Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 03-04

Phiên bản Dịch · 5695 chữ

Chương 3.1

Đào Nhạc lầm to rồi.

Cô thế nào cũng không đoán trước được, thoạt nhìn khí chất trước mắt thật xuất sắc, một người đàn ông ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ vậy mà lại ngồi ở cái bàn làm làm việc lộn xộn. Cô càng không thể nghĩ được rằng, hắn ta đang nhìn cô, tròng kính sáng lóa, cặp mắt hoa đào dường như khẽ mỉm cười.

Sao lại có thể như vậy, nhất định là cô bị hoa mắt rồi.

Đang nghĩ ngợi, liền nghe một giọng nữ the thé quanh quẩn bên tai.

“Bán đứng tình yêu của em,buộc em phải rời xa, cuối cùng cũng biết được chân tướng nước mắt em. Bán đứng tình yêu của em, lương tâm của anh sẽ phải trả giá, cho dù có cố gắng thực sự cũng không thể mua lại…”

Hết rồi, hết mẹ nó thật rồi, người như vậy mà lại cài nhạc chuông thế này sao, hơn nữa âm thanh hơi bị lớn, còn to hơn cả âm thanh xe cộ bên ngoài.

Nhưng mà, ngay lúc Đào Nhạc đang mở to mắt nhìn Tô Dịch Văn lấy di động từ trong đống sách ra, hồn vía cô đã xém bị lên mây, phải cố gắng nén lại không dám cười thành tiếng.

Câu nói con người không nên chỉ nhìn vào bề ngoài, hôm nay xem như Đào Nhạc được mở mang hoàn toàn rồi.

Tô Dịch Văn chỉ nói vài câu liền cúp máy, ánh mắt thản nhiên nhì qua mọi người, sau đó dừng lại trên người Đào Nhạc hai giây. Về chi tiết này, thần kinh nhạy cảm của Đào Nhạc cũng cảm nhận được, hai giây này hình như có chút không bình thường.

“Xin lỗi mọi người.”Tô Dịch Văn cười cười, tiện tay cầm lấy tờ danh sách bên cạnh, “Người đều đến đủ rồi chứ. Trước tiên nói qua với mọi người một chút, bởi vì tôi là giáo viên vừa được điều đến, cho nên đối với luận văn tốt nghiệp của các em năm tư còn chưa hiểu rõ lắm. nếu như có thể, trong mười hai người các em tốt nhất nên chọn ra một tổ trưởng, như vậy thì tôi có việc gì sẽ trực tiếp thông qua người đó biểu đạt với mọi người, dù sao bây giờ các em cũng nên họp lại cho tiện.

Lời vừa nói ra, đám nam sinh phía dưới bắt đầu rục rịch rồi, loại công việc khó nhằn như vậy ai mà đồng ý chứ.

Cho nên vào thời điểm mà ánh mắt của cả đám người tập trung vào Đào Nhạc, thì người tổ trưởng được chọn cũng sinh ra rồi. Trừ lúc đám người bại hoại được bà cô ngực lớn bồi dưỡng, thì đây là thời điểm bọn họ ăn ý nhất.

Đào Nhạc không phải đầu gỗ, tự nhiên cũng biết được tính toán trong lòng bọn họ, cô làm sao có thể lần thứ hai trở thành bia đỡ đạn, giờ phút này phải ra đòn phủ đầu trước.

“Vậy bạn nữ này làm tổ trưởng đi.”

Một câu nói của Tô Dịch Văn đã làm cho ý tưởng ‘ra đòn phủ đầu’ đẹp đẽ của Đào Nhạc bị bóp chết từ trong trứng nước.

Hắn càng vân đạm phong khinh (khí chất nhẹ nhàng, nhàn nhã)mà hỏi , “Đúng rồi, tên của em là…”

“Thầy à, tên cô ấy là Đào Nhạc.” Có người lập tức báo rõ tên của cô, lo sợ việc chọn tổ trưởng có thay đổi.

Tô Dịch Văn mỉm cười, “Đào Nhạc…đúng không?”

Giây phút đó, Đào Nhạc dường như cho rằng mình vừa bị ảo giác, tại sao Tô Dịch Văn vừa gọi tên cô cô liền cảm thấy cả ngừơi không được tự nhiên. Vội vàng xem xét lại, hắn ta cũng không có điểm nào không đúng, nụ cười tao nhã, âu phục cà vạt không thiếu, nói chung vẫn là một con người.

Đào Nhạc à Đào Nhạc, bây giờ là lúc bối rối sao, ngay cả một cơ hội mở miệng mày cũng không có, việc chọn tổ trưởng đã định như thế sao? Càng nghĩ càng bất công, cô làm gì cũng không thể thoát khỏi chuyện tồi tệ này.

