Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4 : Gặp Lại "Bản Thân"

Tiểu thuyết gốc · 2075 chữ

Sau gần ba mươi phút tìm kiếm và thu thập các loại tài liệu Hàn Thiên đã gom được mấy chục nhánh cây nhỏ và vài nhánh dây leo chắc chắn thích hợp làm bẫy bắt cá, về phần công cụ tạo lửa Hàn Thiên tìm được hai đoạn gỗ mềm như loại gỗ cây Bình Bát ở địa cầu cùng một ít bùi nhùi dễ cháy, nhìn chung những gì cần có đã có, chỉ cần bắt tay vào chế tác nữa là xong.

Ngoài ra Hàn Thiên còn hái được một ít trái cây gần con suối để dự phòng trong trường hợp bẫy không hiệu nghiệm, hơn nữa có bẫy cũng không đồng nghĩa sẽ có cá ăn ngay lập tức, trong khi chờ đợi cá lọt bẫy Hàn Thiên vẫn cần ăn thứ khác để bồi bổ sức khỏe.

Dựa theo kiến thức sinh tồn ở kiếp trước Hàn Thiên có thể yên tâm tám phần rằng mấy quả này có thể ăn được, hắn đã thấy mấy con thú nhỏ khá giống sóc hay thỏ ăn mấy quả này, chính hắn đã thử một lượng nhỏ và đến giờ chưa có chuyện gì xảy ra, khá an toàn.

Nếu xui lắm bị ngộ độc trái cây Hàn Thiên đành chịu, ai bảo hắn quá yếu không tìm được những thứ khác thay thế đâu, kẻ yếu không có quyền đòi hỏi, không muốn chết đói thì phải ăn, chết vì đói hay chết vì độc đều là chết, cuộc sống dù ở nơi đâu đều mang theo mùi vị khắc nghiệt.

Đồng thời vấn đề nước uống không cần lo lắng nhiều, ngoại trừ nước mưa ở nhà hoang còn lại một chút trong cái chậu bể hay nước lấy ở mấy quả trái cây thì nước từ con suối này cũng có thể uống trực tiếp, cái này Hàn Thiên có thể khẳng định mười phần.

Có điều Hàn Thiên phát hiện ra một vấn đề khá nghiêm trọng, nơi này không an toàn, trong ba mươi phút vừa rồi Hàn Thiên đã mấy lần nghe thấy tiếng thú rống, tuy mấy tiếng rống đó đều xuất phát từ sâu trong rừng chứ không gần con suối này nhưng không thể chủ quan mà ở lại đây trong thời gian dài được.

Chẳng may đang chờ cá lọt bẫy lại câu được gấu hay cọp liền tiêu đời a, ở kiếp trước gấu hay cọp gì đó không làm khó được Hàn Thiên nhưng kiếp này không phải kiếp trước a.

Cho nên việc tìm kiếm nguồn thức ăn dự phòng là rất quan trọng, Hàn Thiên dự tính đặt bẫy xong sẽ trở về căn nhà hoang ngủ nghỉ, đến sáng hôm sau lại khởi hành về con suối thu hoạch cá là tốt nhất, hy vọng không có con thú nào hoặc người nào tới đây phỗng tay trên hớt mất chiến lợi phẩm.

Có kế hoạch rõ ràng, Hàn Thiên bắt đầu ngồi xuống chế tác bẫy bắt cá.

Bẫy bắt cá không phải thứ gì quá phức tạp, Hàn Thiên chỉ cần dùng dây leo đan những nhánh cây nhỏ lại thành hình trụ thoáng cả hai đầu, một đầu là để cá bơi vào còn đầu kia chỉ cần đào sẵn một cái hố là được, khi cá bơi hết ống bẫy sẽ rơi vào hố, hết chạy.

Ngoài ra Hàn Thiên còn đặt vào chính giữa cái bẫy hình trụ một vài cơ quan nhỏ để khi cá bơi vào bẫy sẽ buộc chúng nó phải bơi về phía trước không để chúng nó quay đầu bơi ra, đồng thời những cơ quan đó hạn chế luôn việc cá giãy quá mạnh làm hư bẫy.

Dù sao cá ở đây đa phần thuộc vào loại “mập mạp” mà mấy loại đồ vật chế tác thành bẫy Hàn Thiên tìm được lại không phải quá tốt, nếu không có cơ quan gia trì khả năng lớn bẫy sẽ bị phá hư trước khi bắt được nhiều cá, Hàn Thiên không muốn mỗi lần tới đây kiếm ăn đều phải chế một lần bẫy bắt cá.

