Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14

Phiên bản Dịch · 2983 chữ

Chương 14: Quan tâm đến nàng nhiều như thế

Hắn bước vào phòng thấy nàng đang ngồi dựa vào thành giường, vẻ mặt xanh xao nhưng an nhiên tĩnh lặng.

”Nàng khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái? Sao không nằm xuống nghỉ ngơi?”

Thấy nàng cứ nhìn hắn chăm chú, tự nhiên bối rối, hắn ngồi xuống bên giường cảm giác hơi kỳ lạ. Hình như đây là lần đầu hắn và nàng ngồi trên giường trong phòng thân mật như vậy.

“Có chuyện gì sao?” Hắn nhìn nàng hỏi nhỏ, giọng hơi mất tự nhiên.

“Tại sao ta lại ở đây?” Nàng nhìn quanh căn phòng lớn trang trí đơn giản nhưng lại toát lên vẻ quý phái, hoa lệ.

“Đây là Kỳ Lân Cư, nơi ở của ta, từ nay cũng là nơi ở của nàng, đây là phòng của chúng ta.” Hắn nhìn nàng nghiêm túc nói to, ánh mắt nhìn nàng chăm chú.

“Tại sao lại chuyển chỗ, ta thấy ở Tuyết Các viện rất tốt, xin Vương gia cho thần thiếp trở về Tuyết Các.” Thụy Vi vẫn nhìn quanh quất, nhẹ nhàng nén tiếng thở dài, tiếng nói phát ra như xa xôi ngàn dặm.

Kinh Phong nhìn nàng, biết nàng chán ghét hắn, ở cùng hắn nàng không thoải mái nhưng hắn tuyệt đối không đáp ứng. Một chút chần chừ, do dự đã đẩy con thuyền ra biển khơi, vất vả lắm hắn mới cầm được tay nàng, thì quyết sẽ không buông ra.

“Không cho!”, ngữ âm như giận dỗi.

“Vương gia…”

“Không cho là không cho, nàng cứ ở đây nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ cho người dọn đồ đạc của nàng qua đây.” Kinh Phong nhìn nàng bá đạo nói. Cũng không đợi nàng nói thêm hắn liền đứng dậy gọi người. “Mai Nhi!”

“Bẩm Vương gia!”

“Chuẩn bị chút thức ăn nhẹ cho Vương phi.”

Mai Nhi cùng Nhã Nhi thẫn thờ lo lắng cứ đứng suốt ngoài cửa ngóng tin, giờ thấy Vương phi không sao liền như trút được nỗi lo sợ đè nén trái tim, vui vẻ chạy đi chuẩn bị.

Hắn đỡ nàng nằm xuống, nàng bỗng thở dài. Nhân duyên như mây gió, định mệnh con người thật khó lường.

Nàng nghỉ ngơi trong phòng, cả đêm Vương gia ở lại trong thư phòng, hắn không muốn làm phiền nàng, cũng muốn nàng phải từ từ tiếp nhận hắn.

Sáng sớm Vương gia đã vội vã lao vào phòng, nhưng lại không thấy nàng. Nàng đi đâu, tim bỗng đập mạnh vì lo sợ. Nàng trở về Tuyết các sao? Hay lại trốn đi rồi? Toàn thân cứng đờ định xoay người bước ra thì bỗng nghe tiếng bước chân bước vào.

“Thần thiếp tham kiến Vương gia.”

Nghe thấy âm thanh trong trẻo, hắn thở phào.

“Sáng sớm nàng đã đi đâu?” Bình tĩnh một chút ngồi xuống ghế hỏi, nhìn thấy sắc mặt nàng tuy xanh xao nhưng có vẻ khỏe mạnh, hắn yên tâm một chút.

“Mai Nhi, Nhã Nhi đem lên đi.”

Hương thơm bay tới, là thức ăn sáng.

“Là ta cố ý nấu vài món cho Vương gia.”

“Sức khỏe nàng còn yếu tại sao lại đi lại lung tung?” Kinh Phong không hài lòng nói, tay đỡ nàng ngồi xuống, thật sự làm người ta lo lắng mà.

