Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghi Phạm

Tiểu thuyết gốc · 1644 chữ

Lúc này cảnh sát đã phong tỏa nhà vệ sinh nam lại, pháp y vẫn có mặt như thường lệ, đánh giá sơ qua hiện trường như mọi khi.

Lưu Thanh Sơn, Bảo Lam và Bảo sơn bây giờ đang đứng trong phòng chứa CCTV, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.

Người bảo vệ đang trực ban của nhà hàng nhìn vào ba vị cảnh sát đang đứng sau lưng mình chờ đợi chỉ thị.

"Được rồi làm đi."

Nhìn thấy thiết bị máy móc đều có đầy đủ, Lưu Thanh Sơn liền nói với người bảo vệ kia tua lại đoạn băng mà CCTV quay được trong nhà hàng, hòng tìm ra những người khả nghi.

Chỉ sau vài thao tác, góc máy chiếu vào cửa nhà vệ sinh nam đã đươc phóng to lên, không thể nhìn thấy người nào đã đi vào nhà vệ sinh sau Đỗ Hữu Mạnh ngoài người đàn ông trung niên đã thông báo có người chết, tuy có hơi nghi hoặc nhưng việc ông ta là kẻ giết người liền bị đám người ném ra sau đầu.

Vì khi nhìn qua camera, người đàn ông trung niên này chỉ vừa mới mở cửa còn chưa kịp đi vào trong, liền nhìn thấy thi thể nạn nhân lạnh lẽo nằm trên sàn nhà, ngay lập tức liền la lên thông báo.

Nhận thấy phải điều tra sâu hơn, Lưu Thanh Sơn liền ra hiệu cho nhân viên tua lại ba mươi phút cuối cùng trước khi thi thể bị phát hiện ra.

"Dừng, tôi thấy có gì đó." Bảo Sơn hô lên.

Đoạn băng đang được tua lại thì ấn dừng, lúc này bọn họ nhìn ra chú rể là người đã đi vào trong nhà vệ sinh trước người trung niên kia cả chục phút, nhưng chỉ có điều kỳ lạ là từ đó thì không có một ai bước ra khỏi nhà vệ sinh.

"Không có người đi vào sau Đỗ Hữu Mạnh, vậy chắc hẳn là có người đã vào trong nhà vệ sinh trước anh ta."

Trầm Ngâm suy nghĩ đến điều gì, lão tổ trưởng Lưu Thanh Sơn lại tiếp tục cho camera tua ngược thêm một lần nữa.

"Đây rồi.!"

Cả ba người lúc này đã nhìn thấy thân ảnh của người vào nhà vệ sinh trước cả chú rể mà tên này còn không có thấy đi ra ngoài.

Hình ảnh trước mắt bọn họ lúc này là của một người thanh niên, bộ dạng lấm la lấm lép, ngó ngang liếc dọc như kẻ làm việc không thiện, rồi đi vào bên trong.

"Là hắn,!" Bảo Lam và Bảo Sơn đồng thanh hô lên, mặc dù hình ảnh CCTV có vẻ hơi mờ, mà góc camera là chiếu từ trên xuống khiến cho việc nhận dạng khuôn mặt của người tình nghi kia rất là khó khăn, nhưng hai người họ lại nhìn ra bộ quần áo của kẻ này.

Người đi vào chính là Trần Lăng, Bảo Lam nhìn ra được là tên vô lại đã đến ăn chực ở lễ cưới, bộ quần áo mà hắn mặc, không lẫn vào đâu được, thấy được hắn đi vào nhà vệ sinh lại còn không có đi ra ngoài đến lúc phát hiện ra thi thể, làm cho nàng kinh ngạc thốt lên.

Bảo Sơn cũng nhận ra Trần Lăng làm cho sắc mặt của anh ta bỗng chốc trở nên âm trầm ánh mắt bắt đầu nhíu lại thành một đường mỏng, Lưu Thanh Sơn nhìn ra đồng nghiệp của mình có thể biết gì đó, liền quay ra hỏi.

"Hai cô cậu biết người này.?"

"Là tên Trần Lăng ở chung cư DaDa

Nghe thấy Tổ trưởng của mình hỏi vậy Bảo Lam liền nói.

"Là hắn?." Lưu Thanh Sơn nghe Bảo Lam nói như vậy, ánh mắt hiện lên nghi hoặc, chăm chú nhìn vào màn hình thêm một lúc, khi đã nhìn rõ dáng người cao ráo quen thuộc của kẻ xuất hiện trong màn hình là Trần Lăng, khiến nội tâm của hắn như bị lửa đốt lên.

Ngay lập tức, ông ta rút ra bộ đàm ở dưới thắt lưng, gọi đến.

"Cho a Ngưu, a Mã xuống phòng CCTV gặp tôi."

Nhìn vào hành động của Lưu Thanh Sơn, hai huynh muội Bảo Sơn và Bảo Lam liền ngầm hiểu đối phương định làm gì.

Chỉ mấy phút sau, đã có hai người thanh niên mặc cảnh phục đi xuống, bày ra tâm thế sẵn sàng nghe chỉ thị.

"Hai cậu chọn ra mười người, đi đến chung cư DaDa tìm người thanh niên tên là Trần Lăng sống ở phòng 801, dẫn hắn về sở cảnh sát, nhớ kỹ kẻ này là đối tượng tình nghi giết người, mọi người nên cẩn thận.

