Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình huống kinh thiên động địa

Phiên bản Dịch · 2482 chữ

- Hơn ba vạn người đều tặng cho ta sao?

Trầm Côn thiếu điều cắn đứt đầu lưỡi.

- Đừng kinh ngạc như vậy chứ, nếu ngươi ở vị trí của ta, chắc cũng làm như vậy thôi.

Biểu tình của Quan Lăng thực bình thản, chậm rãi nói:

- Lần này xuất chinh, ta mang đến tám vạn Chư Cát nỏ binh, bọn họ là quân đội tinh nhuệ nhất Tây Hán, cũng là cánh quân được Hoàng thượng chúng ta coi như bảo bối, thế mà giờ chỉ còn lại có ba vạn người, lại đều trúng kịch độc của Hoài Tâm, vừa hao quan tổn tướng, vừa khiến danh dự đất nước bị bôi nhọ, bất luận ta có mang họ về được hay không, đều khó tránh khỏi tử tội.

- Nhưng ngươi cũng không thể bỏ bọn hắn lại a!

Trầm Côn kinh ngạc nói:

- Lão huynh, đây chính là hơn ba vạn nhân mạng đó, ngươi dẫn bọn hắn về nhà, ít nhất cũng tích được chút âm đức.

- Ngươi còn không hiểu ý ta sao!

Quan Lăng ngẩng đầu lên:

- Ta bây giờ không lấy thân phận quân nhân nói chuyện với ngươi, mà lấy tư cách của người làm quan, làm quan phải làm như thế, ngươi có hiểu không?

Trầm Côn càng hồ đồ.

- Ai, hiểu biết của ngươi đối với quan trường vẫn là quá nông cạn!

Quan Lăng dứt khoát nói trắng ra:

- Ngươi nghĩ thử xem, nếu ta đem những binh sĩ này về, Hoàng đế nước ta sẽ nghĩ thế nào? Các đại thần sẽ nói gì? Kẻ làm quan suy nghĩ thế nào, ngươi chẳng lẽ không rõ, bọn chúng đâu có là quân nhân, bọn chúng sẽ không coi đây là hơn ba vạn mạng người, bọn chúng chỉ nghĩ, đây là ba vạn trúng kịch độc, có thể chết bất cứ lúc nào!

- Đúng vậy, người có khác gì động vật!

Quan Lăng tăng thêm ngữ khí:

- Ngươi hãy nghĩ xa hơn một chút, những binh sĩ này liệu có tác dụng gì với Tây Hán không? Không có, bọn họ không thể ra chiến trường, cũng không đóng góp được sức lực, thậm chí cả việc mua vui cũng không, chỉ là một đám sinh vật vô dụng! Nuôi sống những sinh vật này, mỗi ngày cần ít nhất ba vạn lượng bạc, mười ngày ba mươi vạn, một trăm ngày là ba trăm vạn. Nếu bọn hắn nửa năm hoặc một năm mà vẫn không chết, thử hỏi sẽ tiêu tốn biết bao nhiêu bạc, sẽ làm ảnh hưởng đến tài chính Tây Hán ta!

- Ngươi cho rằng các quan sẽ đồng ý dùng bạc trong ngân khố để nuôi sống cái đám vô dụng này sao?

Quan Lăng thản nhiên hỏi một câu, rồi lại tự trả lời:

- Triều đình không bao giờ nuôi phế vật, cho nên, một khi ta đem binh lính trở về, chờ đợi bọn họ chỉ là cái chết!

- Hoàng đế của các ngươi sẽ giết hơn ba vạn người này?

Trầm Côn kinh hãi hỏi.

- Thông thường mà nói, Hoàng đế sẽ lệnh đưa bọn họ đến một cái sơn cốc nào đó, rồi chôn sống, sau đó tuyên bố ra ngoài, những binh sĩ này trong khi chấp hành nhiệm vụ đã gặp nạn bỏ mình, hoặc là chuyện gì đó tương tự, những chuyện này có không ít trong lịch sử Cửu Châu!

Quan Lăng thở dài:

- Nếu ngươi không tin bọn họ có thể bị trôn sống, ta sẽ cho ngươi thấy một lý do không thể chối cãi!

