Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14: Bị cưỡng hiếp đến bắn ra.(H)

Phiên bản Dịch · 2376 chữ

Chương 14: Bị cưỡng hiếp đến bắn ra.(H)

Nguyễn Thời Hành sốc thực sự!

Chẳng lẽ đây chính là ngựa giống sao!

Trong hoàn cảnh như thế này mà vẫn có thể động dục?

“Đừng... Bên ngoài...”

Cơ thể Nguyễn Thời Hành kề sát Loan Ngọc, khống chế lực đạo đẩy Loan Ngọc ra, cố gắng ngăn cản động tác của hắn.

Sô pha vốn đã không lớn, chỉ miễn cưỡng chứa được hai người con trai, chưa kể Nguyễn Thời Hành còn khá cao to.

Vì để đề phòng đám thây ma bên ngoài nghe thấy âm thanh, Nguyễn Thời Hành chỉ có thể nhỏ giọng nói tiếng bé như muỗi kêu, nếu là bình thường thì còn tưởng cậu đang tán tỉnh Loan Ngọc.

Nguyễn Thời Hành nhìn Loan Ngọc không hề dao động, được một tấc lại muốn tiến một thước, trong lòng thầm tuyệt vọng. Người anh em cậu thử nhìn đám thây ma bên ngoài đi, cậu tôn trọng chúng nó một chút không được sao, cho dù là nam chủ thì cũng đâu phải muốn làm gì thì làm chứ!

Ngón tay trắng nõn lạnh lẽo của thiếu niên linh hoạt cởi bỏ cúc quần, ngón tay từ sau eo luồn vào trong, làm quần lót và quần ngoài của cậu hiện ra một vòng cung gợi cảm.

Bàn tay chạm đến mông thịt no đủ, xúc cảm tinh tế khiến ánh mắt Loan Ngọc càng tối đi, thấy Nguyễn Thời Hành cố nhẫn nhịn vì lo lắng bị thây ma phát hiện, làm lửa dục ở phần bụng dưới của hắn bùng cháy dữ dội.

Đương nhiên Loan Ngọc không phải muốn tìm kích thích trong hoàn cảnh này, hắn chỉ là bực bội vì sự im lặng của Nguyễn Thời Hành vừa rồi.

Nữ sinh kia táo bạo trắng trợn đánh chủ ý lên người hắn, ngay cả Lư Tuyết cũng biết phải nói ra mối quan hệ giữa hai người họ, mà Nguyễn Thời Hành lại thờ ơ không hề tức giận.

Đột nhiên Loan Ngọc cảm thấy Nguyễn Thời Hành vốn dĩ không quan tâm đến hắn, có thể một ngày nào đó Nguyễn Thời Hành sẽ đá hắn đi rồi tìm một người đàn ông khác thao cậu ta, cậu ta phóng đãng như vậy, loại chuyện này không phải là không có khả năng xảy ra.

Loan Ngọc càng nghĩ càng thấy bực, chỉ cần nghĩ đến khả năng đó hắn liền thở không nổi, dục vọng bạo ngược trỗi dậy.

Nguyễn Thời Hành hoài nghi mông của mình có lẽ đã bị Loan Ngọc véo tới sưng lên, đau đớn khẽ cau mày lại.

“Cậu làm tôi đau.”

Hơi thở ướt nóng của cậu phun ở bên tai Loan Ngọc, vừa như trách móc lại vừa như làm nũng.

Màu đỏ trong mắt Loan Ngọc rút đi như thủy triều, hắn không nói một lời nào nhưng lại giảm lực đạo trên tay, cắn lên môi Nguyễn Thời Hành cho hả giận.

Nguyễn Thời Hành vốn cao hơn Loan Ngọc một chút, nhưng từ khi Loan Ngọc có dị năng, cơ thể hắn cao lên như được tiêm thuốc kích thích. Tuy rằng trông vẫn mảnh khảnh như cũ, nhưng chiều cao của hắn ta đã ngang Nguyễn Thời Hành, hắn không cần ngẩng đầu ngước nhìn như trước nữa, còn có thể ôm cậu vào lòng hôn dễ như trở bàn tay.

