Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 16: Bị ngựa giống xuất tinh, bắn nước tiểu.(H)

Phiên bản Dịch · 4158 chữ

Chương 16: Bị ngựa giống xuất tinh, bắn nước tiểu.(H)

Ngày hôm sau Nguyễn Thời Hành tỉnh lại trong sự quan tâm của hệ thống.

Cơ thể của cậu dường như đã được chữa trị và tắm rửa sạch sẽ, không hề cảm thấy khó chịu chút nào, nếu không phải trên người trải rộng dấu vết do người kia để lại, thì cậu còn cho rằng cuộc làm tình điên cuồng đêm qua chỉ là một giấc mơ.

Nguyễn Thời Hành rất hài lòng, ở trên giường điên cuồng dẻo dai, còn dưới giường thì tắm rửa dọn dẹp sạch sẽ, loại sinh hoạt tình dục hòa hợp này làm cho cậu cực kỳ yêu thích.

Hệ thống: Hu hu tối hôm qua ký chủ đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi thấy ngài biến vợ ba thành pháo hôi, liền đi xin điểm kỹ năng giúp ngài. Kết quả lúc tôi trở về thì thấy mosaic đầy màn hình, tôi muốn hỏi một số thứ, nhưng cuối cùng mosaic kéo dài cả đêm.

Nguyễn Thời Hành nghĩ khó trách ngày hôm qua trước khi nguy hiểm ập đến, hệ thống không có nhắc nhở gì.

Cậu thuật lại sự tình hôm qua một chút, ngồi dậy khỏi giường đi đánh răng rửa mặt.

Hệ thống: Cốt truyện sao lại phát triển xa với bạn đầu quá vậy, đành phải đợi xem diễn biến sau này thôi.

Nguyễn Thời Hành: Vậy hãy nói cho tôi nếu cậu biết.

Nguyễn Thời Hành thực sự muốn biết nhiều hơn về việc này trong cốt truyện ban đầu. Tuy rằng ở bên cạnh ngựa giống chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện, cho dù là nguy hiểm cũng sẽ biến thành cơ hội, nhưng trước tiên phải biết chút ít đã, vậy sẽ có cảm giác an toàn hơm.

Tiểu tinh linh hệ thống nói rằng nếu muốn thăng cấp từ bậc bốn lên bậc năm, chỉ tích lũy kinh nghiệm thôi chưa đủ. Mà cần phải có một cơ hội, một cái để kích thích, để nhân vật chính tăng lên cấp độ khác.

Theo như hiểu biết ban đầu, hai tháng sau bọn họ sẽ gặp một thành viên mới, thành viên kia nhìn qua có vẻ là người tốt, nhưng thật ra là một nhân vật phản diện giấu mặt. Sau khi lấy được sự tín nhiệm của nam chính, hắn ta lợi dụng sơ hở để ám sát nam chính, cấu kết với người khác, định đem theo vợ ba và vợ hai đang bị thương nặng của nam chính đi.

Tại đây hắn bị người mình yêu và người mình tín nhiệm phản bội, hắn trực tiếp thăng cấp.

Hệ thống: Tôi cảm thấy nam chủ hiện tại mạnh mẽ hơn nhiều so với nguyên tác, tốc độ thăng cấp cũng nhanh hơn.

Nguyễn Thời Hành nhướng mày: Chưa chắc đã là chuyện tốt.

Hệ thống: Hả hả? Có ý gì?

Nguyễn Thời Hành lại dừng không nói thêm nữa, cậu nhớ tới biểu hiện mấy ngày nay của hắn, cùng với lời nói của Loan Ngọc tối hôm qua.

Đôi khi tiến độ quá nhanh, cũng không phải là chuyện tốt.

Nếu sức mạnh không tương xứng với tâm tính*, thì đó sẽ là một thảm họa.

(*Tính nết riêng của mỗi người.)

Cho dù là đối với bản thân Loan Ngọc, hay là đối với thế giới này.

Nhưng mà Nguyễn Thời Hành cũng không có nghĩ lâu, cùng lắm thì cậu quan sát nhiều thêm là được.