Hắn khoa tay múa chân làm ra động tác cắt cổ:

- Trầm Côn, ngươi cũng là đại tướng cầm quân, vậy ngươi hẳn là hiểu được, một nhánh quân trúng độc, không có bất cứ hy vọng nào được cứu sống. Trước khi chết sẽ làm ra những chuyện gì? Bọn hắn sẽ cướp bóc, đánh người, phóng hỏa, sát nhân, không việc ác nào không làm, cái này gọi là loạn quân gây biến! Ta không thể đem một đội quân có thể bất ngờ trở thành loạn quân mang về nước mình được!

Trầm Côn hờ hững gật đầu, Quan Lăng nói quả thật cũng có chút đạo lý!

- Cho nên ngươi minh bạch rồi chứ?

Quan Lăng thở dài:

- Ta không thể mang bọn họ về chịu chết, cũng không thể bỏ mặc bọn họ, chỉ có thể tặng cho ngươi! Trầm Côn, ngươi có thực lực áp chế ba vạn người này, nếu giải độc được cho bọn họ, ngươi sẽ có một cánh quân tinh nhuệ, cho nên, tặng cho ngươi là biện pháp tốt nhất!

- Hắc hắc, lão huynh, ngươi nói dài dòng quá, có phải ý ngươi là:

Trầm Côn híp mắt cười:

- Chúng ta giao dịch, ta giúp ngươi giải quyết phiền toái ba vạn đại quân trúng độc. Nếu bọn họ được ta giải độc thì sẽ không quay lại Hán quốc nữa, mà thuộc về ta, Trầm Côn!

- Không sai biệt lắm, chính là ý này, bất quá chúng ta là quân nhân, không nói như con buôn vậy!

Quan Lăng cười khổ, bước ra khỏi lều:

- Cái gì cần nói đã nói hết, ta nên trở về nước để chịu chết!

- Lão huynh.

Đều là tướng quân, Trầm Côn bỗng có cảm giác đồng mệnh tương liên, thấp giọng nói:

- Kỳ thật, ngươi có thể học theo Dạ Đông Minh, chạy trốn ra nước ngoài!

- Ta có thể trốn, nhưng người nhà ta phải làm sao bây giờ? Quan gia trên dưới có hơn năm sáu ngàn người, ta bỏ trốn rồi, năm sáu ngàn người đó sẽ phải chết thay ta!

Quan Lăng chậm rãi đi xa, thanh âm còn vọng lại:

- Không cần thương hại ta, Hán quốc vốn cay nghiệt với công thần, hậu nhân của Ngũ hổ khai quốc công thần trước kia bị vua gạt bỏ gần hết, hiện tại, bất quá là đến lượt họ Quan chúng ta mà thôi!

Nói đến đây Quan Lăng bỗng nghiêng nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác:

- Đúng rồi, Thanh Long đao của ta còn ở trong trướng bồng, sau khi về nước ta sẽ nói, cây đao này bị Hoài Tâm đoạt mất, sau khi Hoài Tâm chết, nó không biết đã rơi vào tay người nào, ngươi hiểu ý ta chứ?

Trầm Côn đương nhiên hiểu được, Quan Lăng muốn đem thanh đao này tặng cho mình! Tại sao hắn lại làm như vậy? Trầm Côn băn khoăn suy nghĩ mãi, rốt cuộc cũng đoán được vài phần, nếu Quan Lăng còn sống thì thanh đao này cũng chẳng giúp hắn thêm uy danh, hắn chết đi rồi, người còn khó giữ, huống chi một thanh đao!

- Quan lão huynh này cũng là một tay hảo thủ trong thương trường đây!

Trầm Côn thở dài, xoay người sang chỗ khác, thấy đại đao của Quan Lăng nằm ngay ngắn trên giá để binh khí gần đó. Đao này dài hơn chín thước, toàn thân màu xanh đem, quanh thân khắc hình Bàn Long nuốt nguyệt; đầu đao dài ba xích, lưỡi dao toát ra khí lạnh, sống đao hình răng cưa; nhìn kỹ thì thấy lưỡi dao không hề dính một giọt máu tươi nào nhưng lại cho người ta cảm giác máu huyết chết chóc.

