Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chơi Đùa Và Rèn Luyện

Phiên bản Dịch · 1632 chữ

Đường Quả không để ý tới sự do dự, rối rắm của Hổ Liệp, sau khi nói câu nói này, cô liền đem canh rau dại với thịt trư thú mà mình muốn ăn đặt trên lửa làm nóng, nhân tiện nướng vài quả trứng bùn Kê Thú cho Hổ Liệp ăn.

Hổ Liệp ở phía bên kia, trong tâm trí đang so sánh một hồi cảm thấy ngửi cái mùi thối này còn tốt hơn so với uống cái thuốc đen kia vào bụng nên lập tức quay người đi vào trong sơn động.

Tuy nhiên dù đã vào trong sơn động nhưng Hổ Liệp vẫn cách rất xa bát thuốc.

Nhìn cái bát đen ngòm đó tỏa ra một thứ hỗn hợp có mùi rất hăng, trong lòng Hổ Liệp không thể không có chút nghi ngờ, cái bát thuốc đó có thật sự uống được không ? Tuy rằng hắn không có ngửi thấy mùi thuốc độc, nhưng mà uống xong có thật sự là không xảy ra vấn đề gì chứ ?

Sau khi hâm nóng xong canh rau dại và thịt thì trứng bùn Kê Thú cũng được đem nấu trên lửa, phải mất thời gian rất lâu mới làm nóng được cái nồi đá này.

Đường Quả lấy trứng Kê Thú bùn ra khỏi lửa ném về phía Hổ Liệp. Đường Quả ngồi bên đống lửa ăn canh rau dại và thịt, à, hôm nay thấy Hổ Liệp bị thuốc của cô làm cho khó chịu hôm nay sẽ không ép hắn ăn rau dại nữa.

Mũi hắn ngửi thấy mùi hăng của thuốc, lần đầu tiên Hổ Liệp cảm thấy trứng Kê Thú trong miệng thật khó ăn !

Sau khi ăn trứng Kê Thú một cách khó khăn, hắn ngước lên nhìn một cái liền thấy Đường Quả cầm bát nước tỏa ra mùi hăng hắc kia lên uống một ngụm, Hổ Liệp lập tức sửng sốt không kịp phản ứng, thật sự đã uống rồi à ? ?

Mặc dù khi tìm hiểu về thuốc bắc cô đã nếm qua rất nhiều loại thuốc bắc khó uống, nhưng Đường Quả vẫn biểu hiện rằng cô vẫn chưa quen với loại thuốc cổ truyền này, thật khó uống !

Sau khi uống xong thứ thuốc có mùi hăng đó, Đường Quả cau mày bưng một bát nước nhanh chóng rót vào miệng, Hổ Liệp không khỏi lo lắng chạy tới "Đường Quả, cô thấy như thế nào rồi ? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không."

Sau khi đem hết vị đắng trong miệng rửa trôi, Đường Quả thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy sự lo lắng chạy tới xem cô của Hổ Liệp, cô không khỏi mỉm cười, đáp: “Không sao, chỉ là thuốc này quá đắng thôi, vì vậy tốt nhất là cậu đừng để bị cảm lạnh phát sốt, nếu không cậu sẽ phải uống thứ thuốc vừa đắng vừa hôi này.”

Nói xong, không hề báo trước, Đường Quả đưa cái bát thuốc gỗ vừa mới chứa đầy thuốc đem đến trước mũi của Hổ Liệp.

Mùi hăng xộc thẳng vào mũi hắn, Hổ Liệp lập tức phản ứng nhảy lùi lại, sau khi tiếp đất, hắn xì mũi một tiếng "xuy xuy", cố gắng loại bỏ mùi hôi thối nồng nặc trong mũi ra.

Nhìn thấy bộ dáng như vậy của Hổ Liệp, Đường Quả cười rất vui vẻ, đồng thời trong lòng thầm nghĩ, không tồi, phản ứng này nhanh hơn rất nhiều so với khi bắt cỏ đuôi chó.

Hửm ? Đường Quả chợt nghĩ, liệu cô có nên thay đổi chiếc lược hay không ? Mặc dù mục đích ban đầu của việc sử dụng cỏ đuôi chó là để trêu chọc Hổ Liệp, nhưng những ngày này có thể nhìn ra được sự tiến bộ của Hổ Liệp, vậy tại sao lại không để hắn tiến bộ hơn nữa ?

Hừm… Nếu có thể như vậy, cô cũng có thể rèn luyện kỹ năng của bản thân, sau khi trong lòng có quyết định, Đường Quả vẫy tay gọi Hổ Liệp đến.

Hổ Liệp cuối cùng cũng cảm thấy trong mũi không còn cái mùi thối kia, vừa lúc nhìn thấy Đường Quả vẫy tay muốn hắn qua đó, phản ứng đầu tiên chính là lùi về phía sau một bước, cảnh giác nhìn cô.

Đường Quả bất đắc dĩ, không phải cô chỉ mới trêu chọc hắn chỉ có một chút thôi sao ? Làm sao mà sợ đến gần cô như vậy a ?

Cuối cùng Đường Quả đem bát thuốc hôi kia đi rửa sạch, chiếc nồi đá nhỏ dùng để nấu thuốc được đậy lại bằng viên đá nhỏ, che lấp đi mùi thuốc, sau đó quay trở về lại nơi cô và Hổ Liệp đã chơi.

