Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 45-46

Phiên bản Dịch · 8620 chữ

Chương 45.1

Dịch & Edit: M2sisters

Đào Nhạc biết cô đã mất đi kiềm chế, bất chấp cái gì gọi là rụt rè hay hình tượng, nói cô là nữ chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao cô cũng chịu, ngay giây phút Tô Dịch Văn xuất hiện, sự uất ức lẫn nhớ nhung đều bộc phát, cô chỉ muốn được ôm lấy anh, ít nhất trên đời này vẫn còn có người đàn ông này hiểu cô.

Tô Dịch Văn nhẹ nhàng vỗ vỗ cô gái nhỏ trong lòng, không vội vàng mở miệng, anh biết cô đã trải qua mấy ngày chẳng dễ chịu gì, nhưng muốn gặp cô cũng phải đợi tới thời điểm thích hợp mới được.

“Tô Dịch Văn anh không có lương tâm, giờ này mới chịu xuất hiện.” Đào Nhạc dụi dụi đẩu, nhỏ giọng chỉ trích.

Tô Dịch Văn dịu dàng dỗ dành, “Được rồi, là anh sai, em đừng khóc nữa được không nào?”

Đào Nhạc sụt sịt mũi, gật gật đầu, chỉ cần nghe thấy gịong anh cô mới an tâm.

Người lớn trong phòng khách vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ, chỉ biết nhìn cảnh một nam một nữ ôm nhau ở bên kia, bọn họ vậy mà lại biết thức thời im lặng.

Mẹ Đào cuối cùng lại nhịn không được, đằng hắng vài tiếng, ý bảo hai người cũng nên có chừng có mực.

Tô Dịch Văn đẩy Đào Nhạc ra, kéo cô nép sát bên cạnh mình, sau đó xoay người nghiêm mặt nhìn mọi người trong phòng nhận lỗi, “Xin lỗi bác trai bác gái ạ, cháu nghĩ mọi người đang hiểu lầm cháu một số chuyện.”

Ba Đào vẫn rất khách sáo, đứng ra hòa giải, “Mọi người đừng đứng mãi vậy, ngồi xuống rồi nói chuyện, tiểu Tô cũng ngồi xuống nào.” Nói xong ra hiệu bảo mẹ Đào ngồi xuống, mấy chuyện lễ tiết này luôn luôn quan trọng.

Mọi người ngồi xuống với vẻ không tình nguyện, mẹ Đào lên tiếng trước, “Tiểu Tô, cũng chẳng có ai là người ngoài, chúng ta không cần nói quanh co, tôi chỉ hỏi cậu một câu, rốt cuộc cậu có thái độ thế nào với Đào Nhạc nhà tôi?”

Vậy là mẹ già đã bắt đầu xét hỏi, Đào Nhạc định chen ngang nhưng bị Tô Dịch Văn ngăn lại, anh nghiêm túc nói, “Thưa bác gái, cháu biết bác đang lo lắng chuyện gì, nhưng cháu có thể đảm bảo cháu không hề có thái độ đùa giỡn với tiểu Nhạc, cháu thừa nhận lần đó gặp mặt Hứa Lăng là cháu đã không suy nghĩ kĩ càng, cho nên ——”

Đào Nhạc nghe xong, nhịn không được liền bật dậy, “Mẹ, con nói thật với mẹ vậy, lần gặp mặt đó là con phá đám, không liên quan gì đến Tô Dịch Văn cả!”

“Con phá đám?” Mẹ Đào bất ngờ.

Đào Nhạc thành thật thừa nhận, dù gì cũng có Tô Dịch Văn ở đây, chuyện gì cô cũng không sợ.

“Dạ, con không chỉ hóa trang thành bà hai vu khống chị họ gian díu với thư kí Ngô, còn nhờ anh Vĩ hàng xóm tới cầu hôn chị, con còn cố ý cọ chân chị họ để chị nghĩ Tô Dịch Văn là sói háo sắc.”

Quả nhiên Hứa Lăng là người đầu tiên bùng nổ, “Thì ra thật sự là cô làm ra chuyện tốt, tôi còn nói sao hôm đó liên tiếp xảy ra nhiều chuyện vậy, hóa ra là cô giở trò! Rốt cụộc tôi đã chọc giận cô lúc nào, tốt xấu gì chúng ta cũng là thân thích với nhau, cô làm vậy là sao hả!”

Đào Nhạc càng nói càng hùng hồn, “Ai bảo chị có ý đồ cướp người yêu tôi, chị đừng tưởng tôi nhìn không ra chị có suy tính gì với lão Tô nhà tôi, trên mặt chị viết cả rồi kìa! Vả lại chị có tổn thất gì chứ, lão Tô nhà tôi còn bị dính một cái tát của chị đó!”

Thấy hai người cãi nhau có xu hướng càng ngày càng lớn, Tô Dịch Văn túm lấy Đào Nhạc kéo ngồi xuống, “Em bớt nói vài câu đi, đừng có gây thêm phiền phức nữa.”

“Em nói đều là sự thật, buổi gặp mặt đó là hiểu lầm, nếu anh và Hứa Lăng không gặp nhau thì bây giờ chúng ta đâu có như thế này, anhcũng sẽ không bị nhiều người nói xấu!” Người Đào Nhạc ám chỉ là dượng, nếu không thì mẹ già chẳng có cái nhìn phiến diện vậy với anh, còn nữa, cuộc gặp mặt đó thật ra là do Đào Nhạc đã quá tuyệt vọng nên mới đi cướp lại người đàn ông của mình. Bây giờ ở đây cô không thể nào làm khác hơn đành phải nói dối vậy.

Mẹ Đào coi như đã hiểu đại khái, vẻ mặt từ từ giãm ra, “Nói vậy thì hai đứa đã sớm yêu nhau, tại sao lại còn lén lén lút lút, không cho tiểu Nhạc nhà bác được ra ngoài ánh sáng?”

Câu này nói ngược rồi, người không được ra ánh sáng phải là Tô Dịch Văn mới đúng.

Tô Dịch Văn lại không phủ nhận, còn nói thêm, “Bởi vì trước đây có nhiều hiểu lầm, hơn nữa tiểu Nhạc vào viện kiểm sát chưa được bao lâu, cháu suy nghĩ cho công việc của Đào Nhạc, không muốn vì mấy chuyện này làm ảnh hưởng đến cô ấy.”

Mẹ Đào ngẫm nghĩ một chút, dựa trên nguyên tắc mà nói thì quả thực sẽ bị người khác bàn tán về người yêu, hơn nữa con gái vừa vào cơ quan, không thể vì chuyện có người yêu mà bị người khác đàm tiếu sau lưng.

Không thể không thừa nhận, người đàn ông này suy nghĩ rất chu toàn.

Tô Dịch Văn thấy mẹ Đào bắt đầu dao động, Tô Dịch Văn nói thành khẩn, “Bất kể trước đây có hiểu lầm cũng được, hay có đúng vậy thật cũng được, cháu xin thành thật nhận lỗi với hai bác tại đây, sau này cháu sẽ chăm sóc tiểu Nhạc thật tốt, xin hai bác yên tâm.”

