Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu niên Lý Thiên Hào

Tiểu thuyết gốc · 2269 chữ

Chương 2 : Thiếu niên Lý Thiên Hào

Lý Thiên Hào được nuôi lớn bởi đôi vợ chồng giả không con cái gọi là Phúc lão thẫm . Tuổi thơ hắn trôi qua êm đẹp bới được hai vợ chồng coi như con ruột yêu thương chăm sóc tận tình. Đến năm mười tuổi lão Phúc sau con trúng gió qua đời, Phúc thẫm cũng vì lão công qua đời đau buồn quá độ sau đó nữa năm cũng đi theo chồng .

Trước khi đi có nói lại với hắn thật ra hắn không phải con ruột của họ mà được một đôi vợ chồng trẻ nhờ nuôi nấn chăm sóc. Sau đó họ đưa cho ông bà lão một miếng ngọc bộ màu xanh lục mà hắn hiện đang đeo trên cổ có khắc chữ Lý và một quyển trục hắn đã tìm đủ mọi cách nhưng không mở ra được nên đành chôn phía sau nhà sau này tìm cách mở ra . Vôn vợ chồng Phúc lão chết đi để lại cho hắn toàn bộ gia sản của họ là một đình viện nhỏ trong thành và một khu ruộng cho này có thể cho hắn sống êm ấm cho tới hết đời nhưng bởi vì họ hàng xa của Phúc lão tiếp xúc, biết được hắn không phải con ruột của lão Phúc vì vậy cấu kết với quan lại trong huyện giành lấy đình viện cùng toàn bộ tiền bạc chỉ chia cho hắn mảnh ruộng thêm với ngôi nhà nhỏ ngoại viên cho hắn.

Cũng bởi vì thế nên từ nhỏ hắn đã phải ra ngoài lăn lộn kiếm ăn, lại thêm việc trong lúc tranh giành gia sản nên hắn tâm tình trưởng thành hơn người lại rất biết nhìn sắc mặt người khác nên được nhận vào làm tại Thanh Nguyệt Lâu một thanh lâu nổi tiếng của thành U châu kiếm cơm qua ngày. Cũng đã lâu mới về lại đây ký ức bổng nhiên ùa về dâng lên trong lòng hắn một cảm giác khó tả có thương cảm, có mất mác, có đau thương .

Hắn cẩn thận đặt tạm cô gái trên bàn sau đó dùng chổi và khăn làm sạch chiếc ván dài khoảng bốn mét vuông. Khoảng vài phút làm xong hắn bế nàng lên đặt trên ván dưới cổ kê một chiếc tay nải mà hắn tính dùng để nhặt đồ, trong đó vừa được hắn nhồi rất nhiều rơm. Lý Thiên Hảo nhanh chóng chạy ra giếng múc một xô nữa sau đó đi vào nhà cẩn thận đóng cửa tất cửa chính và cửa sổ bên hong lại khiến căn nhà gổ nhanh chống mất đi ánh sáng chỉ còn lại một ít ánh sáng từ cái giếng trời trên nóc. Hắn xé ra mảnh vãi trên áo mình sau đó thấm nước cẩn thân lau bắt đầu tự phía trên mặt.

Sau khi hoàn thành hắn bất giác ngẩn ngơ , hắn làm việc tại lầu xanh mặc dù không phải là ở khâu tuyển chọn kỷ nữ nhưng cũng xem là có nghề trong việc đánh giá mỹ nữ nhưng nếu so sánh với những cô gái mình gặp qua thì chắc chắn hắn sẽ thốt lên “rác rưởi”quả thật là dùng từ đẹp thì không thể hình dùng hết. Mái tóc xanh mượt dài đến lưng, mày liễu , muỗi thẳng , môi mền không quá đỏ nhưng kết hợp với khuôn măt phải gọi là khuynh quốc khuynh thành chưa nói việc hắn không nhìn xuống dưới. Mặc dù cơ thể chưa dậy thì nhưng tâm lí hắn đã sớm thành thục vì vậy mắt hắn một hồi lâu không thể dời đi khỏi khuôn mặt của thiếu nữ, bất giác hắn dùng tay nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt trắng nõn nà của nàng , ấn ấn vào đôi môi nhỏ đỏ mộng cảm giác không muốn rời. Một hồi lâu hắn mới cảm thấy mình thất lễ vội vàng thụt tay lại. Hắn nhìn lại y phục của nữ nhân này dường như đang tự động hấp thu linh khí kết lại nên không cần phải thay y phục ra. Hắn nhận phải vào lại thành để làm việc nếu không bị duổi thì nguy to.