“Sức khỏe của ta đã không sao rồi, người không cần lo lắng.”

Nàng vui vẻ ngồi xuống, nhìn thấy hắn khẩn trương nàng cũng có chút vui vui.

Cả đêm qua nàng suy nghĩ về bản thân, về Kinh Phong, có câu thường nói chim hay sợ cành cong, người hay cân nhắc suy tính, nếu bị lừa một lần, bị phản bội một lần thì đương nhiên sẽ đề phòng hết thảy mọi thứ. Nàng biết Kinh Phong từ nhỏ cô độc thân lại mang trọng trách, được dạy dỗ ngoài bản thân ra thì tuyệt đối sẽ không thể tin ai, không thể đặt tình cảm trên lý trí. Nhưng biểu hiện của hắn hôm qua nàng cảm nhận được là chân thực, xuất phát từ trái tim, mà nàng dù muốn hay không cũng không ngăn được hắn đối xử tốt với nàng. Vì thế nàng sẽ dùng những ngày còn lại toàn tâm toàn ý với hắn. Sợ đông sợ tây, bất an lo lắng thì chi bằng không nghĩ gì cả, duyên đến duyên đi mọi sự do trời vậy.

“Có mì trứng sao?” Hắn vui vẻ nói, trong tim cảm giác ấm áp mãnh liệt như gió xuân càn quét.

“Vương gia dùng thử xem.” Nàng nói nhỏ, tay múc chén mỳ cho hắn.

Kinh Phong chậm rãi ăn, mùi vị thực ngon, cảm giác cũng thực tốt.

Hai người cùng thưởng thức bữa sáng chậm rãi, dường như thời gian đông lại nơi khoảnh khắc nhu tình này, tình cảm lại dịu dàng cực hạn. Hạnh phúc phải chăng tuy xa xôi nhưng kỳ thực gần ngay trước mắt, được ở bên cạnh người mình yêu mến, cả hai đối xử thương yêu chân tình, đó phải chăng chính là hạnh phúc nhân gian?

Ăn sáng xong, hắn lôi hộp thuốc ra, vén tay áo thoa thuốc cho nàng, đôi mày chau lại, ngón tay thon dài nhưng có vết chai lại mạnh mẽ ấm áp, lực tay dịu dàng tỷ mỷ, vừa xoa vừa thổi luôn miệng hỏi “có còn đau không, ta gọi thái y nhé?”

Nàng nhìn hắn lắc đầu nhỏ nhẹ, “đã không còn đau nữa.”

“Thực xin lỗi nàng, để nàng chịu nhiều ủy khuất như vậy.” Thoa xong, thấy nàng cũng khỏe lại, sắc mặt tươi tỉnh, Kinh Phong đưa nàng đi dạo hoa viên. Ở nơi này cực kỳ yên tĩnh, khung cảnh cũng cực kỳ tao nhã, tuyệt đẹp. Nàng say sưa ngắm hoa, bướm bay lượn, rồi nhân lúc vui vẻ đàn hát cho hắn nghe một vài bài nhạc. Hai người cũng xóa đi khoảng cách xa lạ, khách sáo.

Trong tiểu đình, Kinh Phong ôm nàng ngồi trên ghế nệm ngắm hoa, bất đắc dĩ nàng cũng không phản đối, miễn cưỡng để hắn ôm trong ngực. Trầm tư một hồi nàng nói khẽ:

“Vương gia có thể trả lời ta một việc không?”

“Nàng cứ nói. ”

“Thì là tại sao bỗng nhiên đối tốt với ta như vậy?”

Kinh Phong mỉm cười ôm nàng chặt hơn một chút, nha đầu ngốc này biết rõ còn cố ý hỏi hắn, nhưng hắn cũng nên nói rõ ràng với nàng.

“Thực xin lỗi, vì đã để nàng chịu nhiều ủy khuất như vậy, ta biết là nàng vô tội nhưng bỗng nhiên ta bị ép thành thân với nàng, nàng lại là con gái của thừa tướng nên trong lòng ta cực kỳ bất mãn”. Nói rồi nhìn thẳng vào mắt nàng, “nhưng ta cam đoan từ nay trong tim ta chỉ có mình nàng, ta sẽ đối xử tốt, dùng cả đời để tạ lỗi với nàng.” Kinh Phong nói ra những lời sâu tận trong tâm, cúi xuống hôn lên tay nàng.

