Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

....

Tiểu thuyết gốc · 1995 chữ

XIN HÃY YÊN NGHỈ

chap24

Khu chung cư Nhi ở, lúc này cả ba cô đều tụ tập trong phòng Nhi.

Cùng ngồi cạnh nhau trên ghế sôpha dài, Bích nói "Chị ấy có vẻ nghi ngờ mày đấy Nhi ạ, suốt buổi trò chuyện cứ lén quan sát mày mãi." Di bảo "Không có bằng chứng thì nghi ngờ cũng chỉ đến thế mà thôi." Nhi dựa đầu vào thành đệm sôpha đằng sau, nhắm mắt thở phù, nói "Tao biết chứ. Ít nhất thì cho đến hiện tại họ vẫn chưa có đủ cơ sở rõ ràng để bắt tao, chỉ cần mình hành sự kỹ càng hơn thì sẽ an toàn thôi." Di nghiêm túc nói "Bất cứ ai uy hiếp đến mày, tao sẽ khử ngay lập tức. Cần thiết thì nhờ chị tao." Nhi mở mắt nhìn bạn, khẽ cười xoa xoa đầu Di và nói "Ngốc ạ. Chưa tới mức đó đâu, tao cao số lắm. Qua bao nhiêu hoạn nạn vẫn sống khỏe re." Bích với tay lấy cái giẻ trên bàn lau qua chút bụi bám, nói "Hy vọng là thế. Mà bọn mày không định đến viện viếng thăm thằng ngã cầu thang để giải quyết dứt điểm à, nhỡ đột nhiên nó tỉnh thì rách việc lắm." Nhi nhếch môi, đứng dậy đáp "Đi chứ. Nó là thằng súc vật mà, đến xem bao giờ nó chết thôi nhỉ."

Dù khác lớp nhưng chỉ cần gọi điện hỏi cô giáo hoặc bạn bè là biết địa chỉ viện lẫn số phòng ngay. SH - Atila - Yamaha rời khỏi chung cư phóng bon bon.

...

Bệnh viện đa khoa trung ương, nơi chuyên tiếp nhận mọi ca cấp cứu nặng nhất, các bác sĩ chuyên ngành giỏi nhất, cả những ca bệnh không nặng lắm ở vùng nông thôn họ cũng cố mò đường xa lên tận đây điều trị cho chắc chắn an tâm dù chi phí cao. Sạch sẽ, kiến trúc hạ tầng rộng rãi thông thoáng, đội ngũ y tá thân thiện, đúng là nơi rất đáng vào khi mình bị bệnh.

Gửi xe ở bãi trông giữ, Nhi xách túi đựng hai cân cam vừa mua ngoài chợ xong ba nàng cùng thong thả tiến vô viện, đi thăm người cấp cứu cũng không nên đi tay không huống chi họ lại là ba nữ sinh giỏi giang ngoan ngoãn lương thiện.

Bích nhanh nhẩu hỏi một y tá ở quầy trực, cô ấy chỉ cho họ đi đường này khu nọ tầng kia.

Theo lời hướng dẫn, ba nàng đến được căn phòng 301, cửa để mở. Đi vào trong thì thấy hơn chục giường nằm, bệnh nhân lẫn người thân chăm nom tổng cộng gần ba chục, toàn những thương tích tai nạn nặng nhẹ khác nhau. Tại chiếc giường cuối cùng bên góc phải chính là thằng đô con côn đồ láo toét bị Di đạp té xuống cầu thang ở trường học, đầu nó băng bó kín mít chỉ hở khuôn mặt xước tùm lum đã được sát trùng sơ qua, mấy loại máy móc thiết bị dây dợ gắn tùm lum ở vùng đầu vùng ngực nó. Vẫn hôn mê sâu, không một ai ở bên cạnh hết ngoài một cô y tá đang thay ống chuyền dịch mới cho, cắm đầu kim vô mạch ven phần giữa cánh tay.

Ba nàng bước lại gần giường thằng chó ghẻ, Nhi đặt túi cam lên bàn, các cô biết thằng côn đồ này vì thường ngày ác ôn láo lếu nên phần lớn giáo viên bạn bè đều căm ghét chỉ mong sao cho nó chết nhanh nhanh để người tốt không bị nó hại nữa. Di hỏi y tá tình hình sức khỏe thằng kia thì cô y tá lắc đầu ngao ngán bảo rằng bác sĩ đã chẩn đoán dẫu tỉnh lại được cũng chịu di chứng nặng, một là bại liệt hai là hỏng hệ thần kinh trở thành ngớ ngẩn. Giải đáp thắc mắc xong cô y tá liền đi chỗ khác ngay, công việc của cô phải chăm cả đống người mà.

