Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Quỷ Tẫn Diệt

Phiên bản Dịch · 1726 chữ

Đỗ Thanh Thanh cải chính lại:

- Phải nói là tôi đã mắc nợ Đỗ lão tiên sinh. Hơn hai mươi năm trước cha tôi mượn của Đỗ lão tiên sinh một khoản tiền để làm buôn bán. Mới đầu thì cũng được, nhưng mà ngày vui chẳng được tày gang. Cha tôi bị lừa, không chỉ bồi thường toàn bộ tiền bạc, mà còn nợ một khoản vay nặng lãi nữa. Cùng đường, cha tôi đành phải tự sát. Đỗ lão tiên sinh lúc ấy còn giúp chúng tôi hoàn trả số tiền vay nặng lãi đó. Đến năm mười bảy tuổi, mẹ tôi đã tìm tới Đỗ lão tiên sinh, nhờ vả ông chiếu cố tới tôi. Đỗ lão tiên sinh chẳng những không trách cứ mẹ tôi ngược lại còn cảm thấy áy náy khi đã không quan tâm tới tình cảnh hai mẹ con tôi suốt mười mấy năm. Sau khi mẹ tôi qua đời, Đỗ lão tiên sinh đưa tôi đi học đại học, còn sắp xếp cho tôi đi làm ở trong công ty. Đỗ lão tiên sinh có thể nói là đại ân nhân của tôi.

Vu Minh hỏi:

- Lúc cha cô tự sát, vì sao ông ấy không chiếu cố tới các người?

- Lúc đó ông ấy cũng không biết mẹ tôi đã mang thai. Sau đó mẹ tôi lại đi bước nữa. Bởi vì sau này hai người đã có thêm một đứa con trai cho nên tôi thường xuyên bị bố dượng đánh. Mẹ tôi đành phải ly hôn, sau đó mang tôi rời đi. Đây là thứ cha tôi đã để lại cho tôi.

Đỗ Thanh Thanh lấy ra một khối kim bài, Vu Minh nhìn xem kim bài, mặt trên có viết hai chữ Thanh Thanh. Đỗ Thanh Thanh nói:

- Mẹ tôi nói, cha tôi dù có khó khăn tới mấy cũng không bán khối kim bài này đi … xin lỗi, hình như tôi nói hơi nhiều.

Quả thực là nói nhiều một chút, Vu Minh có chút kỳ quái, nhưng vẫn lấy khăn tay đưa cho Đỗ Thanh Thanh. Đỗ Thanh Thanh nhận lấy, quay đầu đi lau nước mắt rồi nói:

- Tiếp tục cuộc chiến thôi.

Vu Minh cười cười giao bài, hai người tiếp tục cuộc chiến.

- Ưm… Đang say sưa đánh bài thì đột nhiên một âm thanh truyền tới. Âm thanh này vô lực, giống như của người sắp chết vậy. Không thể nghe ra được thanh âm vọng tới từ phương hướng nào, thậm chí không nghe ra được khoảng cách, nam hay nữ.

Đỗ Thanh Thanh cầm tay Vu Minh, trong lòng đổ mồ hôi lạnh, toàn thân lạnh toát. Vu Minh tim đập cũng liên hoàn, khẳng định không phải bởi vì lần đầu cầm tay phụ nữ, mà thực sự trong lòng có chút sợ hãi. Hắn đề phòng nhìn xem chung quanh, không phát hiện ra bất kỳ cái gì, chờ đợi nửa phút, một chút động tĩnh cũng không có.

Đỗ Thanh Thanh sau khi bị dọa, phát hiện mình đang nắm tay Vu Minh, vội vàng buông ra, rời xa một khoảng. Vu Minh nhìn di động, bây giờ là 11h. Vu Minh nói:

- Thêm chút lửa.

Đây hoàn toàn là muốn thêm ánh sáng đề tìm kiếm thêm cảm giác an toàn. Hiện tại không biết là tâm lí đang lạnh run hay thân thể lạnh run nữa, Vu Minh cảm thấy nên phải thêm lửa.

