Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CỞI Y PHỤC NGƯƠI RA

Phiên bản Dịch · 711 chữ

Nghĩ đến đó, Jo Kyu Sik bất giác có chút không vui hỏi: “Ngươi không thích bổn vương sao? Bổn vương trước giờ rất biết thương hương tiếc ngọc, ngươi theo bổn vương, bổn vương tuyệt đối không nhẫn tâm ngươi bị người khác hô hoán như một nô tỳ.”

Lee Sung Min khinh bỉ nhìn tên ấy một cái, không vui đáp: “Dù ngươi có bộ mặt búp bê vô hại, ngươi nghĩ ta sẽ ngốc đến nỗi cho rằng ngươi thật lòng với ta? Ngươi không để ta làm nô tì, có phải định thu nhận ta thành một thị nhân trong phủ ngươi? Bổn thiếu gia nói cho ngươi biết, bổn thiếu gia đối với việc trở thành nam nhân của bất kì nam nhân nào cũng không có hứng thú, bổn thiếu gia chỉ thích làm việc mình thích làm thôi.”

Nói xong, Lee Sung Min nhìn cũng không nhìn Jo Kyu Sik, quay đầu bước ra cửa.

Lee Sung Min cậu là người gì chứ? Là nhân loại trí thức của thế kỉ 21, trong lòng tên nam nhân này nghĩ gì, cậu biết rõ tất cả, bộ dạng búp bê của hắn tuy rất bắt mắt, nhưng mà, Lee Sung Min cậu chỉ dùng để ngắm, người cậu thích là nam nhân thành thục, ôn nhu, có thể cho cậu cảm giác an toàn!

Đợi đã! Vừa bước chân ra khỏi cửa, Lee Sung Min nhanh chóng thu lại bước chân, quay người đi vào lại.

Jo Kyu Sik bị Lee Sung Min không chút do dự cự tuyệt trong lòng có chút tức giận, nhưng mà khi hắn ta thấy Lee Sung Min quay vào lại, bất giác trong lòng vui mừng, nói: “Sao nào, ngươi nghĩ kĩ rồi phải không? Theo bổn vương, ngươi có thể cùng bổn vương hưởng thụ vinh hoa phú quý, mà không phải là một nô tì nho nhỏ, tuy bổn vương không thể lập ngươi làm chính phi, nhưng bổn vương sẽ yêu thương ngươi.”

Lee Sung Min lạnh lùng nhìn tên ấy, cuối cùng nhịn không nổi đành ngắt lời hắn, nói: “Ngươi nói đủ chưa? Đủ rồi thì cởi áo ra!”(#o#)

Jo Kyu Sik bị chấn động hẳn, qua một lúc lâu, mới khàn giọng hỏi: “Ngươi bảo bổn vương cởi y phục? Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”

Lee Sung Min hừ nhẹ một tiếng, nói: “Bảo ngươi cởi thì cứ cởi đi, sao mà lắm lời thế?”

Jo Kyu Sik sửng sốt hồi lâu, mới từ từ nói: “Cái này là ngươi nói đấy, tới khi đó, đừng trách bổn vương!”

Dứt lời, Jo Kyu Sik cởi bỏ chiếc áo bào trên người xuống, ném xuống đất, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm dung mạo nghiêng thành của Lee Sung Min, mâu đen sâu không thấy đáy thoáng qua tia hỏa hoa!

Tiếc thay, Lee Sung Min vốn không thèm để ý hắn, bước đến phía trước vài bước, cúi người, nhặt chiếc áo bào ở dưới đất lên, quấn chặt lấy cơ thể nhỏ bé của mình, cười nhẹ một tiếng, nói với Jo Kyu Sik: “Cám ơn nhé! Được rồi, ta đi đây!”(hahaha…)

Nói xong, cậu đầu cũng không quay lại hướng cửa mà đi, khi đến trước cửa, cậu đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại, tươi cười như hoa nói với Jo Kyu Sik: “Phải rồi, thiện phòng của Thất vương phủ ở đâu?”

Jo Kyu Sik lẳng lặng nhìn khuôn mặt nở nụ cười sáng chói kia, vô tri đáp: “Ra cửa đi theo hướng tây, không xa sẽ thấy.”

“Cảm ơn nha!” nụ cười trên mặt Lee Sung Min không đổi, lần này, cậu không dừng bước chân, lớn bước đi ra ngoài.

Cho đến khi thân ảnh Lee Sung Min biến mất trong phòng ngủ, một cơn gió lạnh từ ngoài thổi vào, Jo Kyu Sik bị lạnh đến run một cái.

Hắn ta mới hiểu ra, bản thân đã vô tri vô giác bị một nô tỳ đùa giỡn!

Nhất thời khuôn mặt tuấn mĩ tức đến lúc xanh lúc trắng, cuối cùng, nhịn không được rủa một tiếng, một chân đá mạnh làm ngã chiếc thùng gỗ đặt giữa phòng.

Bạn đang đọc Vương Phi Của Bạo Vương của Nhược Nhi Phi Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.