Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Phiên bản Dịch · 4877 chữ

Cơn buồn nôn ập đến vào sáng hôm sau. Cô thức giấc vào lúc rạng đông, bụng tự nhiên sôi dữ dội. Cô vừa kịp lao tới phòng tắm trước khi nôn thốc nôn tháo. Vừa qua cơn co thắt đầu tiên đã tiếp đến đợt nôn thứ hai, rồi thứ ba.

Cuối cùng khi kết thúc cô lả người đi và run lẩy bẩy, phải dồn hết chút sức tàn còn lại để bò vào giường và nằm vật ra đó. Cô chưa bao giờ cảm thấy yếu một cách khủng khiếp và kiệt lực như thế, và cô tự hỏi liệu có phải mình bị ngộ độc thức ăn. Với vận may liên tiếp dạo gần đây của cô rất có thể nó đã tấn công cô và bỏ qua những người khác, bao gồm cả Lisa Canning, trong tình trạng sức khỏe hoàn hảo.

Cô chỉ đang hoang tưởng đó thôi – Bà Morse có vẻ là một đầu bếp giỏi và cẩn thận. Không, chắc hẳn là do virus từ hồi cô nằm viện gây ra. Có lẽ chỉ là dồn ứ của những lo âu căng thẳng. Nó sẽ sớm qua thôi.

Gần một tiếng sau cô cảm thấy đã đủ sức trèo xuống giường, và cô tốn một khoảng thời gian dài lê thê để thay quần áo, đánh răng rửa mặt và lảo đảo đi xuống dưới nhà. Bà Morse vừa nhìn thấy cô đã chặc lưỡi xót xa.

”Trông cô không khỏe tí nào, cô Molly,” vừa nói bà vừa đẩy cô đến chiếc ghế gần lò sưởi đang cháy rừng rực và quấn một chiếc khăn len quanh người cô. ”Hôm nay không phải ngày thích hợp để ra ngoài đối với con người cũng như gia súc, thế cũng tốt. Patrick bảo cô muốn đi mua sắm nhưng tôi nghĩ tốt hơn ta hãy hoãn lại một thời gian. Tôi sẽ pha cho cô cốc trà bạc hà với mật ong và xem nó có tác dụng thế nào với cô.” Bà lăng xăng quanh cô như một con gà mẹ, và Molly dần dần thấy thư giãn. Một cảm giác dễ chịu hiếm hoi, khi được chăm sóc và nghe cằn nhằn, đặc biệt là sau những lời cáo buộc của Patrick tối hôm trước.

”Chỉ là một dạng nhiễm virus dạ dày thôi,” cô khỏa lấp. ”Tôi đã cảm thấy khá hơn rồi – tôi rất muốn đi mua sắm, thật đấy.” Cô cảm thấy mình như đứa trẻ đang nằn nì một đặc ân. Ý nghĩ phải trải qua một ngày giam hãm nữa trong ngôi nhà này cùng với bầu không khí tội lỗi ủ dột của nó đủ khiến cho cô tuyệt vọng.

”Để xem thế nào đã,” bà Morse nói, rối cả lên. ”Tôi sẽ làm cho cô món cháo yến mạch thơm ngon bổ dưỡng và xem cô cảm thấy thế nào. Trị rối loạn tiêu hóa thì không thứ gì tốt bằng cháo yến mạch.”

Ba tiếng sau họ đã ở trên đường, và cho dù có phải nhờ món cháo yến mạch hay không, những nguyên nhân tự nhiên hay chỉ là sức mạnh ý chí, thì Molly cũng đã khỏe lại.

”Được rồi được rồi,” cuối cùng bà Morse đã bằng lòng. ”Patrick và Ben trưa nay không về nhà, họ bận tối mặt dưới khu chuồng ngựa nhỏ. Nên bây giờ chúng ta cũng có thể ra ngoài. Sẽ phải phiền cô giúp tôi một tay nấu bữa tối đấy, nếu như tôi mất nguyên buổi chiều rong chơi.”

