Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 29-30

Phiên bản Dịch · 4967 chữ

Chương 29

Dịch & Edit:♦♦ Mọi Mọi đáng iu♦♦

Bầu không khí trong bữa cơm cửa Đào Nhạc và Hàn Húc có thể xem như rất tốt, ít nhất hai người không đụng mặt là cãi nhau như trước, cũng có thể do từ sự kiện tên Cường kia mà Đào Nhạc đã có cái nhìn mới về cảnh sát. Cũng may tên nhóc Hàn Húc cũng biết điều, nói rằng thông cảm cho tình hình khủng hoảng tài chính của người nào đó nên chỉ chọn một quán ăn bình dân, sau khi để Đào Nhạc tỏ khí phách một hồi thì một đồng cũng không cho cô trả. Nhớ tới tên cầm thú chê bai quán ven đường kia, cô hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Ăn cơm thật ra cũng chỉ là ngồi tán dóc vài chuyện, hai người cãi nhau là điều bình thường, thế mà bây giờ lại trò chuyện giống như bạn bè, nói từ chuyện bản thân cho đến quá trình đi làm. Giờ cô mới biết thành tích của tên nhóc xấu xa ở trường cảnh sát không hề tầm thường, bởi vậy sau khi được tốt nghiệp trước thời hạn là cậu được trực tiếp điều đến bộ phận tinh nhuệ nhất của đồn cảnh sát, Thảo nào tên nhóc mới kiêu ngạo như vậy, có gan dám trêu chọc đến uy tín của cấp trên.

Trời sinh Đào Nhạc thẳng tính, mà từ ‘chị’ Hàn Húc gọi đặc biệt bùi tai, ăn một bữa cơm mà trong lòng tràn đầy khoan khoái, tâm trạng cực kì vui vẻ.

Ăn cơm xong cũng đã tám giờ tối, Đào Nhạc hốt hoảng nhớ tới hôm nay là ngày đầu tiên đến giúp việc cho nhà Tô Dịch Văn, nói thế nào cũng nhanh nhanh về mới được.

“Đào Nhạc!”

Nghe tiếng gọi, Đào Nhạc quay đầu lại đã thấy Hàn Húc đang đứng bên taxi ngoắc cô, “Chúng ta đi cùng hướng, tôi tiện đường cho cô đi chung.”

“Đúng là nhóc con tốt bụng!”

Đào Nhạc lập tức bước lên, phải biết rằng nếu đi xe bus từ đây về tới viện kiểm sát phải hơn một tiếng rưỡi đồng hồ, hơn nữa giờ cô đang có việc gấp.

“Hàn mỹ nhân. Thật không nhìn ra cậu lại là người có tình nghĩa như vậy.” Đào Nhạc khen.

Hàn Húc hừ nhẹ, “Nói thừa, tôi là đàn ông chân chính.” Ý nói cậu không thể vứt một cô nữ sinh ở ven đường còn mình lại ngồi xe về.

“Không phải chỉ là một tên nhóc xấu xa sao, lại còn già mồm nữa chứ.” Đào Nhạc thấy tên mầm non đất nước này cũng rất được, chỉ là có chút tự đại, cộng thêm chút ngây thơ.

Vốn tưởng cậu ta sẽ bẻ lại hai câu, không ngờ tên nhóc lại nghiêm túc hỏi chuyện, “Haiz, tôi nói này, có phải cô muốn làm kiểm sát viên không?”

“Làm gì có, tại sao cậu lại hỏi câu này?” Đào Nhạc khó hiểu.

“Nếu không thì cô vào viện kiểm sát để làm gì chứ.” Đương nhiên Hàn Húc suy nghĩ cứ vào viện kiểm sát vì muốn trở thành kiểm sát viên, những loại công việc thế này một khi đã bước vào thì cả đời cũng không thể dứt ra được.

“Cậu tưởng tôi muốn vào viện kiểm sát lắm hả.” Nhắc đến chuyện này là Đào Nhạc lại đau lòng, “Là do gia đình tôi ép buộc, tôi không có hứng thú với công việc này, tôi muốn làm luật sư thôi.”