Thấy thái độ của cô thay đổi với tần suất quá nhanh, Tô Dịch Văn liền hỏi một câu, “Em có vấn đề gì muốn hỏi có phải không?”

“Thầy Tô à, em…” Đào Nhạc dừng lại, không phải là cô nói không nên lời, mà là nụ cười của Tô Dịch Văn càng lúc càng chói mắt, càng giống như là uy hiếp, làm cho người ta vô cùng khiếp sợ.

“Em làm sao?”Hắn ta hỏi lại, chờ câu trả lời của cô.

Thật ra Đào Nhạc có cả một bụng các vấn đề, dựa vào cái gì bắt cô làm tổ trưởng, dựa vào cái gì mà cô thân gái một mình lại ở cái tổ này, dựa vào cái gì cô là con gái mà!

Ý cười trong mắt Tô Dịch Văn biến mất, “Nếu không có vấn đề gì, thì tôi tiếp tục nói đây.”

Đào Nhạc thực sự nhịn không được nữa rồi, chết thì chết vậy, cho dù là âm thầm chịu đựng cô cũng không muốn!

“Thầy Tô, em muốn hỏi….”

“Được rồi, tôi biết em muốn hỏi cái gì rồi.”Tô Dịch Văn ngắt lời, không đếm xỉa đến gương mặt dần biến sắc của Đào Nhạc, “Cách thức liên lạc đợi lát nữa tôi sẽ cho em. Còn có, một tuần tôi chỉ có thể lên lớp hai ngày, cho nên thời gian đến phòng làm việc ở đây rất ít. Nếu như không có vần đề gì lớn, tốt nhất chúng ta nên tiết kiệm thời gian của mọi người, em thấy thế nào?”

Một hồi nói ra vừa trấn áp được Đào Nhạc, cô tự hỏi phản ứng bình thường rất nhanh, lúc này lại như uống phải keo dính, miệng cũng mở ra không được. Tô Dịch Văn vẽ ra bày ra một đường như vậy, vô hình chung như nói vời cô cái chức tổ trưởng này là định cho cô rồi, nếu không dám thì thật là có lỗi với đông đảo quần chúng, còn có thời gian quý báu của hắn ta. Có một điểm then chốt là, quyền sinh sát của luận văn lần này nằm trong tay Tô Dịch Văn, Đào Nhạc có lý do nói không sao!

Đào Nhạc vẻ mặt nịnh nọt, “Thầy Tô, em không có vấn đề gì. Thật ra em chỉ muốn nói chức tổ trưởng này em sẽ làm, thầy cứ tiếp tục.”Trình độ trở mặt của cô đúng là hạng nhất, suy tính một chút, cùng lắm là cực khổ ba tháng, chờ tốt nghiệp rồi thì xem ai quản được ai nha.

Tô Dịch Văn cười cười, xem như tương đối hài lòng với thái độ của cô.

“Vế luận văn tôi nói đơn giản một chút, luận đề tự do, nhưng giữa các em không thể có sự trùng lắp, sau khi chọn được đề, để Đào Nhạc tập hợp lại đến cuối tuần giao cho tôi.”

À, đây chính là phân nhiệm vụ cho cô rồi. Trong lòng Đào Nhạc mặc dù có cả vạn điều không vừa ý, nhưng cô cũng chỉ có thể chịu đựng.

Có người đưa ra câu hỏi, “Thầy Tô à, vậy viết theo hướng giống nhau thì không sao chứ?”

“Chuyện này không sao, chỉ cần luận điểm không trùng lặp là được.”Tô Dịch Văn dừng một chút, giọng nghiêm túc, “Hễ là luận văn đều sẽ chuyển đến kho tư liệu, cho nên tôi hi vọng mọi người làm việc cho thành thật, không nên có chuyện copy tài liệu, nếu bị nhà trường phát hiện tôi cũng không bảo vệ nổi các em đâu.”

Mấy tên nam sinh bên cạnh nghe xong, lập tức cúi đầu, đóan chừng trong lòng bọn họ đều cảm thấy may mắn, ai mà ngờ sẽ có tình huống này, nhưng mà Đào Nhạc lại không cho là như vậy, chỉ là viện cớ, anh là một thầy giáo mới, có thể bảo vệ được chúng tôi mới là lạ đó, muốn theo giáo sư Phùng, chắc chắn là không mạo hiểm, thôi rồi, cô thật không may, lại rơi vào tay một tên chủ nhân không quyền không thế.

Chương 3.2

Tô Dịch Văn lại bổ sung thêm một câu, “xác định luận đề sau khi mọi người có dàn ý, lúc đó tôi sẽ giúp mọi người sửa lỗi.”

Cũng không khác biệt lắm, Đào Nhạc phải thừa nhận rằng, tuy Tô Dịch Văn không có bài bản gì nhưng ngược lại xem ra cũng rất có trách nhiệm.