Khi Nguyễn Thời Hành xuống lầu, liền đối điện với đôi mắt hơi híp lại của Lư Tuyết .

Nguyễn Thời Hành rất bình tĩnh, hậu cung nhiều người như vậy, nhiệm vụ của tất cả chị em đều đổ dồn lên đầu cậu, dù là đàn ông cường tráng thì cũng không dễ dàng gì.

“Tối hôm qua xe bị thây ma làm hỏng rồi, đội trưởng đang đi tìm xe.”

Tống Mính nhìn Nguyễn Thời Hành đang nhìn xung quanh, giải thích một chút về sự vắng mặt của Loan Ngọc.

Còn Lư Tuyết thì lấy sữa bò và bánh mì từ không gian ra, làm bữa sáng cho Nguyễn Thời Hành... À không... Đồ ăn Trung Quốc.

Sau khi Nguyễn Thời Hành uống sữa bò xong, Loan Ngọc đi tìm xe đã trở lại.

Trên môi Nguyễn Thời Hành dính một vòng sữa bò, động tác liếm môi củ cậu tình cờ bị Loan Ngọc nhìn thấy. Trái tim Loan Ngọc nóng lên, sự ngượng ngùng bấy lâu nay không xuất hiện lại trỗi dậy trong lòng, nhưng bị hắn che giấu rất tốt.

Hắn cũng không nghĩ tới tối hôm qua hắn lại chơi mạnh bạo đến vậy. Lúc hắn tỉnh dậy, hắn ôm cậu đi tắm rửa, nhưng Nguyễn Thời Hành khi ngủ thậm chí còn run rẩy khi bị hắn động vào, trong miệng khẽ lẩm bẩm mấy câu, làm hắn phải nhịn xuống xúc động muốn làm tiếp lần nữa, nằm ở trên giường ôm cậu ngắm bình minh.

Cơ thể và tinh thần cậu đều đang trong tình trạng hưng phấn cao độ, vì vậy hắn đi tìm mấy việc để làm, sau đó tìm xe.

“Nơi này không thể ở lâu, tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Tống Mính nắm tay Tống Lam, nhìn về phía Loan Ngọc.

Loan Ngọc không chút do dự nói: “hẻm núi Long Minh.”

“Nơi đó có cái gì sao?”

Tống Mính ngập ngừng hỏi, cô luôn cho rằng mình khá thông minh, có thể đoán được người khác nghĩ gì, nhưng sau khi cô gia nhập vào đội này, số lần cô hoang mang càng ngày càng nhiều.

Đoán không ra, hẻm núi Long Minh là một địa phương khá thu hút khách du lịch, chẳng lẽ nơi đó cất giấu bảo bối gì sao?

Lư Tuyết: “Đại khái là đi ngắm sông núi sao? Tôi còn tưởng cái kế hoạch này đã hủy bỏ rồi.”

“Cậu ấy vẫn còn chưa được xem.”

Vẻ mặt Loan Ngọc mờ nhạt, nhưng khi nhìn Nguyễn Thời Hành đôi mắt lại tỏa sáng.

Nguyễn Thời Hành ‘Chưa được xem’ lên tiếng nói: “Không cần phải hủy bỏ, hiện tại nơi nào cũng đều không an toàn. Thời gian còn nhiều, chúng ta cứ chậm rãi đi, từ từ đi tìm vật tư.”

Thực ra Nguyễn Thời Hành không để ý mấy cái sông nước núi non đó, nhưng thực lực của Loan Ngọc tăng tiến quá nhanh, cũng nên ổn định lại một chút. Để tránh gặp những người mưu mô, rồi lại bắt đầu cuộc chiến sinh tử.

Tống Mính gật đầu, tuy hắn ta nhỏ tuổi hơn cô nhưng mà thực lại không thể đùa được.

Đây là cách mà cuộc hành trình nhỏ bắt đầu.

Bọn họ lái xe đã được cải trang đi xuyên quốc gia, hằng ngày thu thập vật tư và chiến đấu với thây ma, đôi khi cứu người, đôi khi thì trao đổi tình báo.