Gần đó là một giường khác của một ông già bị gẫy chân đã bó bột đang ngủ, cạnh ông là cô con gái cũng lớn tuổi ngồi trông cha. Cô ta cũng mau mồm, thấy ba nàng xinh xắn vô là thao thao bất tuyệt kể lể cậu học trò đó đáng thương quá, bà mẹ vừa vào đóng viện phí xong đã vội đi ngay chả ngồi với cậu con chút nào. Vốn gia cảnh nhà nó cũng phức tạp, bố thì quanh năm rượu bia cờ bạc không quan tâm vợ con, mẹ thì thường xuyên cặp kè với trai trẻ hoặc trai già để có tiền ăn chơi và bao nuôi chồng con, bà ta cũng chả tha thiết cái gia đình rách nát cả cha con đều là thứ cặn bã đấy, lúc nẫy còn ở đây nhưng nhận được cuộc điện thoại của nhân tình thì té luôn.

Cô con ông lão giường bên hỏi "Các cháu là bạn cậu ta hả?" Nhi lễ phép trả lời "Dạ. Tuy ngày thường cậu ấy hơi cộc cằn khó tính nhưng tụi cháu rất quý cậu ấy, ai cũng lo lắng lắm." Cô kia nhìn đồng hồ thấy không còn sớm nữa nên chào ba nàng, tất tả đứng dậy đi ra ngoài mua đồ ăn trưa cho cha.

Nhi - Di - Bích quan sát xung quanh, ai nấy đều tập chung chăm sóc người nhà chứ ít khi quan tâm giường khác bởi đâu phải ruột thịt gì. Quay lại nhìn mặt thằng chó ghẻ nằm im lìm, cả ba cô đều nhếch môi khinh bỉ, họ cùng ngồi xuống giường cạnh nó.

Nhi với tay kéo tấm chăn lên cao phẩy phẩy rồi đắp tới cổ cho thằng khốn, ngụy trang rằng mình đang chỉnh chăn cho ngay ngắn giúp bạn đỡ lạnh vì điều hòa 24/24 của bệnh viện, nhân lúc không ai để ý thì Nhi tranh thủ đấm một phát trúng mồm nó, một cái răng cửa lung lay rỉ máu bên trong, mồm bên ngoài thì vẫn ngậm im chỉ hơi tấy đỏ chút.

Phòng bệnh nào cũng lắp camera giám sát để đảm bảo tính khách quan cho việc khám chữa bệnh, đơn cử là nếu bệnh nhân đột ngột chuyển biến xấu tới mức mất mạng thì còn có chứng cứ đội ngũ y bác sĩ điều trị đúng hay sai hoặc đề phòng có hiện tượng bất ổn an ninh thì còn kịp thời báo với lực lượng chức năng tránh ảnh hưởng tới lợi ích chung. Nhi hiểu chuyện ấy nên vừa nẫy cô đấm ở vị trí khuất máy quay và nhờ cái chăn che dùm hành động của mình, cô khẽ cúi đầu xuống thầm thì vô tai thằng khốn "Đ-t mẹ mày thằng súc vật! Để mày sống thì sẽ có các học sinh ngoan ngoãn lương thiện bị mày trấn lột bắt nạt, thực sự là đéo thể dung cho mày tồn tại được. Dù gì thì mày cũng sống dở chết dở nhưng đề phòng vẫn tốt hơn." Trong mắt một số người thì đều nghĩ Nhi đang động viên cổ vũ tinh thần cho bạn mau qua khỏi tai ương.

Ba nàng bí mật tăm tia khắp chốn trong đây, chờ đợi cơ hội thuận tiện sẽ tạm thời rút vài cái dây thiết bị gắn trên người nó, chỉ cần một hai phút đảm bảo tình trạng nó cũng khốn nạn, tất nhiên ba cô tính toán kỹ lưỡng lắm, Di - Bích đứng che chắn cho Nhi làm việc.

