Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng gia gia và bảo bảo đến Xuân Hòa Thành

Tiểu thuyết gốc · 1447 chữ

"Nha đầu. Ngươi có biết võ công không?" Vừa nói Vũ Phong Khinh vừa nhìn Mạn Cơ suy tính.

"Không có" Nàng bộ dáng vân đạm phong khinh trả lời.

"Vậy ngươi có muốn nhận ta làm sư phụ không? Ta sẽ dạy ngươi võ công" Vũ Phong Khinh cũng đoán được nàng không có võ công nhưng vẫn muốn hỏi để xác định. Nghe chính miệng nàng thừa nhận lại thấy mạc danh kì diệu. Nàng một nữ nhân còn đem theo một đứa nhỏ, bản thân không biết võ công vẫn ngang nhiên ra ngoài, có biết là rất nguy hiểm hay không? Mà nàng vẫn ung dung vậy chẳng lẽ có thể ứng phó?

"Không có hứng thú" Phun ra một câu nàng xoay người chuẩn bị cùng bảo bảo tiếp tục lên đường.

Nàng thật không có hứng thú, tuổi nàng giờ học tiếp thu rất khó. Xảy ra chuyện nàng tự tìm cách khác ứng phó, trong tay nàng có không gian cùng vũ khí hiện đại như súng trường, lựu đạn, đánh không lại thì chạy, đâu nhất thiết phải đánh nhau.

Vô Ưu nàng nghĩ cho học từ sớm nhưng giờ còn quá nhỏ, thân thể nhỏ bé không thể chịu áp lực rèn luyện, để qua mấy năm nữa tính chưa muộn.

" Không hứng thú?" Vũ Phong Khinh ngạc nhiên mở trừng mắt, râu mép vểnh lên. Sao nàng có thể không hứng thú? Hắn đường đường là đệ nhất võ công trong thiên hạ hai mươi năm trước, bao nhiêu người tìm hắn mong được nhận làm đệ tử. Hắn đều từ chối, chỉ có vài người ít ỏi đặc biệt có thiên phú hợp ý hắn mới được nhận làm đệ tử. Hắn đã mở miệng trước mà nha đầu kia từ chối thẳng thằng chẳng thèm suy nghĩ. Nàng còn nói không hứng thú, ôi thật đáng giận mà. Thế mà chẳng hiểu sao hắn nhất quyết muốn thu Mạn Cơ làm đệ tử.

" Nha đầu a, ngươi có biết ta là ai không? Ta là Vũ Phong Khinh, người muốn làm đồ đệ ta nhiều vô số. Sao ngươi lại từ chối?" Vũ Phong Khinh không từ bỏ đi theo phía sau nàng lải nhải.

Nghe lão đầu nói hắn là Vũ Phong Khinh thì ánh mắt chợt chuyển. Nàng biết thân phận lão đầu này chắc chắn không tầm thường nhưng cự nhiên lại là một trong tứ đại giang hồ võ công tuyệt đỉnh đã ẩn dật. Theo trí nhớ của nguyên chủ, trong giang hồ có bốn vị cao nhân đại diện cho bốn phương, võ công đều tuyệt đỉnh bậc nhất hai mươi năm về trước nhưng giờ đều ẩn dật không biết sống chết thế nào. Gặp được lão đầu này không biết là xui xẻo hay may mắn nữa.

" Ta không muốn học võ công, ngài hứng thú với ta thì ta có thể nhận ngài làm gia gia. Ngài thấy thế nào?" Đây là một ý tưởng tốt. Sau này bảo bảo lớn thêm chút nữa có thể theo lão đầu học tập, nàng không cần lo lắng tìm người dạy cho bảo bảo nữa.

" Tốt " Lão nhân một bộ râu tóc bạc phơ nhưng lại cười như nở hoa. Hắn đồ đệ chỉ có ba người, con cháu hoàn toàn không có. Nàng lại nhận hắn làm gia gia, thế càng hợp ý hắn.

" A nhưng mà ta chưa biết ngươi gọi là gì" Chợt hắn nhớ ra còn chưa biết tên.

" Gia gia, ngài có thể gọi ta một tiếng Mạn Cơ" Nàng nhẹ nhàng kính cẩn nói, cũng đã gọi một tiếng gia gia rồi.

" Ân" Hắn thật hạnh phúc a, hắn đã có cháu gái. Nàng còn là thần y mới nổi danh, quả như lời đồn. Chẳng trách nàng có thể ung dung dẫn theo đứa nhỏ ra ngoài.

" Vô Ưu, mau chào cố ngoại đi" Mạn Cơ ôm bảo bảo giới thiệu cho lão nhân gia.

" Vô Ưu thỉnh an cố ngoại" Bảo bảo nghe lời nàng rất lễ phép trả lời, giọng nói non nớt chọc lão nhân sung sướng cười càng chói lóa.

" Hảo, hảo. Chắt ngoại thật lanh lợi đáng yêu". Hắn xoa đầu Vô Ưu cười không khép miệng được. Có lẽ đây là ngày vui nhất cuộc đời hắn, không những có cháu còn có cả chắt nữa.