“Mọi người còn vấn đề gì muốn hỏi nữa không?”

Tô Dịch Văn lên tiếng, bọn nam sinh cùng lúc lắc đầu, cả đám đều mong có thể lập tức chạy đi.

“Vậy hôm nay đến đây thôi, mọi người cứ về trước, có việc gì tôi sẽ thông báo sau.”

Vậy là được giải phóng rồi sao? Cái đầu nhỏ của Đào Nhạc cũng bắt đầu thả lỏng, cuối cùng cô cũng có thể nói lời “bye bye” với tên cai ngục này rồi.

Đang xoay người muốn đi, liền nghe giọng Tô Dịch Văn vang lên, “Đào Nhạc ở lại một chút.”

Chết tiệt, cô quên mất chuyện mình là tổ trưởng, haiz vậy là bắt đầu bóc lột sức lao động của cô rồi. Lúc quay đầu lại, thấy được cặp mắt nhìn có chút hả hê của mấy tên nam sinh kia, Đào Nhạc nén giận, cho dù cục tức có to lớn đến cỡ nào cũng phải nuốt vào bụng thôi.

Vì tốt nghiệp, nhịn xuống, nhịn xuống!

Cửa đóng lại, trong căn phòng nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người. Không biết vì sao mà Đào Nhạc có chút bất an, vừa nãy có nhiều người vậy, giờ lại trống không làm cô có chút không thích ứng kịp. Chợt câu “Trai đơn gái chiếc” lóe lên trong đầu cô, thực là làm Đào Nhạc phải nheo mắt lại, tính tóan lại thì hôm nay đã tính sai N lần rồi.

Nhổ nhổ nhổ vào nè, hừ! chỉ là một ông chú, mày sợ ông ta làm được gì chứ!

Mặc dù nghĩ vậy, Đào Nhạc vẫn đứng cách bàn làm việc hai bước chân, tốt nhất là nên đề phòng một chút.

Tô Dịch Văn đương nhiên chú ý tới, chỉ là anh không muốn vạch trần cô thôi, chẳng lẽ trên mặt anh viết chữ muốn ăn thịt người à, tiếng chuông kinh điển lại vang lên.

Kinh thiên phích lịch(sấm chớp rền trời), đã hai lần rồi, hơn nữa đều không báo trước, Đào Nhịn nhịn giỏi đến mấy cũng không chịu nổi, phì ra tiếng cười. Cô lúng túng qúa, vẻ mặt lập tức trở lại bình thường, chỉ là trong lòng lo lắng, tưởng tượng thảm kịch sắp xảy ra.

Tô Dịch Văn vừa nghe điện thoại, thỉnh thỏang lại liếc nhìn Đào Nhạc, tia sáng phản chiếu từ cặp kính nhìn cô xem ra là có ý muốn giết người, âm u kinh khủng. Còn về đôi mắt, vì bị che khuất, thực sự không cách nào nhìn rõ được.

Đào Nhạc thực sự rất muốn nói, cô cười hòan tòan là do Tô Dịch Văn. Cô có thể lý giải rằng thế hệ trước của bọn họ có những sở thích và cách thưởng thức mọi thứ rất riêng, nhưng cũng không cần dùng cái âm thanh lớn đến như vậy chứ, dù sao thì cũng nên để âm luợng nhỏ một chút không thì dùng chế độ im lặng có phải không, vừa mới cười như vậy, không chừng đợi lát nữa hắn ta sẽ phê bình cô thế nào nha.

Tóm lại một câu, sự khác biệt giữa hai thế hệ là vấn đề không cách nào giải quyết được của một xã hội phát triển, cũng là một trong những nhân tố dẫn đến việc con người bạo động.

Thuận tiện nghe được Tô Dịch Văn nói một câu ‘tôi biết rồi’, hắn cúp điện thoại, tim Đào Nhạc liền ép lại, mồ hôi sau lưng tuôn ra ào ào.

Phòng làm việc thoáng cái đã tĩnh lặng, Đào Nhạc thậm chí không dám đưa mắt nhìn lên, muốn đối diện với hắn, cô không có gan. Đào Nhạc nghĩ ngay tới cách xin lỗi trước, đợi khi hắn mở miệng dạy bảo cô thì tính chất sẽ khác nhau rồi.

“Đào Nhạc, đây là số điện thoại của tôi, em cố mà nhớ.”

“Dạ, được.”

Đào Nhạc chuẩn bị cầm lấy bút, đợi đã, Tô Dịch Văn bảo cô nhớ số điện thoại, chứ không phải hắn sẽ phê bình cô sao, sẽ nói cô không tôn trọng thầy giáo, ngược lại cứ xem như không có việc gì xảy ra, quả là không bình thường rồi.