Cánh môi của người trong ngực hắn đỏ mọng, khoang miệng ướt nóng, Loan Ngọc vốn là muốn trút giận, nhưng cơ thể lại không nhịn được mà mê đắm, bộ dáng Nguyễn Thời Hành ngoan ngoãn mở miệng cho hắn hôn càng làm hắn điên cuồng.

Ban đầu Nguyễn Thời Hành không biết là hắn đang phát điên cái gì, nhưng trong chớp mắt cậu đột nhiên nhanh trí, nghĩ đến những lời Loan Ngọc nói khi "dì" hai xuất hiện.

Hóa ra là như vậy.

Tính tình trẻ con, Nguyễn Thời Hành trong lòng cười khổ lắc đầu.

Cơ mà cậu không tính dỗ Loan Ngọc, không muốn cho Loan Ngọc có được cảm giác an toàn về phương diện này. Thứ nhất, cậu vốn dĩ không quan tâm lắm, dì hai kia còn không đủ để cậu nảy sinh cảm giác nguy hiểm; thứ hai, không thể quá hấp tấp, đặc biệt là đối với ngựa đực.

Không phải Nguyễn Thời Hành không tin tưởng Loan Ngọc, mà là cậu không thể tin được bản tính của tất cả đàn ông.

Tay Loan Ngọc vẫn còn đang ve vãn mông của Nguyễn Thời Hành, đầu ngón tay hắn ấn lên hậu huyệt bí ẩn giữa hai cánh mông.

Hôm qua Nguyễn Thời Hành vừa mới bị tàn nhẫn thao đủ, tuy Loan Ngọc đã dùng dị năng làm dịu đi đôi chút, nhưng chỗ kia vẫn mềm mại ướt át như cũ, một ngón tay của Loan Ngọc dễ dàng đi vào.

“Ướt như vậy. Ngoài miệng thì nói không cần, nhưng cơ thể lại phát dâm?”

Loan Ngọc thì thầm bên tai Nguyễn Thời Hành, lại cắm thêm một ngón nữa vào.

Nhiệt độ cơ thể của Loan Ngọc thấp, ngón tay lành lạnh moi lộng trong thành ruột ẩm ướt, thô bạo gập ngón tay banh lỗ thịt ra, ở địa phương chật hẹp chơi đùa lỗ đít của Nguyễn Thời Hành.

Khối thân thể này của Nguyễn Thời Hành đã bị con c-c to lớn của Loan Ngọc thao đến chín rục bắt đầu trở nên động tình, Nguyễn Thời Hành cũng không phải là người thích kìm nén bản thân, khuôn mặt dần hiện lên những vệt hồng nhạt.

“Còn không phải tại dương vật của cậu quá lớn, thao tôi lỏng ra.”

Nguyễn Thời Hành khẽ cười đáp lại, kẹp chặt hậu huyệt, chậm rãi di chuyển eo, để cho hai ngón tay trong lỗ đít tiến vào sâu hơn.

Không có người đàn ông nào không thích được bạn tình khen ngợi, trong lòng Loan Ngọc cảm thấy tự đắc, lại bị động tác dâm đãng của Nguyễn Thời Hành chọc đỏ mắt.

Tên dâm loạn này... Nếu không phải hoàn cảnh hiện tại không cho phép, Loan Ngọc đã đ- chết Nguyễn Thời Hành.

Quần Nguyễn Thời Hành bị Loan Ngọc lột xuống, mắc ở trên đùi.

Ngón tay xinh đẹp thon dài của thiếu niên bắt chước động tác giao hợp thọc vào rút ra, cọ xát tạo nên những tiếng nước nhớp nháp, vừa phóng đãng lại vừa dâm mĩ.

Nguyễn Thời Hành bị ngón tay chơi đến cả người ửng đỏ, sợ mình rơi khỏi ghế sô pha sẽ bị đám thây ma chưa rời đi phát điên, chỉ có thể bám chặt lên người Loan Ngọc, bị ngón tay cắm vào càng sâu.

Lỗ đít đã từng được côn thịt lớn đút no nên không thể thỏa mãn với hai ngón tay, Loan Ngọc tăng thêm thành bốn ngón, cắm hậu huyệt tới nước chảy lênh láng.