Khi tới hẻm núi Long Minh, bọn họ giết một đoàn du khách là thây ma đang đi lang thang, ở nơi đó ngắm cảnh hai ngàu, rồi lại lên đường.

Trên đường đi, bọn họ cũng trao đổi một chút về quá khứ của nhau.

“Tôi nói này, các cậu là học sinh sinh viên đúng không. Chắc mới tầm mười tám mười chín tuổi, vậy cũng quá nhỏ đi, tôi đã 25 rồi, trước kia là kiến trúc sư.”

Khi nghe thấy tuổi của ba đứa nhóc con, Tống Mính liền cảm thán.

Tuy rằng biết bọn họ còn nhỏ tuổi, nhưng trong suốt chuyến đi, cô luôn có cảm giác Loan Ngọc và Nguyễn Thời Hành trưởng thành hơn cô, đặc biệt là Nguyễn Thời Hành.

Sau khi lang thang suốt hai tháng, bọn họ di chuyển từ thành phố C đến thành phố D lân cận.

Trong hai tháng qua, khả năng của những người trong đội đã được cải thiện.

Lư Tuyết đã là bậc ba, là một cái kho hàng di động của cả đội.

Tống Mính là dị năng giả tinh thần bậc bốn, có thể tác động hoặc điều kiển hành động của xác sống.

Loan Ngọc là dị năng giả cấp năm, đủ ba thứ phong thủy mộc, kiêm cả chức 'vú em'*.

(*Người giữ trẻ.)

Còn lại Nguyễn Thời Hành là một ngụy dị năng giả, tố chất cơ thể tốt, sức mạnh dẻo dai, máu có khả năng uy hiếp thây ma.

Điều đáng nói nhất chính là em trai của Tống Mính - Tống Lam, một tháng trước cũng đã thức tỉnh dị năng.

Nó không bị thây ma cắn, mà là bùng phát một cách tự nhiên.

Thằng bé này có chút tự kỷ vì sự cố trước đó, thường hay hôn mê, nó rất thích ở cạnh Nguyễn Thời Hành, nhưng thường xuyên vì ánh mắt của Loan Ngọc mà lại phải rúc bên người chị gái.

Một tháng trước bọn họ bị thây ma bao vậy, Tống Mính bảo vệ em trai, cho nên hơi khó chống đỡ, lúc xác sống định bắt lấy cô, Tống Lam liền bùng nổ, động tác của thây ma bị ngưng lại, tuy chỉ là được một lát, nhưng Tống Mính đã được an toàn.

Nhưng có lẽ do tuổi còn nhỏ, dị năng của Tống Lam không có ổn định, chính nó cũng không biết sức mạnh ngày đó xuất hiện kiểu gì, hơn nữa sau lần đó, nó cũng không làm lại được nữa.

Mọi người đều cảm thấy dị năng của nó chắc là cùng loại với Tống Mính, khống chế tinh thần.

Nhưng Nguyễn Thời Hành có tiểu tinh linh là hệ thống, dị năng của Tống Lam chính là khống chế thời gian.

Nó có thể ngưng lại thời gian, tại thời điểm đó một tháng trước, thật ra nó đã đẩy thây ma kia ra, nhưng thời gian ngưng đọng còn quá ngắn, ngay sau đó thời gian đã khôi phục lại, cho nên Tống Mính chỉ nghĩ là mình trốn thoát được.

Trong cốt truyện, khi lớn lên nó sẽ là trợ thủ đắc lực của nam chủ.

“Ca ca, ăn bánh quy.”

Loan Ngọc và Tống Mính đi ra ngoài tìm tinh hạch, trong xe chỉ có cậu, Lư Tuyết và Tống Lam.

“Nguyễn ca, tôi cảm thấy nó rất thân với anh a.”

Lư Tuyết có chút hâm mộ, Lam Lam tuy đối với cô rất tốt, nhưng không hay làm nũng với cô.

“Ai biết được, nhưng mà tôi cũng rất thích mấy đứa trẻ con.”

Nguyễn Thời Hành nhún vai, nhận lấy bánh quy của thằng bé, xoa xoa mái tóc mềm mại của nó.

