Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lục Diệp Thảo Và Con Vẹt Mắc Dịch

Tiểu thuyết gốc · 2062 chữ

Sáng sớm hôm sau, cha mẹ Đặng Lâm lên rẫy sớm. Đặng Lâm và thằng Tân cũng muốn theo lên rẫy chơi. Nên lúc vừa tờ mờ sáng, cả nhà nó đã đem theo gạo và đồ ăn tối qua mẹ Đặng Lâm nấu đem cùng lên rẫy.

Đi bộ gần ba mươi phút thì đến nơi, Đặng Lâm mặt tỉnh bơ, cha mẹ Đặng Lâm cũng vì thường xuyên làm lụng vất vả nên cũng k thấy mệt. Còn thằng thằng Tân thì thở hổn hển mặc dù cả đoạn đường toàn được cha cõng, chỉ đi bộ có mấy trăm mét.

Dòm em mình Đặng Lâm cười trêu: “Mới đi có tí mà thở dữ vậy mậy”.

“Tân nó còn nhỏ mà, con đừng có chọc em. ”

Mặt thằng nhóc ỉu sìu cũng không còn hơi sức để trả lời. Đặng Lâm cười cười, lấy bình nước ra uống 1 ngụm rồi đưa cho thằng Tân. Cha mẹ Đặng Lầm cũng uống miếng nước rồi dặn dò anh,em nó chơi trong lều đừng chạy lung tung rồi cùng nhau đi tưới đám rẫy.

Nhà Đặng Lâm không có tiền để trồng cao su, trồng cà phê như nhà người khác, mà chỉ trồng các loại hoa màu ngắn hạn như bí đỏ hay đậu đen, đậu xanh,... nên cũng không dư giả gì. Theo Đặng Lâm nghĩ chắc chỉ đủ ăn. Vì những năm sau này nhà nó cũng bán hết rẫy về Bến Tre.

Cha mẹ nó đi ra làm việc thì Đặng Lâm quay sang nói với thằng Tân: "Anh chỉ mày cái này, mày làm theo,sau này đi bộ sẽ không thấy mệt nữa, chịu không?”

“Dạ OK anh hai”

'Mịa, kiếp trước, lúc lớn lên chẳng phải không kêu tao được lấy một tiếng anh à, giờ còn nhỏ ngoan bao nhiêu, lớn mất nết bấy nhiêu. Kiếp này tao phải dạy dỗ mày một phen mới được. Haha'

Nghĩ thầm rồi cười bỉ ổi một tiếng, nó mới dẫn thằng Tân đi vào trong căn chòi.

Lúc này thằng Tân tự dưng rùng mình một cái. Nó nhìn xung quanh rồi cũng chạy theo vô chòi.

Vô đến, Đặng Lâm lấy hai bịt ni lông bỏ cát vào, vì thằngTân còn nhỏ nên cũng không dám bỏ quá nhiều cát trong đó rồi nói:” Đứng thẳng người, hai chân dang rộng ngang vai, hơi khuỵ xuống, hai tay đưa thẳng ra phía trước như vầy nè”

Vừa nói vừa làm thế trung bình tấn rồi dạy thằng Tân làm theo.

Sau đó Đặng Lâm đưa hai bịt ni lông cho nhóc Tân cầm:”Cầm cái này đứng hai tiếng đồng hồ rồi anh hai dạy mày cái khác”.

“Hả? Cái này nặng lắm anh hai, em cầm không nổi lâu như đâu”.

“Tao kêu cầm thì cứ cầm, vậy mới khoẻ lên được, thấy anh hai mày không”.

Vừa nói vừa tiện tay cầm cục đá mấy chục kí ngoài cửa đưa lên qua khỏi đầu. Nhóc Tân vừa thấy liên hưng phấn khen hay liên tục.

“Đứng xong hai tiếng rồi chạy ra ngoài kiếm anh hai nha”.

“OK anh hai”.

"Mày biết OK là gì không mà suốt ngày ô với kê?" - Đặng Lâm vừa đi ra cửa vừa quay đầu nói.

Nhóc Tân đáp:"Em nghe cô Bích với chú Thảo nói OK nghĩa là đồng ý đó. Nên em mới học theo họ".

"Sau này đừng nói OK nữa. OK là một thương hiệu chứ không phải một câu nói biết chưa?" - Đặng Lâm bình tỉnh giảng giải.

"Thương hiệu là gì vậy anh hai?"

"Thôi mày đừng hỏi nữa. Sau này mày lớn lên tự khắc biết lời anh hai nói là chuẩn. Thôi anh mày đi đây".Nói xong Đặng Lâm cũng vừa vặn bước ra ngoài.

Vì lúc trên đường đến đây Đặng Lâm đã thấy được một gốc Lục Diệp Thảo cạnh một cục đá to gần đây nhưng sợ bố mẹ phiền cha mẹ lo nên không hái ngay. Nên Đặng Lâm vừa đi ra ngoài chòi đã vọt nhanh đến chổ đó để hái dược liệu.