Hai người cùng nhau ném thêm củi vào đống lửa.

- Có lẽ là tiếng gió thổi. Đỗ Thanh Thanh nói.

Vu Minh không trả lời, nói:

- Đỗ tiểu thư, bây giờ còn chưa tới 12h đêm. Cô đi trước đi, tôi đưa cô tới xe bên ngoài. Cô hoặc là ở trên xe một đêm, hoặc là tới nhà ông cụ lúc chiều nghỉ một tối. Ngày mai tôi sẽ mang chứng minh về cho cô thấy, chúng ta đã thắng Lưu Mãng.

Vừa rồi không phải là tiếng gió. Đại địch đã tới trước mặt.

- Vậy còn anh?

- Tôi phải qua đêm, cô mới có thể thắng.

- Không được, mặc kệ tay Lưu Mãng đó, chúng ta cùng đi thôi.

- Nhưng đây là đơn hàng của cô?

- Không thể bởi vì tôi mà khiến các anh phải chịu mạo hiểm được. Lý Phục gặp nạn tôi đã rất hối hận rồi. Chúng ta đi thôi. Đỗ Thanh Thanh nói.

Vu Minh đứng lên, sau đó lùi một bước, lấy tay che mắt Đỗ Thanh Thanh nói:

- Chúng ta đã không đi được rồi.

- Cái gì thế?

- Cô phải chuẩn bị tâm lý trước nhé! Vu Minh áp chế lời nói có phần run run của mình:

- Máu!

Đỗ Thanh Thanh hít sâu một hơi, lấy tay Vu Minh ra, chỉ thấy ánh lửa chiếu rọi, trước mắt hai người xuất hiện màu đỏ, hơn nữa màu sắc càng ngày càng đậm, giống như xuất hiện loang lổ trên mặt đất vậy. Đỗ Thanh Thanh nói:

- Vu Minh, làm sao bây giờ?

- Không biết. Vu Minh cắn răng đi tới trước hai bước, tay khều xuống mặt đất một chút, có vẻ thật là máu. Ngẩng đầu nhìn trần nhà, không có bất kỳ cái gì rơi xuống. Vậy máu này từ đâu ra?

Vu Minh với sắc mặt trắng bệch lùi về phía sau hai bước. Đỗ Thanh Thanh rất dũng cảm nắm lấy bả vai Vu Minh nói: - Đừng sợ, đừng sợ.

Cô a động thân đứng trước mặt Vu Minh, cô ta đang nhớ lại đứa em ở nhà bố dượng. Khi còn nhỏ em trai của cô đã từng bị một con chó đuổi, cô nàng chỉ mới sáu tuổi đã dũng cảm cầm cây gậy đuổi con chó đó đi. Cô ta bị cắn một cái, nhưng không thèm để ý tới vết thương của mình mà vẫn như bình thường an ủi đứa em trai mới ba tuổi đang sợ hãi kia.

Vu Minh gật gật đầu, nắm lấy túi du lịch của mình, lấy ra một chồng phù chú, đứng song song với Đỗ Thanh Thanh. Đỗ Thanh Thanh nói: - Vu Minh.

- Sao?

- Nếu sáng sớm ngày mai mà… anh đừng có nói ra ngoài.

- Đỗ tiểu thư, nói như vậy, là người khác phát hiện ra chúng ta. Rất khó để không có người nói ra, nếu tôi đoán đúng thì ngày mai Lưu Mãng sẽ là người đầu tiên tới hiện trường.

Vu Minh nói.

- Nhưng mà cô cứ yên tâm đi, hắn còn không dám đem ảnh của cô lên trên mạng đâu.

- Cho hắn gan hắn cũng không dám… Đây là cái gì?