Nhìn thoáng lại thiếu nữ, hắn thầm nghĩ chưa chắc ngày mai nàng đã tỉnh dậy nên dứt khoát đi ra ngoài cẩn thận đóng cửa lại nhưng không khóa vì hắn sợ nàng nếu tỉnh sẽ không ra ngoài được. Xung quanh căn nhà không ai sinh sống nên chắc cũng không lo sợ ai phát hiện. Làm xong mọi việc, hắn dắt ngựa phi một mạch vào thành tiến thẳng đến hậu viên cũa thanh lâu. Cả thành lúc này đã trở lại nhộn nhiệp không còn im lặng như vài canh giờ trước Cột ngựa vào thanh gỗ Lý Thiên Hào nhanh chống tiến vào trù phòng. Hắn vốn là một tiểu nhị nhưng do khéo ăn nói thêm với giao tình của Trù sư trưởng của thanh lâu này tên là Vương Thất với Phúc lão nên lão đối xử hắn rất tốt .thường xuyên cho hắn thức ăn thừa nên đầu tiên trờ về hắn phải thỉnh an lão. Vừa tiếng vào tới cửa hắn đã nghe tiếng quát của lão Vương :

-Các người tay chân nhanh nhạy lên khách quan đang đợi .

Hắn vội chạy tới thỉnh an lão :

-Vương Lão cháu mới tới !! Lão nhàn nhạt đáp :

-Ngươi làm gì giờ mới vào Đỗ quản sự tìm ngươi khắp nơi ta phải nói nguyên liệu còn thiếu nhờ ngươi đi mua . Nhanh đem nồi nhao hổ hầm này vào rồi đi điểm danh.

Hắn nhanh chống “vâng” một phát rồi chạy một mạch vào lên phía trước gặp Đổ Đức hán chính là quản sự của thanh lâu này mọi việc lớn nhỏ đều do hắn quản lí, chủ nhân thanh lâu này rất ít khi xuất hiện. Hắn nhanh chóng đi vào vừa vén chiếc rèm lên đã thấy được Đỗ Đức hán lập tức cuối đầu nói :

-Chào Đổ quản sự. Đổ Đức nhìn hắn thoáng qua hắn nhàn nhạt nói :

-Lý tiểu tử ngươi đi mua đồ cũng lâu quá đấy khách quan đông đúc lại thiếu người ngươi mau nhanh nhanh ra ngoài phục vụ đi.

Lúc nảy trong lòng hắn thầm nghĩ :”cha nó bọn này vừa không phải bị dọa cho đái ra quần sau đó tìm vào đây phát tiết đó chứ , nhưng hẵn hiện tại cũng rất vui vẻ bởi vì biết được mình sẽ đi phục vụ phòng số 1 “

Thanh lâu đa số đều ngồi bàn phía dười ăn uống khi nào máu xông xuống dưới mới tiến lên lầu mướn một căn phòng phát tiết. Chỉ có những đại gia có tiền mới mướn phòng ăn uống mà Thanh Nguyệt Lâu cũng chỉ có mười phòng mướn một phòng chi phí hai mươi bạc một canh giờ đắt đỏ đến kinh người.

Hắn nhanh chóng tiến vào thấy một cục thịt mỡ đó không phải ai xa lạ mà là Dương Tam tam công tử của Dương viên ngoại đại gia buôn vải giàu nứt tiếng ở U châu hắn thành thục tiếng vào nói lớn :

-Ái !!! Dương đại thiếu gia thật vinh hạnh quá tiểu nhân lại được phục vụ thiếu gia. Mặc dù là con thứ ba nhưng trong gia đình không hòa thuận ai cũng muốn tranh giành lợi ít được làm gia chủ kế thừa gia tài của Dương viên ngoại nên hắn rất thích được gọi là Dương đại thiếu gia . Bắt được điểm này nên Lý Thiên Hào lần nào cũng được hắn cho tiền tiếp rất hào phóng. Tiến vào đặt nồi hổ hầm ngay ngắn trên bàn hắn mở ra múc một chén đầy đủ ba phần thịt 7 phần nước cho Dương thiếu gia này. Ngửi được mùi canh thôm phức lúc này hắn mới ngừng hun hít sờ soạn nữ nhân kế bên nói :

-Lý tiểu tự ngươi khá lắm biết được sở thích của bản thiếu gia !! hahah lát nữa bản thiếu gia có thưởng
Lý Thiên Hào nhanh chóng đáp :

-Phục vụ Dương đại thiếu là vinh hạnh của tiểu tử !!

Lúc này Thúy Vy nữ nhân kế bên nhanh chống cầm chén múc từng muỗng kèm với những miếng thịt nhỏ lên đút cho hắn.Mặc dù , Lý Thiên Hào đã quen thấy cảnh này nhưng trong lòng hắn cũng rất khát vọng có một ngày cũng như những vị thiếu gia đây vừa ăn vừa có mỹ nhân hầu.