Nghe đến tên Ben làm cô sững lại, đờ người ra. ”Bà Morse?” cô cất giọng ngập ngừng.

”Gì vậy cô gái?”

”Bà có tin tôi đã làm điều người ta nói tôi đã làm không? Bà có nghĩ tôi đã đánh vào đầu chồng bà và để mặc ông nằm chảy máu trên đất?” Cô nín thở, có phần sợ câu trả lời.

Bà Morse lắc đầu. ”Năm vừa rồi cô đã bị buộc tội đủ điều. Một số do chính miệng cô nói với tôi, khoác lác. Nhưng tôi không thể tin cô lại thay đổi quá nhiều đến độ làm hại cả ông Ben nhà tôi. Ông ấy cũng không tin. Ông ấy không biết kẻ nào đã lẻn ra sau lưng và đập vào đầu mình, nhưng ông ấy biết không phải là cô.”

”Tạ ơn Chúa,” Molly thở phào. ”Nhưng có thể là ai? Quanh đây có người lạ mặt nào không?”

”Chỉ có người cô bỏ trốn cùng thôi.”

Những lời ấy lơ lửng trong bầu không khí giữa họ. ”Vậy là tôi phải chịu trách nhiệm,” cô nói giọng lí nhí.

”Không, cô bé yêu quý. Cô đã đánh bạn với đám người xấu. Cô khổ sở, và óc xét đoán của cô đã không được sáng suốt. Nhưng cái đó là quá khứ rồi. Ben không nuôi hận thù, tôi cũng vậy.”

Molly nhìn bà, choáng váng. ”Tôi sẽ tìm hiểu chuyện gì đã thực sự xảy ra, sớm muốn gì tôi cũng sẽ nhớ lại.”

”Tất nhiên rồi, cô bé của tôi. Trong thời gian chờ đợi chúng ta hãy đi mua sắm. Muốn vực dậy tinh thần không gì tốt cho bằng một chuyến mua sắm.”

Molly đứng lên, một phần nỗi háo hức lúc nãy của cô đã biến mất. ”Tôi quên mất. Tôi sẽ lấy tiền bằng cách nào?”

”Cô còn cần tiền để làm gì, khi đã có mấy cái thẻ tín dụng?” Bà Morse hỏi. ”Mà tôi cũng không lấy làm ngạc nhiên nếu cô đã sẵn tiền trong ví. Cô toàn quên mình có bao nhiêu tiền.”

”Tôi không biết ví của tôi để đâu,” cô thú nhận.

Bà Morse thừa bản lĩnh để không bị luống cuống. ”Phải rồi – Patrick để nó trong văn phòng. Vì cậu ấy có bảo tôi cứ tự nhiên đưa cô đi mua sắm nên tôi dám chắc là cậu ấy có ý muốn tôi đưa nó cho cô. Đợi một chút nhé, để tôi đi lấy.”

Molly rất ngờ vực là Patrick lấy đâu ra ý muốn kiểu đấy, nhưng cô vẫn nhận chiếc ví bằng da dê với vẻ biết ơn thầm lặng. Bà Morse nói đúng về thẻ tín dụng và tiền mặt. Nếu cô muốn thoát khỏi đây cô sẽ không phải lo về vấn đề tài chính. Tất cả đã nằm trong tay cô, cùng với bằng lái xe của cô.

Nhét ví vào túi sau quần jeans, cô sải bước ra khỏi phòng. Hiện giờ cô chưa có ý định bỏ đi, khi mà vẫn còn bao nhiêu câu hỏi chưa được giải đáp. Tại sao không một ai biết lai lịch George Andrews? Tại sao bọn họ không biết chắc ai đã đánh ông Ben? Kẻ nào đã giết người đàn ông đi cùng xe với cô? Và vì sao lại xảy ra tất cả những chuyện này?

