Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ma

Tiểu thuyết gốc · 755 chữ

...

Mọi sinh hoạt ở trường và ở nhà tuần tự trôi qua bình thường.

11h đêm, theo như đã bàn bạc, Nhi thủ sẵn con dao bầu nhọn hoắt giấu sau lưng quần bò (có vỏ dao nhé), mặc áo phông đen dài phủ kín xuống gần đùi để che lấp vũ khí phòng thân.

  Lấy xe máy Atila mầu hồng nơi tầng hầm dắt qua chỗ bảo vệ, Nhi viện lý do con bạn thân bị sốt cao, nhà nó lại không có ai nên mình phải tới đó ngay lập tức chăm sóc. Anh bảo vệ biết Nhi tốt bụng nhiệt tình nên cũng dễ tính căn dặn nếu lỡ muộn quá thì ở tạm đấy luôn chứ đừng đi đêm không an toàn. Nhi lễ phép vâng dạ rồi rồ ga phóng brừm brừm.

  Hẹn nhau sẵn rồi nên ba cô tự khắc xuất phát. 11h 30 phút Nhi mới tới khu nghĩa trang thì thấy hai cô bạn đợi sẵn trước đường vô thăm mộ, mỗi đứa cũng điều khiển một con xe, Di chơi Honda SH 150i ABS hơn 100 triệu, Bích chơi Yamaha Grande Premium giá hơn 50 "Củ"

  Nhi dừng xe cạnh đó, họ gật đầu thay lời chào rồi lại tiếp tục rồ ga phóng với tốc độ chậm vì con đường quanh co khúc khuỷu. Trời đêm không khí trong lành nhưng nơi nghĩa địa thì u ám lắm, mùi cỏ cây mục nát, mùi đất ẩm mốc vùi chôn những cái xác im lìm thối rữa, ai mà yếu bóng vía thì chẳng dám khuya muộn mò đến đây đâu.

  "Nhà" cô Ly kia rồi, mới đấy mà cỏ đã mọc um tùm xung quanh ngôi mộ. Ba cô tắt máy khóa xe an toàn xong bước lại gần.

  Di - Bích đứng hai bên cảnh giác, ánh mắt bao quát phạm vi rộng, nhìn hàng ngàn mồ mả về đêm thực không dễ chịu lắm.

  Nhi nhíu mày nhìn phần đất gần mộ, từ vị trí cô từng chôn đầu thằng khốn hình như nhô lên cái mũi người, rõ ràng đêm qua chôn đủ sâu rồi mà. Nhi nói "Bọn mày nhìn này." Di - Bích quay người lại, họ cũng bất ngờ lắm, đáng nghi quá mà, nếu là chó hoang đánh hơi bới móc thì phải bới lên hết chứ, còn nếu ai đó phát hiện thì đã om xòm thông tin rồi, chả lẽ cái đầu thằng khốn này có thể tự ngoi lên hay sao?

  Nhi móc trong túi áo đôi găng tay da và chiếc túi nilon mầu đen dầy, rút con dao bầu và ngồi xuống khe khẽ chọc chọc đất cát bao quanh tránh đâm trúng thủ cấp. Khoảng năm phút sau cái đầu bị chặt đứt đã hiển hiện trước mắt ba nàng, đôi mắt nó trợn trắng hếu, mồm má vẫn phồng ra vì bị nhồi nhét ngậm khúc ruột to, điểm khác biệt chút chút là khúc ruột đó đã thối nhão nhoẹt phòi ra toàn dòi lúc nhúc, dòi bò cả trong lỗ mũi, trong hốc mắt cũng có dòi, phần tóc đều rụng gần hết, xương sọ nhô lên rõ rệt với lỗ chỗ những vết thủng nhỏ do dòi đục khoét, chúng ngoe nguẩy tắm táp trong bộ não hôi hám tanh tưởi.

  Nhìn thảm cảnh ấy Nhi thấy ghê tởm, do dự xíu rồi nắm lấy vùng cổ dốc ngược lắc lắc, từ những lỗ thủng nhỏ chẩy ra óc nát như nước, một lượng không ít con dòi cũng theo đó rơi vãi bừa bãi. Nhi nhét đầu vào túi nilon, buộc thật kín, lầm bầm "Mày mà từ dưới đất ngoi lên được thì tao cũng bổ cho mày nằm xuống lần nữa được, thằng chó ạ!"

  Di bảo "Đánh nhanh rút gọn Nhi ơi. Mang về nhà tao luôn đi, tránh có ai rửng mỡ lượn lờ quanh đây."

  Nhi gật đầu, nhìn hình Ly trên bia mộ, thở dài nói "Em về nha cô. Em sẽ không để cô hiu quạnh một mình đâu, em sẽ ra đây thăm cô thường xuyên hơn." Dứt lời cô lấy ba nén hương châm lửa, cắm vô bát đựng nhang, khói thoang thoảng bốc. Nhi khấn vái rồi đứng dậy cầm túi, ba người rảo bước nhanh chân rút lui.

  Trong màn hương khói, di ảnh cô Ly chợt đổ lệ. Một giọng nói lạnh buốt vang vọng dường như từ bên trong nấm mộ phát ra "...Nhi ơi...Nguy hiểm..."

.....

Bạn đang đọc Xin Hãy Yên Nghỉ sáng tác bởi TueTuyetLuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TueTuyetLuan
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.