Thành ý trong lời nói không hề lừa gạt người khác, ba Đào tỏ vẻ hài lòng, “Haiz, tiểu Tô này, cháu đừng như vậy, các bác đây là trưởng bối cũng chỉ mong các con sống cho tốt thôi, có câu nói gì ấy nhỉ, quan tâm tắc loạn(*), có phải không bà Đào?”

Thái độ mẹ Đào cũng dịu xuống, đương nhiên sẽ không biểu lộ rõ ràng như vậy, chỉ bâng quơ đáp lại một tiếng. Mọi chuyện hiện tại đã rõ ràng, không nhất thiết phải trách cứ người ta nữa, vả lại gạt bỏ hiểu lầm kia qua một bên thì ấn tượng của Đào Nhạc đối với người đàn ông này vẫn rất sâu sắc.

Đào Nhạc thấy ba mẹ như vậy xem như cô đã vượt qua ải, thầm thở phào nhẹ nhõm, Tô Dịch Văn quả nhiên là người biết thu phục lòng người, đôi mắt hoa đào còn biết phóng điện, chỉ nói vài ba câu là đối phó được tất cả, cô còn phí sức lo lắng mấy ngày nay.

Thế mà Hứa Lăng khi thấy cảnh tượng này, lửa giận vọt thẳng lên đầu, “Coi tôi không ra gì hết à, con bé tiểu Nhạc đối xử với tôi thế nào, mọi người không ai nói câu nào vậy?”

Dì nãy giờ vẫn chưa nói gì, thời điểm mấu chốt mới lớn tiếng, “Con bớt gào thét mấy câu đi, nó là em con, tranh đua vậy có gì hay chứ!”

“Mẹ, mẹ nói gì thế, buổi gặp mặt của con bị nó phá đó!”

“Con bớt đổ trách nhiệm lên người tiểu Nhạc đi, đã ba mươi tuổi rồi, tìm không ra đối tượng còn oán trách người khác, đúng là phân kéo không ra còn đổ ngược cho hầm cầu mà, về nhà về nhà, cha con hai người đừng để tôi mất mặt xấu hổ thêm nữa!”

Dì cực lực tuôn ra một tràng, mọi người đang ngồi chỉ biết giương mắt nhìn, bà chị Hứa Lăng ngay cả cái rắm cũng không dám thả, thấy dì không nói hai lời liền xách túi bước đi, dượng và Hứa Lăng đành chán nản chạy theo về.

Lần này phải nói là quá vui sướng, không ngờ người bình thường hiền lành như dì mà khi bùng phát lại đáng sợ thế, ngay cả Hứa Lăng cũng chịu không nổi, Đào Nhạc hận không thể chạy ra ngoài mua pháo đốt ăn mừng. Trải qua một trận, chắc chắn Hứa Lăng và dượng không dám chọc giận nữa.

Hai ông bà Đào gia cũng rất xấu hổ, dù gì loại chuyện trong nhà thế này mà lộ trước mặt Tô Dịch Văn cũng mất mặt lắm, chỉ có thể cười gượng gạo.

“Tiểu Tô, thật ngại quá, chuyện này…” Mẹ Đào muốn nói gì đó nhưng lại thôi, đầu cũng không ngẩng lên nổi.

Tô Dịch Văn có vẻ rất thản nhiên, anh hiểu mọi chuyện nên cũng nở một nụ cười.

Ba Đào tỏ vẻ quan tâm hỏi, “Tiểu Tô, chuyện này có ảnh hưởng gì đến công việc của cháu không, cháu xem mọi chuyện cũng bị làm cho náo loạn ra thế này rồi.”

Tô Dịch Văn vẫn không trả lời, Đào Nhạc lên tiếng trách móc, “Sao lại không ảnh hưởng chứ, từ sớm dượng đã đi gieo rắc mấy cái tin đồn ở chỗ làm rồi, may mà người nào đó còn chưa có bị gì !”Người nào đó mà Đào Nhạc ám chỉ chính là Tô Dịch Văn.

Mẹ Đào cũng không biết phải nói gì mới được nữa, đành miễn cưỡng nở một nụ cười, “Tiểu Tô, con người dượng của Đào Nhạc là như vậy, cháu cũng đừng để bụng, sau này bác sẽ tìm dượng nó nói rõ, đều là người nhà cả đừng thù oán làm gì.”

Bước tiến của mẹ Đào cũng nhanh thật, vậy là đem Tô Dịch Văn gia nhập vào nhóm ‘người nhà’ của gia đình cô rồi, Đào Nhạc thật muốn khuấy động một câu, nhưng lại sợ làm hỏng tình hình hiện tại, ngẫm lại vẫn là nên bỏ qua thôi.

Tô Dịch Văn vẫn rất thản nhiên, “Bác gái, chuyện này cũng không nghiêm trọng như vậy, thực ra qua một thời gian nữa có thể cháu sẽ chuyển công tác, nên chuyện kiểm sát Hứa cũng không cần phiền phức vậy đâu.”

Hả? Tô Dịch Văn nói mấy lời này là có ý gì?

Đào Nhạc túm lấy anh, “Chuyển công tác gì chứ, chuyển đến đâu, sao em chưa nghe anh nói qua vậy?”

“Đừng có ngắt lời, để nghe tiểu Tô nói.”Mẹ Đào ngăn lại.

Tô Dịch Văn ngừng một chút, sau đó trấn an nỗi lo của Đào Nhạc, “Có thể sẽ không ở phòng công tố nữa, mà sẽ chuyển sang phòng ban khác, vẫn còn chưa có quyết định.”

Đào Nhạc vuốt vuốt ngực, “Em còn tưởng anh bị chuyển đi một nơi khác, làm em sợ muốn chết.”

Tô Dịch Văn xoay người, trong đáy mắt hiện ra một ánh nhìn khác thường, “Sẽ không đâu, em ở đâu thì anh sẽ ở mãi nơi đó không đi đâu nữa.”

Mẹ Đào ngồi bên cạnh cũng tỏ vẻ tán thành, “Được đó tiểu Tô, đổi sang một phòng ban khác cũng tốt, tránh việc dượng nó lại kiếm chuyện, tóm lại sau này ở viện kiểm sát có cháu quan tâm đến Đào Nhạc thì bác cũng yên tâm rồi.”

Đào Nhạc biết chắc chắn là mẹ già đã bị Tô Dịch Văn thu phục rồi, tất cả mọi người trong nhà cô đều bị tên cầm thú này mê hoặc, mà bao gồm trong đó cũng có cả cô.

“Bác gái, nói ra thì Đào Nhạc cũng đã không đi làm mấy ngày nay rồi…”Tô Dịch Văn đề cập đến chuyện chính.

“À…”Mẹ Đào trong vài giây không nói nên lời, sau đó nhẹ nhàng nói, “Đều trách bác không biết rõ sự tình, thực ra bác cũng dự định bảo Đào Nhạc ngày mai đi làm, về phần cấp trên ở đó…Tiểu Tô cháu nói giúp nó có được không?”

