Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 28.2

Phiên bản Dịch · 713 chữ

'' Wao,hay quá '' _ Tiếng đàn du dương vừa dừng,là tiếng hát của hắn cũng ngừng,nó nhìn hắn thán phục xen ngưỡng mộ vỗ tay cảm thán....Ánh mắt có gì đó ánh lên,một sự tình ý không thể che đậy...

'' Cảm ơn em '' - Hắn cười......sau đó đặt cây đàn xuống,lấy tay gãi đầu ngượng ngịu,chợt mặt tái lại nhớ ra chuyện gì.........'' À.....mà....''

'' Sao vậy '' -Nó ngạc nhiên khi thấy sắc mặt hắn không tốt....hỏi

Sao vậy nhỉ? Mới cười tươi cảm ơn người ta mà...giờ mặt bí xị như quả cà vậy,kỳ cục quá trời....

'' À...ưm.....thực ra '' - Hắn bối rối,nhìn nó không biết phải nói làm sao ra lời, vẻ băn khoăn.....

'' Nói đi '' -Nó chu mỏ...

Bất chợt hắn ôm lấy nó,tay từ từ xiết chặt nó,mặt nó hình như đã đỏ lên,tim hắn cũng đập nhanh hơn,miệng hắn mấp máy hoài,mới nói ra được thành câu :

'' Sau này em nhất định phải làm vợ của anh nha...''

'' ...Ơ...'' - Nó nghe nói vậy tự dưng thấy vui lạ thường,nhưng lại có gì đó chặn ở cổ họng,không sao mà nói chữ em đồng ý được....

'' Có đồng ý không''? - Hắn buông nó ra,tay đặt lên vai nó,nhìn hỏi....với ánh mắt âu yếm....

'' Không biết nữa...chắc là ''...- Nó...ậm ừ...

'' Là??''

'' 7 năm sau tính '' - Nó cười hì,sau đó nhìn hắn nháy mắt....

Tự dưng hắn cảm thấy bị troll đến lạ,híc....7 năm nữa á???? Một ngày thôi đã đủ lâu rồi,đến 7 năm....thật sự là....một chuyện hết sức khó khăn....

'' Thôi được,7 năm sau tính,giờ đi về nhà thôi '' - Hắn gật,nhưng lòng còn chưa thỏa mãn lắm,cố gắng rặn ra câu cuối cùng...nhìn nó

'' Ừ'' - Nó cười nhẹ,tay choàng qua tay hắn,hắn cúi người xuống lấy cây đàn lên rồi cùng nó đi về phía xe chuẩn bị về.....


'' Chào bác gái '' '' Con chào mẹ '' - Nó cùng hắn vừa vào nhà đã đồng thanh dùng lễ nghi,mỉm cười tươi tắn nhìn qua chỗ mẹ hắn ...cúi đầu....

'' các con về rồi sao...Nhưng mà..muộn vậy nhỉ? '' - Mẹ nó cười tươi,sau đó cười gian tà,vì bà biết được bọn hắn đi đâu rồi mà,nhưng cố ý hỏi thôi...

'' À,chỉ là đi hóng gió thôi ạ '' - Hắn gãi đầu,nhìn mẹ....

'' Hóng gió mà nắm tay nhau thế kia à? '' - Mẹ hắn bụm miệng cười,nhìn tay hắn đan xen tay nó,nắm chặt không buông...hỏi...

'' Ơ ''- Nó với hắn nghe thấy thì vội thả ra,đỏ mặt nhìn mẹ....

'' thôi,hai đứa vào ăn cơm đi,nguội hết rồi '' - Mẹ hắn cười,lại gần xoa đầu cả hai người rồi cùng nhau bước đến bàn ăn ngồi xuống....

Chợt có tiếng điện thoại ,mẹ nó liền chạy ra nghe,tay cầm lên alo :

'' Có chuyện gì vậy mình ''? -Hình như đó là ba hắn thì phải,mẹ nó hỏi...

....

'' Cái gì ''?

Mẹ hắn giật mình,nhìn sang hắn với nó,sau đó mặt tái lại,nghe xong nội dung cuộc gọi thì đánh rơi cái máy xuống đất.....Rốt cục là có chuyện gì,mà mẹ hắn như vậy???

  • Không thể nào.....Chuyện này,.....* Mẹ hắn như người mất hồn,sau đó ngồi bệt xuống đất,mắt thẫn thờ nhìn mọi thứ.....

'' Mẹ,đã xảy ra chuyện gì vậy ''? - Hắn thấy mẹ hắn như vậy,chạy vội đến đỡ mẹ hắn ngồi dậy,hỏi....han lo lắng...mắt rất là quan tâm....

'' Khải à....làm sao đây ''???....

'' Bác gái,có chuyện gì từ từ tính mà ''.... - Nó nhíu mắt,cảm thông nói với mẹ hắn....

'' Minh Anh à,bác không biết phải làm sao nữa,tại sao... '' - Mẹ hắn khóc,đột nhiên sốc quá,ngất đi.....

- Quản gia,gọi bác sĩ.... - Hắn hét to....

'' Vâng thưa cậu chủ '' - Nghe xong chú ta liền lấy di động và chuẩn bị xe đưa bà đi viện cấp cứu,.....

p/s: Rốt cục có chuyện gì nhỉ? M.n hãy đón đọc sau vài ''chục '' giờ đồng hồ nữa nha.. Mà......còn nữa....nếu như các bạn thắc mắc gì cứ hỏi ra nha,chứ nếu không hiểu truyện ,vì nó có thay đổi qua nhiều thời kỳ cổ trang và hiện đại,thì phải hỏi mình nha................................ Yêu m.n nhìu

Bạn đang đọc Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi của Tiểu Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.