Dù chết cô cũng phải tìm ra sự thật. Và cô còn có một động cơ khác. Lisa Canning sẽ không chiếm được chỗ của cô mà không phải chiến đấu. Molly hoàn toàn có ý định ở lại đủ lâu để đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ đó, hoàn tất vụ li dị, rồi sau đấy vui vẻ lên đường.

Không hiểu sao viễn cảnh đó chẳng hề làm cô phấn khích.

Ngày hôm đó ở New Hope là một thành công tuyệt đối. Họ ăn trưa trong một tiệm ăn Pháp nhỏ thanh lịch mới mở được một thời gian, bữa ăn gồm toàn món Pháp thịnh soạn béo ngậy bất chấp ánh mắt cảnh cáo của bà Morse. Sau đó họ tiếp tục hành trình mua sắp, quần jean và kaki, áo thun cotton và sơ mi vải bông, bốt da, một chiếc áo jacket bằng vải tuýt, những chiếc áo ngủ vải flanen và giày chạy. Bà Morse tỏ ra xốn mắt một cách ngộ nghĩnh trước cảnh cô vung tiền, và cuối cùng khi kết thúc Molly tạm bằng lòng với nhận xét rằng cô không làm việc gì nửa vời.

”Nhưng tôi phải công nhận rằng những bộ quần áo này hợp với cô hơn hẳn những bộ cô Canning bảo cô mua. Chỉ mong cô không chán chúng quá nhanh.”

”Không có chuyện đó đâu,” cô nói qua những chồng túi với hộp chất đống xung quanh trên ghế trước và xếp kín thùng sau xe tải. ”Tôi muốn những bộ đồ này sẽ theo tôi một thời gian dài.”

”Ồ, hay quá. Và Patrick sẽ thích chiếc áo thun cô mua cho cậu ấy cho xem, tôi biết cậu ấy sẽ thích.”

Một lần nữa Molly hết sức nghi ngờ. ”Bà nghĩ thế thật à?” cô băn khoăn hỏi, niềm hân hoan nhạt đi. Chiếc áo thun màu xanh lam bằng vải cotton dày dặn sẽ rất hợp với đôi mắt lạnh lùng của anh ta, song Molly ngờ rằng anh ta chẳng hề muốn nhận quà cáp từ cô. Có lẽ cô cứ cất nó vào ngăn kéo cho đến khi sinh nhật anh ta hoặc dịp nào đó. Giả dụ rằng đến sinh nhật anh ta thì cô vẫn còn ở đây. Bằng không cô chỉ có thể tặng nó cho anh ta làm quà ly dị. Vì lí do nào đó cô cho rằng ý định ấy sẽ khiến anh ta hài lòng.

Cô đang bỏ quần áo vào chiếc tủ ngăn kéo xấu mù thì khung cửa chợt tối sầm lại. Cô ngẩng lên, đụng ngay phải gương mặt cau có của đức ông chồng đẹp trai.

”Tôi nghĩ cô nên giữ mấy thứ này trong thời gian ở đây,” anh ta nói cộc lốc, quẳng một chiếc hộp nhỏ xuống giường. ”Bất kể cô tuyên bố sẽ không bao giờ đeo chúng, chúng vẫn là của cô.”

Cô biết trong cái hộp nhỏ màu ngà kia có gì. Nhẫn cưới và nhẫn đính hôn của cô nằm ấn vào lớp nhung xám. Cả hai không làm rung lên bất kỳ sợi dây ký ức nào trong cô, chiếc nhẫn vàng trơn cũng như chiếc nhẫn ngọc sapphire kiểu xưa. Cô lồng chúng vào ngón tay, bất lực nhận ra chúng vừa như in. Hoàn cảnh dường như nhất quyết bắt cô phải chấp nhận những gì mà tâm trí vẫn không thể chấp nhận. Xem ra cô đúng là một người vợ ích kỉ hư hỏng của một người đàn ông chán chường và đầy tức giận. Cự tuyệt nữa chỉ vô ích.