“Sao vậy?” Tô Dịch Văn thấy cô không cử động, liền cười hỏi một câu.

Đào Nhạc phản ứng lại, “Không có gì, thật ra em còn muốn hỏi thời khóa biểu của thầy, như vậy nếu có việc cũng có thể trực tiếp đến phòng học tìm thầy rồi.” Cô đúng là không phải lanh lợi tầm thường, nói không chừng lại đang tự tán dương mình rồi.

Tô Dịch Văn gật đầu, cầm tờ giấy viết lên vài chữ đưa cho Đào Nhạc, “Em xem đi, trên đó còn có địa chỉ Email của tôi, hồi nãy tôi quên nói với bọn họ rồi, em về nói ọi người, sau này luận văn có thể gửi qua email cho tôi.”

“Dạ, em biết rồi thầy.” trước mắt nên xem trọng chuyện luận văn, cô quyết định không quan tâm đến sự việc chen ngang vừa nãy, hắn ta dù sao cũng là thầy giáo, làm sao có thể chấp nhất một sinh viên tầm thường như cô chứ.

Suy nghĩ như vậy, Đào Nhạc tự nhiên lại thấy vui vẻ hơn nhiều, đặt lại tờ giấy, cười sáng lạn, “Thầy Tô à, nếu không còn việc gì, em xin đi trước, cuối tuần em lại đến.”

“Ừ, đi đi.” Tô Dịch văn trả lời dễ chịu.

Lúc này Đào Nhạc đã hoàn toàn tin tưởng Tô Dịch Văn là một thầy giáo tốt, tuy rằng còn đôi chỗ thua kém giáo sư Phùng, nhưng có thái độ như vậy đối với học trò cô sẽ yêu thích, dù sao càng nhìn hắn càng thấy thuận mắt, cái chức tổ trưởng này cũng không đau khổ như trong tưởng tượng.

Bước chân nhanh nhẹn, Đào Nhạc đi đến bên cửa, trong lòng nghĩ khi trở về thật sự nên cảm ơn Lưu Hạo Nguyệt, vì cô ấy bảo cô nên có lòng tin với thầy giáo mới mà.

“Đúng rồi, Đào Nhạc…”

Tô Dịch Văn đột nhiên gọi cô, cũng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

“Sao ạ?” Đào Nhạc cho rằng hắn còn lời chưa nhắn nhủ, cười ha ha quay đầu lại.

Tô Dịch Văn đẩy đẩy mắt kính, nụ cười quỷ dị, “Sau này nếu muốn cười, không cần phải nhịn, đối với sức khỏe sẽ không tốt.”

Chương 4.1

Đào Nhạc suýt nữa phải kéo bộ mặt của mình trở về kí túc xá. Cô làm sao cũng không nghĩ đến Tô Dịch Văn cuối cùng lại ra tay như thế, cái gì gọi là muốn cười không nên nhịn, đối với sức khỏe sẽ không tốt. Cô cười, còn không phải là vì hắn ta sao!

Không đúng, Đào Nhạc thầm nghĩ, cũng không thể hoàn toàn trách Tô Dịch Văn, chỉ có thể nói bản thân mình đạo hạnh quá thấp, bị bề ngoài của hắn lừa gạt. Bây giờ mới biết con người này cực kỳ nham hiểm, biểu hiện trước tiên làm cô thấy như một quả táo ngọt ngào, chờ cô mất cảnh giác, lại dùng nước muối roi da bắt đầu đánh cô, chiêu này đúng là quá độc ác mà.

Đào Nhạc nắm tay thành quyền, lửa giận trong lòng từ từ bốc lên, Tô Dịch Văn, bà cô này nếu không phải nhìn thấy điều mấu chốt là sắp tốt nghiệp, thì sáng nay đã đem ngươi ra mà đánh rồi, để xem cặp mắt kính của ngươi còn phát sáng được không!

Vừa nghĩ,Đào Nhạc vừa đẩy cửa kí túc xá, tuyệt đối không dự liệu được cái laptop cũ kĩ của Cố Lệ Văn đang vang lên lời ca của bài hát thảm thiết.

“Bán đứng tình yêu của em, buộc em phải ra đi, cuối cùng cũng biết được chân tướng nước mắt em. Bán đứng tình yêu của em, lương tâm của anh sẽ phải trả giá, cho dù có thực sự cố gắng cũng không thể mua lại…”

Đào Nhạc thực sự chịu không nổi, giọng gắt lên, “chị cả. tắt bài hát này đi!” đều tại bài hát này mà cô rước lấy họa, nếu không cô đâu có xui xẻo thế này.

Mọi người thấy vậy, nhận ra vẻ mặt Đào Nhạc khó chịu. Cố Lệ Văn vội vàng tắt nhạc, quay đầu lại thấy ngay vẻ mặt cực kì khó chịu của Đào Nhạc, liền hỏi, “Quả Đào à, xảy ra chuyện gì vậy, ai đã chọc em giận?”

