Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trách Nhiệm

Phiên bản Dịch · 1542 chữ

Sau khi vào bệnh viện, Trương Lam và Trần Huy nhanh chóng kéo Lục Thiên Hành đến phòng bệnh Diệp Bân

"Hai người! Hai người! Quần áo! Quần áo! Anh! Quần áo quần áo!" Bởi vì Trương Lam và Trần Huy quá lo lắng, mỗi người một tay, nắm chặt lấy quần áo Lục Thiên Hành, kéo Lục Thiên Hành đi, không chú ý, chỉ nghe "Xoẹt~" một tiếng, bộ vest của Lục Thiên Hành đã bị rách một mảng to

". . ." Âm thanh quần áo bị xé rách vang lên, Trương Lam và Trần Huy sững sờ, nhìn cánh tay bên trái của bộ vest đã bị kéo xuống một mảng lớn, hai người lúng túng, trên mặt là nụ cười ngượng nghịu

"Tiểu ca, cái này. . ."

Lục Thiên Hành khóc không ra nước mắt, nhìn bộ vest của mình bị xé rách, trái tim tan nát, "Hai anh trai, tôi vất vả lắm mới mua được một bộ đồ vest, các anh có biết bộ vest này đắt đến mức nào không? Hai người có biết, vì bộ vest này, tôi đã hao phí bao nhiêu tâm huyết không?"

"Tiểu ca, đừng sợ, bộ vest này bao nhiêu tiền, tôi trả cậu gấp đôi!" Trương Lam trực tiếp mở miệng, anh ta hiểu rằng, đối phương muốn được bồi thường tiền

Vừa nghe đến gấp đôi tiền, trong nháy mắt sắc mặt Lục Thiên Hành bình tĩnh lại, "Hai anh trai, ở chỗ nào, cứu người quan trọng a!"

". . ." Trương Lam và Trần Huy đen mặt, hai người không nghĩ rằng, thái độ Lục Thiên Hành thay đổi nhanh như vậy. Nhưng bây giờ, hai người cũng không rảnh tiếp tục suy nghĩ vấn đề này, lôi theo Lục Thiên Hành, tiếp tục đi

Cuối cùng, đến phòng bệnh Diệp Bân, bộ đồ vest của Lục Thiên Hành đã hoàn toàn bị phá hỏng, hai bên tay áo đều là lỗ hổng do bị xé

"Lục tiểu ca, đồ vest của cậu, chất lượng thật không tốt a!" Trương Lam cảm khái mở miệng

Lục Thiên Hành cười khổ, sau đó chuyển ánh mắt, nhìn về phía Diệp Bân đang nằm trên giường bệnh

Lúc này, Diệp Bân đã bị tiêm thêm thuộc an thần, lâm vào trạng thái mê man

"Tình trạng anh ta thật không tốt nha!" Khi nhìn Diệp Bân, sắc mặt Lục Thiên Hành lập tức trầm xuống

Nghe Lục Thiên Hành nói, Trương Lam và Trần Huy lo lắng, đồng thanh nói

"Lục tiểu ca có biện pháp hay không?"

Lục Thiên Hành lặng im suy nghĩ, ánh mắt nhìn thẳng vào Diệp Bân, sau một lúc, từ trong túi lấy ra một lá bùa, tiếp theo, Lục Thiên Hành lẩm bẩm trong miệng, để lá bùa dán lên trên trán Diệp Bân

Tròn nháy mắt, khi lá bùa được dán lên trán Diệp Bân, lập tức chuyển thành màu đen như bị dính nước bẩn

"Cái này!" Trương Lâm và Trần Huy thấy vậy, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc

Lục Thiên Hành trầm mặt, nhìn lá bùa trên trán Diệp Bân bị nhuộm đen, khẽ lắc đầu

Thấy Lục Thiên Hành lắc đầu, Trương Lam và Trần Huy lo lắng tiến đến, hỏi về tình hình Diệp Bân

"Lục tiểu ca, Diệp Bân có sao không?"

"Trên người anh ra có sát khí nồng nặc, rốt cuộc các người đã đến nơi nào? Nhiễm phải sát khí đáng sợ như vậy" Lục Thiên Hành nhìn về phía hia người Trương Lam

Hai người Trương Lam im lặng, trong lòng tự hỏi, có nên nói cho Lục Thiên Hành hay không

Nhìn bộ dạng đắn đo của hai người, Lục Thiên Hành nhếch miệng cười, "Hai người không cần buồn rầu, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút, bạn của các người không có chuyện gì, có điều, người dính sát khí như vậy, các người đã đi phải một nơi vô cùng nguy hiểm, tôi khuyên các người đừng bao giờ quay lại đấy nữa" Lục Thiên Hành nói, móc từ túi áo ra một xấp lá bùa, đưa cho hai người Trương Lam, "Đem những lá bùa này, chia làm 6 ngày, mỗi ngày, vào đúng 12h trưa, khi dương khí mạnh nhất, dán lên trán anh ta, 7 ngày sau đó, sát khí trên người anh ta sẽ biến mất"

"7 ngày! Trong khoảng thời gian này, cậu ấy không có cách nào tỉnh lại sao?" Cấp trên thông báo, phải tìm ra manh mối trong vòng 1 tuần, bây giờ nếu Diệp Bân cứ mê man hết 7 ngày như vậy, mọi thứ đều đã muộn rồi