Không nói ở đây không an toàn thì điều đó rất tốn công và tốn thời gian, hắn còn muốn tranh thủ thời gian học võ đấy.

Cứ như vậy loay hoay thêm ba mươi phút nữa Hàn Thiên đã chế tác xong bẫy bắt cá, việc tiếp theo là đào một cái hố ở vị trí thuận lợi để đặt bẫy, vị trí Hàn Thiên đã tìm được từ trước nên hắn ngay lập tức nhặt lên một cành cây khá bự làm xẻng đào đất.

Công việc đào đất cực nhọc hơn, tuy đất nhờ cơn mưa hôm qua mềm hơn một chút nhưng với thân thể hiện tại Hàn Thiên phải mất gần một tiếng mới hoàn thành xong hết thảy, vì phải hoạt động nhiều nên năng lượng tích lũy được từ nửa cái bánh bao và ngủ một giấc đã tiêu hao sạch sẽ, Hàn Thiên tiện tay lấy một quả trái cây cho vào miệng.

Sau đó nghỉ ngơi mấy phút Hàn Thiên mới đặt ống bẫy vào, lại kiếm một chút đất và cỏ dại phủ lên che lại bẫy không cho người khác phát hiện tránh bị trộm, còn cá đương nhiên không thông minh đến nỗi nhìn ra đây là bẫy bắt cá, nếu không làm sao bẫy bắt cá bắt được cá?

Xong xuôi Hàn Thiên mang theo hai thanh gỗ cùng đống bùi nhùi thuộc về “dụng cụ tạo lửa” và trái cây dự trữ lên đường trở về căn nhà hoang, trong lòng vô cùng mong chờ ngày hôm sau bắt được một mẻ lớn, có thức ăn sẽ có sức khỏe, mà có sức khỏe sẽ có thể luyện võ.

Luyện võ, đối với Hàn Thiên vĩnh viễn là niềm vui lớn nhất.

Lúc đi hai canh giờ, lúc về cũng là hai canh giờ, không biết do căn nhà hoang này quá xa so với thành thi hay gì mà lúc đi lẫn lúc về Hàn Thiên đều không gặp được ai, bất quá đối với Hàn Thiên đây không phải chuyện xấu, ít nhất Hàn Thiên chưa muốn tiếp xúc với người khác vào lúc này.

Cơ thể hắn quá yếu, nếu gặp người khác chẳng may người đó có ý đồ xấu hắn chạy không thoát, đợi khi nào có chút sức phòng thân rồi tìm hiểu “đây là đâu” vẫn chưa muộn.

Khi Hàn Thiên về tới căn nhà hoang trời đã xế chiều, tính ra vẫn còn một khoảng thời gian trước khi đi ngủ Hàn Thiên liền đi chuẩn bị một ít cơ quan báo động, hôm qua hắn quá mệt mới không làm nhưng hôm nay có thức ăn cung cấp năng lượng hắn đã có thể hoạt động nhiều hơn.

Do vấn đề sức khỏe và không có dụng cụ chuẩn nên mấy cái bẫy này không khá hơn bẫy bắt cá bao nhiêu, hầu hết chỉ làm từ vài nhánh cây, mấy viên đá và một ít dây leo, và tất cả không có tác dụng công kích, chỉ có tác dụng báo động nếu có người chạm vào.

Lúc này Hàn Thiên mới yên tâm ngủ hồi lại sức, một ngày liên tục làm việc khiến hắn có chút đuối sức, nói thật đã lâu rồi Hàn Thiên không có cảm giác mệt mỏi như thế này, cho nên hai giấc ngủ hôm qua và hiện tại có thể nói là hai giấc ngủ say nhất Hàn Thiên từng có.

Sáng hôm sau, mặt trời vẫn làm công việc quen thuộc của nó ló rạng báo hiệu một ngày mới bắt đầu ở Thiên Vũ Đại Lục, và Hàn Thiên cũng không lười biếng, hắn tỉnh dậy tiếp tục cuộc hành trình của mình ở Thiên Vũ Đại Lục.

Nhìn ra bên ngoài Hàn Thiên cười cười thầm nghĩ may mắn hôm qua hắn dựa vào khí trời đoán đúng ban đêm không có mưa, nếu đêm qua có mưa đám cá bắt được kia sẽ nhân cơ hội nước trong hố dâng lên bơi mất, đến lúc đó trắng tay không có cá mà ăn, lại phải đợi tiếp.