Thụy Vi lệ đã tuôn đầy, chỉ cảm thấy tim đau nhói.

“Chàng đã đi đâu?” Tiếng nói mơ hồ không đầu không đuôi, thực chất nàng không muốn hỏi nhưng việc yêu nàng và xác định bản thân hắn muốn gì cũng tốn mất của hắn và nàng không ít thời gian.

Kinh Phong nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, “đi đến mộ phần của mẫu hậu.”

Hắn muốn tìm một nơi khiến tâm hồn thanh thản, yên tĩnh để quyết định tình cảm của bản thân. Chỉ có duy nhất tình cảm đối với mẫu hậu là toàn vẹn trong trái tim hắn, trò chuyện trước mộ mẫu hậu, tâm tư hắn như trải rộng, tầm nhìn thoáng hơn rất nhiều và hắn biết bản thân cần những gì.

“Mẫu hậu là người như thế nào?”

“Là Hoàng hậu được phụ vương yêu thương nhất, nhưng người vốn lại là người phụ nữ lãnh đạm vô ưu vô nhã làm cho phụ vương từ chỗ yêu thương thì càng ngày càng sợ hãi mẫu hậu.”

“Sợ?”

“Ừ, vì mẫu hậu lãnh đạm, vì mẫu hậu không màng tranh sủng, người cứ như cái bóng thoát tục phiêu diêu hư ảo, không có bất cứ ai nhẫn tâm đụng vào người, cũng không ai dám đến gần người. Vì thế từ nhỏ ta cùng Kinh Thiên đã được Thái hậu chăm nom, mẫu hậu chỉ đứng nhìn chúng ta từ xa nhưng ta cảm nhận được mẫu hậu rất yêu thương chúng ta. Người cứ đứng một bên nhìn chúng ta lớn lên nhưng ta biết người biết rất rõ tâm tư của chúng ta.”

Có người như vậy sao? Nàng thật ngạc nhiên hắn cũng không vì thế mà oán trách.

“Vương gia không trách người sao? Dù sao cũng là mẫu hậu của chàng nhưng lại không thực sự như vậy.”

“Vậy nàng có oán trách phụ thân nàng hay không?”

Nàng nhìn hắn, nàng hiểu được vĩnh viễn cũng không có khả năng oán trách người thân thiết của mình, dù có lẽ tình cảm có bị rạn nứt, hay là không vẹn toàn.

“Chàng có nhìn thấy thứ gì có thể ràng buộc được cơn gió không? Tình cảm của con người cũng giống như gió không thể ngăn cản cũng không thể cấm đoán.”

“Mẫu hậu ta từng tin phụ hoàng, nhưng qua thời gian người lại e sợ mẫu hậu nên đem tình yêu rộng lớn của bản thân vốn chỉ dành riêng ẫu thân san sẻ cho người khác, chính vì thế mà mẫu hậu sớm rời khỏi thế gian” Thân người hơi run rẩy, Thụy Vi vòng tay ôm lấy Kinh Phong.

“Chàng yêu mẫu hậu đến như thế, thiếp cũng biết mẫu hậu cũng yêu chàng như vậy. Người sống trên đời không thể mọi sự như ý, thiếp tin mẫu hậu rất hạnh phúc vì có chàng cùng Kinh Thiên.”

“Cám ơn nàng.”

Cám ơn, lời nói ấy như hoa nở trong tim. “Sau này chàng phải nói nhiều lời tình cảm như vậy, biết không?”

“Ta chỉ nói với nàng.”

“Chàng không phải chỉ sống với một mình thiếp, kỳ thật tình cảm của con người sẽ dễ dàng vun đắp nếu như người ta chịu mở lòng, nhưng chàng thì thân phận cao quý.”

“Sau này nghe lời nàng là được rồi.”