"Sát khí trên người anh ta đã bị lá bùa của tôi khống chế, hiện nay lí do tại sao anh ta vẫn bất tỉnh tôi cũng không rõ" Lục Thiên Hành nói, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ nghi hoặc

"Tất nhiên là không tỉnh được, anh ta vừa được tiêm thuốc an thần" Khi mọi người đang nghi ngờ, một bác sĩ đi đến, thấy lá bùa được dán trên trán Diệp Bân thì cảnh giác nhìn ba người Trương Lam một chút

"Ba người các ngươi là ai? Đây là thứ đồ chơi gì vậy? Sao lại đặt cái thứ kỳ quái này lên bệnh nhân, cẩn thận nếu không tôi sẽ đuổi hết mấy người ra ngoài!" Bác sĩ bỏ lá bùa trên trán Diệp Bân ra, lớn tiếng quát

"Cái kia!" Trương Lam nhìn thấy bác sĩ bỏ lá bùa ra, đang chuẩn bị nói thì bị Lục Thiên Hành đưa tay cản lại

Đợi sau khi bác sĩ rời đi, Lục Thiên Hành lên tiếng, "Trên đời này, người tin vào ma quỷ không nhiều. Mà vì là số ít nên phải gánh vác trách nhiệm duy trì trật tự thế giới. Cho các anh một lời khuyên, dù các anh là ai hay làm gì, chuyện liên quan đến ma quỷ không phải chuyện các anh nên dính vào" Lục Thiên Hành nói vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không giống như lúc trước, thật sự giống như một đại sư chân chính

Trương Lam và Trần Huy trầm lặng, hai người muốn nói gì đó nhưng lời đến khóe miệng lại dừng

"À! Đúng rồi! Bộ vest của tôi, tổng cộng 476 tệ 5 xu, hai anh nói bồi thường gấp đôi, để tôi tính nha!" Ngay lúc này, Lục Thiên Hành từ một đại sư trong nháy mắt trở thành một con quỷ tham lam, cầm điện thoại di động lên, nghiêm túc tính toán

"953, khỏi cần tính" Trương Lam thở dài bất đắc dĩ

"Hì hì" Lục Thiên Hành gãi đầu một cái, "Không cần số lẻ, đưa tôi 950 là được rồi, tiền mặt hay chuyển khoản? Hay là thanh toán qua Wechat?" Lục Thiên Hành nở một nụ cười xán lạn, so với dáng vẻ lúc trước, cứ như là hai người khác nhau

Cuối cùng, Trương Lam chuyển khoản cho Lục Thiên Hành 1000 tệ, Lục Thiên Hnahf vui vẻ rời đi, mà trước khi đi còn để lại cho Trương Lam một tấm danh thiếp

"Nhân viên kinh doanh bất động sản, Lục Thiên Hành"

"Này, tiểu tử kia, nếu không phải lá bùa của cậu ta thật sự có hiệu quả, tôi còn tưởng rằng cậu ta là một tên lừa gạt" Trần Huy cười khổ nói

Trương Lam cũng nhẹ gật đầu đồng ý, nhưng giờ phút nhày, trong lòng Trương Lam lại đang suy nghĩ về lời nói lúc trước của Lục Thiên Hành

"Trần Huy, cậu nói xem, vụ án này, có phải hay không chúng ta không nên điều tra nữa" Nhìn Diệp Bân đang nằm trên giường bệnh, Trương Lam suy nghĩ rất nhiều

Trần Huy vỗ nhẹ vào vai Trương Lam, "Cậu ta nói thế không sai, nhưng không phải chúng ta cũng đang gánh vác trên vai trách nhiệm bảo vệ thế giới hay sao?"

Nghe Trần Huy nói, Trương Lam tỉnh ngộ, tự cười giễu mình, "Đúng vậy! Tôi quên mất, trên người chúng ta cũng đang gánh vác trách nhiệm"

Hơn một giờ trôi qua, Diệp Bân tỉnh lại, mặc dù sắc mặt có chút không tốt nhưng về cơ bản là không sao

"Đạo sĩ trẻ?" Nghe Trương Lam và Trần Huy kể lại chuyện Lục Thiên Hành, Diệp Bân hơi kinh ngạc, người trẻ tuổi mà lợi hại đến vậy, thật không ngờ

"Lại nói, Bân tử, rốt cuộc là cậu bị làm sao? Đột nhiên trở nên như vậy!" Nhớ tới dáng vẻ lúc trước của Diệp Bân, Trần Huy vẫn còn sợ

Sắc mặt Diệp Bân trầm xuống, trong đầu nhớ lại hình ảnh lúc trước, cho đến tận hôm nay, Diệp Bân vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo đáng sợ đó

"Bên trong xe buýt có một cái đầu bị chém đứt nhìn chằm chằm vào tôi"

"Chém. . . Cái đầu bị chém đứt, nhìn. . . nhìn chằm chằm cậu!" Trương Lam và Trần Huy nghe xong, chảy mồ hôi lạnh, Diệp Bân đã tự mình trải qua việc đó, không biết đã sợ hãi đến mức nào

Bạn đang đọc 18 Lộ Tuyến Xe Buýt (Dịch Bàn Tơ Động) của Ngưu Lại Lại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.