“Vậy là tôi không giống cô rồi, tôi toàn tâm toàn ý muốn làm cảnh sát. Người cha đáng chết của tôi muốn tôi học kinh doanh, muốn tôi học ngành tài chính gì đó, tôi không nghe lời, phản kháng cuối cùng cũng có được triển vọng tươi sáng!” Hàn Húc có vẻ tự hào khi nhắc lại lịch sử phấn đấu của mình.

“Vậy à…”

“Cô không thích thì cũng đường gượng ép bản thân, tôi thấy cô mồm mép như vậy, thực sự nên làm luật sư.” Hàn Húc thu lại vẻ mặt tươi cười, giọng nghiêm túc nói.

Đào Nhạc im lặng, nếu cô có khả năng đấu tranh thì tốt rồi, đáng tiếc cô chỉ là người miệng cọp gan thỏ thôi, đặc biệt là lời mẹ cô nói cũng chính là thánh chỉ, cô không dám cãi lại. Từ ngày cô dối lòng đến viện kiểm sát làm việc thì cuộc sống cũng không hề bình yên như tưởng tượng.

Cuối cùng xe cũng chạy về tới kí túc xá.

“Cảm ơn nha, mỹ nhân!” Đào Nhạc mở cửa xe, vẫy tay chào tạm biệt.

Hàn Húc gọi với theo, “Này, còn một bữa cơm nữa, đừng quên nha!”

“Được rồi, tôi biết, không quịt đâu mà!” Đào Nhạc liếc cậu ta, cô không phải là loại người keo kiệt mà.

“Khi nào rảnh tôi sẽ liên lạc với cô!”

Đào Nhạc cũng hết cách với tên nhóc lắm chuyện này, đành đồng ý, may mà cậu ta thức thời, cuối cùng cũng chịu đóng cửa xe, taxi từ từ rời khỏi kí túc xá.

Không có ánh sáng ấm áp của đèn xe, không khí u ám nhanh chóng tràn ngập, chỉ còn nghe tiếng côn trùng kêu bên tai.

Đào Nhạc không dám nán lại, nhanh chóng xoay người chạy lên lầu, nhưng chân vừa nhấc lên, đã theo quán tính mà dừng lại, xém chút cô không đứng vững.

Trước kí túc xá rõ ràng có người, dưới ánh trăng, rọi sáng một hình dáng quen thuộc, lấp lóa một tia sáng lạnh lẽo, nồng nặc mùi sát khí.

Cô sợ run cả người, nếu cô đoán không sai thì tia sáng lạnh lẽo chắc chắn là từ cặp mặt kính mà ra, còn có hình dáng kia, cô đã rất quen thuộc, chính là Tô Dịch Văn.

“Đã chịu về rồi à?” Giọng anh lạnh lùng, không có chút ngữ điệu nào.

Đào Nhạc nghe xong câu này, tại sao lại thấy giống như anh ta đừng đợi cửa chờ cô về? Cô cười cười đánh trống lảng, “Cái kia, ánh trăng đêm nay đêm thật ha.”

Tô Dịch Văn vẫn im lặng, chỉ đứng nhìn cô.

Đầu óc Đào Nhạc lập tức xoay chuyển, “Tôi lên nhà làm việc, sẽ không làm trễ nãi thời gian anh nghỉ ngơi đâu.”

Cô không đợi Tô Dịch Văn trả lời, “Phù” một tiếng chạy ù lên lầu, cô thật không muốn cãi nhau với anh ngay trước cửa kí túc xá viện kiểm sát.

Tô Dịch Văn nhìn chằm chằm bóng dáng đang chạy trối chết, con ngươi đen chợt lóe sáng, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị vẫn không có chút khởi sắc, cuối cùng anh cũng bước lên lầu.

Đào Nhạc về nhà mình dọn dẹp trước một chút, thuận tiện thay một chiếc áo T- shirt rộng rãi, cô đi đến cửa nhà đối diện.

Tay vừa chuẩn bị gõ thì cửa đã mở, Tô Dịch Văn giống như đoán biết cô đang đến đã trực tiếp cho cô giấy thông hành vào nhà.

“Vào đi.” Tô Dịch Văn xụ mặt, giọng vẫn lạnh lùng.