Cô ngước nhìn anh ta, nhưng vẻ mặt anh ta kín như bưng. ”Vì sao tôi lại quyết định tháo chúng ra? Có phải tôi đã bỏ lại trước khi đi?”

”Cô chưa bao giờ đeo chúng.”

Anh ta đã thành công trong việc làm cô sốc. ”Sao lại thế?”

”Cô cứ ra chiều ngạc nhiên ngây thơ đi, Molly. Cô thừa biết cô đã ném chúng vào tôi ngay buổi sáng sau đám cưới.”

”Ở trên giường anh tệ đến thế sao?” cô buột miệng hỏi.

Anh ta chằm chằm nhìn cô, một vẻ kỳ lạ hiện lên trong mắt. ”Hẳn là cô đã nghĩ vậy,” anh ta chỉ nói có thế, rồi quay gót bỏ đi.

Cô nhìn theo anh ta, ước gì có cách nào đó để lí giải vẻ mặt kỳ lạ của anh ta. Lại một bí ẩn nữa giữa quá nhiều bí ẩn.

Cô thay sang chiếc quần kaki và áo thun cotton màu xanh nước biển rồi xuống bếp. Lúc cô đang gọt khoai tây, tạm thời chỉ có một mình trong gian bếp mênh mông và thoải mái, thì Patrick lại xuất hiện. Anh ta nhìn cô, tuồng như định vội vã rút lui, rồi hiển nhiên đã nghĩ lại. Có vẻ chồng cô nhát gan không hơn gì cô.

Anh ta bước vào phòng với vẻ duyên dáng không thể phủ nhận và tựa người vào quầy bếp, cách cô mấy bước chân. ”Tôi thấy cô đã quyết định đeo nhẫn,” anh ta nói bằng giọng trầm khàn mà cô thấy quyến rũ không giải thích nổi. Xui xẻo thay có thứ gì ở người đàn ông này mà cô không thấy quyến rũ không giải thích nổi, từ khuôn mặt xương xương khắc nghiệt đến đôi chân dài săn chắc. Tất cả mọi thứ, tức là trừ thái độ cư xử với vợ ra.

Cô gật đầu, tập trung hết mức vào củ khoai tây trên tay. Tự dưng cô cảm thấy lo lắng và và như bị nuốt mất lưỡi trước sự gần gũi của anh ta, và tự hỏi có phải sự dè dặt này vốn thuộc cách cư xử thường ngày của cô.

Cô nghĩ hình như là không. ”Cô đã thay đổi.” Anh ta đột ngột nói, và cô ý thức được đôi mắt xanh sáng kia chiếu vào mình, cảm nhận được vẻ phân vân của chúng.

”Tôi sao?” Giọng cô nhẹ nhàng một cách thận trọng. ”Tôi không biết được.” Cô ngước nhìn anh ta với toàn bộ dũng khí có thể huy động. ”Anh biết đấy, tôi thực sự không nhớ trước đây mình như thế nào. Tôi không nhớ nổi điều gì.”

”Có thể cô không nhớ được,” anh ta nói một cách khó hiểu, tiến lại gần bàn hơn. ”Không thì cô đúng là một diễn viên đại tài.” Anh ta nghiêng người về phía cô, cơ thể anh ta hơi sượt qua người cô khi anh ta với tay bật đèn. ”Tuy nhiên cô vốn luôn giỏi che đậy.”

Sự đụng chạm nhỏ xíu giữa hai cơ thể khiến suýt chút nữa con dao cứa vào tay cô, và phải vận hết tự chủ cô mới che giấu được nỗi lo âu đột ngột của mình. Thế quái nào mà anh ta có tác động kinh khủng như vậy lên mình chứ?

Anh ngả người ra sau, nhìn cô bằng con mắt nghiêm nghị. “Cô thật đáng khen khi giúp bà Morse nấu bữa tối.”

Cô gật đầu, thả củ khoai tây vào bát nước rồi lấy tiếp củ khác. Một lúc sau cô cảm thấy anh đã bỏ đi, và cô lén buông một hơi thở phào gần như không nhận thấy.