Nước dâm chảy xuống đùi, thấm ướt lớp vải.

Nguyễn Thời Hành đã bị thao đến ý loạn thần mê, nhưng cậu còn nhớ rõ mình không thể phát ra âm thanh, cậu che miệng lại, tuy vậy vẫn không nhịn được bật ra những tiếng rên rỉ từ mũi và cổ họng.

Âm thanh bị đè nén vừa mềm mại vừa dâm đãng, đặt ở trên người thiếu niên cường tráng rất có hương vị đàn ông lại càng tăng thêm sự tương phản.

Làm người khác càng muốn bắt nạt cậu ta, để cậu phát ra những âm thanh ngọt nị mê người hơn.

Có vẻ như một số thây ma đã nhận ra tiếng động, một đôi mắt trắng đục ló vào trong khe cửa của phòng thử đồ.

Ngay sau đấy một mảnh băng đâm vào mắt thây ma trực tiếp xuyên thủng đầu nó, cùng lúc đó một bức tường nước dâng lên bao phủ khe cửa.

Cho dù là những thứ đã chết như thây ma, Loan Ngọc cũng không muốn chúng nó thấy bộ dáng động tình của Nguyễn Thời Hành.

Mà lúc này Nguyễn Thời Hành cũng bị chỉ gian đến cao trào, dương vật ngẩng cao chưa từng được an ủi bắn ra tinh dịch, chất lỏng trắng đục phun lên vách phòng thử đồ, có một chút vương vãi lên mặt cậu, nhìn dâm loạn đến cực điểm.

Thằng đĩ, Loan Ngọc thầm mắng ở trong lòng, ý nghĩ dơ bẩn xấu xa hoàn toàn tương phản với khuôn mặt xinh đẹp của hắn.

Đầu ngón tay Loan Ngọc trào ra một dòng nước, rửa sạch sẽ ngón tay của bản thân, sau đó lau những vết bẩn trên người Nguyễn Thời Hành rồi mặc quần lại cho cậu.

Nguyễn Thời Hành dần hoàn hồn từ trong khoái cảm, nhìn về phía đũng quần đang phình lên thành một cái lều nhỏ của Loan Ngọc.

“Để tôi giúp cậu?”

“Không cần.”

Loan Ngọc lắc đầu, gỡ bỏ bức tường nước ở khe cửa.

Người trẻ tuổi phải biết học cách nhẫn nhịn, đôi khi không thể tham lam một chút vui sướng nhất thời, mà nên chờ đợi thời cơ tốt hơn để trút bỏ những dục vọng trong lòng.

Khoảng mười phút sau, đại quân thây ma không tìm thấy con mồi lại dần tản ra.

Loan Ngọc mở cửa, dùng tốc độ cực nhanh săn giết những zombie gần đó, hấp thu tinh hạch trong não chúng, rồi cùng Nguyễn Thời Hành đi tới khu bán quần áo phụ nữ bên cạnh tìm Lư Tuyết.

Lư Tuyết trốn nhanh nên không bị thương, sau khi đại quân thây ma rời đi, cô còn bình tĩnh chọn hai bộ quần áo bỏ vào trong không gian.

Lúc ra khỏi trung tâm thương mại, Loan Ngọc đột ngột quay đầu lại.

Nguyễn Thời Hành và Lư Tuyết còn tưởng là có thây ma, đang chuẩn bị đề phòng thì thấy Phùng Lâm đi ra.

“Tôi có thể chung đội với các người không, tôi nhất định sẽ làm một thành viên nghe lời.”

Khác với lúc đầu chỉ là ham sắc đẹp, khi Phùng Lâm thấy Loan Ngọc ra tay, liền biết đây chắc chắn là một người lợi hại, nên hạ thấp mình hơn.

Đáng tiếc là dù trông cô ta có yếu đuối đáng thương đến thế nào đi chăng nữa, cả ba người bọn họ không có lấy một ai rung động.

Một lưỡi dao gió lướt qua đầu Phùng Lâm, cắt đi một đoạn tóc của cô, khiến cô sợ hãi hét lên.

“Lại gần thêm một bước, sẽ không dừng ở cắt tóc nữa.”

