Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 01-P2

Phiên bản Dịch · 2047 chữ

Bọn viridee giăng tấm lưới bằng dây leo quanh thần rừng nhỏ bé. Ông không chống cự. Chúng mang thần rừng về cho Degal - chúa tể của loài viridee - trong lâu đài u ám của hắn ta bên dưới khu rừng. Phòng sảnh lớn được thắp sáng lập lòe bởi bột lân tinh của hàng ngàn mỏm thạch nhũ, Degal ngồi trên cái ngai khắc từ đá cẩm thạch đen và lát ngọc lục bảo.

“Nó ở đâu?” giọng của chúa tể Degal vang lên như tiếng nước trong hang sâu. “Tấm mạng của con nhện mặt trăng cuối cùng đang ở đâu?”

Thần rừng len ra khỏi tấm lưới bằng dây leo. Người tung cánh như muốn bay lên và nói: “Ở nơi mà ngươi không bao giờ tìm được.”

Hai mắt của Chúa Tể Degal loé lên đỏ ngầu. Chỉ ngón tay như rễ cây của mình về phía thần rừng, hắn gào lên: “Ngươi sẽ chỉ cho ta nó ở đâu hoặc là chịu tra tấn dã man.”

Thần rừng không hề nao núng. Bằng giọng nói nhẹ nhàng và rõ ràng, người tuyên bố: “Ta có tấm mạng của con nhện mặt trăng cuối cùng. Ta có chiếc nhẫn làm bằng tơ nhện. Ta có một cậu bé sẽ sống mãi mãi.” Nói rồi, thần rừng vẫy đôi cánh thanh tú của mình và vụt bay mất.

Khi Timoken mười một tuổi, một sự việc không thể ngờ tới xảy đến. Vương quốc bí ẩn bị xâm lược. Kể từ khi thần rừng biến mất, bọn viridee tìm kiếm tấm mạng nhện và cái lọ thủy tinh khắp nơi. Chúa Tể Degal đã liên minh với một bộ tộc khát máu ở phía đông. Để trả công cho việc tìm kiếm tấm mạng nhện, Degal hứa sẽ cho chúng của cải nhiều vô tận và bất cứ vương quốc nào mà chúng cùng nhau chiếm được. Và đó là sự bắt đầu của những năm khủng bố, những vương quốc nhỏ dần dần bị xâm chiếm và bị giày xéo bởi bộ tộc giết người và tên phù thủy uy quyền của b

Như làn thủy triều bóng tối, đội quân của Chúa Tể Degal vượt qua khỏi khu rừng bên kia vương quốc bí ẩn. Bọn viridee và những tên lính của bộ tộc đều đội khăn đen và mặc áo đen như nhau. Chúng mang theo những thanh kiếm cong dài, sáng bóng, tiếng kèn và trống của chúng lấn át bất cứ tiếng động nào trừ tiếng rống của những con voi khổng lổ chúng mang theo. Những người dân sống ở vùng ngoại vi vương quốc là những người đầu tiên thiệt mạng dưới những lưỡi dao sắc nhọn. Những người sống sót thì gào thét, chạy về phía lâu đài. Sau lưng họ là những ngôi nhà bị thiêu cháy và người thân bị giết hại.

Timoken và Zobayda nghe thấy tiếng gầm như sấm của đội quân xâm lược đang tiến đến. Cả hai chạy lên nóc của lâu đài và nhìn lửa cùng những bóng đen đang xông đến tòa lâu đài từ khắp mọi ngả.

Cánh cửa đồ sộ, vững chãi của lâu đài đóng lại và được cài chốt cẩn thận. Trong chốc lát, đám đông kêu thét inh ỏi đã bao quanh lâu đài. Bên trong lâu đài thật im ắng. Nhà vua suy ngẫm rất lâu. Lần đầu tiên trong đời ngài không biết phải làm gì cả. Chỉ có một giải pháp duy nhất cho tình cảnh thảm khốc này: ngài có thể trao lâu đài và vương quốc của ngài cho bọn xâm lược; nhưng đổi lại, bọn chúng phải để cho dân chúng sống trong hòa bình hoặc là rời khỏi vương quốc an toàn.

Hai đứa trẻ nhìn người cha cao quý của chúng cưỡi ngựa ra đàm phán với Chúa Tể Degal. Nhà vua mặc chiếc áo choàng màu trắng và mang theo ngọn cờ của hòa bình. Degal, trong trang phục xanh thẫm, nhìn như bóng của đức vua. Một miếng ngọc lục bảo lớn, sáng bóng trên mũ của Degal, chiếc khăn quàng xanh của hắn bay trong gió khi hai con ngựa gặp nhau.