Ngược lại Đào Nhạc lại chẳng quan tâm tới những điều này, mà cô phát hiện anh đã tháo mắt kính, trong đầu lập tức xuất hiện hai từ ‘Quỷ súc’, tuy cô đã sớm rời khỏi hàng ngũ đại quân hủ nữ, nhưng trời sinh con gái vốn nhạy cảm, mỗi lần cô thấy anh tháo mắt kính, quả thực rất khác với con người bình thường.

Lòng đầy bất an, cô bước vào phòng, thái độ liền tích cực, “Tôi có kế hoạch thế này, trước tiên là giặt quần áo, sau đó quét dọn, anh thấy thế nào?”

“Tùy ý.” Tô Dịch Văn chỉ nói hai chữ, không thèm nhìn cô một cái, đi thẳng đến bàn làm việc.

Đào Nhạc tưởng Tô Dịch Văn giận vì cô đến trễ, cố không làm tốn thời gian anh ta nghỉ ngơi nữa. Nhưng cũng không hẳn như vậy, đối diện với nhà Tô Dịch Văn gần một tháng nay, cô cũng âm thầm quan sát, cuộc sống của anh rất đơn giản, thậm chí có chút đơn điệu, kí túc xá và cơ quan hai địa điểm nhưng chung một đường, nếu không phải đi công tác, thì cũng ra ngoài xã giao giống như dượng cô vậy.

Nói chung, mặc kệ anh ta vì sao tức giận, Đào Nhạc nghĩ chỉ cần sống thật tốt là được.

Suốt nửa tiếng, trong nhà Tô Dịch Văn không hề có tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng nước trong nhà vệ sinh, còn có tiếng hát vu vơ như động kinh của người nào đó.

Sau khi phơi xong mấy bộ đồ, Đào Nhạc có vẻ hài lòng với thành quả của mình, đương nhiên trước đó cô đã dùng hai ngón tay gạt bỏ hết đồ lót của người đó ra ngoài, chỉ còn áo T- shirt và sơ mi. Nói thế nào thì đây cũng là lần đầu cô giặt đồ cho đàn ông, cảm giác kì quái cứ ám ảnh, gương mặt thì nóng ran.

Không suy nghĩ nhiều, cô tiếp tục ra phòng khách chiến đấu, cùng lúc liếc nhìn người nào đó đang ngồi ở bàn làm việc, đầu cúi xuống, hình như đang viết cái gì đó. Ngay từ đầu cô thực sự không có tâm trạng nào để ý đến anh, nhưng bản thân cô cũng thấy không phù hợp, tại sao một câu Tô Dịch Văn cũng không nói, giống như trong phòng chỉ có một mình cô, có chút lạnh lẽo, buồn tẻ.

Khi Đào Nhạc cầm cây lau nhà tiến gần đến vùng cấm địa của người nào đó, cô nhỏ giọng nói, “Cái kia, anh nhấc chân lên chút xíu được không.”

Tô Dịch Văn dừng tay, quay đầu nhìn cô, chân không nhúc nhích.

Đào Nhạc nắm cây lau nhà, cũng không liều lĩnh bước qua, cô biết anh đang tức giận, nở một nụ cười rực rỡ nhất, “Kiểm sát Tô, có thể vui lòng nâng đôi chân ngọc ngà của ngài lên một chút được không, tiểu nhân lau một tí là OK.”

Vẫn không hề có động tĩnh , Tô Dịch Văn lại nhìn cô chằm chằm, môi nhếch lên, làm như đang chịu đựng điều gì đó.

Đào Nhạc đứng thẳng lại, quăng cây lau nhà qua một bên, “Tô Dịch Văn , tôi biết anh đang tức giận, bởi vì tôi không đến đúng giờ. Giờ tôi nhận lỗi, xin lỗi, vậy được chưa nào?”

Tô dịch Văn có vẻ rất bình tĩnh, sau cùng nở một nụ cười cực kì mờ nhạt, “Tôi tức giận? Tôi có tư cách gì chứ.”

“Vậy bây giờ anh không phải tức giận thì là gì hả?” Đào Nhạc chất vất, càng không hiểu vì sao anh lại nói những từ như tư cách gì gì đó.

Bầu không khí lại bị đông lạnh, mang theo hai con người đang căng thẳng với nhau.