Đào Nhạc vừa nghe đã không vui, ở đâu ra cái kiểu trực tiếp nhờ cậy người ta như vậy, huống hồ cô cũng không muốn để Tô Dịch Văn nói, giống như cô là một người rất đặc biệt, lúc nào cũng cần người ta trông nom.

“Mẹ, ngày mai con sẽ tự đi tìm trưởng phòng Vu nói chuyện, nếu như người ta không muốn con làm ở viện kiểm sát nữa thì con đi là đương nhiên, không đáng để Tô Dịch Văn nói giúp đâu!”Đào Nhạc nói lớn.

Sắc mặt mẹ Đào lập tức trầm xuống, “Mẹ nói sao lại có đứa con không hiểu chuyện như vậy! Con cho rằng cái viện kiểm sát này là ba mẹ lập ra hay sao, mà con muốn vào thì vào, muốn đi thì đi chứ?Con có biết bát cơm này có bao nhiêu người muốn tranh với con không, con còn ở đó mà nói mấy lời thiếu suy nghĩ này!”

Đào Nhạc đối với mấy cái đạo lý to lớn kia nghe đến tai dài cả ra, huống chi mẹ còn ở đó nói trước mặt Tô Dịch Văn, trong lòng cô càng không cảm thụ được.

“Dù sao ngay từ đầu con đã không muốn thi làm nhân viên công vụ…”

Tuy rằng chỉ là một câu rất nhỏ, nhưng mẹ Đào vừa nghe đã tận tường, liền quát, “Con nói cái gì !”

Đào Nhạc vừa định phản bác lại đã bị Tô Dịch Văn ngăn cản, anh trừng mắt bảo cô im lặng. Được, đây chính là người nhà mà. Thì ra vừa bước qua cánh cửa nhà cô anh đã đổ mất rồi. Nếu sau này anh và cô thật sự sẽ kết hôn, thì chắc chắn là anh sẽ đi theo chính sách của mẹ già rồi.

Tiếp đó Tô Dịch Văn lên tiếng, làm dịu lại bầu không khí, “Bác gái, thực ra liên quan đến chuyện thi làm nhân viên công vụ của Đào Nhạc, cháu muốn nói bác nghe cách nghĩ của cháu.”

Mẹ Đào bây giờ là cực kì hài lòng về Tô Dịch Văn, cho nên anh vừa nhắc đến nhân viên công vụ, mẹ Đào cảm thấy trong nhà như thêm một đồng minh, càng khí thế hơn trước.

“Cháu nói thử xem Tiểu Tô, bây giờ có công việc nào ổn định và bảo đảm hơn làm nhân viên công vụ chứ? Cháu cứ xem mấy cái xí nghiệp bên ngoài đi, lương cao cũng làm được gì chứ, tin tức hàng ngày đều đưa không phải là chỗ này bị phá sản chỗ kia bị thu mua, còn làm ột đống người phải chết đói. Bác và ba của Đào Nhạc xem như cũng đã sống được nữa đời người rồi, để nắm giữ được chén cơm, lòng luôn phải kiên định. Đừng nói gì đến gạo dầu diêm, sau này chuyện nhà cửa hai đứa cũngphải lo, hơn nữa cháu cũng làm cùng một chỗ với nó, chắc sẽ hiểu được ý của bác, con bé Tiểu Nhạc này thật không có hiểu chuyện, cháu giúp bác khuyên nó với.”

Mẹ Đào nói cả một tràng nếu như là người ngoài nghe sẽ hiểu ra đạo lý rõ ràng, nhưng Đào Nhạc thì không giống như vậy, cô càng nghe tiếp càng thấy khó chịu.

Tô Dịch Văn cười cười, “Bác gái những gì bác nói cháu đều hiểu rõ, nhưng bác đã từng nghĩ qua công việc ở viện kiểm sát có thích hợp với tiểu Nhạc hay không, hay bác đã từng hỏi cô ấy thích gì không ạ?”

Mẹ Đào ngẩn người một lúc lại nói tiếp, “Không cần biết có hợp hay không, công việc giống nhau thôi, bác hiểu mà!”

“Làm sao mà giống được ạ.” Tô Dịch Văn kết lại câu chuyện nói, “Bác nghĩ thử xem, cứ như công việc ở phòng công tố của cháu thì tiểu Nhạc làm không nổi, cái này không chỉ cần cho việc thi làm nhân viên công vụ, mà còn là nhân tố quan trọng cho việc lấy bằng tư pháp nữa. Vả lại cô ấy mới học chuyên ngành, không phải chỉ nói thi làm nhân viên công vụ là xong được, bây giờ việc tuyển người của các đơn vị cũng không như xưa, các chính sách khắt khe hơn, các loại bằng cấp, chứng nhận một thứ cũng không thể thiếu. Hơn nữa với tính cách của Tiểu Nhạc thì chắc bác phải hiểu rõ hơn cháu, cô ấy không hợp làm một nhân viên nhà nước.”

Những lời Tô Dịch Văn nói khiến mẹ Đào phải trầm ngâm suy nghĩ, lúc đầu bà cho rằng mình sống chết bắt con gái thi làm nhân viên công vụ là một lối đi đúng, vốn không hỏi đến suy nghĩ của con, nhưng bây giờ tĩnh tâm lại, bà thật có chút hoài nghi chuyện bản thân mình làm có đúng hay không nữa.

Đương nhiên. Lúc này Đào Nhạc đang rất vui, không ngờ rằng Tô Dịch Văn lời ít mà ý nhiều đã làm lung lay được mẹ già rồi, ban đầu cô còn cho rằng anh là kẻ phản bội nữa chứ.

Ôi…đúng là người đàn ông của cô mà, thấu hiểu lòng cô đến như vậy nha!

Chương 45.2

Dịch & Edit: M2sisters

Mẹ Đào do dự hỏi, “Vậy theo ý của cháu thì…”

“Theo ý của cháu thì, trước tiên là tiểu Nhạc nên đặt trọng tâm vào chuyện thi tư pháp, hơn nữa cô ấy còn chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, có rất nhiều công việc yêu cầu phải tốt nghiệp thạc sĩ, với điều kiện như bây giờ của cô ấy thì vẫn chưa đủ.”Tô Dịch Văn muốn triệt để chặt đứt ý niệm trong đầu mẹ Đào, nhưng đây cũng là sự thật.

“Vậy không cần đến viện kiểm sát nữa sao?”Mẹ Đào đã không còn chủ ý gì nữa, tư tưởng hoàn toàn bị Tô Dịch Văn khống chế.

“Cháu cảm thấy bây giờ cô ấy cũng không cần đến viện kiểm sát nữa, đợi cô ấy vượt qua được kì thi, tiếp theo mới nghĩ cách sắp xếp một công việc tốt cho cô ấy. Hơn nữa khi tính lại thì cuối tuần này cô ấy cũng phải nhập học rồi, thời gian học ở trường và thời gian đi làm cũng đối nghịch, vẫn nên đặt việc học lên hàng đầu, nếu bác còn chưa yên tâm, cháu sẽ ở bên đốc thúc giám sát cô ấy thật tốt.