Nhưng vừa đến nơi thì thấy một con vẹt màu xắc sặc sỡ đang đứng gặm lá cây Lục Diệp Thảo.

“Bà nội cha mày, Vẹt mà cũng ăn lá cây hả. Biến cho tao”. Đặng Lâm hét to, cầm dép phi vô mặt con vẹt rồi lao tới cướp lấy cây Lục Diệp Thảo.

Con vẹt vỗ cánh một cái né qua một bên, miệng nó cũng mở ra:”?Nhà ội cha nhày, Ẹt nhà nhũng nhăn nhá cây nhả. Biến nho nhao”

“Mịa, còn biết mắng người, tao làm thịt mày”.

Vừa chọp xong Lục Diệp Thảo, vừa lao đến định bắt con vẹt mất nết. Nhưng lúc này con vẹt mất nết đã bay lên cao, đậu trên đầu một ngọn cây cao su khá cao rồi.

Miệng nó vẫn nhép ”Nhao nhàm nhịt nhầy ...nhau ... nhàm nhịt nhầy...”

“Để tao xem mày chạy được bao lâu” Vừa nghĩ vừa vận chuyển công pháp thi triển thân pháp Du Long Bộ(là một bộ pháp trong Xích Quỷ Tông chỉ có đệ tử nội môn trở lên mới được học)nhanh chóng phóng lên cây bắt lấy con vẹt mất nết.

Thấy một màn trước mắt, con vẹt mất nết vội vàng vỗ cánh định bay đi nhưng chậm. Nó đã bị Đặng Lâm cầm trong lòng bàn tay đang từ từ hạ xuống đất.

"Haha, dám chọc quê ông mày, dám chửi ông mày này”. Vừa nói vừa nhẹ nhàng rút từng sợi lông cánh con vẹt mất nết ra. Con vẹt mất nết đau kêu lên en éc. Cố gắng giãy giụa nhưng không thành. Nhổ vài sợi thấy vẻ mặt đau khổ của nó, Đặng Lâm cũng không còn hứng thú chọc phá nó nữa. Được rồi, bắt về làm vật nuôi, cho thằng Tân chơi cho đỡ buồn.

Lúc này biết thân biết phận con vẹt mất nết cũng không kêu hay giãy dụa nữa.

Đem theo con vẹt mất nết và Lục Diệp Thảo bây giờ còn có năm lá về tới căn chòi. Thấy thằngTân đang ì ạch đứng tấn. Vừa thương vừa buồn cười Đặng Lâm nói: ”Được rồi ngồi nghỉ xíu đi rồi anh hai dạy cho mày cái này”.

“Không tập nữa rồi ko mạnh được như anh hai thì sao”.

Nhìn cái mặt đau khổ mà kiên quyết của đứa em mới bốn tuổi của mình Đặng Lâm cười nói:”Không sao, anh hai dạy mày cái này là mạnh lên ngay”.

“Thật không”

“Ừa thật!”.

Vừa nghe vậy nó vui vẻ quăng hai túi ni lông cát qua một bên chạy đến.

“anh hai , anh hai, con này anh tìm ở đâu vậy? Nó là con gì vậy anh hai?”

“Nó là con vẹt mất nết mà anh mày mới bắt được hồi nãy”.

“Nha,..thì ra kêu là con vẹt mất nết.. tên của nó ngộ quá há anh hai. hì hì”

“Ọc...haha”. Đặng Lâm cười ha hả nhưng cũng k giải thích, sau đó liền đem vải cột chân con vẹt mất nết vô 1 gốc rồi, lấy dao đi ra ngoài.

“Anh hai đi đâu vậy? Chờ em theo với”. Vừa nói vừa nhanh chân chạy theo sau

“Anh hai đi làm cái lồng cho con vẹt mất nết, sau này anh em mình sẽ nuôi nó”.

“Nuôi nó, nhà mình đâu có đủ đồ ăn đâu mà còn phải nuôi thêm nó nữa anh Hai”

Nghẹn lòng, Đặng Lâm đứng lặng, rồi mới an ủi thằng Tân “Không sao, mình bắt cào cào châu chấu cho nó ăn, tụi mình ăn cơm mà. Không quan trọng. Với lại về sau anh hai sẽ kiếm rất nhiều rất nhiều tiền nên không cần phải lo”.

“Dạ anh hai”.

Suy nghĩ một lúc Đặng Lâm nói tiếp:”Những lời như lúc nãy mày không được nói trước mặt cha mẹ, nghe rõ chưa?".

“Tại sao vậy anh hai”.

