Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời Nguyền Đáng Sợ

Phiên bản Dịch · 1520 chữ

Edit: by PK

Dựa theo manh mối mới, Diệp Bân đưa ra một kết luận đáng sợ, điều này đã khiến cho Trương Lam cảm giác sau lưng có khí lạnh thổi đến không ngừng

"Nếu đúng như kết luận của cậu, tất cả những người từng nhìn thấy xe buýt 'tuyến 18' đều sẽ bị nhiễm lời nguyền đáng sợ, rồi cuối cùng sẽ bị chết, vậy, vậy chúng ta phải làm sao đâu?" Trương Lam bỗng nhiên nghĩ, nếu tất cả những người từng nhìn thấy xe buýt 'tuyến 18' đều sẽ bị lời nguyền mà chết, như vậy nghĩa là anh ta, Diệp Bân và Trần Huy đều sẽ gặp nguy hiểm bởi vì cả 3 người đều đã từng nhìn thấy xe buýt 'tuyến 18'

Diệp Bân trầm lặng, không biết nên nói thế nào, tình hình trước mắt, anh, Trương Lam và Trần Huy đã bị dính lời nguyền, chỉ là không biết lời nguyền này khi nào sẽ có hiệu lực, ngay khi lời nguyền có hiệu lực, ba người sẽ cùng lúc chết trước những người kia, chết một cách không bình thường

"Mẹ nó! Nói đùa cái gì vậy! Đang yên đang lành tại sao lại bị dính lời nguyền? Chuyện quái quỷ gì thế này!" Trương Lam nắm chặt tay, cắn răng, đập một phát lên tường, mặt tường thì không sao nhưng tay của Trương Lam đã rỉ máu, có thể thấy được Trương Lam đã dùng sức nhiều cỡ nào

Diệp Bân đứng ở bên cạnh, không nói câu gì, khi đối mặt với chuyện sống còn, cho dù là Diệp Bân cũng khó lòng bình tĩnh được

"Lam ca, chúng ta về trước đi!" Một lúc lâu, Diệp Bân mới chậm rãi mở miệng

Trương Lam cố gắng lấy lại bình tĩnh, đi theo Diệp Bân rời đi

Quay trở về nhà Trần Huy, mọi người nhìn thấy hai người có gì đó kỳ lạ, lập tức chạy đến hỏi thăm

"Bân tử, Lam ca, hai người sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Nhìn bộ dạng của hai người, Trần Huy ý thức được nhất định đã xảy ra chuyện gì đó

Diệp Bân ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Trần Huy rồi lại quay đầu, không biết nên mở lời như thế nào, khuôn mặt Trương Lam u ám, quay người đi vào phòng của mình

"Bân tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải hai người đi điều tra công ty xe buýt sao? Sao bây giờ lại trở thành bộ dạng này?" Trần Huy hỏi lại Diệp Bân

Diệp Bân thở dài, nhìn Trần Huy một lúc lâu mới chậm chạp nói, "Chúng tôi đã điều tra được một chuyện"

"Chuyện gì?" Trần Huy lo lắng hỏi

"Chúng tôi điều tra được một số chuyện liên quan đến xe buýt 'tuyến 18' " Giọng nói của Diệp Bân rất nhỏ, có một loại cảm giác bất lực

"Xe buýt 'tuyến 18'?" Mấy người Trần Huy nghe xong đều ngạc nhiên

"Ừm" Diệp Bân gật đầu, sau đó kể lại sự việc hai người đã phát hiện ra một lần, trong đó có bao gồm chuyện liên quan đến lời nguyền

Nghe Diệp Bân nói xong, ba người lão Từ coi như bình tĩnh nhưng Trần Huy bị chấn kinh ngya tại chỗ

Nhìn thấy Trần Huy như vậy, lão Từ nhớ đến sự việc trước đó 3 người Diệp Bân kể lại, "Chờ một chút, cậu nói nếu nhìn thấy xe buýt 'tuyến 18' thì sẽ lập tức bị dính lời nguyền, vậy. . ." Nói đến đây, lão Từ nhìn về phía Trần Huy

Diệp Bân nhẹ gật đầu, không nói gì thêm

Có lão Từ nhắc nhở, trong nháy mắt Triệu Chấn và Ninh Hoa đã hiểu rõ, vì sao Trương Lam và Diệp Bân lại trở nên như vậy

Đêm hôm ấy, Diệp Bân một mình rời khỏi nhà Trần Huy, tìm được một quán Bả ở gần đó, trốn ở bên trong uống rượu. Không riêng gì Diệp Bân, còn có Trần Huy, anh ấy cũng giống Diệp Bân, rời khỏi nhà, đi một mình ở trên đường, không có mục đích

Trương Lam rời khỏi nhà Trần Huy, về lại nhà của mình, cùng vợ nói chuyện suốt một đêm, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có nói đến việc mình bị dính lời nguyền với vợ

Về phía ba người lão Từ, đối với tình huống như vậy cũng đều rời đi, mỗi người trở về nhà của mình