Nghe những lời này, trong lòng mẹ Đào nghĩ, con gái thi làm nghiên cứu sinh cũng tốt, đến khi tốt nghiệp có được tấm bằng trong tay, có muốn làm công việc gì cũng có ưu thế, hơn nữa hồi trước bà cũng bỏ sót chuyện thi lấy bằng tư pháp.Lần thi này còn khó hơn thi nhân viên công vụ, bây giờ chi bằng để nó toàn tâm toàn ý ôn tập vậy.

Về điểm này, mẹ Đào đã nghĩ thông suốt, bắt đầu nhờ vả Tô Dịch Văn, “Tiểu Tô này, cháu nói thế bác cũng thấy yên tâm, con bé Nhạc Nhạc này tính tình nóng nảy, sau này phiền cháu quan tâm đến nó nhiều hơn.”

Trời, còn nói vậy nữa chứ, Đào Nhạc nghi ngờ cô đã tìm được một người đàn ông hay là một bảo mẫu.

“Bác cứ yên tâm ạ.” Tô Dịch Văn cam đoan, còn nhìn gương mặt cô với anh mắt vô cùng dịu dàng, chiều chuộng, chỉ mong cô bé này hiểu chuyện một chút là tốt lắm rồi.

Ba Đào thấy thái độ vợ mình như vậy, trong lòng cũng kiên định, bắt đầu lo việc nhà, ông hỏi Tô Dịch Văn, “Tiểu Tô, nghe giọng cháu không phải người ở đây thì phải?”

“Dạ đúng, nhà cháu ở thành phố A.” Tô Dịch Văn trả lời.

Mẹ Đào tiếp tục vặn hỏi, “À, thế người nhà cháu làm công việc gì, ba mẹ vẫn mạnh khỏe chứ?”

Đào Nhạc biết ngay không thể trốn tránh vấn đề này, tuy cô không hề thích dùng cách thức trên để hiểu về một người, nhưng đứng trên lập trường của ba mẹ thì cô không có lý do gì để ngăn cản, huống chi cô vẫn chưa tường tận chuyện gia đình Tô Dịch Văn.

Tô Dịch Văn do dự một lát mới nói, “Ba cháu làm việc ở tòa án, mẹ cháu làm bác sĩ ạ.”

Ồ? Đào Nhạc nhớ lần trước nghe trộm anh nói với Hứa Lăng, ba mẹ đều đã nghỉ hưu, bây giờ nói thế là sao nhỉ.

Còn mẹ Đào lại thấy gia thế nhà Tô Dịch Văn rất tốt, vẻ mặt mừng rỡ, “Chả trách cháu làm việc ở viện kiểm sát, thì ra là có liên quan với nhau. Đúng rồi, ba cháu làm việc ở tòa án nào, làm thẩm phán đúng không?”

Đào Nhạc chú ý thấy đôi mày anh thoáng cau lại cùng với sự chần chừ trong đáy mắt anh, chưa kịp dò hỏi, đã thấy anh lập tức khôi phục vẻ mặt ban đầu, nhẹ nhàng nói, “Ba cháu làm việc ở viện kiểm sát tối cao, là…viện trưởng ạ.”

Điều này làm hai ông bà Đào gia và Đào Nhạc chấn động, nói ba anh làm viện ở viện kiểm sát tối cao đã là đả kích không nhỏ, không ngờ ông còn là viện trưởng. Cần phải biết rằng tiếp theo của viện kiểm sát tối cao chính là viện kiểm sát của tỉnh, quyền lực này không phải người bình thường nào cũng dám nghĩ tới, Đào Nhạc bắt đầu tóe ra ánh mắt của dân đen thô tục, thì ra anh chính là loại con ông cháu cha trong truyền thuyết.

Hai ông bà Đào gia khó khăn lắm mới tiêu hóa được sự thật này, ánh mắt nghiêm túc như thấy một vị lãnh đạo vậy.

Đôi mắt của mẹ Đào phóng ra một tia sáng xanh, trong lời nói không nén được kích động, “Ôi chao, tiểu Tô này, sau này rảnh thì cứ đến đây dùng cơm, nếu như Đào Nhạc có cáu kỉnh với cháu, cứ nói bác, về nhà bác dạy bảo nó. Các cháu làm công tố viên bình thường bận rộn, phải chú ý nhiều đến sức khỏe, đừng quá gắng sức.”

Hừm, mẹ già thực tế quá, bắt đầu xum xoe nhanh như vậy rồi, giống như anh ấy là con ruột của mẹ còn cô chỉ là đứa con mẹ nhặt được.

Ba Đào ngồi bên cạnh nói đùa, “Đúng vậy đó tiểu Tô, có thời gian rảnh cháu về thưa với ba mẹ chuyện cháu và Đào Nhạc, đừng để lâu làm gì, khi nào thích hợp thì đi đăng kí kết hôn luôn cho rồi, sau này chúng ta là người một nhà.”

“Gì mà sau này, bây giờ đã là người một nhà rồi.” Mẹ Đào nhấn mạnh một câu.

Tiếp đó đều là hai ông bà Đào gia tự nói tự quyết định, Tô Dịch Văn chỉ tủm tỉm cười, thỉnh thoảng hùa theo vài câu, lúc này Đào Nhạc chỉ đóng vai quần chúng, không hề phát ngôn câu nào, cô vẫn luôn liếc nhìn Tô Dịch Văn, tại sao cô có cảm giác, trong nụ cười của anh như chất chứa thật nhiều tâm sự.

Ngồi ở Đào gia đến gần khuya, Tô Dịch Văn bởi vì thứ ba phải đi làm, nên anh đứng dậy chào ra về, hai ông bà Đào gia vẫn tiếc nuối, tiễn xuống tận dưới lầu, nếu không phải Tô Dịch Văn chạy xe đến, chắc ông bà Đào gia còn định đưa anh về tận kí túc xá.

Đợi ba mẹ lên lầu trước, Đào Nhạc cũng không vội đi theo, cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi Tô Dịch Văn, nhưng lòng cô hiện tại bỗng dưng lại thấy rối rắm.

Tô Dịch Văn mở cửa xe, “Lên xe, nói chuyện với anh một chút.”

Thì ra anh biết trong lòng cô đang suy nghĩ, không chút do dự, Đào Nhạc bước ngay vào xe.

Tô Dịch Văn rất trầm mặc, vẫn không nói câu nào, khi ngồi trong xe vốn sẽ có cảm giác bị đèn nén, Tô Dịch Văn bực bội lấy điếu thuốc lá trong túi ra, châm lửa, khói xanh lượn lờ rồi biến mất bên gương mặt anh.

Đào Nhạc hít phải khói nên ho sặc sụa, kéo cửa xe xuống, “Anh muốn chết à, bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy?”

Tô Dịch Văn quay đầu, con ngươi đen càng thêm trầm lắng, tỏa ra thật nhiều ưu tư, anh tắt thuốc, nhìn chăm chăm Đào Nhạc.

“Anh sao vậy?” Đào Nhạc cảm thấy Tô Dịch Văn không bình thường, nhưng vì ánh sáng mờ ảo quá, không thể thấy rõ gương mặt anh.