Căn thời điểm chuẩn bị ra tay thì người tính không bằng trời tính, các thiết bị máy móc phát liên tục ra tiếng "Tít tít tít tít tít..." cảnh báo thương thế của người nằm trên giường đang có tín hiệu xấu, xung quanh ai nấy đều chú ý tới. Lát sau từ ngoài cửa phòng có hai bác sĩ và hai y tá đẩy theo xe chứa các vật dụng cần thiết để khám chữa xồng xộc chạy vào, lập tức tiến hành cấp cứu như kích nhịp tim, đẩy huyết áp, tăng điện tâm đồ, bơm thêm dưỡng khí vào não bộ...chả ai để ý ba cô gái của chúng ta đã lẳng lặng rời đi từ lúc nào, túi cam trên bàn cũng mất tích luôn, thằng súc vật có ăn được đâu mà để lại.

...

Nhi - Di - Bích tươi tỉnh vui vẻ bước đi nơi hành lang (túi cam là Nhi xách) Di nói "Đúng là may thật, đỡ tốn công bọn mình."

Nhi cười khoái chí đưa túi cam lên trước mặt cả ba, nói "Ăn vitamin C luôn đi bọn mày ơi, thằng chó đấy chắc sắp ăn đất rồi không có phúc hưởng đâu."

Họ rời khỏi khu viện ra ngoài khoảng sân rộng rãi, vừa có bãi trông giữ xe vừa có khu nhà ăn to tướng. Kiếm ghế đá trống ngồi xuống, thong thả thư thái bóc cam ăn (loại cam không cần bổ dao nhé) Ngọt và ngon ghê, căng mọng nước.

Có thùng rác bự ngay gần đó, ăn xong Nhi gói ghém vỏ cam lẫn túi vứt vô. Họ vẫn ngồi lại đây nhìn ngắm khung cảnh im ắng, người ra người vào triền miên với những dáng vẻ buồn bã lo âu.

Bất chợt có tiếng cãi vã chửi bới cất lên giữa sự yên tĩnh nơi đây, nguyên do là từ trong cửa ra vào của khu phòng bệnh có một gã đàn ông mắt sếch gian trá, dáng vẻ hung tợn tay nắm tóc người phụ nữ mặc đồ bệnh nhân, tay kéo tai đứa bé gái tầm mười tuổi, lôi xềnh xệch.

"Đ-t mẹ chúng mày về giặt giũ nấu cơm cho tao ngay! Nằm ở đây cho tốn tiền à!"

"Tha cho mẹ con em anh ơi! Em sẽ về nhà làm mọi việc mà! Đừng đánh mẹ con em nữa!"

"Đau tai con bố ơi! Hu huuu...Bố ác lắm suốt ngày đánh mẹ...Mẹ ở nhà bị bố đánh phải nhập viện mà bố cũng không tha...Hu huu...Các cô các chú ơi cứu mẹ con cháu với!...Về ông ấy giết mẹ con cháu mất!...Mẹ ơi con đau tai quá!..."

"Tha cho con đi anh ơi! Anh cứ đánh em đi!..."

Xung quanh đông đúc nhưng dường như chả ai dám can thiệp, hay nói đúng hơn là không muốn vì ngại phiền phức, dẫu sao cũng đâu phải chuyện nhà mình, lỡ làm ơn mắc oán thì lại dở hơi.

Khoảng cách không quá xa nên Bích nhận ra ngay đó chính là thằng khốn lái taxi đâm mình lúc mà cô vội phóng Yamaha đi cứu Nhi, do tâm trí quá rối bời bất an không còn để ý tới trước sau chứ bình thường Bích tránh được dễ dàng.

Trừng mắt đứng dậy, Bích nói "Đ-t mẹ thằng chó kia là đứa chạy taxi đâm trúng tao đấy!" Thù cũ hận mới, trông thấy con bé kia bị kéo tai đến mức chảy máu thì Bích đếch chịu nổi định xông ngay tới thì Nhi kéo tay lại bảo "Từ từ. Lúc này đông người, mày thì đang nóng dễ quá tay lắm. Để tao, hai đứa mày ra lấy xe trước đi, đợi nó cút khỏi đây rồi bám theo, biết nhà thì bọn mình cũng dễ hành động."

Nhi nói có lý nên Bích đành hạ hỏa, nhìn sang Di thì Di cũng gật đầu đồng tình nên đành nghe Nhi vậy. Bích vừa đi về bãi giữ xe vừa ấm ức, cô thề sẽ không để thằng súc vật côn đồ bạo hành vợ con như nó sống đến ngày mai!

Nhi đứng dậy, bước mau tới chỗ cãi vã.

😠😠😠😠

Bạn đang đọc Xin Hãy Yên Nghỉ sáng tác bởi TueTuyetLuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TueTuyetLuan
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.