Thụy Vi ngắc ngứ, sau này nghe lời nàng? Thật sự nàng cũng có chút lòng tham, nhưng cũng không thể cưỡng cầu.

“Vương gia có thể đồng ý với thiếp một việc không?”

“Được, nàng có việc gì? Việc gì ta cũng đồng ý cho nàng.” Tâm tư cực kỳ thoải mái.

“Lời nói của Vương không thể nói chơi, thiếp chỉ xin Vương gia đừng truy cứu việc của thiếp nữa, chuyện cũng đã rồi, Vương gia đừng nên để tâm.”

Hắn kỳ thực có ý trừng phạt các nàng thật nặng, đã cho người nhốt tất cả vào biệt lao, liền có chút không vui nói.

“Hừ, trong vương phủ của ta lại làm loạn, một tay che trời, không nghiêm khắc trừng phạt không được?”

“Vương gia vì cớ gì giận dữ như vậy, không phải ta không xảy ra việc gì sao? Hậu cung phân tranh vốn là chuyện thường xảy ra, Vương gia đừng nên xen vào” ngữ âm nhẹ nhàng. “Huống chi ta vốn là Vương phi thất sủng, các nàng có dạy dỗ một chút cũng nên.” Nàng nhàn nhạt buột miệng nói, chỉ sợ nàng đi rồi hắn lại gây tổn thương cho người khác. Mà một khi tình cảm bị tổn thương thì vốn dĩ sẽ mãi mãi khó lấy lại được vẹn toàn.

Kinh Phong chấn động, Vương phi thất sủng? Nàng suy nghĩ như vậy, hắn lại làm ra chuyện như vậy. Trong lòng không khỏi một trận đau đớn, hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, siết mạnh một chút, “thực xin lỗi.”

Nàng ở trong lòng hắn nước mắt phút chốc lại rơi đầy, hắn có ý nàng cũng có tình nhưng như thế duyên phận lại không có.

“Từ nay nàng là Vương phi duy nhất của ta, các nàng khác ta sẽ ban lệnh dời đi.”

“Không được!”

Nàng ngẩng lên, ánh mắt chứa lệ quang nhưng nghiêm giọng nói:

“Vạn lần không nên, với các nàng Vương gia là phu quân, là trời, là lẽ sống, Vương gia không yêu các nàng nhưng cũng không được vứt bỏ các nàng. Không phải Vương gia đáp ứng yêu cầu của thiếp sao?” Ánh mắt có chút cầu khẩn nói. “Vương gia, thiếp chưa bao giờ muốn làm khó ai cả, nhân sinh trên đời, ngắn ngủi ba thu, tội gì phải làm khổ bản thân, làm khó người khác. Vốn dĩ trên đời nhân quả tuần hoàn, ai lại không có lòng tham cùng đố kỵ! Nhưng dù sao mọi chuyện cũng đã qua, Vương gia nên hiểu vì yêu nên mới như vậy, cho nên thật không đáng trách.” Thụy Vi có chút buồn bã, nàng chưa bao giờ là người hiếu thắng thích hơn thua, chỉ cần có thể thỏa hiệp, nàng vĩnh viễn chọn lựa thỏa hiệp. Nàng sợ nhất là tranh đấu, nhưng mà hết lần này tới lần khác không như mong muốn. Lần tổn thương này, nàng biết bản thân sẽ không có cách nào quên được, vì chính nàng không phải đã không cứu vãn nỗi đó sao?

“Lòng người hiểm ác, mặc dù nàng có thể bao dung với người khác, cũng không có nghĩa người khác sẽ buông tha cho nàng! Nàng có thể tha thứ van ta không truy cứu thì đã rất giỏi rồi!” Kinh Phong đau lòng nói. “Kỳ thật ai cũng có giới hạn của chính mình, giống như một chén nước, nước quá đầy, cần phải tràn ra, giới hạn của nàng, so với người khác là hơn nhiều rồi. Nàng nói vì yêu nên mới làm ra những việc ác độc như thế sao? Không hẳn, chỉ là vì lòng tham thôi.”