Cuối cùng Tô Dịch Văn cũng nói, “Lúc tối em đi ăn cùng với cậu cảnh sát kia đúng không?”

“Đúng vậy.” cô thành thật thừa nhận, nghĩ thầm chẳng lẽ anh ta tức giận vì Hàn Húc?

Quả nhiên giây tiếp theo Tô Dịch Văn đứng dậy, chỉ một bước đã đến gần cô, gần như là hét lớn, “Sau này ít ở cùng một chỗ với cậu ta!”

Đào Nhạc bị khí thế ngang ngược của anh làm cho hoảng sợ, vội thụt lui ra sau hai bước, “Anh sai rồi, tôi đi ăn cùng ai không phải chuyện của anh!”

“Tôi không cho phép!”

“Anh nói chuyện hợp lý một chút có được không hả, tôi mời khách ăn cơm là tự do của tôi, người ta lần trước giúp tôi, coi như tôi trả lại ân nghĩa cho họ, anh ở đâu mà có lắm ý kiến thế!” Đào Nhạc cũng nổi nóng.

Tô Dịch Văn bước tới nắm lấy tay cô, giọng khàn khàn, “Tôi có ý kiến rồi sao nào! Tôi không cho phép!”

Đào Nhạc giãy dụa, nhưng không cách nào đẩy người đàn ông trước mặt ra xa được, “Buông tay ra, anh nghĩ anh là ai hả!”

“Tôi nghĩ tôi là người đàn ông của em!”

Một câu nói, kinh thiên động địa, Đào Nhạc không kịp suy nghĩ, chỉ cảm thấy bản thân bị một lực mạnh đẩy ngã lên sofa, muốn lên tiếng lại bị một đôi môi mạnh bạo chiếm đoạt, sự việc xảy ra bất ngờ, anh mạnh mẽ cạy mở đôi môi cô, mặc sức mà tiến vào, mút mát , trêu đùa với chiếc lưỡi mềm mại của cô.

Bàn tay rắn chắc vẫn ôm chặt lấy cổ cô, không có cách nào để nhúc nhích, bàn tay kia tiến đến vạt áo cô, phủ lên phần mềm mại trước ngực cô. Tiếng nức nở ngẹn ngào từ cổ họng cô phát ra, Đào Nhạc không ngừng đánh anh, nhưng cũng chỉ phí sức, cả không gian tràn ngập tình | dục.

Điên rồi, bọn họ đang làm gì vậy!

Dường như nhận thấy hơi thở gấp gáp của cô gái bên dưới, anh hơi buông lỏng, không ngờ lại đổi qua lỗ tai cô.

Lòng bàn tay đau rát, Đào Nhạc trừng mắt, đôi môi sưng đỏ, “Tô Dịch Văn, anh là tên cầm thú!” Cô nói, trong lời nói có cả sự sợ hãi lẫn đề phòng, đôi mắt đen bỗng nhiên ngân ngấn nước mắt.

Tô Dịch Văn cũng ngây ngẩn cả người, anh đang muốn nói điều gì thì lại bị cô đẩy ra, thấy cô loạng choạng chạy đến cửa, anh bước lên, “Nhạc Nhạc, em nghe tôi nói—— “

Đào Nhạc thụt lùi, “Tô Dịch Văn, coi như tôi bị quỷ ám nên mới nhìn lầm anh. Anh là tên mặt người dạ thú, sau này hãy ít xuất hiện trước mắt tôi!” Nói xong, cô mở cửa chạy đi.

Căn nhà lại tĩnh mịch.

Tô Dịch Văn thẩn thờ dựa vào sofa, ngoảnh đầu nhìn mớ quần áo treo ngoài sân thượng, tâm trạng bỗng dưng khó chịu.

Chương 30

Dịch & Edit: ♥♥Mọi mọi đáng iu và chị♥♥

Sau đêm đó, Đào Nhạc trở về nhà mình ở, chính xác phải nói là trốn về. Ba mẹ hỏi cô lý do, cô tùy tiện nói cô ở kí túc xá thì bị bệnh, nhiễm bệnh lâu ngày ngay cả thều thào cũng không ra hơi.