Bất thình lình trong đầu hắn lại nghĩ về cô nương ở nhà mình rồi nhìn về phía nữ nhân bên canh Dương đại thiếu đánh giá Thúy Vy dù là một trong ba mươi sáu chiêu bài Thanh Nguyệt Lâu nhưng so với nàng thì cứt cũng không bằng thở dài một tiếng. Bất trắc Dương Tam hỏi hắn :

-Tiểu tử ngươi có chuyện gì phiền muộn kể bản thiếu gia nghe xem. Nghe được cái này Lý Thiên Hào đã quen biết trước thật ra hắn nghe chả phải an ủi hay tốt với mình mà chỉ muốn cười trêu rồi lên mặt dậy đời chứ chẳng tốt lành gì. Mà hình như thằng này ở nhà cũng hay bị vậy nên lấy mình ra trụt giận. Mặc dù vậy nhưng hắn vẫn bịa ra chuyện để kể cho Dương Tam nghe - Hồi sáng nay tiểu nhân đang ngủ nghe được tiếng ầm ầm không biết Dương thiếu gia biết không. Dương Tam như đang nói trúng chỗ nhột hắn liền nói :

- Mẹ cha cái bọn tiên nhân chó chết đó phá hỏng giấc ngủ tươi đẹp của bổn thiểu gia còn làm bổn thiếu gia đái ... nói tới đây hắn nấc lên như nuốt phải xương phải nuốt mạnh một phát sau đó mói nói tiếp. Làm bản thiếu gia đái không vào xô thật là tức chết ta !!

Biết được chuyện xấu của Dương Tam, Thúy Vi bên cảnh chỉ mỉm cười nhẹ rồi nhanh chống trở lại bình tĩnh ,còn Lý Thiên Hào cũng xuôi theo chiều gió hắn thở dài nói :

-hazizz, Dương thiếu gia dũng cảm làm tiểu tử bội phục tiểu tử nghe thấy chấn động mạnh quá sợ hãi bất giác đái ra cả quần làm chiều nay phải giặt ra giường. Thật là bọn tiên nhân khốn nạn mà !! nói tới đây mặt hắn chính khí lẫm liệt nấm tay lại hình quả đấm vung ra trước hành động rất mắc cười.

Dương Tam cùng Thúy Vy lúc này cười to một trận lớn rồi .Dương Tam lúc này đứng dậy vỗ vỗ vai Lý Thiên Hào như tìm được bạn tri kỷ kéo hẵn xuống quay qua phía Thúy Vy nói :

-Hahahaha !! Lý tiểu tử ngươi quả nhiên nhát chết, thấy người thật tội nghiệp. Thúy Vi nàng mút cho hắn chén canh đi Trong bụng đang đói cồn cào hắn cũng nhành chống nói :

-Tạ Dương thiếu gia !! rồi nhanh chóng một ngụm nuốt hết nhai nhai hết chén canh Dương Tam sau đó lấy từ trong túi ra một cục bạc lẻ vứt qua cho Lý Thiên Hào nhanh chóng đáp:

-Tạ Dương thiếu gia ban thưởng !! Rồi nhanh chóng lui ra ngoài đống cửa lại vì hắn biết được tiếp theo bọn họ sẽ làm gì. Đi ra khỏi phòng hắn nghe được không gian xung quanh rơm rã tiếng cười đùa nũng nịu thỉnh thoảng còn nghe được tiếng thở dốc cùng tiếng rên khoái hoạt .

Hắn chỉ cười nhạt bước xuống cầu thang đi vào trù phòng nhanh chóng bưng những món ăn khác lên từng bàn. Trong lòng hắn lúc này không còn nghĩ tới việc kiếm tiền tiếp mà chỉ mong thời gian qua đi để về ngắm tiên nữ đang ở nhà của hắn. Phút chốc trời đã xẩm tối lúc này Thanh Lâu đã không còn ai, hắn nhanh chóng dọn dẹp bàn, nói chuyện phiếm với bọn tiểu nhị xung quanh một chốc chủ đề thì dĩ nhiên là việc tiên nhân giao đấu trong bọn tiểu nhị có người hâm mộ cũng có người chán ghét chửi mắn. Nói một chốc hắn lại tiếng vào bếp lúc này chỉ còn lại lão Vương hắn lần nào cũng là về cuối cùng bởi vì phải kiểm tra thực phẩm thừa và chuẩn bị đồ dùng cho ngày mai. Lý Thiên Hào tiến tới nói :

-Thất gia ngài cần tiểu tử giúp gì không ? Vương Thất nhìn hán một chốc rối đi về phía tủ thức ăn lấy ra một bịch ném đưa hắn nói :

-Tiểu tử không việc gì người cầm lấy về nhà sớm đi. Lần này cẩn thận đấy có thể sau trận vừa rồi đồng môn hoặc tiên nhân xung quanh cảm nhận được giờ đang lục đục khắp nơi.

Lý Thiên Hào cũng biết trước được việc này bởi hắn rất thích đọc sách nên cũng biết được tu tiên rất gian nan nếu không có đủ tài nguyên thì tu tiên rất khổ bởi vậy hành động chém giết hôi của xảy ra thường xuyên nên việc này ai cũng biết. Hắn nhanh chóng cầm lấy bịch thức ăn rồi chạy một mạch ra sau phi ngựa về nhà.

Bạn đang đọc Vương Tâm Chi Lộ sáng tác bởi loki104
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi loki104
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.