“Lúc nào xong hãy lên dùng đồ uống,” giọng anh ta bỗng vang lên. “Có lẽ chúng ta nên cư xử như những người trưởng thành biết lý lẽ chừng nào cô còn ở đây.”

So với một lời mời phong nhã thì nó kém xa tiêu chuẩn, nhưng tự nhiên Molly thấy manh nha tia hy vọng.

“Có chuyện gì làm cô đột nhiên phấn khởi thế?” Bà Morse hỏi cô lúc hối hả trở vào bếp. “Cô trúng xổ số hay gì đó à?”

Molly nhún vai, cúi mặt xuống. Cô biết rõ phản ứng của mình trước thái độ tử tế có chút xíu của anh ta là hoàn toàn không tương xứng, nhưng có hề gì. Cô đã học được một điều về ký ức bị mất của mình rằng nó không làm cô dễ chịu mấy.

Có thể cô đã quên những cái tên, những gương mặt, con người và những sự kiện, nhưng cô không quên những cảm xúc. Cô quan tâm đến chồng mình, khá là sâu sắc, và những tình cảm của anh ta đối với cô vào lúc tốt đẹp nhất chắc chắn là thờ ơ, còn bình thường là gần với căm ghét. Nhưng vẻ lịch sự phần nào của anh ta tối nay là một chuyển biến. Cô bắt đầu ngâm nga hát nho nhỏ.

“Tốt hơn là cô để tôi làm nốt,” sau vài phút bà Morse đề nghị, “và đi lên nhà uống chút gì đi. Phần còn lại để tôi lo. Cảm ơn cô đã giúp.”

Cô muốn đi tìm Patrick. Để xác định thứ cảm xúc mới mẻ không thể cắt nghĩa này. Cô muốn ở lại nhà bếp, trốn biệt như một nàng Lọ Lem hiện đại. Cô so vai. “Không có gì.”

Patrick đang ngồi trước lò sưởi, một cốc rượu trên tay, trầm ngâm nhìn vào khoảng không trước mặt. Nhìn thấy cô anh ta liền cau mày, và cô cương quyết dằn xuống niềm khao khát muốn chạy thẳng lên gác, tránh xa vẻ bất mãn rành rành của anh ta. Thay vào đó cô nở nụ cười rụt rè.

Không có phản ứng. Vì có vẻ anh ta không định nhúc nhích, nên cô rót cho mình một cốc nước nam việt quất hình như dành riêng cho cô và đến ngồi gần lò sưởi. Gần anh ta. Giờ ánh mắt anh ta mới quét qua cô, và cô tự hỏi anh ta đang nghĩ gì. Chắc là so sánh cô với Lisa, và cô biết trong cuộc cạnh tranh nho nhỏ ấy chiến thắng sẽ thuộc về ai.

“Tại sao anh lại lấy tôi?” cô lặng lẽ hỏi, ngồi xếp chân lại. “Lẽ nào chỉ vì tiền?”

Anh ta giật mình, rượu sánh cả xuống quần jeans. “Cô hỏi thế là sao?” anh ta cộc cằn hỏi ngược lại.

“Chúng ta không yêu nhau đúng không?”

“Không hề,” anh ta trả lời sau một thoáng im lặng. Dù anh ta có nghĩ cô đang nói dối về trí nhớ của mình hay không, rõ ràng anh ta đã quyết định tin cô chút ít. Tại thời điểm hiện tại. “Lúc bấy giờ có vẻ như nó là việc hợp lí nên làm. Đó là điều cha tôi muốn, và cô luôn háo hức làm hài lòng cha tôi.”

“Còn anh? Có háo hức làm hài lòng cha anh không?”

“Không,” anh ta đáp thẳng thừng. “Tôi dùng phần lớn đời mình để cố hết sức làm cha tôi nổi điên. Cả hai chúng tôi đều cứng đầu cứng cổ. Ông ta chỉ còn cách quyết định dành cho tôi một thứ gì đó để thay đổi cục diện.”