Hai ông bà già nhà họ Đào cuối cùng cũng đau lòng cho con gái, không còn thái độ cứng rắn như trước nữa, bọn họ thấy sắc mặt Đào Nhạc không tốt cũng chấp nhận cho cô dọn về nhà.

Nhưng cho dù vậy, công việc vẫn như cũ, cô không thể không đến viện kiểm sát, cũng có thể nói cô không thể trốn tránh mãi được, kiểu gì cô cũng sẽ tình cờ gặp phải người kia.

Tô Dịch Văn cái đại danh này, nghiễm nhiên trở thành ác mộng của Đào Nhạc.

“Tiểu Đào.”

Trưởng phòng Vu cầm một xấp tài liệu bước đến, “Em đem những thứ này đến phòng công tố nha.”

Đào Nhạc run lên, đi phòng công tố? bây giờ cô sợ nhất cái phòng này, ngay cả đi WC cũng không dám lên tầng bốn, tình nguyện leo thêm hai tầng để đến tầng sáu.

“Chị Vu, em còn chút việc chưa làm xong…” Đào Nhạc chỉ vào máy tính, cẩn thận từ chối.

Trưởng phòng Vu đương nhiên là không vừa ý, “Mọi người đều bận rộn cả, em đưa đi mau một chút, đừng có dây dưa nữa.”

Lời của trưởng phòng cô không dám không nghe, Đào Nhạc đành cam chịu nhận lấy xấp tài liệu, thở dài, thôi kệ, gặp mặt nhau là chuyện sớm muộn gì cũng đến, cô cũng không thể tiếp tục trốn cả đời như vậy, đây cũng không phải phong cách của Đào Nhạc cô.

Được, Tô Dịch Văn, bà đây không tin anh dám hành động lỗ mãng ở nơi làm việc.

Lên đến tầng bốn, tim đào Nhạc đập thình thịch, nhìn tấm biển của phòng công tố, không hiểu sao cô lại khẩn trương, trong đầu cô toàn bộ đều là hình ảnh của đêm đó

Không được, Tô Dịch Văn là tên bại hoại mặt người dạ thú, anh ta đã đối với mày như vậy, mày phải nên giận dữ chứ không được lưỡng lự phân vân!

Hít sâu một hơi, Đào nhạc gõ cửa, bước nhanh vào phòng .

Dượng là người đầu tiên nhìn thấy Đào Nhạc, “Tiểu Nhạc, sao con lại lên đây, có việc gì sao?”

Đào Nhạc vừa định trả lời, đã thấy đứng bên cạnh dượng còn một người khác, anh ta xoay người, nhìn cô, dưới cặp kính viền vàng kia là đôi mắt chứa đầy sự ưu tư, đến nỗi không thể phân biệt được rõ ràng.

Đào Nhạc xem nhẹ sự tồn tại của Tô Dịch Văn, cười cười, “Dượng, trưởng phòng Vu bảo con đưa cho dượng xấp tài liệu này.”

“À, để đó là được rồi.” Dượng chỉ vào chiếc bàn làm việc ở phía xa mà nói.

Đào Nhạc vẫn cúi đầu, cô có thể cảm thấy được ánh mắt của Tô Dịch Văn đang rơi trên người cô, sau nụ hôn mãnh liệt của ngày hôm đó, cô vẫn không thể nào đối mặt trực diện với anh được.

Ngay lúc đó, Đào Nhạc tình cờ nghe được những lời dượng nói, đương nhiên đối tượng không phải là cô.

“Dịch Văn, chuyện này tôi đã đề cập với cậu nhiều lần rồi, cậu cũng phải nể mặt tôi mới đúng chứ.”

Đầu tiên Tô Dịch Văn im lặng, sau đó cất giọng lạnh nhạt, “Vậy chú cứ sắp xếp đi.”

“Quyết định vậy nha. Ngày mai tôi liên lạc với cậu.”

Nghe giọng dượng có vẻ rất hớn hở, còn Tô Dịch Văn thì không nói gì nữa. Đào Nhạc không để ý, sắp xếp tài liệu xong đang định ra về lại bị dượng gọi lại.

“Tiểu Nhạc, tối nay hai nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm đạm bạc với nhau, dượng đã nói với mẹ con rồi đó, hết giờ làm nhớ đừng vội về đó.”