“Lớn lên đi rồi mày sẽ biết. Được rồi, đi làm cho con vẹt mất nết cái nhà mới nào”

"Hoan hô..hì hì"

Một lúc sau, cái lồng chim ngang dọc bốn mươi xen ti được làm bằng cây nứa gọn gàng nhưng không quá cầu kì đã hoàn thành. Con vẹt mất nết an phận nằm trong đó thưởng thức mấy hạt bắp cao sản và đậu đen mà nhóc Tân vừa bỏ vô cho nó.

"Từ nay mày sẽ tên là con Vẹt mất nết. Hiểu chưa?" - Đặng Lâm chỉ chỉ con vẹt mất nết nói.

Con vẹt mất nết cũng quơ quơ mỏ nói:"Nhừ nay nhày nhẽ nhên nhon nhẹt nhất nhết. Nhiểu nhưa?"

Nhóc Tân nghe vậy bò lăn ra cười, còn Đặng Lâm hầm hầm nhìn nó quát:"Có muốn ông nhổ trụi lông mày không hả con vẹt mất nết kìa?"

Không biết có hiểu được Đặng Lâm nói hay không nhưng sau đó con vẹt mất nết liền im lặng gặm hạt bắp và đậu đen không ngẩn đầu lên nữa.

Xong xuôi chuyện con vẹt mất nết rồi, Đặng Lâm bắt đầu kiểm tra linh căn của nhóc Tân. Vãi thật, linh căn hệ Lôi màu Tím trung cấp. Đích thực là một thiên tài nha. Phải biết linh căn bản thân chỉ có màu lam trung cấp.

(Linh căn Trắng, Lục, Lam, Đỏ, Tím, Vàng; mỗi loại lại phân chia sơ, trung, cao cấp)

Cũng một phần lí do này mà kiếp trước thọ nguyên sắp tận Đặng Lâm mới có thể đột phá lên cảnh giới cao hơn.

"Ặc chẳng lẽ mình dạy nó tu luyện rồi sau này nó chỉ ngược lại cho mình không trời".

Dẹp bỏ tâm trạng qua một bên Đặng Lâm bắt đầu chỉ dẫn thằng Tân tu luyện.

“Được rồi, bây giờ mày cố gắng ghi nhớ những gì anh hai dạy nha,chỗ nào không hiểu thì hỏi lại, nếu không thì không mạnh được đâu. Nhớ rõ chưa?”.

“Dạ được anh hai”.

Hai tiếng rưỡi sau khi quá trình dạy và học xong xuôi. Hai anh em ngồi chung một chỗ xếp bằng tu luyện.

Nhưng vì ở đây linh khí thật sự quá mỏng manh dường hấp thụ cũng không có được bao nhiêu. ‘Đúng là không có linh thạch hoặc đan dược thì việc tu luyện thời này đúng là gân gà khó nuốt mà.

Nhìn đứa em đang chuyên chú tu luyện Đặng Lâm cười cười đi ra ngoài. Bên ngoài căn chòi nhỏ có một con suối để cung cấp nước tưới tiêu cho cây trồng. Nước không sâu mà lại rất trong, từ trên dòm xuống dưới, vài con cá nhỏ đang bơi lội lung tăng trong đó. Nhớ kiếp trước, Đặng Lâm từng một phen đuổi theo bắt tụi nó nhưng không tài nào bắt được.

Cười cười nhớ lại thời điểm ngây ngô kiếp trước, Đặng Lâm đi dạo một vòng.

Xung quanh đây người ta trồng nhiều loại cây trồng khác nhau đa số là hoa màu ngắn hạn như bắp ngô, cây bo bo, cây mì củ(Củ sắn), các loại ngũ cốc, bí đỏ,... chỉ có số ít người là trồng cà phê. Tuy số người trồng cà phê ít nhưng diện tích đất của những người này thường nhiều hơn đất của người trồng hoa màu ngắn hạn.

Đa số những người này cũng là người đi vùng kinh tế mới như cha mẹ của Đặng Lâm.

Sau khi đi dạo trở về, nó đem gạo đi nấu cơm xong gọi nhóc Tân tạm dừng, đi kêu cha mẹ ăn cơm.

Thấy con vẹt, cha mẹ hỏi, nó mới đem chuyện mình bắt được con vẹt mắc dịch nói ra. Dĩ nhiên là không nói một màn nó phi thân lên cây để bắt con vẹt, mà nói là nó đâm đầu vô lưới gà nhà hàng xóm bên kia nên mới bị tóm gọn.

Thấy vậy cha mẹ cũng không hỏi thêm gì.

Vì không thể tu luyện chung với thằng Tân ở đây nên buổi chiều nó tính phụ giúp cha mẹ làm rẫy.

Tuy cơ thể có thêm sức mạnh nhưng lúc này Đặng Lâm cao có hơn một mét hai thì làm sao gánh nước giúp cha mẹ được.

* Hết chương-Còn Tiếp*

Bạn đang đọc Xích Quỷ Truyền Thừa sáng tác bởi bachtieuminh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachtieuminh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.