Tô Dịch Văn không trả lời, anh kéo ghế ngồi hạ xuống, xoay một cái liền đặt Đào Nhạc nằm dưới thân mình, vội vã hôn cô, môi miệng quấn lấy chặt chẽ còn mang theo chút đau đớn, Đào Nhạc muốn nức nở vài tiếng nhưng một khe hở cũng không có.

Tô Dịch Văn mất đi tự chủ, không còn vẻ điềm đạm như trước, ra sức mò mẫm tìm áo Đào Nhạc, áo ngực cô nhanh chóng bị đẩy lên cao, bàn tay nóng hầm hập vuốt ve phần mềm mại trước ngực cô, làn da trắng nõn làm lòng anh khao khát không nguôi. Rất nhanh, anh cảm nhận được cô gái nhỏ dưới thân đang run rẩy, bên tai từ từ vang lên tiếng rên rỉ mỏng manh, kích động mạnh mẽ tới thần kinh Tô Dịch Văn, anh vội vã cúi đầu ngậm lấy đỉnh nhọn vểnh lên, một loại cảm giác thỏa mãn dần lan tỏa trong thân thể anh.

Đào Nhạc vẫn còn luống cuống, từ trước tới giờ Tô Dịch Văn luôn tạo cho cô ấn tượng về hình ảnh một người thong dong, bình tĩnh, bây giờ con người ấy hoàn tòan thay đổi, cô thở hổn hển, mắt nhìn ngoài cửa xe, ra sức đánh vào người đàn ông trên thân mình, “Tô Dịch Văn, đừng có làm loạn, đây là dưới lầu nhà em, có người nhìn kìa!”

Tô Dịch Văn từ ngực cô ngẩng đầu lên, tay còn đang đặt trước dây kéo quần của cô, dường như trôi qua vài giây, con ngươi đen ra sức đè nén dục vọng xuống, anh thở dài nặng nề, sửa sang lại quần áo cho cô, “Xin lỗi, Nhạc Nhạc.”

“Rốt cuộc anh có chuyện gì vậy?” Đào Nhạc hỏi, “Có phải ba mẹ em làm anh buồn không, bọn họ là thế đó, cho nên trước đây em mới sợ họ nói lung tung với anh, anh đừng để bụng là được rồi.”

“Không phải nguyên nhân đó…”Tô Dịch Văn muốn nói lại thôi, anh thực sự không biết phải nói làm sao.

Đào Nhạc vốn không muốn đề cập tới chuyện gia thế của anh, nhưng trực giác cho cô biết anh đang suy nghĩ về chuyện này, cô do dự một lát rồi hỏi, “Có phải chuyện nhà anh không?”

Tô Dịch Văn không phủ định, thở dài nặng nề, từ ngữ có vẻ bất đắc dĩ, “Từ đó giờ anh vẫn không thích đề cập chuyện trong nhà, em có biết hoàn cảnh công việc của ba anh đã kéo theo rất nhiều phiền hà…”

“Điều này ấy à, cũng giống ba mẹ em làm việc ở cơ quan tuy không giữ chức vụ gì lớn, nhưng cũng có không ít người tới cửa nhà tạo quan hệ.” Đào Nhạc từ nhỏ đã thấy qua tình huống này, huống hồ Tô Dịch Văn lại được sinh ra bởi người có chức vụ lớn.

Tô Dịch Văn cười cười, vui mừng khi thấy cô hiểu chuyện, “Cho nên đó là nguyên nhân anh không muốn nói cho người khác hoàn cảnh của gia đình mình, lúc trước khi còn làm trong viện kiểm sát thành phố A đã có không ít người dò hỏi, anh không muốn vì mối quan hệ với ba mà biến công việc của mình thành một con đường tắt người ta mượn đi, nói gì đi nữa thì anh cũng làm ở bộ phận công tố, bên trong còn dây dưa đến rất nhiều thứ, làm không tốt thì ngay đến bản thân cũng sẽ bị vu vạ.”

Những gì Tô Dịch Văn nói rất thực tế, quả thật, ở thời đại này làm việc gì cũng đều dựa vào quan hệ, nhất là ba bộ phận then chốt Công- Kiểm- Pháp, một vụ án có thể liên quan đến mấy mạng người hoặc cả một số tiền lớn, chỉ cần không cẩn thận bị người khác vạch trần là bản thân mình có thể gặp họa, xử lý không tốt thì bị gán cái tội tham ô hối lộ, mà mấy tội này thì ở viện kiểm sát cũng gặp quá nhiều rồi, đặc biệt là trên quan trường.

“Cho nên anh mới đến làm ở thành phố B?” Đào Nhạc hỏi.

“Ừ. Rời xa nhà một chút có thể khiến anh toàn tâm mà làm việc,” Tô Dịch Văn ngừng một chút, “Cuộc gọi lần trước là ba anh có ý muốn bảo anh quay về, hơn nữa còn muốn anh đến làm ở viện kiểm sát tối cao, ngay đến viện trưởng cũng đến khuyên anh, lần đó em cũng thấy rồi…”

Đào Nhạc quýnh lên, bật hỏi, “Anh phải quay về sao?”

Tô Dịch Văn hôn nhẹ lên trán cô, “Em ở đây thì làm sao mà anh đi được chứ.”

“Vậy–”

“Anh định về nhà một chuyến, không chỉ để nói chuyện vể em cho rõ ràng, mà còn nói về công việc của anh trước mắt có thể sẽ có thay đổi, sẽ phải đi họp ở tỉnh.”

Đào Nhạc nghe xong trong lòng càng thấy bất an, “Vậy là anh vẫn phải đi sao? Dự định đi mấy ngày?”

Tô Dịch Văn biết cô lo lắng, liền dỗ dành cô, “Chẳng phải cuối tuần này em nhập học rồi sao, anh sẽ về trước thời điểm đó.”

“Có được không…”Đào Nhạc ôm lấy thắt lưng anh, rút vào cơ thể ấm áp mà cô đã quen thuộc, nói ra thắc mắc lớn nhất trong lòng mình, “Lão Tô, anh nói gia đình anh có đồng ý chuyện của chúng ta hay không?”

“Tại sao lại không đồng ý?”Tô Dịch Văn hỏi ngược lại.

Đào Nhạc ngẩng đầu lên, đôi mắt đen bị bao phủ bởi một sự lo lắng, “Bởi vì…bởi vì trong phim hay trong tiểu thuyết thường có tình huống người nhà của những cán bộ cao cấp thì thích nói chuyện môn đăng hộ đối, sau đó lại bày ra trò chia rẽ uyên ương cũ rích. Em sợ…”

Tô Dịch Văn cười thành tiếng, rồi phết nhẹ lên mũi cô, cố ý trêu, “Nếu đã sợ như vậy thì chúng ta cứ tiền trảm hậu tấu đi đăng kí kết hôn trước, nếu như có con nữa thì càng tốt, trong nhà vui còn không kịp đó chứ!”