Đào Nhạc cảm thấy ngạc nhiên, bình thường dượng phải đi xã giao, hai nhà bọn họ một năm cũng không cùng ăn được vài lần, ngày hôm nay làm sao vậy. Nhưng nhắc tới chuyện họ ăn cơm chung thì không phải cũng sẽ gặp lại bà chị Hứa Lăng sao?

Tâm trạng thoáng chút đã rơi xuống tới mức thấp nhất, Đào Nhạc đành gật đầu đồng ý.

Cô ra khỏi phòng, không quên quay lại nhìn thoáng một cái, ánh mắt Tô Dịch Văn nóng rực, con ngươi đen sâu không thấy đáy. Áy náy? Hay là đang tự trách mình? Cô không hiểu, chỉ biết chạy trối chết.

Buổi tối, thành viên hai nhà Đào-Hứa hiếm khi cùng ngồi chung với nhau cũng đã tề tựu đủ mặt, không khí trên bàn ăn giống như hai nhà thông gia gặp mặt nhau vậy

Đương nhiên, không ngoài dự đoán của Đào Nhạc, cô gặp Hứa Lăng, chị ta vĩnh viễn thích dùng kiểu cách con nhà quan, lúc gọi món ăn cũng tỏ khí phách của lãnh đạo, trước mặt người lớn làm đủ trò. Chậc chậc, nếu cùng lăn lộn trên thương trường thật không thể nào so được với người này, Đào Nhạc mặc cảm.

Cũng may cô và Hứa Lăng cách nhau cả nửa bàn ăn, không cần trực tiếp tiếp xúc với nhau, nếu không cô sẽ cãi nhau to với chị ta, có khi còn hất luôn mớ thức ăn này luôn.

Dì lên tiếng trước, “Tiểu Nhạc, con làm việc ở viện kiểm sát thế nào rồi?”

Đào Nhạc thừa nhận, cô đối với dì rất mực kính trọng, chỉ duy nhất với bà chị họ này là không thể nào chung sống hòa bình được. Cũng có thể do từ nhỏ ba mẹ hay so sánh cô và chị họ, trong lòng cô có chút ám ảnh, trong mắt ba mẹ cô chẳng là gì cả.

Đào Nhạc vẫn chưa trả lời thì dượng đã nói tiếp, “Trưởng phòng Vu có khen nó mấy lần, bà nói xem nó còn có thể ra sao hả, mầm non của nhà chúng ta đã được trồng đúng nơi rồi.”

Lời dượng nói càng làm tăng khí thế cho Đào Nhạc, ít nhất cô cũng có thể ngẩng đầu trước nặt ba mẹ, cho dù cô nói thế nào cũng không bằng lời của dượng.

Nhưng mẹ Đào ngồi bên cạnh lại hất một bát nước lạnh, “Nói cho cùng thì Đào Nhạc cũng chưa được vào biên chế, cứ như vậy thì tài giỏi cũng có ích gì chứ.”

“Không phải cháu nó còn định thi nhân viên công vụ sao?” Dượng nói tiếp, quay lại hỏi Đào Nhạc, “Đúng rồi, tiểu Nhạc, dượng chưa hỏi con, đã dự định đến bộ phận nào chưa con?”

Đào Nhạc biết bây giờ tất cả mọi người đang chăm chú nhìn mình, nhân viên công vụ đối với cô mà nói chính là một điều gì đó ngoài tầm với, trong lòng cô thật sự không thích thú gì.

Chỉ là…

“À, con muốn tới phòng chống tham nhũng.” Cô thuận miệng nói, mục tiêu càng cao, cạnh tranh càng lớn, cô chỉ là con tôm nhỏ trong đại quân tham gia thi nhân viên công vụ, tỉ lệ rớt là cực cao.

“Phòng chống tham nhũng, rất tốt!” dượng kích động, “Con bé này đúng là có mắt nhìn, nghe nói thi tuyển vào phòng chống tham nhũng rất ghê gớm, con ráng thi viết cho tốt, về phần thi vấn đáp cứ để dượng lo.”