Một mình ở trong quán Bar, khi Diệp Bân cảm giác mình đã có chút say, Diệp Bân không tiếp tục uống nữa, ra khỏi quán Bar, đi về phía nhà mình

Đêm khuya, trên đường không có một ai, một mình trên đường đi về nhà, Diệp Bân lại nhớ tới trước đó tại thôn Hắc Thủy, anh đã nhìn thấy xe buýt 'tuyến 18', sau đó, nhớ lại cảnh tượng mình đã nhìn thấy, cơn say của Diệp Bân nhanh chóng biến mất

"Lạnh quá" Hai tay Diệp Bân ôm lấy người, cảm nhận được một luồng khí lạnh, mà khí lạnh này, Diệp Bân không biết là do mình đang sợ hãi hay là do thời tiết

Cơ thể không ngừng run rẩy, Diệp Bân chầm chậm đi về nhà, mà trên con đường cách nhà anh không xa, Diệp Bân bỗng nhiên thấy một ánh lửa nhỏ

"Bây giờ đã quá nửa đêm, chắc là không có người đi! Không lẽ là cháy ư?" Sau khi Diệp Bân nhìn thấy ánh lửa, trực giác nghề nghiệp cho anh biết, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó. Tiếp đó, Diệp Bân chạy về phía có ánh lửa, đi qua hai con đường, Diệp Bân mới có thể thấy rõ, đó không phải là lửa cháy mà có người đang ngồi xổm trên đường đốt thứ gì đó

"Này! Anh không thể đốt đồ đạc ở đây! Rất nguy hiểm!" Diệp Bân lúc này đã sớm tỉnh rượu, theo bản năng chạy đến ngăn cản người kia đốt đồ vật

Khi Diệp Bân đi đến con đường, nơi có người đang đốt đồ vật, anh mới thấy rõ, người đang đốt đồ vật kia là một cô gái trạc tuổi anh, cô mặc một bộ váy màu trắng, mái tóc đen nhánh xõa dài trên vai, lúc cô gái quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của anh, Diệp Bân sững sờ

Gương mặt cô rất thanh tú, giống như tiên nữ hạ phàm, trên khuôn mặt không có dấu vết trang điểm, lông mi dài, mắt to và trong veo như nước, nếu cô trang điểm thì vẻ đẹp sẽ lên đến đỉnh cao

"A. . ." Khi nhìn thấy vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành trước mặt, cho dù bình thường anh không có cảm giác với nữ sinh, chỉ quan tâm đến công việc thì ngay lúc này cũng cảm thấy mình đã bị khuất phục

"Xin hỏi, anh có chuyện muốn nói sao?" Cô không những có vẻ ngoài khuynh quốc khuynh thành mà còn có giọng nói có thể khiến cho người ta trầm luân

Đắm chìm vào bên trong âm thanh và vẻ ngoài của cô, Diệp Bân ngây ngẩn cả người, nhưng chỉ chốc lát, anh đã lấy lại ý chí, kéo mình về thực tế

"Vị mỹ nữ này, đốt đồ vật ở nơi này vô cùng nguy hiểm, có thể sẽ sây hỏa hoạn, sẽ trở thành chuyện lớn!" Diệp Bân lấy lại dáng vẻ lúc trước, nghiêm khắc nói với cô

"Anh là cảnh sát đúng không?" Cô nhìn Diệp Bân, khóe miệng cong lên một cái, đủ để làm cho tất cả những người đàn ông trưởng thành trở nên trầm luân

Nhìn cô cười, Diệp Bân cũng có chút thất thần, nhưng ngay lập tức sầm mặt lại, "Tôi là cảnh sát" Diệp nói xong, đột nhiên ý thức được, khẽ nhíu mày, nói lại, "Đã từng là cảnh sát"

"Đã từng, nói như vậy, bây giờ là không phải đi" Cô vẫn mỉm cười như cũ, nói

"Bất luận bây giờ tôi có phải cảnh sát hay không, điều cô làm vẫn là không đúng, đốt đồ vật ở chỗ này, rất nguy hiểm!" Diệp Bân nghiêm nghị quát

"Nhìn anh, rất giống một người mà tôi quen" Cô không để ý đến Diệp Bân mà nhìn Diệp Bân một cách tình cảm, nhẹ nhàng nói

"Mỹ nữ, rốt cuộc cô có ý thức được hay không, hành động của cô bây giờ rất sai!" Diệp Bân trầm mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái

"Có phải tên của anh là Diệp Bân không?" Cô đột nhiên nói ra tên Diệp Bân, khiến cả người Diệp Bân sững sờ

"Cô? Làm sao mà cô biết tên của tôi?" Diệp Bân tự hỏi, từ trước tới giờ anh chưa từng gặp cô, cô biết được tên anh như thế nào, việc này làm cho trong lòng Diệp Bân tràn đầy kinh ngạc

Bạn đang đọc 18 Lộ Tuyến Xe Buýt (Dịch Bàn Tơ Động) của Ngưu Lại Lại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.