Một luồng sáng lóe lên không trung trên đầu đức vua. Vài giây sau đó, ngài ngã nhào khỏi lưng ngựa, đầu ngài bị cắt lìa bởi lưỡi kiếm sáng choang của Degal.

Tiếng than khóc thảm thiết vang lên từ bên dưới đã cho hai đứa trẻ biết điều mà chúng không thể tin vào mắt mình được. Cha của hai chị em đã chết. Chúng chạy đến và gào khóc với mẹ mình.

Khi dân chúng thấy đức vua của họ ngã xuống, họ lao về phía kẻ thù, vung những ngọn giáo lên. Nhưng họ là những thợ săn chứ không phải là những người lính, họ không phải là đối thủ của đội quân Degal tàn ác.

Một trong những cận vệ của đức vua tìm thấy chiếc vương miện bằng vàng của ngài nằm lẫn trong bụi đất. Khi người cận vệ nhặt chiếc vương miện lên, một tên lính chạy đến trước mặt anh, vung gươm lên. Nhưng trước khi gục ngã, người cận vệ đã kịp ném chiếc vương miện cho một người bạn. Tên lính nhảy qua xác của người cận vệ, nhưng chỉ thấy chiếc vương miện và một lần nữa, được thảy lên không trung từ tay người này đến tay người kia. Cứ tiếp tục như thế, chiếc vương miện vàng bay trên biển người đang la hét ầm ĩ, bắt lấy rồi lại chuyển đi, cho đến khi đến được tay người hầu của hoàng hậu và đến được tay bà.

Mắt người đẫm lệ, hoàng hậu lau vết máu và bụi trên chiếc vương miện, đặt nó lên mái tóc xoăn đen của hoàng tử. Chiếc vương miện quá rộng với cậu vì đầu của đức vua lớn hơn nhiều. Chiếc vương miện bắt đầu trượt xuống mặt Timoken. Thấy vậy, Zobayda bước đến và nhấc chiếc vương miện đặt sau vành tai của Timoken. Và rồi, cô nhắm mắt lại, đọc thần chú bằng giọng nói nhẹ như hơi thở. Trông Zobayda như đang hỏi một câu hỏi, mà lại không chắc nên mong chờ điều gì. Và dưới ngón tay mảnh mai của cô, chiếc vương miện bắt đầu vừa với đầu của hoàng tử Timoken. Timoken đang dần dần cảm nhận được rằng, cậu đang trở thành một vị vua. Nhìn đôi mắt đang nhắm của chị mình, Timoken thì thào: “Chị là một nàng tiên.”

“Phải!” Zobayda trả lời. “Chị tin là như vậy.”

Hoàng hậu nhanh chóng gom lấy một số quần áo của hoàng tử và công chúa. Bà xếp chúng vào một cái túi lớn bằng da dê, rồi lấy tấm mạng nhện mặt trăng và lọ Alixir trong rương trao cho Timoken.

“Hãy giữ chúng thật kỹ,” hoàng hậu nói. “Cái lọ này đựng nước Alixir. Hãy uống một giọt vào mỗi kì trăng non và hai con sẽ giữ nguyên hình dáng này.”

Điều này có nghĩa là cậu sẽ không lớn lên nữa sao? Timoken miễn cưỡng khi phải làm một đứa bé mãi. Cậu muốn trở thành một người đàn ông ngay khi có thể. “Con không cần Alixir,” cậu nói, cau mày nhìn lọ nước hình chú chim. “Con muốn trưởng thành.”

“Chưa đâu, con trai,” hoàng hậu khuyên bảo. “Con có thể sẽ trở thành một ông lão trước khi con tìm được vương quốc mới

“Con sẽ tìm được một vương quốc mới sao?” Timoken hỏi.

“Mẹ chắc rằng một ngày nào đó con có thể tìm thấy ngôi nhà của mình,” hoàng hậu nói.

“Còn đây là cái gì?” Zobayda hỏi, chạm vào tấm mạng nhện. “Trông nó như một tấm mạng nhện, nhưng nó thật là đẹp. Nó có phải là phép thuật không, thưa mẹ?”

“Phải,” hoàng hậu nói. “Không còn thời gian để giải thích nữa, các con của ta, nhưng tấm mạng nhện này được làm từ tơ của con nhện mặt trăng cuối cùng. Hãy luôn luôn giữ nó bên mình.” Người vội vàng nhét tấm mạng nhện cùng lọ Alixir vào túi. “Còn bây giờ thì nhanh lên, khẩn trương lên nào!”