Đào Nhạc túa mồ hôi lạnh, sao cô cảm thấy lại bị rơi vào vòng nguy hiểm nữa rồi, biết vậy hồi nãy nói là đến phòng ‘chống trốn thuế’ là được rồi.

Quả nhiên hai ông bà già nhà họ Đào như được tiêm mũi thuốc trợ tim, nhất là mẹ Đào, “Dượng nó này, có lời này của dượng tôi cũng yên tâm, tiểu Nhạc có thể vào phòng chống tham nhũng thì tôi cũng có thể nghỉ hưu sớm rồi.”

Một tràng cười vang lên, mọi người nâng ly chúc mừng, Đào Nhạc nhìn trừng trừng cái chén nhỏ trước mặt, từ khi nào mà ba mẹ lại chịu nghe cách nghĩ của cô vậy nè?

Đang suy nghĩ, mẹ Đào đột nhiên thốt ra một câu, “Tiểu Lăng, vậy còn chuyện người yêu của con thì sao rồi?”

Rốt cuộc đề tài cũng đã thay đổi, Đào Nhạc thở ra, mỗi khi dùng bữa chung thì chuyện chung thân đại sự của Hứa Lăng đều được đưa ra thảo luận, vì chị ta chính là bà cô già ưa kén chọn.

“Vẫn chưa ra sao cả, gần đây quá bận rộn, không có thời gian nghĩ đến.” Hứa Lăng có chút xấu hổ.

Bụng Đào Nhạc cuộn lên một trận, chị ta giả vờ thục nữ ngượng ngùng gì chứ, bình thường hay liếc mắt nhìn đàn ông, chưa từng thấy qua bộ dạng này của chị ta à nha.

Dượng trách móc, “Ba cũng đang muốn nói đến chuyện này đó, trong phòng làm việc của ba có một đồng nghiệp rất được, người thì rất nhanh nhẹn, học vấn cũng cao, bây giờ còn là kiểm sát viên , ba cũng đã nói với cậu ta rồi, có muốn gặp thử không?”

“Có người tốt như vậy thật sao?”

“Yên tâm, là một người đặc biệt tốt, có thể là bà chưa từng thấy, chứ hiệu suất làm việc của người ta còn hơn chồng bà nhiều lắm, kết hợp với con gái nhà chúng ta là cực kỳ tuyệt vời.”

“Hay là cứ gặp thử xem sao, tiểu Lăng chuyện này cũng không thể chậm trễ được.”

“Ôi, dượng nó này, dượng nói đó có phải là người đến nhà chúng tôi lần trước đúng không?” Mẹ Đào hỏi.

“Đúng, đúng, chính là cậu ta, Tiểu Tô, gọi là Tô Dịch Văn.”

Một âm thanh vang lên, chiếc cốc bị vỡ nát, tiếng nói chuyện cũng bị gián đoạn.

Đào Nhạc kinh ngạc nhìn đống mảnh vỡ thủy tinh, đột nhiên trong lòng như bị người ta lấy mất một thứ gì đó vậy, hoàn toàn bối rối, ngay đến một chút lý trí nhỏ cũng không còn sót lại. Thực ra ngay từ sớm cô đã đóan được rồi, từ lúc dượng nói đến đồng nghiệp trong bộ phận của dượng, cô nghĩ chắc không phải là Tô Dịch Văn chứ, nhưng thật sự lúc nghe thấy cái tên này, rốt cuộc cô cũng không thể tự khống chế tâm trạng của mình.

“Tiểu Nhạc, con làm sao vậy?” Ba Đào đi qua, thấy sắc mặt cô trắng bệch.

Đào Nhạc lắc đầu, thấy mọi người đều lo lắng nhìn cô, cô liền miễn cưỡng nở nụ cười, “Không có gì, vừa nãy trượt tay thôi.”

“Ba thấy sắc mặt con không tốt, có phải do máy lạnh ở đây nhiệt độ quá thấp không?” Ba Đào lo lắng cho con gái, mấy hôm trước về nhà cũng có cảm giác yếu ớt.

“Chắc là vậy.”Đào Nhạc đứng dậy, “Con ra ngoài hít thở không khí một chút.” Cô không để ý đến mọi người liền vội vã ra ngoài, cái đề tài này cô cũng không có cách nào tiếp tục lắng nghe nữa.

