống Mính và Lư Tuyết không quan tâm lý do anh ta bị từ chối, dù sao bọn họ cũng không rảnh lo.

Phương Nhạc Sinh đi rồi, còn chuyện khác đang đợi bọn họ, ví dụ như người ngoài muốn lấy đầu Loan Ngọc nhận tiền thưởng.

Nhưng ở trước vai chính, bọn chúng cũng coi như uy hiếp không lớn, đặc biệt là Loan Ngọc đã thăng cấp trước bọn họ.

Cản đánh nhau lướt qua, không quá hai ngày, bọn họ đã lần ra hai cái đuôi nhỏ bám theo, bắt đưa tới trước mặt.

Hai người này một người là cô gái tóc bạch kim, hai là một người đàn ông cao lớn khoảng 30 tuổi.

Hệ thống: Vợ tư lên sân khấu! Trong cốt truyện hai người nàu cũng là thành viên đắc lực trong đội, nên nhận.

Thiếu nữ tóc bạch kim nhìn Loan Ngọc, mặt vô cảm nói: “Chúng ta thua rồi, tùy anh xử lý.”

Hệ thống còn đang ríu rít bên tai Nguyễn Thời Hành, cho biết rằng trong cốt truyện sau khi vợ tư nói xong câu này, ngựa giống đã nói đùa là muốn cô ấy hiến thân, nhưng vợ tư là một người thẳng thắn, rất lạnh lùng. Tích cực làm nhiệm vụ, sau đó lăn giường cùng nam chủ, mở ra cảm giác biết yêu trong não, nguyện làm thuộc hạ của ngựa giống.

Nguyễn Thời Hành bảo hệ thống yên tĩnh, nghiêng đầu nhìn Loan Ngọc, chờ quyết định của Loan Ngọc.

Lại thấy Loan Ngọc nhìn về phía cậu, như đang dò hỏi nói: “Giết?”

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Dụ Dỗ Thẳng Nam của Dữu Tử Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dammythitvan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.