Lư Tuyết cũng thầm nghĩ thế, cô đã không còn nhớ lúc trước Nguyễn Thời Hành là một học sinh hư nữa. Mấy sự việc đó mới qua hơn ba tháng, nhưng lại xa xôi như hàng thế kỷ.

Nguyễn Thời Hành và Tống Lam cùng ăn bánh và sữa bò, khi ăn được một nửa, Loan Ngọc và Tống Mính đã trở lại.

Loan Ngọc vừa mở cửa xe ra đã thấy thằng nhóc kia lại dính lấy Nguyễn Thời Hành, lông mày lập tức liền nhăn lại.

Tống Lam bắt gặp ánh mắt của hắn, yên lặng rời ra chỗ khác.

Loan Ngọc đặt một túi tinh hạch trước mặt Lư Tuyết, ra hiệu cho cô cất đi, sau đó lao vào lòng Nguyễn Thời Hành.

Hiện giờ hắn ta đã cao hơn Nguyễn Thời Hành một chút, dụi dụi vào người cậu, giống như một con rắn xinh đẹp quấn lấy con mồi.

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi, mà còn so đo với một đứa trẻ con.”

Nguyễn Thời Hành búng búng đầu hắn, trong lời nói mang theo ý cười bất đắc dĩ.

“Tôi còn chưa đầy mười chín tuổi đâu.”

Loan Ngọc lẩm bẩm, cậu rõ ràng chỉ lớn hơn hắn một tuổi, nhưng lại cho người ta cảm giác trưởng thành vững vàng, hắn có thể cảm thấy được người này cùng người hay bắt nạt hắn trước kia không cùng một người.

Thật ra trong lòng hắn biết rõ đáp án, nhưng hắn không muốn đào sâu thêm. Nếu cậu đã xuất hiện ở trước mặt hắn, thì cậu phải là của hắn.

"Cậu rất thích trẻ con sao?"

Loan Ngọc kề bên tai Nguyễn Thời Hành nói nhỏ, hắn đã nhìn thấy Nguyễn Thời Hành chiếu cố trẻ con khá nhiều lần, những đứa trẻ mà bọn họ đã cứu trước đây, cậu luôn đối xử dịu dàng với chúng.

“Cũng tốt mà, nhiều đứa trẻ con rất đáng yêu.”

“Tôi không thích trẻ con,” Loan Ngọc khẽ nheo đôi mắt hồ ly xinh đẹp, kéo dài giọng điệu ở bên tai cậu ái muội nói, "Ngoại trừ do cậu sinh."

Ngón tay hắn cách một lớp quần áo vẽ một vòng tròn lên bụng Nguyễn Thời Hành, cảm nhận sức mạnh ẩn chứa trong từng khố cơ bắp, tham luyến nhiệt độ trên da thịt cậu.

Nếu là Nguyễn Thời Hành thật sự sinh cho hắn, hắn chắc chắn sẽ rất yêu thương nó.

Nếu cậu thật sự sẽ mang thai, dáng vẻ kia nhất định rất sắc tình.

Bụng của cậu phồng lên, yếu ớt mở rộng hai chân, chỉ có thể để hắn thao tùy ý, hốc mắt hồng hồng cùng giọng nói mềm mại cầu xin hắn đừng làm đau bé con trong bụng.

Mặc dù cảnh đó sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng chỉ cần nghĩ đến đến cảnh tượng đó, đũng quần Loan Ngọc đã muốn nứt ra.

“Được thôi, đêm nay liền mang thai con của cậu. Tôi nhất định sẽ kẹp chặt mông, không cho con cháu của cậu chảy ra.”

Lỗ tai Nguyễn Thời Hành rất mẫn cảm, bị hắn thổi mấy ngụm khí nóng tâm can liền ngứa ngáy.

Bởi vì phải bôn ba ở bên ngoài, hơn nữa mọi người còn hành động cùng nhau, nên bọn họ đã ba bốn ngày rồi chưa làm tình.