“Vậy nếu cha anh nghĩ chúng ta nên lấy nhau, tại sao anh chấp nhận?”

Nụ cười của anh ta trong ánh sáng lờ mờ nom đầy hơi lạnh. “Cha tôi giỏi hơn bất cứ ai trong việc đạt được mục đích, kể cả khi đã nằm trong mồ. Tất nhiên ông ta để lại cơ ngơi này cho tôi. Tôi là đứa con duy nhất của ông, người thừa kế của ông. Nhưng phần lớn tiền bạc lại để cho cô. Cô không hề thắc mắc tiền của cô từ đâu ra sao? Một phần cái khiếu hài hước méo mó của cha tôi đấy. Ông biết tôi cần tiền để duy trì nơi này, còn cô cần một mái nhà. Xem ra đó là một giải pháp hiển nhiên, và tôi quyết định phải thực tế một lần. Ông ấy đã chết – không cần phải chống đối ông ta nữa.”

Molly thất kinh nhìn anh ta. “Không phải do tôi mong tình yêu rồi sẽ đến ư?” Cô hỏi có phần hụt hơi. “Vì lí do nào mà tôi lại đồng ý lấy anh chứ?”

Anh ta nhún vai. “Lúc ấy cô không thổ lộ suy nghĩ về vấn đề đó với tôi. Cô vốn luôn yêu nơi này – cô từng nói nó là mái nhà duy nhất cô biết. Và cô yêu cha tôi. Ông muốn gì thì cô cũng muốn cái đó.”

Anh ta ngả người ra sau, nhìn chằm chằm vào lò sưởi. “Ông chia tài sản theo cách đó là có mục đích. Từ thời khắc cô đến đây ông đã xác định sớm muộn gì hai ta cũng sẽ lấy nhau. Ông cho như thế mới là thuần chủng, và một khi Cha đã quyết điều gì thì đó ai khiến được ông đổi ý. Ông muốn có những đứa cháu thuần chủng theo cái cách ông lai ngựa giống.”

“Nhưng chúng ta không có.”

“Không có gì?” anh ta hỏi gằn.

“Những đứa con thuần chủng.”

Anh ta bật ra một tiếng cười ngắn và u ám. “Không ai trong chúng ta có hứng thú với chuyện ấy. Đừng lo, Molly, hai ta sẽ không phải chịu đựng hậu quả do sai lầm của mình nữa, tôi có thể hứa với cô. Ngay khi vụ ly dị xong xuôi cô có thể ôm toàn bộ tiền ra đi.”

“Vậy anh định làm thế nào để duy trì Winter’s Edge?” cô hỏi. “Hay người vợ tương lai của anh đủ giàu để cung cấp đủ số vốn anh cần? Sẵn tiện cho anh rồi, kiếm những người đàn bà giàu có sẵn sàng cưới và ủng hộ anh theo cách dường như anh đã quen thuộc.” Giọng cô nghe cay đắng và mang một vẻ tổn thương xa xưa đã bị quên lãng.

Anh ta phản công một cách hung dữ. “Cô ấy không phải vợ tương lai của tôi, mẹ kiếp nhà cô. Và tôi chăm lo nơi này bằng cách nào không phải việc của cô. Tôi có thể tự xoay sở không cần cô giúp đỡ, không cần đến tiền của cô. Nếu ông bố tôi không quá giỏi chơi trò thì ắt nó chẳng bao giờ là tiền của cô.” Anh ta ngửa cốc uống một hơi dài.

“Đó là lí do duy nhất để tôi lấy anh sao?” cô hỏi, không thể để yên vấn đề. Còn có điều gì đó, một điều gì đó mà anh ta không định cho cô biết.

Anh ta ngước lên, trong đáy mắt thấp thoáng vẻ giễu cợt. “À, thật ra cô đã từng say nắng tôi năm cô mười sáu tuổi. Có lẽ chuyện đó có phần nào can dự.”