Hổ Liệp nhìn thấy Đường Quả đứng ở bên đó liền biết cô muốn tiếp tục chơi cùng hắn, lập tức bước tới.

“Hổ Liệp, đợi một chút, chúng ta đổi một lối chơi khác nhé” Đường Quả hỏi, không đợi Hổ Liệp trả lời, cô tiếp tục nói: “Lần này đổi lại là tôi dùng cỏ đuôi chó bắt cậu, xem cậu có thể tránh khỏi bị cỏ đuôi chó của tôi chạm vào hay không.”

Hổ Liệp lúc đầu rất muốn phản đối, bởi vì hắn vẫn chưa bắt được cỏ đuôi chó, trong lòng hắn không sẵn lòng, nhưng mà nghĩ đến đám cỏ đuôi chó kia luôn có thể trốn thoát khỏi sự truy đuổi của hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy rằng né thì có lẽ sẽ dễ hơn là bắt.

"Được" Hổ Liệp gật đầu đáp ứng.

Đường Quả khóe miệng cong lên nở một nụ cười “Vậy cứ theo lời tôi đã nói, tôi dùng cỏ đuôi chó truy đuổi cậu, nếu cỏ đuôi chó của tôi chạm tới bất kỳ bộ phận nào của cậu thì xem như đuổi bắt thành công.”

Hổ liệp không nghĩ nhiều liền gật đầu đáp ứng.

Đường Quả xoay cổ tay phải, nhìn Hổ Liệp đang bối rối, nghĩ rằng nên bắt đầu đơn giản thì tốt hơn.

Đường Quả tay phải cầm cỏ đuôi chó, mỉm cười nhìn Hổ Liệp “Chú ý nhé, tôi bắt đầu đây.”

Hổ Liệp nhìn Đường Quả không có lập tức hành động liền lên tiếng đáp ứng : "Được"

Hổ Liệp vừa nói xong cái từ đó, Đường Quả đột nhiên tiến về phía trước một bước, đồng thời cỏ đuôi chó trong tay cũng hướng về phía Hổ Liệp mà quét.

Nhìn thấy cỏ đuôi chó được quét đến, Hổ Liệp lập tức lùi về sau một bước, dễ dàng né tránh, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ, quả nhiên né tránh so với đuổi bắt thì dễ hơn.

Đường Quả nhìn thấy Hổ Liệp tránh được cỏ đuôi chó, lập tức cô điều khiển cỏ đuôi chó quét ngược lại về phía hắn.

Nhìn thấy cỏ đuôi chó không ngừng hướng về mình mà vẫy, trạng thái vốn thoải mái của Hổ Liệp bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, lúc này hắn cũng có chút nhận ra quy tắc trò chơi mà Đường Quả nói trước đó không hoàn toàn đúng.

Ở cái nơi này bản thân hắn lại lớn như vậy, cỏ đuôi chó muốn chạm vào hắn thì quá dễ dàng rồi, so với lúc trước khi hắn đi bắt cỏ đuôi chó thì càng dễ dàng hơn!

Chẳng qua cái suy nghĩ này chỉ là thoáng qua trong đầu của Hổ Liệp, bởi vì bây giờ hắn đang bị cỏ đuôi chó của Đường Quả ép buộc, không thể suy nghĩ việc gì khác, chỉ có thể tập trung toàn bộ sự chú ý vào cỏ đuôi chó để tránh nó vô tình chạm phải vào hắn.

Cỏ đuôi chó chém và quét trong không trung, Hổ Liệp nhảy, lăn và né, hoảng sợ trốn tránh nhưng mà tác dụng lại rất tốt, ít ra cỏ đuôi chó vẫn chưa thể chạm tới được hắn.

Nhưng mà nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện ra bước đi của Đường Quả từ khi bắt đầu chỉ thực hiện khi Hổ Liệp ra khỏi phạm vi tấn công của cỏ đuôi chó.

Một lần nữa nhìn thấy Hổ Liệp nhảy lên để tránh đi cỏ đuôi chó đang lao về phía mình, khóe miệng Đường Quả cong lên cười, cái cỏ đuôi chó kia đang quét được một nửa đột nhiên hướng về phía trên khuấy lên.

Đôi mắt Hổ Liệp nhìn chăm chú vào cỏ đuôi chó, nheo lại khi cỏ đuôi chó đến gần, tim Hổ Liệp đột nhiên đập mạnh , không đợi hắn kịp phản ứng, cỏ đuôi chó kia đã quét lên cổ và cào vào cằm hắn.

Đường Quả thu tay không tiếp tục vẫy cỏ đuôi chó về phía Hổ Liệp nữa mà đứng ở phía bên kia mỉm cười nhìn Hổ Liệp.

Hổ Liệp có chút choáng váng, thân thể ngã nhào xuống đất, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì ? Hắn không phải đã né được hay sao ?!

Nhìn Hổ Liệp nhất thời vẫn chưa lấy lại được tinh thần, Đường Quả phủi đi một ít cỏ đuôi chó còn vương vãi trên tay, mỉm cười hỏi : “Còn muốn tiếp tục không ? ”

Hổ Liệp tỉnh táo lại, nhìn đám cỏ đuôi chó rải rác trong không trung, đôi mắt hắn trở nên nghiêm túc, không chịu thừa nhận thất bại, bắt không được nó thì thôi đi, lần này lại để nó chạm được vào hắn dễ dàng đến như vậy, nhất định là do hắn quá bất cẩn rồi!

Bạn đang đọc Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời của Huyễn Lê Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuachTyHanh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.