Loan Ngọc vốn đã động tình, bị Nguyễn Thời Hành trêu chọc như vậy, hắn sắp mất khống chế đến nơi rồi.

Ngón tay lần theo mép quần jean luồn vào, đáng tiếc là chỉ có thể cho vào một chút, mông thịt đẫy đà quá mức khiến ngón tay khó cử động.

Đứa trẻ vẫn ngồi cách đó không xa, Nguyễn Thời Hành nắm lấy tay hắn, mở cửa xe ra.

Bây giờ vẫn đang là hoàng hôn, trời chưa hoàn toàn tối hẳn.

Mặt trời lơ lửng ở phía đường chân trời, chiếu sáng những đám mấy xung quanh, nắng hoàng hôn nhạt màu khiến con người ta khoan khoái vô cùng.

“Chúng tôi tạm thời sẽ không trở lại, mọi người nhớ giữ cảnh giác.”

Lúc này bọn họ đang ở trên đường cao tốc, bên trong xe đã sớm được cải tạo thành không gian để nghỉ ngơi. Mấy ngày nay bọn họ đều nghỉ ở ven đường, dựa theo lộ trình, ngày mai có thể đi tới thành phố mới.

Lư Tuyết và Tống Mính tỏ vẻ đã hiểu, đóng cửa xe lại.

Hai bên bờ quốc lộ là những bình nguyên vô tận, nơi này là phương nam, hiện tại lại đang là đầu mùa xuân, trong không khí có chút ẩm ướt.

Dị năng hệ mộc lúc này cực kỳ phát huy tác dụng, nó có thể cho nhiều đạo cụ để dã chiến, ít nhất là không phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, lăn lộn người đầy đất cát, vậy sẽ không thoải mái và lãng mạn chút nào.

Dây leo nhanh chóng chui lên từ mặt đất, quấn chi chít vào nhau, đan thành một cái giường tương đối vững chắc, ở hai bên dựng tấm che để tránh việc có người đột ngột xuất hiện, còn có thể nhìn bầu trời mùa xuân tươi đẹp.

Cách địa phương mà bọn họ chọn không xa, có mấy cây hoa biến dị ăn thịt người, dùng để tạo cảnh giới.

Loan Ngọc đã sớm gấp không chờ nổi, Nguyễn Thời Hành đạp lên ngực hắn, để cho hắn an phận một chút.

Phàm là để Loan Ngọc cởi quần áo cho cậu, mặc kệ là mặc cái gì, nó đều không thoát khỏi kiếp nạn bị xé toạc.

Mặc dù hiện tại quần áo không khó kiếm, nhưng nó chính là nhu yếu phẩm. Tuy rằng bây giờ trật tự đã bị đảo lộn, nhưng tốt xấu gì thì cũng là xã hội văn minh, không ai lại mặc quần áo rách tả tơi như vậy ở bên ngoài.

Nguyễn Thời Hành thong thả ung dung cởi bỏ quần áo của mình, đầu tiên là hai cúc áo, rồi sau đó cởi áo trên ra.

Động tác của cậu không nhanh không chậm, nhưng ở trong mắt thiếu niên, chỉ còn lại sự câu dẫn trần trụi.

Như là đang bóc một món quà, da thịt màu mật từ từ lộ ra.

Mỗi một đường cong như mang theo ý dụ dỗ, thắt lưng được tháo ra vang lên tiếng lạch cạch nho nhỏ, như là đang gỡ bỏ phong ấn dục vọng điên cuồng của hắn.

Loan Ngọc chờ không kịp hắn thoát xong liền đem hắn phác gục, ngón tay thô bạo mà xoa bóp đầy đặn mông thịt, ghé vào trên người hắn cùng hắn hôn môi.

Không cần nhiều trêu chọc, liền gắng gượng lên lừa điểu ở Nguyễn Thời Hành kẽ mông chi gian dâm loạn động đĩnh, hoạt tới rồi đáy chậu mềm thịt.

Nguyễn Thời Hành bị hắn ma phát ngứa, kia ngứa thâm nhập đáy lòng, làm hắn phát lãng lợi hại hơn.