“Tôi đã yêu anh?” Giọng cô lạc đi.

“Không!” Câu phản bác thật gay gắt. “Ngày ấy cô là một thiếu nữ mới lớn cứ tưởng tôi là một người hùng lãng mạn hoàn hảo. Cô thường theo đuôi tôi khắp nơi như cún con lạc mẹ.”

Cô cảm thấy hai má mình đỏ bừng, và cô cắn môi lại. Đây là lỗi của cô, cô đã ép anh ta. Nhưng cô mong anh ta để lộ một tình tiết giàu lòng trắc ẩn hơn. “Thật là khó xử cho anh,” cô yếu ớt nói. “Hẳn tôi là một con kỳ đà cản trở đời sống yêu đương của anh.”

“Cũng không hẳn,” anh ta nói, và cô không đoán nổi hàm ý của anh ta.

“Vậy đến lúc nào thì tôi vượt qua sự mê dại đáng xấu hổ ấy?” cô nhẹ nhàng hỏi.

Anh ta nhìn cô, lạnh nhạt và xa cách. “Vào ngày cưới của chúng ta,” anh ta đáp thẳng toẹt. “Tôi phát ốm với trò hoài cổ này rồi, Molly. Hoặc là cô im lặng hoặc ra khỏi đây.”

Cô nhìn anh ta trân trân qua đôi mắt tối sầm, tự hỏi hắt cốc nước của mình vào mặt anh ta có tác dụng gì không. Cô rút vào im lặng, lún sâu người vào những tấm đệm với bộ dạng cực kỳ thờ ơ khi tập trung vào ngọn lửa đang nhảy múa trong lò sưởi. Kể cả sự hiện diện của Beastie bên cạnh cũng tra tấn hơn là an ủi, nó nhắc cô nhớ mình đơn độc ra sao trong ngôi nhà này.

Không ngăn được mình, cô liếc qua phòng về phía Patrick. Anh ta không khác gì tảng nước đá, và cô tự hỏi liệu mùa xuân có bao giờ chạm tới những con người sống trong ngôi nhà đá cổ xưa này, hay bọn họ mãi mãi mắc kẹt trong mùa đông buốt giá.

Buổi trò chuyện bên bàn ăn tối đó hết sức gượng gạo. Bác Willy như thường lệ lại ngà ngà hơi men, và quyết định sửa chữa sự khiếm nhã lần trước của mình bằng cách ca tụng Molly hết lời, liên tục tiếp nước quả cho cô đến độ cô cảm thấy mình căng như quả bóng, cố ép cô uống rượu vodka, luôn tỏ vẻ ân cần và khó chịu. Cô ắt sẽ không ưa cho nổi nếu nó không có một điểm thú vị. Tất cả những sự quan tâm độc đoán của Willy dường như có một tác động hết sức hiệu quả lên Patrick, y như với Toby tối hôm qua.

Chồng cô có thể không muốn cô, nhưng dứt khoát là anh ta không muốn bất kỳ ai khác chạm vào cô, kể cả một ông bác già dâm đãng như bác Willy. Anh ta nhìn họ chằm chằm với vẻ mặt cau có, và cô biết anh ta muốn tống cô về giường như mấy tối trước.

Nhưng cô không có ý định cư xử như một đứa con gái hư. Thái độ của cô rất đoan chính, càng khiến anh ta bị chọc tức, và đến hơn mười một giờ cô mới tạm biệt bọn họ. Ngày hôm nay cô đã biết được nhiều điều, và còn rất nhiều chuyện cho cô tìm hiểu. Cô biết tiền của mình từ đâu ra, và cô có một ý niệm khá hay ho về nguyên nhân Patrick lấy cô. Không phải vì tiền, mà vì thương hại một con bé mới lớn si tình. Ý niệm ấy đau như muối xát.

Cô nhào xuống giường trong cảm giác no căng và kiệt sức, và mơ thấy Patrick, nhìn cô chằm chằm qua đôi mắt đầy những ý nghĩ phức tạp.