“Hả? Nói vậy là chúng ta hết hy vọng gì rồi sao…”Đào Nhạc cứ thế mà tưởng là thật, “Được thôi, nếu đã đến mức này thì em cũng bất chấp tất cả, đã là con người thì trước sau gì cũng bước chân vào nấm mồ hôn nhân, bất kể là sớm hay muộn!”

“Em bớt nghe mấy thứ linh tinh kia đi, cái gì gọi là nấm mồ hôn nhân chứ, kết hôn rồi em vẫn có thể làm những gì mình thích, nếu em thật sự muốn làm luật sư, anh còn có thể liên lạc với Vệ Thiếu Khanh, chỉ dẫn cho em một vài hướng đi, anh chỉ cần em ở bên cạnh anh đừng có cáu kỉnh lên là anh tạ ơn trời đất rồi.”Tô Dịch Văn xem như đã rất nhượng bộ rồi, anh không muốn dùng hôn nhân trói buộc sự vui vẻ của cô.

Lòng Đào Nhạc quả thật đã hơi rung động rồi, nhìn anh vẻ khó tin , “Anh nói thật chứ?”

“Đã khi nào anh gạt em chưa?”

“Gạt em thì không có, chỉ là có đùa với em thôi…”

Tô Dịch Văn tỏ vẻ đáng thương nói, “Vậy em cứ chờ người ta chia rẽ uyên ương đi ha.”

“Không muốn, không muốn, em tin anh!” Bây giờ Đào Nhạc rất sợ bị dọa, càng thể hiện quyết tâm, “Tóm lại nếu nhà anh không đồng ý thì chúng ta sẽ đổi đối sách khác.” Cô cảm thấy bất cứ chuyện gì cũng sẽ có khe hở để luồn lách.

Tô Dịch Văn vừa cười vừa hỏi, “Vậy nếu nhà anh đồng ý thì sao?”

“Đồng ý?” Đào Nhạc tỏ ý không tin tưởng làm gì có chuyện dễ dàng vậy, cho nên cô vẫn phân vân.

Tô Dịch Văn ôm chặt cô như ôm bảo vật quý giá nhất, cúi đầu thầm thì bên tai cô, “Ngốc ạ, đồng ý hay không thì kết quả như nhau thôi.”

Hả? Đào Nhạc ngẩng đầu, bất ngờ chạm phải môi anh, giây tiếp theo anh nhẹ nhàng chiếm lấy môi cô, môi và lưỡi hai người từ từ quấn quít nhau không ngừng.

Rốt cuộc Đào Nhạc cũng hiểu rõ, cả đời này sợ rằng cô không thể nào xa rời được người đàn ông này, tựa như cái ôm của anh vậy, cô cũng sẽ không buông lỏng cái ôm ấp ám này đâu…

Chương 46

Dịch & Edit: M2sisters

Tô Dịch Văn đi rồi cuộc sống của Đào Nhạc trong phút chốc như thiếu đi điều gì đó, bây giờ cô mới biết hóa ra cô đã vô tình bị ảnh hưởng quá sâu đậm từ người đàn ông cầm thú này, tựa như nếu không thấy được tổ hợp gồm cặp kính viền vàng và đôi mắt hoa đào, thì cả người cô liền mất tự nhiên.

Nghĩ tới chuyện Đào Nhạc cô sống hai mươi mấy năm qua, chưa từng để ý tới bất cứ sinh vật giống đực nào, kể cả ba già trong nhà cũng vậy, đúng là anh thư khó qua ải mỹ nam(*), cho dù anh chỉ là một lão mỹ nam thì cũng thế thôi.

Tuy Tô Dịch Văn đã đi rồi, nhưng trái đất vẫn cứ quay và cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, Đào Nhạc cũng không muốn làm cái gì mà oán phụ khuê phòng, soi gương lấy nước mắt rửa mặt. Nếu mẹ già đã không yêu cầu cô đi làm ở viện kiểm sát, vậy thì cô cứ tiếp tục ôn tập chuẩn bị cho kì thi tư pháp và chương trình học nghiên cứu sinh vậy.

Thế mà đợi mãi tới khi khai giảng, Tô Dịch Văn cũng chưa quay về, cô nhận được điện thoại anh gọi nói là công việc có chút rắc rối, tạm thời vài ngày nữa mới về, bảo cô yên tâm đi học. Hay lắm, Tô Dịch Văn lại thất hứa một lần nữa, Đào Nhạc muốn phát điên, nhưng ngẫm nghĩ thấy đàn ông ra ngoài làm việc chắc cũng không dễ dàng gì, đành phải thông cảm cho anh.

Cứ như vậy, sau kì nghỉ hè kiêm thực tập tại viện kiểm sát, cô Đào nào đó quay lại trường học, nhìn mọi thứ xung quanh mình vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, có thể là dưới sự dạy dỗ của Tô Dịch Văn mà tính tình của cô đã chín chắn hơn rất nhiều.

Chuyên ngành của Đào Nhạc là hình pháp học, cả lớp chỉ có hai mươi người, giáo sư hướng dẫn là một người đàn ông trung niên, cả ngày cứ sang sảng diễn thuyết, ngay cả người ngủ gục cũng bị ông ta hét cho tỉnh dậy. Chẳng biết sao Đào Nhạc lại nhớ tới Tô Dịch Văn, nhắc tới khoảng thời gian học bốn năm đại học, cô cũng chưa từng nghe anh giảng bài bao giờ, không biết dáng vẻ lúc anh đứng trên bục trông ra sao, giờ nghĩ lại thấy có chút hối hận.

Chương trình học nghiên cứu sinh không nhiều lắm, một tuần lên trường vài buổi, phần lớn thời gian Đào Nhạc ngồi trong phòng tự học ôn tập cho kì thi tư pháp vào năm sau, cô biết Tô Dịch Văn vất vả lắm mới thuyết phục được mẹ già, nên lần này cô nhất định phải nắm chắc.

Gấp lại cuốn tổng hợp điều lệ pháp luật, Đào Nhạc xem qua thời khóa biểu. Cô quên mất chiều nay còn có một buổi tâm lý học tội phạm, lại là buổi đầu tiên. Cô nhìn đồng hồ thấy thời gian không còn nhiều, khóa balô xong cô đi thẳng tới phòng học.

Đào Nhạc xem như là người cuối cùng bước vào lớp, tùy tiện ngồi ghế cuối cùng, vừa ngồi xuống cô lật ngay cuốn sách tổng hợp điều lệ pháp luật mới đọc xong, đối với môn học áp dụng lý luận thực tiễn này, cô chỉ có thể sử dụng kiểu lần mò tự học thôi.

Chẳng mấy chốc phòng học liền yên tĩnh, cô nghe có tiếng bước chân đang đến gần, cuối cùng là bước lên bục giảng. Đào Nhạc vẫn cắm cúi, trong đầu hoàn toàn là thuật ngữ thương mại, vốn không hề để ý phía trước.

“Chào các bạn, chương trình tâm lý học tội phạm kì này sẽ do tôi phụ trách.”

Giáo sư trên bục giảng đang nói, Đào Nhạc vừa nghe, thấy giọng nói sao quen thuộc vậy, cô ngẩng đầu, xém chút té ghế.