Chính hắn xoa bóp nhũ thịt, ngón tay bóp chính mình đầu vú, đem chúng nó chơi đến mượt mà gắng gượng.

Loan Ngọc lại là không chuẩn chính hắn chơi, dùng dây đằng đem hai tay của hắn trói buộc.

Trừ bỏ bắt đầu kia một lần, kỳ thật ở lúc sau tính ái, Loan Ngọc rất ít dùng đến này đó dây đằng.

Hắn người này chiếm hữu dục quá cường, cho dù là chịu hắn sử dụng vật chết, hắn cũng không thích chúng nó đụng vào hắn tao vú hoặc là tao lỗ đít.

Tự mình đạt được khoái cảm động tác bị đánh gãy, Nguyễn Thời Hành liếc xéo Loan Ngọc liếc mắt một cái, gợi cảm bộ dáng càng thêm gợi lên Loan Ngọc ham muốn chinh phục.

Loan Ngọc cúi đầu ngậm lấy bên trái núm vú, đầu lưỡi lặp lại liếm láp, lại dùng răng nanh cọ xát, tinh tế bén nhọn điện lưu từ nhũ gian truyền tới đại não, làm Nguyễn Thời Hành phát ra thấp suyễn.

Ban đêm bất tri bất giác trung buông xuống, vòm trời cuồn cuộn, mấy viên ngôi sao đan xen lập loè.

Chợt cao chợt thấp tiếng rên rỉ, như là ban đêm bản hoà tấu, tán ở phong.

Nguyễn Thời Hành cả người là hãn cưỡi ở Loan Ngọc trên người, mồ hôi theo hắn ngực đi xuống nhỏ giọt, ở bụng mương chỗ cùng tinh dịch quậy với nhau.

Ở vừa mới hắn đã bị sau nhập thao một lần, Loan Ngọc bắn một lần hắn bắn hai lần, đem dưới thân nằm đằng giường làm cho lung tung rối loạn.

Lần thứ hai kỹ năng điểm, Nguyễn Thời Hành cũng thêm ở lực lượng thượng, hắn sức chịu đựng càng tốt, thế cho nên bị thao xong rồi một vòng lại đổi thành kỵ thừa thời điểm, hắn còn có thể lực cưỡi này căn cực đại nhục côn.

Hắn vẫn là tương đối thích loại này tư thế, tốc độ cùng tần suất đều là từ hắn nắm giữ, tựa như cưỡi một cây nóng bỏng món đồ chơi.

Nhưng Loan Ngọc lại không cam lòng làm món đồ chơi, nhìn Nguyễn Thời Hành lắc mông kỵ mau cao trào bộ dáng, cố ý chơi xấu đối với hắn mẫn cảm điểm một trận cuồng đảo, nghe hắn không thể tự khống chế rên rỉ.

Trận này kỵ thừa duy trì đến phá lệ lâu. Thẳng đến Nguyễn Thời Hành đều không có sức lực động, bụng nhỏ bị thảo tê mỏi, Loan Ngọc mới bắn ra tới.

Nhục huyệt bị cắm mềm xốp, nhan sắc mi hồng, tao lãng nước sốt không ngừng từ huyệt trong mắt lăn ra.

Loan Ngọc còn ác ý đè xuống hắn bụng, vừa mới hơn nữa phía trước bắn vào đi tinh dịch trống to trống to mà từ hắn tao hồng lỗ đít trung tràn ra.

“Không phải nói muốn kẹp chặt mông cho ta hoài hài tử sao, ngươi xem ngươi như thế nào đều chảy ra, ta đây cần phải hảo hảo phạt ngươi nga, tiếp theo ngươi cần phải kẹp chặt một chút.”

Hắn dùng mỉm cười ngữ khí nói ra này đó lệnh người cảm thấy thẹn nói, đem bạch trọc ở Nguyễn Thời Hành giữa đùi mạt khai.

“Bị ngươi cắm lỏng kẹp không được, này như thế nào có thể trách ta.”