Lẽ ra anh không nên lấn cấn vì nó, Patrick nghĩ. Cái vẻ ngơ ngác trong mắt cô ta, khi anh ném khối tình si mê của cô ta vào mặt cô ta. Nếu cô ta thật sự không thể nhớ, thì sao cô ta phải lúng túng vì nó?

Nhưng anh bỗng nhớ lại chuyện ngày ấy. Anh vừa trở về nhà sau hai năm lang bạt, chuyến di cư gần đây nhất của anh là kết quả của trận khẩu chiến dữ dội nhất với bố cho đến thời điểm hiện tại. Anh đã đi nhiều nơi, chứng kiến nhiều chuyện, làm những việc mà anh vẫn còn ghét phải nghĩ tới, và anh cảm thấy mình bẩn thỉu, tàn nhẫn và vô lại. Cho đến khi anh nhìn xuống đôi mắt mười sáu tuổi của đứa trẻ lạc cha anh mới nhặt về và thấy một sự ngưỡng mộ sáng ngời mà anh chưa bao giờ xứng đáng.

Anh không thể nào cưỡng lại nó, dù đã cố hết sức. Cô ta tôn thờ cả mặt đất nơi anh bước qua, thậm chí đứng về phía anh trong những cuộc chiến với ông bố đáng sợ của anh.

Và thay vì càng kích động sự phẫn nộ của Jared Winters, cô ta lại chỉ khiến bố anh rút lui với một nụ cười xảo quyệt.

Cô ta xinh xắn, cô ta thông minh, cô ta dũng cảm, và cô ta trung thành vô song. Nếu anh trẻ lại mười tuổi. Nếu cô ta là ai khác chứ không phải đứa trẻ cha anh nhặt được…

Cứ như vậy, anh lờ đi thú tính của mình, đối xử với cô ta như một đứa em gái anh chưa bao giờ có, và không táy máy tay chân. Mỗi năm qua đi chuyện đó lại trở nên khó khăn hơn, và mỗi năm qua đi anh càng thêm nhất quyết giữ khoảng cách với cô ta. Và mỗi năm qua đi sự thúc giục của cha anh và lòng ngưỡng mộ ngây thơ của Molly xói mòn dần quyết tâm của anh.

Cuối cùng anh đầu hàng. Sau cái chết đột ngột của cha anh do nhồi máu cơ tim, sau khi bản di chúc được đọc và cô ta khóc nức nở, kiên quyết bắt anh nhận toàn bộ số tiền mà cô ta chưa bao giờ muốn. Anh đã đi đến một giải pháp hiển nhiên và hợp lý, một giải pháp sẽ bảo vệ lòng kiêu hãnh của cô ta, chu cấp kinh phí cho trang trại Winter’s Edge, và làm hài lòng hương hồn cha anh.

Chưa kể đến chuyện anh cũng muốn thế, muốn cô ta dữ dội đến mức nó ăn dần ăn mòn anh.

Anh tưởng mười tháng của đời sống hôn nhân đã chấm dứt được ham muốn đó. Cô ta đã làm hết sức mình để chữa khỏi cái chứng ấy của anh, nhưng lẽ ra anh nên hiểu rõ hơn. Chỉ cần anh nhìn vào đôi mắt xanh ngọc ngây thơ kia, là tất cả lại ào ạt ùa về.

Nhưng lần này anh sẽ không nhượng bộ. Anh có thể giữ gìn nơi này mà không cần khoản tiền khổng lồ cha anh để lại cho cô ta. Chỉ cần tằn tiện một chút, chăm chỉ làm lụng, là mọi thứ sẽ ổn.

Đó chính là điều anh cần. Làm việc cật lực đến không còn thời gian nghĩ ngợi. Để nhớ lại. Để muốn thứ mà anh không thể có.

Cứ chịu khó lao động đến cuối cùng anh sẽ thoát khỏi cô ta.

Bạn đang đọc Winter's Edge của Anne Stuart
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.