Người trên bục giảng đẩy đẩy gọng kính, nhoẻn miệng cười, “Tôi tên Tô Dịch Văn”

Điều này làm Đào Nhạc ngây ngẩn cả người, anh đang diễn vở kịch gì đây, không phải anh đang ở thành phố A sao, tại sao lại về đây rồi, lại còn xuất hiện trước mặt cô với thân phận thầy giáo của lớp học này.

Bốn mắt nhìn nhau, Đào Nhạc bỗng dưng thẹn thùng, có lẽ do đã lâu không gặp, cô vẫn chưa quen với bộ dạng thế này của anh, anh mặt âu phục màu đen còn thắt thêm cravat, ánh mắt điềm đạm của anh khiến lòng Đào Nhạc chộn rộn, chắc cô đã quá nhớ nhung anh rồi.

Tô Dịch Văn biết cô phải mất một lúc mới tiêu hóa hết điều ngạc nhiên này, thấy cô cứ cúi đầu né ránh mãi, khóe miệng anh thản nhiên từ từ cong lên, thì ra quả đào bé nhỏ cũng biết mắc cỡ.

Tiếp theo liền bắt đầu giờ học, khi biết được Tô Dịch Văn là thầy giáo, Đào Nhạc tự nhiên hăng hái hẳn, nghe giảng hết sức chăm chú, anh không hổ danh mang học vị tiến sĩ, giảng rất có bài bản, còn rất sinh động. Suốt hai tiếng đồng hồ cô hoàn toàn bị sưc quyến rũ của người đàn ông trên bục hấp dẫn.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện người đàn ông cực phẩm này thuộc về Đào Nhạc cô, còn kích động hơn cả trúng thưởng năm triệu tệ, cũng có thể nói đây là một niềm vẻ vang và hạnh phúc không gì so sánh được.

Hết giờ, đợi mọi người ra khỏi phòng, Tô Dịch Văn cố ý thả chậm tốc độ thu dọn sách vở, sau đó đi thẳng tới chỗ ngồi cuối cùng, bởi vì nơi đó vẫn còn một người chưa về.

Đào Nhạc sững sờ nhìn anh đi tới, tim đập thình thịch, thấy anh cúi người xuống, kề sát tai cô thầm thì, “Đi học mà không tập trung là thói quen không tốt.”

“Anh…” Đào Nhạc nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoa đào, mê loạn không nói nên lời.

Tô Dịch Văn từ từ nâng cằm cô lên, môi tuôn ra lời mê hoặc, “Vậy là không ngoan, phải đến phòng giáo viên mới được.”

Ôi chao? Đào Nhạc bỗng chốc minh mẫn, nhưng giây tiếp theo đã bị anh kéo đi, anh nhanh tay gom luôn mớ sách trên bàn, hai người vội vã rời khỏi phòng học.

Đang trên đường, mà còn là ở trường học, Đào Nhạc không dám kêu réo lung tung, chỉ nhỏ giọng hỏi, “Tô Dịch Văn, sao anh lại ở trường, anh về lúc nào mà không nói cho em biết?”

“Thì bây giờ cũng đã biết rồi đó.”Anh vẫn không quay đầu lại, bước chân càng lúc càng nhanh hơn.

Nói thì nói vậy, nhưng chẳng phải thời kì tạm nhậm chức của anh đã kết thúc rồi à, sao bây giờ lại trở thành thầy giáo nữa rồi? Anh chỉ vì công việc mà phải đến thành phố A một chuyến, nhưng bây giờ lại như vậy, cô thật nghi ngờ chắc anh đã thôi việc ở viện kiểm sát rồi.

Phòng làm việc của Tô Dịch Văn vẫn là cái nhà tù lúc trước, ngay đến tấm biển phó giáo sư vẫn còn chưa tháo xuống, Đào Nhạc không kiềm được mà nhớ đến hình ảnh khi mình đến đây vào mấy tháng trước, từ thời khắc đó đã có một thay đổi cực kì lớn.

Cửa phòng làm việc vừa đóng lại, Tô Dịch Văn càng không thể chờ đợi nổi, gắt gao đè chặt Đào Nhạc vào bức tường cạnh cửa, sau đó là một nụ hôn thật sâu, như một cơn bão tố điên cuồng.

Đào Nhạc không nghĩ anh lại làm trực tiếp như vậy, lý trí thì nói với cô không thể làm loại chuyện thế này ở một nơi mà bất cứ khi nào cũng có thể có người bước vào như vậy được, nhưng bản chất dã thú bé nhỏ trong cô làm thế nào cũng không thể khống chế được, thậm chí còn cảm thấy có chút kích thích mạo hiểm.

Toàn bộ vạt áo cô bị đẩy lên, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve nơi da thịt mịn màng, Tô Dịch Văn rên nhẹ, càng không thể kháng cự lại cảm giác đầy hấp dẫn này, mới mấy ngày ngắn ngủi không được gặp cô, mà anh đã nhớ cô đến như vậy.

“Có nhớ anh không, Nhạc Nhạc?”Anh hít thở gấp gáp, rút vào bên cổ cô thầm thì.

Nhớ, không một giây phút nào không nhớ, cô giống như đang bị trúng độc, mê mẩn cái ôm ấp và nhiệt tình của anh, bắt đầu từ giây phút anh xuất hiện ở phòng học đó, cảm giác này đã không ngừng được nghĩ đến và cứ rộ lên trong lòng cô.

Đào Nhạc không trả lời mà vòng tay qua cổ anh, hoàn toàn đáp ứng anh.

Tô Dịch Văn không thể ngờ được cô lại chủ động, mà còn nhiệt tình như vậy, anh không kiềm chế nổi phải rên một tiếng, tiếp đó môi anh quấn quít nhấm nháp lấy môi cô.

Căn phòng làm việc nhỏ bé trong chốc lát đã tràn ngập mùi vị tình dục. Cả hai đều đã vứt bỏ hết lý trí, chỉ muốn chiếm lấy nhau.

Tô Dịch Văn ôm cô đến bên bàn làm việc, còn Đào Nhạc thì thuận tay gạt bỏ tất cả đống sách báo đang cản trở trên bàn, hai người vội vã cởi bỏ những thứ vướng víu trên người nhau. Tô Dịch Văn mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, nút áo vừa nhỏ lại vừa nhiều, làm Đào Nhạc phải toát cả mồ hôi, cô thầm nghĩ, bản thân mình khó khăn lắm mới ham muốn một người đàn ông như vậy. Thế mà lại bị mấy thứ tiểu tiết này ngăn cản, cô hít một hơi, giật phăng mấy hột nút, như được cổ vũ, không chút do dự lôi vạt áo sơ mi của anh ra, bàn tay nhỏ bé lập tức tiến vào bên trong, rất nhanh liền vuốt ve điểm nhạy cảm trước ngực anh.

Tô Dịch Văn nhìn cô, hô hấp càng lúc càng nặng nề, thầm nghĩ chiếc áo sơ mi của mình đã bị bàn tay nhỏ bé kia giày vò không ra gì rồi, anh cười nhẹ, cũng không thể chần chờ được nữa, cố sức gạt bỏ lớp trở ngại cuối cùng phía dưới người cô, rồi hung hăn tiến vào.