Nguyễn Thời Hành lười nhác đáp, hắn giờ phút này đã bị đẩy ngã ở đằng trên giường, hai cái đùi hư hư hoàn Loan Ngọc vòng eo, nửa người dưới môn hộ mở rộng ra triển lộ ở Loan Ngọc trước mắt, bị thao súc không quay về thịt bức còn ở run rẩy chảy tinh dịch.

Xét về phương diện trêu chọc, Nguyễn Thời Hành tuyệt đối không thua hắn. Ngay cả khi bị làm đến gần ngất xỉu, cậu cũng sẽ không để mình ở thế yếu.

Cậu luôn là người ở vị trí cao nhất, cho dù có thất thể đi chăng nữa.

Loan Ngọc bị dáng vẻ ‘không biết sống chết’ của cậu chọc cười, tuy rằng cuối cùng hắn vẫn chịu thua, chủ yếu là để dò hỏi cậu khi hắn còn tỉnh táo, cậu ấy là kiểu tuyệt đối sẽ không cam lòng yếu thể mà đánh trả.

Thật khiến người ta trầm mê.

Hai chân Nguyễn Thời Hành bị siết thành hình chữ M, thiếu chút nữa bị dây leo nâng lên khỏi giường.

Tay cậu xoa xoa đáy chậu, cảm thụ dương vật của đàn ông mạnh mẽ đâm chọc.

Dương vật của Loan Ngọc đã không còn thanh thuần như lúc đầu nữa, khi đó màu sắc vẫn là trắng hồng, thể hiện sự ngây thơ trong sáng, nhưng hiện tại đã sớm bị lỗ dâm của Nguyễn Thời Hành mút thành màu tím đen, giống như một quái vật thô to.

Nhục huyệt bị thao nước văng tung tóe, Nguyễn Thời Hành vô thức rên rỉ, những tiếng nức nở đứt quãng càng làm cho thiếu niên xinh đẹp hưng phấn.

Đùi bị bóp chặt in dấu tay xanh tím, giống như một loại đánh dấu.

Ánh mắt Nguyễn Thời Hành tan rã, trong đầu ngoại trừ dương vật ra không còn nghĩ được gì khác.

Nhưng khi cậu sắp đạt đến cao trào, dương vật đang tùy ý chinh phạt lại đột ngột dừng lại.

Nguyễn Thời Hành khó hiểu nhìn Loan Ngọc, trên mặt hiện lên vẻ vội vàng thúc giục.

Biểu tình của Loan Ngọc có chút cổ quái, nhìn như đang cười, lại là trộn lẫn một ít ý tứ khác.

Nếu Nguyễn Thời Hành vẫn còn tỉnh táo thì chắc chắn biết hắn không có ý tốt, nhưng hiện tại não của cậu chỉ nghĩ đến việc muốn xuất tinh, chỉ một chút nữa thôi là...

Loan Ngọc cúi xuống hồn, vẻ mặt vô tội, vừa như giải thích lại vừa như tuyên bố nói: “Hành ca, tôi muốn đi tiểu.”

…… Cái gì?

Đại não Nguyễn Thời Hành như bánh răng bị rỉ sét, còn chưa tới kịp chuyển động phân tích lời nói của hắn, hai mắt đã mở to.

Cái mà cơ thể tiếp nhận không phải là tinh dịch đặc sệt, mà là cột nước nóng bỏng.

Như là máy bơm cao áp cọ rửa thành ruột, cơ thể Nguyễn Thời Hành không khỏi ưỡn lên, ngay cả tiếng thở dốc cũng biến đổi.

Dương vật cậu đứng thẳng phun ra tinh dịch, khoái cảm đạt đến đỉnh điểm.

Đầu óc Nguyễn Thời Hành trống rỗng, cho đến khi bắn xong vẫn còn đờ đẫn.

Loan Ngọc nhìn cái tên dâm đãng bị bắn nước tiểu mà vẫn có thể cao trào, đôi mắt tối đen, hưng phấn túm lấy tay cậu bắt đầu một cuộc chinh phạt mới.

Thú là loại thích dùng nước tiểu để đánh dấu địa bàn của mình.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Dụ Dỗ Thẳng Nam của Dữu Tử Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dammythitvan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.