Lời này hình như là cô vừa hỏi Cố Lệ Văn vào lúc sáng, hiện tại lại đảo ngược, hòan tòan trả lại cho cô rồi. Lúc này Đào Nhạc không thể không tin tưởng chuyện có báo ứng.

Lưu Hạo Nguyệt tiến lên giúp cô vuốt giận, “Cậu nói xem, đi họp có một chút mà đã thành ra bộ dạng tức giận như thế, có phải luận văn có vấn đề gì không?”

Đào Nhạc đột nhiên nhìn thẳng Lưu Hạo Nguyệt, giọng lạnh lùng, “thiên tóan vạn tóan( suy nghĩ kĩ càng), chính là mình tin lầm cậu!”

Lời thoại này rất giống trong phim võ hiệp nha, vẻ mặt Lưu Hạo Nguyệt vô tội, “Ôi, mình đã nói cái gì sao?”

Đào Nhạc vừa nghe, càng tức giận hơn, “ là cậu nói thầy mới đối xử rất tốt với sinh viên, tại sao tới phiên mình thì lại thành như vậy, cậu chỉ biết lừa mình thôi!”

“Ặc, chuyện này…lúc đó mình chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không nghĩ rằng cậu sẽ an tâm tin tưởng mà.” Lưu Hạo Nguyệt hận bản thân nhiều chuyện, rảnh rỗi làm mọi chuyện thêm ồn ào, ngó thấy lửa giận trong mắt Đào Nhạc, vội vàng nói sang chuyện khác, “Thầy hướng dẫn của các cậu ác lắm hả, không phải cậu cãi nhau với ông ấy chứ?”

Ai cũng biết tính của Đào Nhạc, tuy bình thường cả ngày cười hì hì, nhưng nếu cô có hiềm khích với ai, lập tức sẽ lộ ra tính cách thực sự.

Đào Nhạc lười đến nỗi không muốn nói tiếp tới chuyện nguyên nhân hay hậu quả nữa, thở dài nặng nề, “Bây giờ mình lại muốn đổi với chị cả đây, đi với bà cô ngực lớn cũng thấy hài lòng.”

Cố Lệ Văn không hiểu, “không ngờ thầy hướng dẫn của bọn em còn lợi hại hơn bà cô kia nữa.”

“Lợi hại hay không, hiện tại em không biết rõ. Tóm lại, hắn chính là một tên sói đội lốt cừu!” Thứ lỗi cho tình hình lộn xộn hiện tại của Đào Nhạc, cô thực không biết mình còn có thể hình dung Tô Dịch Văn như thế nào, hơn nữa, trực giác con gái rất chính xác, hắn không phải là một người đàn ông đơn giản.

“Quả Đào(*), có phải ông ta động tay động chân với cậu rồi không?” Lưu Hạo Nguyệt chỉ nghĩ ra được điều này, nếu không Đào Nhạc sẽ không kích động như vậy.

“Hắn dám!” Đào Nhạc lớn tiếng, “chỉ là một ông chú mà muốn làm mưa làm gió như vậy, phản rồi! công phu Tán Đả(Shanda một trong các môn võ của TQ) của bà đây phí phạm vậy sao!”

Nói đến chuyện Đào Nhạc học Tán Đả, hòan tòan là vì Phàn Kiến. Vì là người bản địa, mỗi cuối tuần Đào Nhạc sẽ về nhà, không biết làm thế nào mà Phàn Kiến biết được, có mấy lần đi theo cô vào buổi tối, báo hại Đào Nhạc sợ tới nỗi mấy tuần không dám về nhà. Địa chỉ nhà bị phơi bày là chuyện nhỏ, an tòan bản thân là chuyện lớn, nhưng dù sao cũng là quan hệ bạn bè không muốn làm cậu ta mất mặt, cô không muốn báo cảnh sát, dứt khoát đi học Tán Đả, mặc dù bản thân không phải là một cô gái có thân hình cường tráng, chỉ cần đánh đúng quyền, dư sức đối phó với tên ẻo lả này.

Chỉ là, mạng của Phàn Kiến dẻo dai như Tiểu Cường (con gián), mặc dù bị cô đánh đến nỗi không thể đuổi theo, nhưng hình thức theo đuổi càng ghê gớm hơn trước, nói là trên người Đào Nhạc tỏa ra điểm gì đó nổi bật, nên lòng ngưỡng mộ của cậu ta đối với cô không thể nói nên lời. Hôm nay nhớ lại lời nói ngày trước của cậu ta, xem ra đã ngang ngửa với nhân viên FBI rồi.