“A…anh chậm…chút…”Đào Nhạc cong người, nắm chặt lấy cạnh bàn, khó khăn lắm mới tiếp nhận nổi sự di chuyển đầy dữ dội của anh.

“Dừng không được…”Tô Dịch Văn đầy thỏa mãn thở một hơi, nắm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô càng lúc càng tiến sâu vào nơi ẩm ướt của cô, nhớ đến đêm đó dưới lầu nhà cô không dám muốn cô, lần này bất luận có thế nào cũng không buông tha.

Một đợt sóng khoái cảm dâng lên, làm cho toàn thân Đào Nhạc rã rời, đầu óc càng trống rỗng, âm thanh rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng. Tô Dịch Văn lập tức cúi xuống chiếm lấy môi cô, nuốt lấy tiếng rên rỉ làm lòng anh sôi trào. Anh vẫn không quên đây là trường học, bên ngoài lúc nào cũng có người đi ngang qua, nếu tình huống hiện tại bị người ta phát hiện, vậy thì anh và cô thật sự không dám gặp ai nữa.

Qua một lúc lâu, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hơi thở nặng nề của hai người cùng với của những cảm xúc mãnh liệt.

Hai chân Đào Nhạc quấn quanh thắt lưng Tô Dịch Văn, đẩy đẩy người đàn ông trên người mình, “Được rồi, mau lên, nếu như có người vào thì làm sao đây!”

“Không sao…khóa cửa rồi…”Tô Dịch Văn dịu dàng hôn cô, lưu luyến cảnh xuân trước mắt.

Đào Nhạc tức giận, cắn anh một cái, “Mau lên!”

Tô Dịch Văn đau đến nổi nhíu cả mày lại, bất đắc dĩ phải đứng lên, anh vừa xử lý ình, vừa cười cười mà nói, “Em nhìn em kìa, đã mấy ngày không gặp nhau rồi, cũng không dịu dàng được một chút, nếu cắn anh chảy máu thì tính sao đây?”

“Cho đáng đời anh!”Đào Nhạc nhanh chóng chỉnh sửa lại quần áo, ngồi trên ghế làm việc của anh, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu tra hỏi, “Thành thật khai báo, rốt cuộc chuyện là thế nào!”

“Là chuyện gì chứ?” Tô Dịch Văn hỏi ngược lại.

“Anh bớt giỡn đi nha, ngoan ngoãn mà nói sao lại trở về làm thầy giáo rồi, còn công việc ở viện kiểm sát thì thế nào?”

“Ồ, em hỏi là cái này à—” Tô Dịch Văn cố ý kéo dài giọng nói, còn trừng mắt nhìn lại, “Bí mật!”

Đào Nhạc tức giận đi thẳng đến bóp cổ người nào đó, “Anh đó, mau nói ra sự thật!”

Tô Dịch Văn thở không nổi, cuối cùng đành phải đầu hàng, “Được rồi, được rồi, em mau buông tay ra, anh nói, anh nói!”

“Mau nói!” Đào Nhạc thả lỏng tay, vẫn còn vân vê cái cổ anh, bóp chết anh cô cũng đau lòng lắm.

Tô Dịch Văn chỉnh sửa lại túi công văn, kéo tay cô, “Anh đói rồi, đi ăn trước đi, vừa đi vừa nói.”

Bị anh nhắc, cái bao tử của cô cũng kêu ọc ọc, nghĩ lại hồi nãy vận động kịch liệt, chắc đã tiêu không ít năng lượng. Cô gật đầu, nghĩ chắc anh cũng sẽ không dám dở trò gì đâu.

Hai người đi ra khỏi khu dạy học, Tô Dịch Văn còn phải tiếp một cú điện thoại, nghe giọng nói giống như đang ra lệnh, Đào Nhạc có chút không quen.

Tô Dịch Văn tắt điện thoại, Đào Nhạc liền dò hỏi, “Em nói này lão Tô, chuyến đi lên tỉnh lần này của anh hình như không phải đơn giản như vậy.”

“Có sao?” Tô Dịch Văn cười gian xảo.

“Đầu tiên là việc anh quay về làm giáo viên một cách khó hiểu, sau đó là đến cuộc gọi lúc nãy có chút hơi hướng của cấp trên, anh như vậy là sao, được thăng chức hay bị giáng chức?”

“Em đoán thử xem.”

Đào Nhạc chu môi, “Em đầu óc ngu ngốc đoán không ra, anh nói thật cho em biết đi mà !”

Tô Dịch Văn không đùa với cô nữa, bắt đầu nói, “Đến trường của em là một quyết định gần đây của cấp trên, đặc biệt mở ra một lớp học chuyên về chống tham nhũng, chủ yếu sẽ đào tạo ra một nhóm sinh viên tương lai làm việc tại cục chống tham nhũng, giảng viên sẽ do nhà trường và viện kiểm sát cùng đảm nhiệm.”

Đào Nhạc nghe mà như lọt vào sương mù, “Nó liên quan gì tới anh chứ, rốt cuộc anh tới đây để làm gì hả!”

“Anh là giảng viên lớp học đó, đương nhiên anh phải tới đây chứ sao. Về phần tại sao môn hình pháp của em có xen cả lớp anh dạy vào là do anh cố ý xin phép, chẳng phải mẹ em luôn dặn dò anh phải giám sát em sao, cứ như hiện tại vậy là quá tốt.” Tô Dịch Văn nói xong, đôi mắt hoa đào sáng chói bắt đầu phóng điện.

“Náo loạn cả nửa ngày thì ra là do anh giở trò ma quỷ!” Cuối cùng Đào Nhạc cũng hiểu ra, cô có chết cũng không thoát khỏi người này.

“Em đừng nói vậy, làm sao anh biết cấp trên phái anh tới đây. Hơn nữa, loại chuyện này đâu thể đùn đẩy được.” Tô Dịch Văn nghiêm túc nói.

Đào Nhạc liếc mắt với vẻ gian xảo, “Anh thôi đi, em đoán chừng để tới được trường em anh đã tốn không ít công sức rồi, em hiểu con người anh quá mà.”

“Phải, anh là người vậy đó.” Tô Dịch Văn bất đắc dĩ, ai bảo anh bị cô đi guốc trong bụng.

Đang nói chuyện, một chiếc Audi màu đen từ từ dừng trước mặt họ. Có một người đàn ông bước xuống từ trên xe. Anh ta mở cửa xe đằng sau, cúi người kính cẩn khép nép nói với Tô Dịch Văn, “Cục trưởng, mời ngài lên xe.”

Hả? Người kia nói gì vậy? Cục trưởng gì chứ?

Đào Nhạc chớp chớp đôi mắt to, quay đầu nhìn Tô Dịch Văn, thấy anh nhếch môi cười, “Chúng ta cùng lên xe.”

(*) Chị Nhạc nhại lại câu “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân” đó mà ^ ^.

Bạn đang đọc Xin chào, kiểm sát viên của Tô Thích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.