Nghe tổ trưởng của mình như vậy, hai người giật mình một cái không thể ngờ đã tìm ra được kẻ hiềm nghi nhanh đến vậy, lại còn nghe cấp trên phân phó đi tìm hắn, làm bọn họ âm thầm nuốt nước bọt cái ực, tay phải sờ soạn vào khẩu súng dưới thắt lưng.

"dạ rõ thưa tổ trưởng." Hai người sau khi nhận được chỉ thị, liền làm ra tư thế nghiêm của lực lượng vũ trang, quay người bước ra ngoài.

Nhìn thấy hai người vội vã bỏ đi, lúc này còn đang đứng quan sát thì Bảo Lam nghĩ đến cái gì, vội vã quay lại nói với Lưu Thanh Sơn.

"Chú Sơn, cháu đi theo bọn họ được không?, dù sao kẻ này cũng khá là nguy hiểm"

Vừa nói, nàng vừa bày ra độ dạng trờ mong nhìn vào lão tổ trưởng của mình.

Lưu Thanh Sơn nghe thấy cấp dưới đang mặc trang phục dự tiệc còn muốn tham gia bắt nghi phạm, liền cho nàng một cái ánh mắt bất khả tư nghị, con bé này là con gái rượu của cấp trên, lúc cho nàng về đội của mình ông ta cũng đã hứa với cha nàng là sẽ chiếu cố nàng, cho nàng một công việc nhẹ nhàng ít xông pha vào chỗ nguy hiểm.

Nhưng sau một tháng làm cùng, Lưu Thanh Sơn nhìn ra nàng rất là nhiệt huyết trong công việc, luôn đi đầu trong công việc.

Vàng thì phải thử qua lửa a, nếu mà cứ khép mình một chỗ thì sẽ không có đột phá nha.

Nhìn vào ánh mắt Chờ mong của Bảo Lam, ông ta thở dài một hơi, gật gật đầu.

"Được rồi, cháu có thể đi theo."

Bảo Lam nghe thấy vậy, cười mỉm gật đầu cảm ơn sếp của mình một cái, liền chạy theo hai người cảnh sát vừa ra khỏi phòng.

Dù sao mong ước của nàng từ bé vẫn là giống như cha mình, làm cảnh sát bắt kẻ sát nhân phạm tội, thanh lọc xã hội nha.

Nhìn đứa em gái của mình nhiệt huyết với công việc như vậy, Bảo Sơn cũng cảm thấy buồn cười, nhìn nàng hứng thú với công việc rất giống với lúc hắn mới vào tổ trọng án.

Khi Bảo Lam đi ra khỏi phòng, Lưu Thanh Sơn lại ra hiệu cho người bảo vệ tiếp tục tua lại CCTV để kiểm tra thêm một chút.

....

Lúc này ở dưới sân để xe của nhà hàng, ba chiếc xe cảnh sát đã lặng lẽ rời đi.

Sau một lúc không có phát hiện thêm người nào khả nghi, chỉ duy nhất Trần Lăng và chú rể là người đi vào nhà vệ sinh mà không có đi ra thì ông ta mới cảm thấy hết thứ để xem thêm.

Buồn bực đi lên sảnh lễ đường để quan sát, nhìn ra khách khứa vẫn bị cảnh sát giữ lại để lấy khẩu cung nhân chứng, cái xác trong nhà vệ sinh lúc này cũng đã được đưa lên cáng cứu thương phủ lên vải trắng.

Lưu Thanh Sơn nhìn ra được sở trưởng Mai Văn Tài của mình còn đang đứng cạnh đó, dưới cáng là một người đàn ông chung niên đang quỳ xuống sàn nhà, vạch ra lớp vải che mặt của nạn nhân, nước mắt nước mũi chảy ra mà nhìn cái xác không hồn.

Người này đích thị là Đỗ Hữu Lượng, sắc mặt ông ta có vẻ đã khá hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút, bây giờ nó đã đổi ra thành vẻ âm trầm kết hợp với hai con mắt đang đỏ ngầu nhìn khá là dị dạng.

Lưu Thanh Sơn không có để ý nhiều, khi lên được đại sảnh liền nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.

Nhìn thấy vũng máu lúc này đã bắt đầu kết dính thành một cục ở dưới sàn nhà, mấy cái bồn tiểu chưa được vệ sinh còn bốc lên một cỗ mùi amoniac làm ông ta gay cả mũi.

"Thật là khó ngửi."

Vừa bước vào bên trong, một người pháp y đang đeo khẩu trang liền nhận ra Lưu Thanh Sơn, tiến đến đưa cho ông ta một quyển sổ có ghi chép lại toàn bộ những thứ họ tìm thấy trong hiện trường.

Tiếp nhận sổ sách, Lưu Thanh Sơn gật đầu cảm ơn vị pháp y kia, lập tức liền nhìn vào, ánh mắt nhanh chóng đọc từng dòng chữ bên trên mặt giấy.

"Nạn nhân bị một vật sắc nhọn cứa cổ."

"Trên Người không có điện thoại di động hay ví tiền, nghi vấn là bị hung thủ lấy mất."

"Cửa sổ phòng vệ sinh xuất hiện giấu giày, và giấu vân tay, nghi ngờ là nơi hung thủ thoát ra khỏi nhà hàng."

"Trên đũng quần của thi thể, xuất hiện nước tiểu, có thể là của nạn nhân."

Bạn đang đọc Vua Phá Hoại sáng tác bởi gangstyle1997
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gangstyle1997
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.