Đào Nhạc lại nghĩ đến Tô Dịch Văn, tuy hắn không có bộ dạng quái dị như Phàn Kiến, nhưng nhìn ngang nhìn dọc cũng là loại đàn ông thư sinh, trói gà không chặt mà muốn động đến cọng lông của cô, nằm mơ đi!

“Đúng rồi Quả Đào, dọn dẹp giấy tờ này đi.” Rốt cuộc Cố Lệ Văn vẫn là chị cả, mọi chuyện lớn nhỏ trong kí túc xá đều do cô quản lý.

Đào Nhạc nhận lấy một đống giấy trắng, mắt nhìn, “Đây lại là cái gì vậy?”

“Là mấy bảng chấm điểm, còn có vài ý kiến nhận xét gì đó, tóm lại phải có chữ kí của thầy hướng dẫn.”

Tại sao lại liên quan tới thầy hướng dẫn, chỉ là tốt nghiệp thôi mà, cần gì phải có lọai bệnh hình thức thế này! Đột nhiên Đào Nhạc cảm thấy tiền đồ của mình trở nên u ám, nghĩ tới cuối tuần phải gặp Tô Dịch Văn, cô lại giữ cái chức tổ trưởng chết tiệt, cái đám nam sinh bại hoại kia hình như chỉ biết trông cậy vào cô, nghĩ lại thấy có chút mệt mỏi.

Cho dù mệt mỏi, thời gian vẫn cứ trôi qua như thường.

Tuần tiếp theo, Đào Nhạc cực kì bận rộn, bản thân vừa lo cho luận văn của mình, chọn đề mục đại cương, cái đầu bọn nam sinh còn cần phải được cô thúc giục. Nhắc tới mấy tên này hình như có vẻ không vội vàng gì cả, cũng chỉ có vài người là chịu giao đề cương, cô giống như bảo mẫu lúc nào cũng phải theo nhắc nhở. Có lúc cô chẳng muốn quan tâm, bọn họ có tốt nghiệp hay không cũng chẳng liên quan gì tới cô! Nhưng suy đi nghĩ lại, nếu đến lúc đó, Tô Dịch Văn lại phê bình cô vô trách nhiệm thì phải làm sao bây giờ?Mà không chừng hắn thấy cô không làm được, lôi cô ra, vậy thì tiêu rồi.

Nghĩ vậy, tốt nhất vẫn là nhẫn nhịn, tốt nghiệp rồi, cô cũng không thể cầm tấm bằng tốt nghiệp như vậy mà đi được.

Hao tổn nhiều công sức, đem tất cả những công việc rề rà tiến hành xong, qua thêm một tuần cuối cùng cũng hòan thành. Đào Nhạc muốn ngày mai dứt khoát tìm Tô Dịch Văn, đem giao hết tất cả đề cương để tránh gặp phiền phức.

Ngược lại lần trước khi Tô Dịch Văn đưa cho cô tờ giấy nhỏ, thực ra lần đó cô cũng không nhìn kĩ lắm, chỉ nhìn sơ qua, nhưng phải thừa nhận nét chữ của hắn thật hài hòa, đẹp đẽ, giống như chính con người của hắn.

Cô lập tức lắc đầu xua đi suy nghĩ ấu trĩ này, sao lại giống nhau được chứ, nội tâm người này vô cùng tối tăm nha.

Đào Nhạc suy nghĩ một chút, dùng điện thoại là được rồi, dù gì bây giờ cũng là buổi trưa, trước tiên nhắn tin cho hắn biết, còn tốt hơn là ngày mai đột nhiên chạy tới.

Lấy điện thoại ra, cô nhanh chóng nhắn ngay một câu, đột nhiên cửa phòng kí túc xá bị đá bung ra, dọa Đào Nhạc sợ đến nỗi hai từ “cảm ơn” chưa kịp viết đã nhấn phím gửi đi mất.

Lưu Hạo Nguyệt vội vàng chạy vào, “Đào…Đào… nhanh lên một chút…”

“Cậu sao vậy, từ từ nói xem nào.” Đào Nhạc lo sợ không biết lại xảy ra chuyện gì nữa.

Lưu Họa Nguyệt từ từ hít thở bình thường, “Điểm vòng sơ khảo đã có rồi, nhanh lên mạng xem đi.”

(*): Vì họ của Đào Nhạc là 陶, đồng âm với chữ đào 桃 trong quả đào (桃子).''

Chương 4.2

Đào Nhạc vừa nghe, lập tức kích động, nhào ngay tới trước máy vi tính, ngón tay gõ bàn phím run lẩy bẩy, ngoài lúc thi đại học ra, muốn lấy hết sức lực và trí tuệ của cô thì cả đời chắc chỉ có lần này.

Hệ thống kiểm tra hình như rất bận rộn, tim cô đánh nhịp “thình thịch”, mỗi dây thần kinh trên người đều căng ra, tất cả đều vì kết quả kia.