Chà!

Trầm Côn nhấc đại đao lên, thấy nặng chừng tám đến mười cân, lại múa một vòng, nhất thời đao ảnh nối tiếp, đao phong (lưỡi đao) lướt qua còn dậy lên huyết sắc quang mang như ẩn như hiện, ngay cả cái bàn dày mấy tấc cũng bị đao khí cắt mất một góc.

- Hảo đao!

Trầm Côn tự đáy lòng tán thưởng một câu, bất quá lại thở dài: ‘Đáng tiếc, bần tăng không biết dùng đao!’ Hắn tùy tiện dắt đại đao sau lưng, chắc sẽ chẳng bao giờ dùng đến nữa.

Nói thực là, Trầm Côn cũng không có đem Thanh Long đao để trong lòng, vì hắn là ngự thú sư cùng bùa sư, cái hắn cần là giấy bút cùng thú loại quyền trượng, cho hắn một cây đao, còn không bằng cho hắn một trăm lượng bạc, ân, một trăm lượng là cái giá Trầm Côn cấp cho thanh đao này!

Ra khỏi trướng bống, Trầm Côn lập tức đến lều của A La. Tuy rằng Trầm Côn muốn tiếp nhận ba vạn quân này, nhưng hắn không hiểu gì binh pháp, phải ổn định rồi điều chỉnh ba vạn quân này như thế nào, cần phải đến hỏi nữ tướng quân A La.

Đi tới bên ngoài trướng bồng của A La, binh lính canh phòng cũng biết Trầm Côn là chủ nhân nơi này, tự nhiên sẽ không ngăn trở hắn, vì thế Trầm Côn lập tức tiến vào, sau đó hắn ngây người ra!

A La

Ồ!!! Vậy là…

Đang tắm! Chỉ thấy trướng bồng che chắn kín mít, hơi nước lượn lờ, một thùng gỗ đựng nước được rắc đầy hoa đặt trong trướng, mà A La đang ngâm mình trong nước, một chân cao cao nhấc lên, nhẹ nhàng ở trước mặt xoa xoa nắn nắn, cái chân còn lại nhẹ nhàng đánh nhịp, phối hợp với tiếng cười nhỏ mãn nguyện:

- Chà rửa thật sạch, rửa thật sạch, A La được tắm sạch thật hạnh phúc làm sao!

Trầm Côn chết đứng!

Lúc tắm rửa A La tự nhiên là không mang mạng che mặt, vì thế Trầm Côn lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy dung mạo của A La.

Tuy rằng hơi nước ngập tràn, nhìn không rõ ràng, lại vì A La quay mặt đi, khiến Trầm Côn chỉ thấy một bên mặt, nhưng chỉ cần như vậy cũng thấy rõ: hoa dung lúng liếng, mắt phượng nheo nheo, khóe miệng hàm tiếu làm cho người ta kinh tâm động phách, khiến cho Trầm Côn thở dốc, thầm hô một tiếng: Tuyệt!

Khó trách mỹ nữ này luôn che mặt như thế. Nàng nếu lấy chân diện mục gặp người, chắc chắn sẽ làm ra hồng nhan họa thủy tai hại, gây ra hàng nghìn chuyện phiền phức! Thế này thì có khác gì muốn lấy mạng người ta!

Không được!

Phải biết rằng trong linh hồn của Trầm Côn còn tồn tại Vương Kiêu cùng Lý Mục, ba người đều cùng chung tầm nhìn. Có nghĩa là Trầm Côn nhìn thấy A La đang tắm, hai người kia tự nhiên cũng nhìn thấy! Bất quá bọn họ đều là đại nam nhi đỉnh thiên lập địa, rất khinh thường việc đi rình coi một cô gái ngây thơ không phòng bị. Cho nên, bọn hắn “a” lên một tiếng rồi nhanh chóng rút lui khi tầm nhìn của Trầm Côn trở nên rõ ràng.