Sau khi ăn xong mấy quả trái cây không biết tên Hàn Thiên cột hai nhánh gỗ mềm tạo lửa vào sau lưng, còn đám bùi nhùi hắn dắt ở bên hông, dù Hàn Thiên quyết định sẽ về nhà hoang nướng cá chứ không nướng ở cạnh suối thì của đi theo người vẫn chắc ăn hơn, nếu lỡ có việc cần lửa đột xuất còn có cái mà xài.

Hàn Thiên men theo đường cũ, hôm nay hắn khỏe hơn hôm qua nên chưa tới hai canh giờ đã tới được phụ cận con suối, từ phía xa Hàn Thiên nhìn thấy một bóng người đang ngồi bên cạnh vị trí hắn đặt bẫy bắt cá, Hàn Thiên thầm than không ổn, không lẽ hắn xui xẻo đến mức thật sự bị người cướp cá sao?

Có điều Hàn Thiên không vội vã đi tới đòi lại cá, ngược lại Hàn Thiên thận trọng tìm chỗ ẩn nấp, hắn nấp sau một gốc cây khá lớn bên đường muốn nhìn xem liệu người kia có thật muốn cướp cá của hắn hay không, nếu người ta thật muốn cướp hắn cũng không dám đi ra đòi, cùng lắm đợi thêm một ngày thôi.

Sau một canh giờ ẩn nấp Hàn Thiên khá phiền muộn, hắn không dám tới gần người kia, mà người kia không biết có ý định gì cứ hết nhìn cá trong hố lại nhìn dáo dác xung quanh, mãi không chịu lấy cá cũng không chịu rời đi, người ta cứ ngồi ở đó cả một canh giờ.

Hàn Thiên bực bội lẩm bẩm:

-Ngươi không mệt ta mệt a, ngươi thích nhìn cá cứ ở lại nhìn, ta đi về. Aizzz, đáng tiếc cho đám cá kia, dựa vào cái nhìn của người kia đoán chừng ít nhất phải được mười con a.

Có quyết định liền làm, Hàn Thiên nhẹ nhàng xoay người tính rời đi, thì đột nhiên…. Trước mặt hắn xuất hiện một bóng người làm hắn giật mình theo bản năng vung ra một nắm đấm, đáng tiếc quả đấm của Hàn Thiên quá yếu đấm lên bóng người kia không có tác dụng gì nhiều.

-Bụp…

Biết mình vừa phạm phải sai lầm nghiêm trọng Hàn Thiên liền lùi lại kéo dãn khoảng cách tìm cơ hội chạy trốn, đáng nhẽ hắn không nên tung ra quả đấm kia, hiện tại đấm rồi người ta sẽ có cớ bắt lại hắn, hắn muốn nói lí cũng không được, người sai vẫn là hắn.

Lúc này Hàn Thiên mới có cơ hội quan sát bóng người đột ngột xuất hiện, đó là một thiếu niên rất đẹp trai khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tóc dài ngang lưng đen nhánh, đôi mắt ngây thơ lại mang theo thâm thúy tột cùng, dáng người không phải quá cơ bắp nhưng Hàn Thiên liếc nhìn liền biết đây là một người tu võ, hơn nữa còn là cao thủ.

Nhìn thiếu niên đẹp trai trước mặt Hàn Thiên ngây người khoảng năm giây, bất quá hắn ngây người không phải do thiếu niên kia quá đẹp trai, mà bởi vì… đây chẳng phải là “hắn” sao, đây chính là hình dạng của “hắn” vào năm mười lăm tuổi, hắn làm sao quên được hình dạng chính bản thân, chắc chắn không nhìn lầm.

“Hắn” ở đối diện dường như không có ác ý, “hắn” mở miệng nói với hắn:

-Ngươi có phải người bắt những con cá kia không.

Đáng tiếc… bất đồng ngôn ngữ, Hàn Thiên chỉ nghe được một loạt “!@#$” không hiểu gì cả.

P/s : Ở chương này "Hắn" = Hàn Thiên bản nam, hắn = Hàn Thiên bản nữ. Và chương này với chương trước không mâu thuẫn với nhau về "mức năng lượng", chương trước ta có viết "trong hai ngày không lo chết vì đói hay vì mệt" là trong tình trạng bình thường, còn chương này phải hoạt động nặng nên Hàn Thiên phải ăn trái cây bất chấp "hai thành bị ngộ độc", nếu không sẽ chết thật.

Bạn đang đọc Xuyên Không... Lệch Giới Tính sáng tác bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 217

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.