Thế mà, ngay lúc thấy được điểm, Đào Nhạc bị mấy con số hiển thị làm ắt rưng rưng.

“Quả Đào à, cậu thi đậu rồi!” Lưu Hạo Nguyệt ôm lấy cổ cô, càng hăng hái khen thêm, “Đào Nhạc thật giỏi, có tài đấy!”

Đào Nhạc không kiềm chế được phấn khích mà rơi nước mắt, “Hạo Nguyệt, mình…thi đậu rồi sao?”

“Đứa nhỏ này, còn không thừa nhận, hơn hai mươi điểm đó.”Lưu Hạo Nguyệt cười cô.

Đào Nhạc vuốt mặt, hồi phục tâm tình, “Còn phải thi đợt hai nữa, bây giờ nói là thi đậu cũng không có gì chắc chắn.”

“Giống nhau thôi, thi đợt hai cũng là một hình thức, không sao đâu. Hơn nữa chúng ta là sinh viên của trừơng, thầy hướng dẫn sẽ nương tay hơn, sẽ không quá nghiêm khắc đâu.”

Nói thì nói vậy, Đào nhưng vẫn thấy không nên sơ suất, bình thường thi vòng hai cũng loại không ít người, nghĩ đi nghĩ lại cô thấy vẫn nên đi hỏi xem giám khảo vòng hai có những ai.

Nhắc tới thầy hướng dẫn, Đào Nhạc liền nhớ tới Tô Dịch Văn, cô vì điểm thi vừa rồi mà phấn khởi quá, quên mất tin nhắn vừa được gửi đi. Cầm lấy di động, cô kiểm tra kĩ phần báo cáo tin nhắn đã gửi, cuối cùng cũng muốn hòan thành công việc quan trọng này.

Lưu Hạo Nguyệt liếc mắt một cái, “Xem bộ dạng cậu kìa, gửi tin nhắn cho ai vậy?”

“Còn không phải là thầy hướng dẫn của bọn mình à, cái gì tổ trưởng, mình thấy giống y như làm bảo mẫu.” Đào Nhạc nhớ tới chuyện này liền tức giận.

“Cậu như vậy không được, tất cả thầy cô giáo ghét nhất chính là tin nhắn, thế hệ bọn họ không giống chúng ta, bọn họ thường gọi điện thoại hơn, cậu đó cứ trực tiếp gọi là tốt nhất.”

Lưu Hạo Nguyệt vừa nói như vậy, Đào Nhạc ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, nhớ tới tiếng nhạc chuông kia, cô đúng là không nên hy vọng quá nhiều vào Tô Dịch Văn.

Vừa định gọi điện thoại, tiếng điện thoại cô liền vang lên.

Số điện thoại không có lưu trong danh bạ, cô đã thuộc làu từ lâu rồi, ngoài Phàn Kiến ẻo lả ra thì còn ai nữa. Bởi thế mà cô phải đổi số điện thoại không dưới mười lần rồi, cuối cùng cô chọn cách mặc kệ, vì cái tên đê tiện ấy thế nào mà chẳng tìm cách dò la tin tức cũng như số điện thoại của cô chứ.

Tuy trong lòng Đào Nhạc ngàn vạn lần cũng không muốn. nhưng tâm trạng hôm nay tốt như vậy, cô tạm thời cũng không muốn tính toán nhiều với cậu ta như vậy.

“Alo, Phàn Kiến, tôi đã nói với cậu nhiều lần rồi mà, đừng gọi cho tôi nữa!”

“Đợi đã, cậu khoan cúp máy! Phàn Kiến gọi cô lại, giọng có vẻ nghiêm túc, “Thực ra mình gọi để nói với cậu là đã có điểm vòng sơ khảo rồi.”

“Tôi biết.” Không cần cậu ta nhắc thì tự cô cũng biết kiểm tra rồi.

“À, mình muốn hỏi, cậu có thi đậu không vậy?”

“Để làm gì?”

Phàn Kiến do dự mở miệng, “Bởi vì…mình thi đậu rồi.”

Lời vừa nói ra, phấn khởi Đào Nhạc vừa có bay vèo không thấy tăm hơi, cô chỉ muốn thi làm nghiên cứu sinh, thế mà cậu ta cũng đi theo rồi.

“Alo, Đào Nhạc, cậu thi đậu không vậy?” Lòng cậu ta không chết vẫn tiếp tục hỏi.

“Tôi vẫn chưa kiểm tra điểm, trước tiên như vậy đi, tôi còn có việc, cúp máy đây!”

Đào Nhạc thuận miệng nói xạo một câu, lập tức tắt luôn điện thoại, việc này không lớn cũng không nhỏ nha, nếu cô và cậu ta cùng thi đậu vòng hai, thế nào cũng sẽ dây dưa thêm ba năm nữa.