Đúng chỗ cây hòe trong tiểu viện, đột nhiên xuất hiện một chút màu đỏg, chậm rãi xuất hiện, hình như là một bộ y phục màu đỏ. Đột nhiên, toàn bộ đèn điện chớp động hai cái rồi vụt tắt, bộ quần áo màu đỏ liền biến vào trong bóng đêm. Đỗ Thanh Thanh thở dốc nói: - Phù chú của anh dường như không có tác dụng.

- Nếu có tác dụng thì tôi cũng không cần phải đi làm công ăn lương thế này…

Vu Minh nói:

- Đỗ tiểu thư, cô không thét lên là tôi đã rất vui mừng rồi.

- Lúc này cần phải thét chói tai sao? Không phải chỉ là một bộ trang phục màu đỏ sao? Đỗ Thanh Thanh nói có chút khinh miệt, nhưng không cách nào ngăn cản lời nói có chút run run của mình. Cô ta biết, nói những thứ này chỉ là để an ủi Vu Minh thôi.

Dường như tất cả khôi phục lại yên tĩnh, lửa nhỏ xuống, hai người bắt đầu ngồi xuống mà thêm củi. Mất đi ánh điện, hiện tại chỉ còn ánh lửa mới làm cho bọn họ có cảm giác an toàn.

- Nóng quá.

- Tôi cũng vậy.

Vu Minh nhìn Đỗ Thanh Thanh, trên mặt có mồ hôi, động lòng người vô cùng. Đỗ Thanh Thanh đầu ghé lại đây, hai người càng ngày càng gần. Vu Minh thuận thế dán chặt vào đôi môi cô nàng, đột nhiên cả kinh cắn nát môi mình, đẩy Đỗ Thanh Thanh ra.

Đỗ Thanh Thanh ngã xuống đất, có vài phần thanh tỉnh:

- Sao vậy?

Cô ta còn có lý trí, rõ ràng ở một nơi khủng bố như thế này tại sao mình lại khô nóng toàn thân.

- Hôm nay có nữ. Một thanh âm mờ ảo truyền tới.

Một giọng nữ cười ha ha nói:

- Một đôi nhân tình, còn do dự cái gì, cởi đi thôi…

Trong bóng đem, một áo đỏ, một áo trắng. Mơ hồ có thể nhìn thấy được, áo trắng không đầu, áo đỏ tóc dài.

Lúc này, Đỗ Thanh Thanh dường như không còn sợ hãi, vuốt ve thân thể Vu Minh rên rỉ:

- Ôm tôi đi!

Vu Minh vẫn không nói gì, lẳng lặng đứng thẳng, hai mắt nhắm chặt. Đột nhiên mở mắt, một cước đạp xuống đất quát:

- Thái Thượng lão quân, cấp cấp như luật lệnh, nhân quỷ tẫn diệt…

Dứt lời châm lửa đống phù chút bên cạnh, ném xuống đất, giẫm đạp lên phù chú, trong miệng lẩm bẩm.

- Ha ha! Nhìn thấy động tác của Vu Minh, nam quỷ cùng nữ quỷ cúi đầu cười nhạo.

Nữ quỷ nói:

- Thái Thượng lão quân? Nguyên Thủy thiên tôn cũng không thể nào cứu được các ngươi. Nhất khắc tựa thiên kim, tốt nhất cứ hưởng thụ đi.

Vu Minh ánh mắt chậm rãi mất đi linh khí, người quỳ xuống mặt đất, tay còn chộp tới đám khói xanh bốc lên từ phù chú. Đỗ Thanh Thanh sờ lên thân thể Vu Minh, áo sơ mi của cô nàng đã bị cởi đi hai cúc, dùng bộ ngực cọ cọ lên người Vu Minh. Vu Minh tay không tự chủ mà ôm lấy cặp mông của Đỗ Thanh Thanh, hai đôi môi dán vào nhau. Vu Minh tay còn lại theo bản năng sờ tới bộ ngực của Đỗ Thanh Thanh.

Bạn đang đọc Vương Bài (Dịch) của Hà tả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 176

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.