Loan Ngọc phiền chán nói, nắm tay Nguyễn Thời Hành đi về phía chiếc xe.

Hệ thống trong đầu Nguyễn Thời Hành cực kỳ hưng phấn.

Hệ thống: Ký chủ thật tuyệt vời! Không cần tốn nhiều sức với dì hai pháo hôi! Xông lên! Thắng lợi ở ngay trước mắt!

Hệ thống: Bởi vì nhiệm vụ có tiến triển, có các kỹ năng để cho ngài lựa chọn a!

Nguyễn Thời Hành không mấy để tâm đến tiểu tinh linh như được tiêm máu gà kia, nhưng lại khá hứng thú với những kỹ năng mà nó nói.

Hệ thống: Ngài có thể lựa chọn tăng cường sức mạnh bên ngoài, trở thành một【 ngụy 】dị năng giả, hoặc cũng có thể tăng cường sức mạnh bên trong.

Nguyễn Thời Hành: Nghĩa là gì?

Hệ thống: Bởi vì ký chủ vốn là pháo hôi, nếu có quá nhiều sức mạnh sẽ bị quy tắc của thế giới chú ý và loại bỏ đi, cho nên tăng cường sức mạnh bên ngoài cũng không thể khiến ngài tay không xé xác thây ma, một đấm đánh vỡ tường, nhưng có thể tăng thể lực cũng như độ bề bỉ của cơ thể ngài.

Hệ thống: Về phần sức mạnh bên trong, chắc ngài cũng hiểu, tăng thêm lực co rút của hậu huyệt, làm làn da càng thêm tinh tế gì đó. [ thẹn thùng ]

Nguyễn Thời Hành bị vẻ thẹn thùng của nó làm cho cay mắt, dù không nhìn thấy bộ dáng của hệ thống, chỉ bằng cái mặt cứng đơ của nó...

Nguyễn Thời Hành: Bình thường chút, tôi chọn cái đầu tiên.

Hệ thống: Ahhhhh, tại sao, cái sau không phải giúp câu dẫn đàn ông tốt hơn sao?

Nguyễn Thời Hành nhàn nhạt nói: Tuy rằng phần lớn thời gian bọn họ đều dùng con cu để suy nghĩ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ dùng đến đầu óc.

Sự ham mê thể xác không thể giúp níu giữ một người cả đời, Nguyễn Thời Hành phải nâng cao thực lực của bản thân, ít nhất cậu phải sống sót được khi không có Loan Ngọc ở bên cạnh.

Đương nhiên, cậu sẽ không rời khỏi Loan Ngọc, chỉ là cậu không muốn vĩnh viễn phải sống bị động dựa dẫm vào người khác.

Hệ thống: Được rồi, tôi sẽ cộng thêm kỹ năng vào cho ngài.

Ở trong ánh sáng vô hình, Nguyễn Thời Hành cảm nhận được sức mạnh của mình tăng lên, cơ thể cũng dồi dào sức sống hơn, cậu nắm tay lái, một chân dẫm xuống chân ga, lái tới địa chỉ Loan Ngọc nói.

Nhưng khi bọn họ vội vàng chạy đến, trong phòng lại không có người, không có tung tích mẹ của Loan Ngọc.

Loan Ngọc trầm mặc đứng ở góc phòng không có bóng người, nhặt đôi hoa tai của mẹ mình ở trên bàn phòng khách, nắm chặt trong lòng bàn tay.

“Có lẽ dì chưa xảy ra chuyện gì...”

Theo những lời mà hệ thống nói, Nguyễn Thời Hành cảm thấy mẹ của Loan Ngọc có khả năng chưa chết, nhưng trong hoàn cảnh này lại không có mấy tác dụng trấn an.

Loan Ngọc chỉ cho rằng Nguyễn Thời Hành đang an ủi hắn, không mở miệng tiếp lời cậu, mà ôm lấy Nguyễn Thời Hành, vùi mặt vào ngực cậu.

Hắn ôm rất chặt, như thể đang ôm sự sống duy nhất của mình.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Dụ Dỗ Thẳng Nam của Dữu Tử Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dammythitvan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.