Timoken mang chiếc túi trên vai. Vẻ mặt thoáng hoang mang. “Tiếp theo con phải làm gì?” Timoken hỏi.

“Bây giờ ư?” hoàng hậu nói. “Bây giờ con phải đi thôi.” Hoàng hậu ôm những đứa con của mình, hôn chào tạm biệt các con và bảo chúng rời khỏi lâu đài ngay lập tức. Chúa Tể Degal và những tên lính của hắn ta đã tràn vào lâu đài.

“Làm thế nào chúng con trốn được đây?” Zobayda kêu lên. “Chúng ta bị bao vây rồi.”

“Đi theo mẹ.” Hoàng hậu dẫn các con của mình leo lên mái nhà. Mặt trời chói rực trên đầu họ. Phía dưới họ đội quân của Chúa Tể Degal phủ bóng khắp mọi nơi.

“Làm thế nào nữa đây mẹ?” Zobayda nói. “Nếu nhảy xuống dưới, chúng ta sẽ chết mất.”

“Các con sẽ chết nếu ở lại đây, vì vậy các con phải bay thôi.” Giọng hoàng hậu như thét lên.

Timoken cảm nhận được rằng mẹ của cậu đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi. “Chúng con không thể bay được.” Timoken nói trong sợ hãi và hoảng loạn.

“Mẹ tin là các con có thể,” hoàng hậu nói với con trai, rồi mỉm cười, “Zobayda, ôm lấy em trai con thật chặt, đừng bỏ tay ra cho đến khi nào hai con được an toàn nhé.”

“Đến khi nào chúng con mới được an toàn?” Timoken van nài. “Mẹ ơi, mẹ đang nói gì vậy?”

“Hãy làm như lời mẹ nói,” Hoàng hậu ra lệnh. “Hãy nhìn theo hướng mặt trời và bay về hướng đó.”

“Con không thể,” Timoken cãi lại. “Ánh mặt trời làm đau mắt con.”

“Vậy thì nhắm mắt lại rồi bay lên cao. Hãy cảm nhận con đường của mình qua bầu trời. Bây giờ con có thể làm được, Timoken!” Giọng nói của hoàng hậu bắt đầu đứt quãng trong nước mắt.

Timoken có thể nghe thấy tiếng chân của những tên lính chạy trên bậc thang lên mái nhà. Vũ khí của chúng cạ vào tường và giọng nói hung hăng của chúng vang vọng trong lối cầu thang hẹp. Tim cậu đập nhanh hơn và gần như không thể thở được. Zobayda vòng tay ôm lấy thắt lưng của em mình và giữ thật chặt.

“Hãy đi ngay bây giờ!” Hoàng hậu hét lên.

Timoken nhắm mắt lại, ngửa mặt hướng về phía mặt trời. Đầu gối hơi khuỵu xuống, nhảy cao lên, như là khi cậu nhảy xuống từ một thân cây đổ trong rừng. Chỉ có lúc này, cậu mới tin rằng chân mình không còn chạm mặt đất nữa. Timoken thấy mình được nhấc bổng lên trên không trung. Mặt trời làm mặt cậu bỏng rát, cậu bấm chặt vào chị mình. Rồi họ bay cao hơn và cao hơn nữa.

“Timoken!” Cậu nghe thấy tiếng mẹ mình từ bên dưới dõi theo. “Timoken, phải giữ bí mật này. Đừng bao giờ nói... Đừng bao giờ kể cho ai nghe về những gì con có thể làm.”

Timoken mở mắt ra và nhìn xuống dưới lâu đài. Mẹ của cậu biến mất trong biển người màu đen. Những tên lính tràn lên đầy mái của tòa lâu đài, vũ khí của chúng loé sáng trong ánh mặt trời chói lòa.

“Zobayda, em không thể thấy mẹ nữa rồi!” Timoken gào to.

Zobayda không dám nhìn xuống. Nước mắt cô tuôn trào như d cô dụi đầu vào vai em trai mình. “Mẹ ơi,” cô thầm gọi.

Timoken hiểu rằng bây giờ thì họ chỉ có một mình. Cuộc sống của họ đã thay đổi mãi mãi. Cậu có thể bay được và chị gái cậu có phép thuật ở đầu ngón tay. Họ có thể sống sót. Cậu nhận ra rằng mình có thể di chuyển trong không khí chỉ với một điều ước được suy nghĩ trong đầu.

Bạn đang đọc Vương Quốc Bí Ẩn của Jenny Nimmo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.