Vương Kiêu ẩn vào đệ tam hồn xác, cắt đứt hết thảy liên hệ với Trầm Côn, mà Lý Mục ra sức một khoảng thời gian dài, đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, hắn thả lỏng cảnh giác, nhanh chóng biến thành tiểu hài tử ngốc nghếch, cứ như vậy, hai vũ hồn đều rất hiểu chuyện không nhìn cái không nên nhìn, không nghe cái không nên nghe.

- Hắc hắc, hai vị lão huynh thực là hiểu chuyện nha!

Trầm Côn không biết hai Vũ Hồn đã nghĩ gì, bất quá hắn cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó đột nhiên nhớ tới một chuyện, lo sợ xoay người bỏ chạy.

- Lưu manh, ngươi, sao ngươi vào được đây?

A La sớm đã phát hiện ra Trầm Côn, hai tay nàng vỗ thùng gỗ, kích thích mấy chục cột nước bắn lên, thừa dịp bọt nước che khuất, nhanh chóng phủ lên người tấm áo lụa, sau đó nhảy lên, huơ kiếm, hung hăng đâm xuống ngực Trầm Côn!

- Mỹ nữ, đừng động thủ, ta là Trầm Côn!

Trầm Côn né tránh nhát đâm, rồi bỏ chạy, vừa chạy vừa thất thanh hô to:

- Đừng cản ta, mau để cho ta đi, nếu không sẽ rắc rối lớn đó!

Đáng tiếc hắn bây giờ vẫn trong hình thái Lang Nhân, A La làm sao chịu tin, ba ngày không thấy, Trầm Côn sao có thể biến thành một con cự lang được?

- Đồ vô sỉ, đừng hòng giả mạo đồ nhi của ta, chịu chết đi!

Như tia chớp lóe lên cản đường Trầm Côn, A La đâm ra chiêu thứ hai.

- Mỹ nữ, mau để cho ta đi a!

Trầm Côn bị chỉ điểm vào trán, cũng may A La chỉ khôi phục đến Hoàng Nguyên Vũ Tông cảnh giới, không thể công phá được phòng ngự của Trầm Côn, bất quá hắn cũng bị đẩy ngã xuống đất, phải ra sức cầu xin:

- Ta nói thật mà, mau để cho ta đi, bằng không sẽ phát sinh chuyện không hay!

- Hừ, ngươi cho ta là hài tử ba tuổi sao, nghĩ rằng vì mấy chuyện hoang đường này ta sẽ thả ngươi sao?

A La giơ chỉ tay lên, định phóng ra chiêu thứ ba. Lúc này, Trầm Côn gấp quá chẳng cần quan tâm đến lễ giáo gì nữa, hắn biến trở về bộ dáng của mình, cũng không quản sau khi biến thân sẽ không có quần áo trên người, hắn cả người trần truồng hét lớn:

- Mau để cho ta đi, bằng không chúng ta đều mất mặt đó!!!

- Trầm Côn, thật là ngươi!

Đầu ngón tay dừng lại trên ót Trầm Côn, A La bị thân hình trần trụi của Trầm Côn làm cho khiếp sợ, rồi sau đó, ánh mắt của nàng dần trở nên mơ màng, ẩn ước có chút yêu thương, cũng có một chút ngượng ngùng cùng chờ đợi?

A La bảo vệ Trầm Côn, trực tiếp kéo đầu Trầm Côn vào ngực, làm ra một kiểu ôm phi thường thân mật.

(Biên: ứa máu mất rồi :240:)

- Ai!

Trầm Côn thở dài thật sâu, bất đắc dĩ nghĩ thầm: ‘Vẫn là trốn được vụ ăn đậu hủ này, Lý Mục lão huynh, ngươi đã trốn rồi không nói làm gì, chính là ngươi không trốn, vũ hồn của bần tăng liền thoái hóa thành “Ngao Ngao Đãi Bộ”

Đúng vậy, Vũ Hồn của Trầm Côn hiện tại là “Ngao Ngao Đãi Bộ”, kích thích hết thảy mẫu tính của sinh vật, khiến các nàng tự đáy lòng sinh ra cảm giác yêu thương che chở, mong muốn được cho con bú!

Loạn đàm Vũ Toái Hư Không (http://4vn/forum/showthread.php?p=582889)

Bạn đang đọc Vũ Toái Hư Không của Du Tạc Bao Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.