Đào Nhạc càng nghĩ càng thấy lo lắng, mí mắt giật giật.

Lúc này, điện thoại lại vang lên, Đào Nhạc khó chịu, cái tên Phàn Kiến ẻo lả này thật không muốn để cô yên mà.

“Này, tôi nói cậu có thôi đi không hả, đừng tưởng thấy có chút ánh sáng mặt trời thì cảnh xuân trong lòng cậu rực rỡ(*)! Tôi nói cho cậu biết, cái bộ dạng ẻo lả của cậu, ngay cả hoa cũng còn đẹp hơn cậu gấp trăm lần, cậu sống chỉ làm phí không khí, chết đi thì phung phí đất đai, nửa sống nửa chết càng lãng phí tiền bạc, cuộc đời của cậu tổng kết trong tám chữ ——sống thì hoang đường, chết thì uất ức!

Đào Nhạc nắm chặt điện thoại, thở phì phì, cô thực sự nhịn không được mà, không thể không bùng phát, cậu ta thực là khinh người quá đáng!

Trong điện thoại không có tiếng trả lời, Đào Nhạc cho rằng Phàn Kiến bị cô mắng chắc hôn mê luôn rồi, “Sao không nói gì thế?”

Trong điện thoại truyền đến một tràng cười nhẹ, rất nhẹ, nhưng làm cả người Đào Nhạc nổi hết da gà.

“Mắng xong chưa?”

Giọng một người đàn ông, rất quen tai, hình như đã nghe ở đâu rồi.

“Đào Nhạc…”

Cô chỉ cảm thấy có một tiếng sấm chớp đì đùng trên đầu, trên đời này duy nhất một người dùng giọng nói kì lạ này gọi cô, thanh âm tuy êm tai nhưng lại giống như lăng trì (một hình thức trừng phạt dã man thời phong kiến) tinh thần cô.

“Thầy, thầy Tô.”Đào Nhạc lấp bấp gọi một tiếng, không kiềm chế được mà run rẩy.

Giọng Tô Dịch Văn không thay đổi, “Hình như tôi gọi em không đúng lúc.”

“Không có, không có đâu thầy Tô, sao thầy lại gọi em vậy, em có gửi tin nhắn, ngày mai sẽ tập hợp hết các luận đề giao cho thầy ạ.” Đào Nhạc biết hiện tại mỗi câu cô nói đều phải cẩn thận từng li từng tí, khi nãy đã không cách gì cứu lại được rồi, như vậy chỉ có thể phó mặc cho số phận thôi.

“Nói như vậy tin nhắn vừa rồi là em gửi à?” Tô Dịch Văn hỏi.

Đào Nhạc một hơi thừa nhận, “Là em gửi ạ, em muốn hỏi ngày mai mấy giờ có thể đến gặp thầy ạ?”

Tô Dịch Văn không lên tiếng, Đào Nhạc nghĩ thế là tiêu rồi, cô đắc tội với ai đây, hết lần này đến lần khác đều là người này, cô có thể tốt nghiệp hay không vẫn còn chưa biết được mà.

“Ngày mai bốn giờ đến phòng làm việc gặp tôi.”

Vừa nghe mệnh lệnh, Đào Nhạc thiếu chút nữa muốn đứng nghỉ, nghiêm, cô trả lời giống như với cấp trên : “Thầy yên tâm, ngày mai nhất định em sẽ đến đúng giờ ạ.”

Tô Dịch Văn trả lời, Đào Nhạc cho rằng cô có thể nói tạm biệt rồi, không ngờ hắn lại nói một câu kì lạ.

“Còn nữa…Đào Nhạc, lần sau có gì cứ gọi cho tôi, dù sao tôi cũng là thầy của em.”

Cô không hiểu lắm, hắn nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ ngay cả nhắn tin cũng không biết?

Lúc này Đào Nhạc không muốn cười nữa, trong lòng buồn bực. Cúp máy rồi, cô liền tìm tin nhắn vừa rồi, một giây, hai giây, Đào Nhạc nhìn hai hàng chữ nhỏ sửng sốt năm phút.

“Ông xã(**), em là Đào Nhạc, ngày mai mấy giờ anh hết giờ dạy, em đến tìm anh.”

(*): Tương đương câu “Được nước làm tới”.

(**): Hai từ “thầy” (老师 – lão sư) và “ông xã” (老公 – lão công) đều bắt đầu bằng chữ “老” nên Đào Nhạc vô ý nhắn tin nhầm, ^ ^! Xưng hô theo người Hoa như các bạn đã biết đều là “tôi” và “bạn” nên tớ dựa theo tin nhắn sửa ngôi xưng cho phù hợp.

Bạn đang đọc Xin chào, kiểm sát viên của Tô Thích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.