Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến Tới Đại Hội Võ Lâm!!!

Phiên bản Dịch · 962 chữ

Sáng hôm sau, cô và hắn ngồi cùng vào bàn ăn.

- Chủ thượng, phu nhân, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát sao? Hiên Triết hỏi khi họ ngồi vào bàn.

- Ừ. Không còn sớm nữa rồi! Lý Triển Phong sau khi đưa thức ăn cho cô mới nói.

Cô nhìn bát cháo mà muốn nôn ra, đành với lấy ly trà ở bên cạnh uống vô. Mà hắn đương nhiên nhìn thấy nên nhìn cô lo lắng hỏi: - Nàng sao vậy? Không khỏe ở đâu sao?

- Không có. Ta có sao sao? Cô chối.

- Đừng có giấu, nàng không bao giờ uống nước trước khi ăn. Hắn đầy kiên nghị nhìn cô.

Cô nín thin nhìn hắn, nghe hắn nói thì cũng nhớ ra hình như đúng là vậy: - Chỉ là thấy không khỏe thôi mà. Cô nói rồi nhìn sang chỗ khác.

- Lại không khỏe sao? Hiên Triết, gọi đại phu. Hắn nhìn cô đầy nghi hoặc rồi quay qua nói với Hiên Triết.

- Không cần. Hiên Triết chuẩn bị đi thì bị cô ngăn lại.

- Sao bắt mạch nàng lại không cho, phải xem bệnh tình của nàng thế nào chứ, lỡ xảy ra chuyện gì nữa thì sao? Hắn tức giận nên giọng nói cũng cao lên vài phần, không thấy những người ở đây run sợ rồi sao?

- Quả là có bị gì thật. Cô nhấp ngụm trà nói như đó là điều hiển nhiên.

- Thế nào? Bệnh cũ của nàng tái phát rồi sao? Hay là xảy ra ở chỗ khác. Hắn tái mặt nắm chặt 2 vai của cô hỏi lo lắng.

- Thật ra là ở chỗ khác, không phải ở chỗ đó nữa. Cô làm vẻ khó xử trêu hắn.

- Ở chỗ nào, ta xem xem. Hắn nhìn tới nhìn lui khắp người cô, cứ quay trước quay sau như thế làm cô chóng cả mặt cô bèn kéo cánh tay hắn áp vào bụng mình cười nói:

- Thật ra là ở đây xảy ra chuyện này.

Hắn ú ớ nhìn vào cái bụng hỏi: - Hài tử sao?

Cô mỉm cười gật mạnh cái đầu. Mọi người ngay cả Lý Triển Phong chết đứng tại chỗ nhìn cô, kinh hỉ không thôi.

Hắn ngồi xuống cạnh cô, sờ vào cái bụng xẹp lép đó, bỗng lại nở nụ cười rồi lại tắt nụ cười, cứ như vậy nhiều lần. Hắn bị điên sao? là tiếng lòng của tất cả mọi người tại đây.

- Hiên Tước, ngươi đi chuẩn bị đồ bổ cho phu nhân, phu nhân cần tẩm bổ. Hiên Nguyên, Hiên Dật đi xử lý những thứ vướng chân đi, ta sợ nàng ấy sẽ không cẩn thận mà bị thương. Hắn sau khi biểu cảm liền lên tiếng phân phó tùm lum.

Sau lại quay qua cô nói tiếp:

- Bắt đầu từ hôm nay nàng đi đâu cũng phải có ta đi theo, nàng chỉ cần ngồi 1 chỗ chờ ăn chờ uống là được rồi.

- Vậy quần áo ta cũng phải ngồi 1 chỗ thay sao. không tắm rửa gì sao? Cô khóe môi giật giật hỏi hắn.

- Ừ.

- Vậy nếu đi làm việc đại sự của 1 con người thì ta. . . lời còn chưa nói hết hắn đã chen vào nói: - Ta bế nàng đi.

- . . . . Câm nín, không gian lặng ngắt như tờ là lúc này đây.

- Ta còn phải tham gia Đại hội võ lâm.

- Không cần, ta báo thù cho nàng. Hắn kiên định nói.

Cô định nói thì Ly đã xen vào: - Tỷ phu, tỷ tỷ sẽ không đồng ý, huynh phải hiểu chứ, sao huynh không hỏi ta xem nên thế nào mới tốt, ta là người đã bắt mạch cho tỷ tỷ ấy.

- Thế nào? Hắn hỏi liền.

- Chỉ mới 1 tháng rưỡi nên nếu có sử dụng võ công cũng không sao. Hơn nữa còn có chúng ta cạnh tỷ tỷ mà, nếu tỷ phu lo vậy tì tới khi đó hãy dính lấy tỷ tỷ như keo ấy. Ly rất biết điều mà nghiêng về phía cô.

- Nếu. . ta trói nàng bên cạnh thì có sao không? Để nàng khỏi chạy lung tung, ta sợ nàng sẽ xảy ra chuyện.

- Chồng là biến thái sao? Cô không nhịn được thốt lên.

Mọi người phá lên cười rất vui vẻ. Ngày hôm đó, cả Hiên Phong Các reo vui vì tin phu nhân có thai. Cả gió lẫn cây hoa anh đào đều đong đưa quanh đó như đang chúc mừng họ.

Ngày hôm sau, bọn họ tiếp tục đi xe ngựa lên đường tiến đến Đại hội võ lâm. Nhưng tức cười nhất là Lý Triển Phong lại dậy từ sáng sớm lấy tùm lum thứ chui vào xe ngựa chuẩn bị. Khi cô bước vào xe ngựa thì đơ ngay 1 chỗ vì khung cảnh trước mắt, là thế này:ngay chỗ cô và hắn ngồi thì có 1 đống ghế nệm, 2 bên thì có 1 đống đồ ăn bổ dưỡng, trái cây nữa chứ, chiếm hết cả chỗ ngồi của bọn người kia, không thấy mặt ai cũng đen thui rồi sao. Thì ra chồng cô là 1 đứa trẻ, nhưng cô rất là hưởng thụ nha, chồng yêu thế là tốt.

Thế là hôm đó chỉ có chủ thượng và phu nhân ngồi xe ngựa, Hiên Triết và Ngọc Đàm ngồi chung 1 con ngựa, Tĩnh Ngọc và Doãn Chính cũng chung 1 con, chỉ có Hiên Nguyên và Hiên Dật tiếc nuối phải đánh xe cho họ trong khi 2 vợ yêu của họ thì bay ở đằng sau, khóc mà không ra hạt nào.

Bạn đang đọc Xuyên Không, Ta Kết Duyên Cùng Tổ Tiên của Y Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.