Nhưng bước chân cô còn chưa ra khỏi nữa cánh cửa, giọng nói của dượng lại vang lên, “Ba đã nói đâu ra đó với tiểu Tô rồi, Hai đứa tụi con ngày mai gặp mặt, nói chuyện thử xem sao.”

Hứa Lăng vậy mà lại có thể thay đổi kiểu cách cương quyết thường ngày, “Vậy thì gặp đi, con rất tin tưởng mắt nhìn người của ba.”

Đào Nhạc chỉ dừng lại trong ba giây, không chút chần chừ, cuối cùng cũng rời khỏi.

Tô Dịch Văn đồng ý sao, anh ta bằng lòng qua lại cùng Hứa Lăng, sau đó bọn họ sẽ ở với nhau, tuổi tác cũng tương đương, hợp ý với nhau thì sẽ kết hôn ngay lập tức, rồi sau đó nữa anh ta sẽ trở thành chồng chị họ của cô sao?

Nhưng mà cô phải làm sao đây?

Đào Nhạc thừa nhận bản thân mình trời sinh đã là một con đà điểu, về phương diện tình cảm, cô cốn không dám thừa nhận. Tuy rằng Tô Dịch Văn luôn chọc giận cô, hoặc bắt nạt cô làm trò vui, nhưng cũng không thể nói là cô ghét anh . Cô bị thương, anh lập tức đưa cô đi bệnh viện, luận văn của cô không đạt, anh giúp cô chỉnh sửa, cô thi vòng hai, anh chấm thông qua, cô bị đau bụng, anh đưa thuốc cho cô, cô vào sở cảnh sát, anh liền vội vã đến, cô đói bụng, anh nấu cơm…

Mọi thứ lướt qua trong đầu cô, không thể nhận ra Tô Dịch Văn đã vì cô làm nhiều việc như vậy.

Ngày hôm nay cái tên này đã khắc thật sâu vào tim cô, lúc nhìn lại, anh đã qua lại với người khác mất rồi, lại còn là bà chị họ mà cô ghét nhất.

Trong lòng Đào Nhạc lẫn lộn cảm xúc, cô thích Tô Dịch Văn, mà cô cũng nghĩ rằng anh làm nhiều chuyện như vậy, là bởi vì trong lòng anh cũng có cô, nhưng bây giờ thì sao đây.

Tại sao là Hứa Lăng, trên thế gian này có nhiều phụ nữ đến như vậy, vì sao lại là Hứa Lăng!

Đào Nhạc ra khỏi nhà hàng, nhịn không được liền bấm số cho cái cục gạch đen kia, cô chỉ muốn hỏi rõ ràng, Tô Dịch Văn bằng lòng làm quen sao? Nhưng mà, di động lại không có người nghe máy, cô lại gọi lần nữa, nhưng vẫn không có trả lời.

Rốt cuộc Tô Dịch Văn đang ở đâu, còn cố ý không nghe điện thoại của cô.

Đột nhiên nhớ đến lúc chiều cô đến phòng công tố, anh ta có nói chuyện với dượng, anh nói ‘Vậy chú cứ sắp xếp đi”, có lẽ là đã đồng ý rồi.

Đào Nhạc thất vọng dập máy, xoay người nhìn thấy chiếc Passat đặc biệt cách đó không xa, ánh đèn đêm cũng làm cho cả chiếc xe sáng rực, là xe của Hứa Lăng, xe của Tô Dịch Văn cũng giống y chang. Thực sự muốn đi xe cặp với nhau sao, mà trong thời gian sắp tới hai chiếc xe đó sẽ cùng đậu dưới nhà cô…

Nắm chặt điện thoại trong tay, ánh mắt Đào Nhạc thoáng có chút dị thường, cô có nói rằng nếu ai cướp mất thứ gì đó của cô thì cô sẽ không để cho người đó sống yên lành, Hứa Lăng muốn cướp mất người đàn ông của cô là chị ta đã tự đâm đầu vào chỗ chết, chuyện tìm người yêu này của chị ta nhất định cô sẽ khiến nó không thành!

Bạn đang đọc Xin chào, kiểm sát viên của Tô Thích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.