" Gia gia ta tính đưa bảo bảo cùng đến Xuân Hòa thành, ngài có muốn đi theo ta hay có dự định gì khác?" Nhận người thân nàng cũng vẫn phải tiếp tục đến Xuân Hòa thành để kiếm bạc, nàng nghèo lắm rồi a. Không có không gian nàng chẳng khác ăn mày là bao.

" Ta tính đi tìm mấy tên đồ đệ nhưng không vội, ta muốn đi theo Cơ nhi cùng chắt của ta a" Hắn đi theo nàng chắc chắn có lộc ăn, tay nghề của nàng quá tốt, còn hơn ngự trù trong cung. Tính vào Kinh thành tìm Dật tiểu tử kia làm bữa ăn ngon, giữa đường lại gặp Cơ nhi. Ngoài ý muốn là điều tốt.

( Mỗ tác giả: Hi. Các nàng có thấy quen không? Dật tiểu tử trong lời nói của lão quái nhân là Cố Huyền Dật đấy. Không sai, một trong ba đồ đệ của lão quái nhân có Cố Huyền Dật, Cố Huyền Dật là nhị đồ đệ của lão quái nhân).

Ể?! Sao ta nhìn chắt ngoại của ta lại giống tên Dật tiểu tử kia vậy. Không nhìn thì thôi, càng nhìn càng thấy giống như cùng một khuôn đúc, là phiên bản thu nhỏ, ngay cả khí chất cũng giống.

Nghe nói Dật tiểu tử kia đã viết hưu thư bỏ vương phi. Hắn thường xuyên đến phủ Lục vương gia của Cố Huyền Dật lại chưa từng gặp vị vương phi của Dật tiểu tử bao giờ, không biết dung mạo ra sao.

Thiên hạ đều đồn rằng Lục vương phi chanh chua, đanh đá, đố kị, ngu dốt, là đệ nhất độc phụ. Dật tiểu tử không để nàng gặp hắn, hắn đương nhiên không tự dưng muốn gặp nữ nhân như vậy.

Vũ Phong Khinh thật hối hận, nếu vậy trước đây nhìn qua nàng ta một lần thì giờ có thể xác định phỏng đoán của hắn rồi.

Xét theo tuổi chắt của hắn hoàn hoàn khớp với độ tuổi hài tử của Cố Huyền Dật, dung mạo lại giống Dật tiểu tử tám, chín phần. Cộng thêm bên cạnh Cơ nhi không có nam nhân đi cùng, nàng lại một mình đem nhi tử đi đường xa để đến Xuân Hòa thành. Khả năng rất cao Cơ nhi chính là vương phi bị Dật tiểu tử kia ruồng bỏ.

Hắn thắc mắc nếu Cơ nhi đúng là vương phi bị ruồng bỏ của Cố Huyền Dật nàng tại sao một chút đều không giống lời đồn? Cho dù vừa tiếp xúc cũng khác quá xa đi. Cơ nhi luôn có vẻ ngoài vân đạm phong khinh, cử chỉ tao nhã phóng khoáng ít nữ tử nào có, nàng còn biết y thuật, nấu ăn. Càng nghĩ càng thấy rắc rối, có điều thú vị. Haha, rất đáng mong chờ.

Hắn chỉ sợ thiên hạ không loạn thôi chứ sợ gì rắc rối.

Hai phe hắn sẽ đứng về phe Cơ nhi, đùa gì vậy, hắn không theo Cơ nhi chẳng phải là mất lộc ăn? Hắn còn muốn hưởng thụ mĩ vị, với lại đồ đệ sao bằng cháu gái được, còn chắt trai đáng yêu của hắn nữa.

Mới có con gà với vài chiếc màn thầu hắn đã bị thu mua luôn rồi, không tiếc bán đứng cả đồ đệ. Ai bảo Cơ nhi làm đồ ăn hảo như vậy. Miếng ăn là miếng nhục, hắn quyết tâm nhục cũng phải ăn, hành hạ dạ dày là một tội ác.

" Gia gia, gia gia. Ngài không sao chứ" Nhìn lão nhân cứ đứng thất thần ra đấy Mạn Cơ đành xua tay trước mặt gọi hắn hoàn hồn.

"A?! Không sao, ta đang suy nghĩ vài thứ không để ý, ha ha" Hắn phục hồi lại tinh thần nhìn Mạn Cơ cười hai tiếng

" Chuẩn bị xuất phát rồi, ngài mau lên xe ngựa đi" Nàng ngồi sẵn ở trên xe ngựa chuẩn bị cho ngựa chạy.

" Ta lên ngay" Lời vừa dứt thân hình hắn đã yên vị trong xe ngựa, rất tự nhiên bồi bảo bảo chơi đùa.

Bạn đang đọc Xuyên Không Nuôi Bảo Bảo ( Xuyên Qua Hảo Hảo Nuôi Hài Tử ) sáng tác bởi dothily
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dothily
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.