Thụy Vi uyển chuyển cười một tiếng, nụ cười hàm chứa mấy phần bất đắc dĩ, là hắn quá đề cao nàng. Nàng tuy không truy cứu một phần vì thiện lương, còn lại là người sắp chết còn có thể làm gì được nữa.

“Mặc kệ là vì lòng tham hay vì yêu thương lưu luyến, mọi sự cũng nên cho qua rồi. Chỉ cần răn dạy các nàng một chút là được rồi, thiếp không muốn nhìn thấy Vương phủ náo loạn nữa.”

Tuy trong lòng giận nhưng Vương gia nhìn nàng. Nàng cư nhiên vì người con gái khác mà cầu xin, vì người con gái ức hiếp nàng mà van hắn, thấy nàng ánh mắt cầu xin lại còn khóc, lòng hắn mềm nhũn, đau lòng nói”

“Được, từ nay sẽ làm theo ý Vương phi.”

“Đa tạ Vương gia.” Nàng nhỏ nhẹ, an tâm dựa vào hắn nhiều hơn một chút.

Hôm nay là ngày thứ ba, nàng còn hai ngày nữa.

Vương gia nói cho gọi các nàng vào đại sảnh, Kinh Phong ngồi trên nhìn Tâm Nguyệt cùng các nàng quỳ gối run rẩy phía dưới, trong lòng chán ghét cực hạn.

Còn Thụy Vi đi dạo ở hoa viên, tình cờ gặp một đạo nhân đang uống trà nơi đình viện, nàng cúi đầu chào. Thì ra là lão đạo nhân có duyên với Vương phủ, thỉnh thoảng có ghé qua chơi cờ, thưởng trà cùng Vương gia. Lúc đầu thấy có người con gái từ Kỳ Lân Cư bước ra lão đạo nhân cũng kinh ngạc, nhưng trò chuyện một lát thấy tiểu nha đầu Vương phi thật sự rất có khí phách, hèn gì có thể nắm trong tay trái tim của Vương gia, cũng đem lòng yêu thích, trò chuyện cũng thật vui vẻ. Nhưng nhìn nàng lão đạo cũng thấy nàng không có sinh khí, bất giác chau mày.

“Vương phi hình như có hắc khí?”

“Lão nhân gia nhìn ra sao, thời gian không còn nhiều.” Nàng nhẹ nhàng bình thản nói.

“Tiểu tử ấy thế nào?”

“Lão đạo nhân, nhân duyên con người thì như thế nào?” Nàng mông lung hỏi.

Lão đạo trầm tư một chút rồi mượn lời một vị bằng hữu là vị chủ trì phật môn nói:

“Duyên là nhân quả, có quả ngọt lành nhưng cũng có quả đắng cay. Con người thông qua duyên nợ mà đến được với nhau, cũng như lương duyên, nhưng cũng có người lầm đường lạc lối gắn kết với nhau bởi nghiệt duyên.”

“Nếu gặp gỡ chính là nghiệt duyên thì ta phải làm sao?” Thụy Vi hỏi.

“Tiểu Vương phi biết thế nào là nghiệt duyên? Duyên tới duyên đi đều tự phát, lương duyên hay nghiệt duyên kỳ thật đều giống nhau, ứng một đời nhân, kết một đời quả, sinh tử tuần hoàn, sinh sôi không ngừng, đời này ngươi gieo xuống nhân gì, kiếp sau liền gặp quả đó. Lương duyên nghiệt duyên đều là tương đối, chỉ cần buông bỏ là đạt được lương duyên!” Lão đạo sư chậm rãi nói

“Vương phi và Vương gia dù thế nào cũng có duyên.”

“Có duyên, chỉ sợ là nhân duyên vô đối, hữu duyên nhưng vô phận, nếu biết trước là nghiệt duyên vậy mà vẫn để nảy sinh mầm lương duyên, rốt cuộc vẫn không tránh khỏi thương tâm càng nhiều.”

“Trên thế gian này chuyện gì phát sinh cũng có chữ duyên, cứ thuận theo tự nhiên thì tức khắc sẽ chuyển nguy hóa lành.”

Bạn đang đọc Vương Phi Thụy Vi của HaPi-KN
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.