Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4: Tiểu Long.

Tiểu thuyết gốc · 1882 chữ

Vũ Thiên vui vẻ rồi, cực kỳ vui vẻ rồi. Hôm nay hắn đã có quá nhiều cảm xúc trong một ngày, có lẽ cũng là nhiều nhất từ khi 12 tuổi của hắn tới giờ. Cầm chiếc nhẫn trên tay đeo vào ngón giữa, sau đó lôi một đống các thứ mà Hệ Thống ban tặng, mặc lên. Cảm nhận được sức mạnh lớn đang lưu lại trong thân thể, hắn gọi to.

- Hệ thống, thuộc tính nhân vật.!

Một bảng thuộc tính chạy dài ở trước mặt Vũ Thiên.

- Ký Chủ: Vũ Thiên Đẳng cấp: 1 ( phàm nhân ) Kinh nghiệm: 0/200 Thuộc tính thân thể ký chủ:

Lượng HP: 110/110 Lượng MP: 35/35 Lực lượng: 8 Thể chất: 7 Tinh thần: 6 Trí lực: 9 Nhanh nhẹn: 12 Công kích: 4~7 Ma pháp: 4 Sức ngoại phòng: 11 Sức pháp phòng: 4 Kỹ năng: Thái cực quyền.

Trang bị: Hắc Thiết Quyền, Thanh Y - Y Phục, Thanh Y Hộ Oản, Thanh Y Ủng, Địa Linh Giới Chỉ. (Ký chủ tăng lên cấp 1 do cải tạo lại thân thể khiến bảng thuộc tính của ký chủ tăng lên diện rộng.)

Vũ Thiên nhìn qua, đúng là hắn cảm giác thấy thân thể của mình mạnh hơn cơ hồ gấp đôi. Hắn thử đánh 1 vài quyền xuống dưới mặt đất.

" Đùng, đùng đùng "

Hắn ngơ ngác nhìn những lỗ nhỏ bằng nắm tay do hắn đánh xuống, "Con * nó thật đúng là quá ngưu rồi". Trước đây Vũ Thiên cũng có thể đánh được vài quyền in lỗ lên vách tường, nhưng không phải là trên đá xanh như vậy. Vũ Thiên cảm nhận được sức mạnh trào dâng trong từng thớ thịt, hắn bây giờ đã muốn đi tìm cơ quan phá giải cái "lồng giam" này rồi.

Hắn lại bắt đầu vùi đầu vào việc tìm kiếm, hắn tìm từng chi tiết trên những bức tranh, con mắt của các bức khắc, đôi cánh của thiên long đang ngạo nghễ chúng sinh, tìm trên râu của ải nhân tộc, trên mũi, từng chi tiết một. Nhưng dường như cái "lồng giam" này không có cách nào có thể mở ra. Hắn tìm kiếm đã không biết qua bao nhiêu thời gian, dường như thời gian trôi qua quá nhanh, hắn cảm thấy đói bụng, hắn nằm trên mặt đất lạnh lẽo để đầu óc có thể thanh tỉnh, nghĩ đi nghĩ lại trong đầu từng chi tiết một.

- Trên các bức tranh không hề có một chút cơ quan nào cả, chuyện gì xảy ra đây? Cơ quan nằm ở nơi nào?

Trong vô thức hắn dường như nghĩ tới cái gì đó mà hắn đã quên mất, một điều mà ngay từ lúc đầu tiên tỉnh lại hắn đã thấy, dường như nghĩ ra được điều gì đó hắn vùng dậy đi tới bên những thanh đuốc, ngó nghiêng thật kỹ những ngọn lửa đang cháy phía trên. ( p/s: đọc đến đây rồi stop lại đã, ta muốn hỏi có tên nào đã đoán được hắn nghĩ tới gì không?). . . ( p/s tg.....: Ta nói nè, đọc truyện là phải suy nghĩ trước khi tìm ra đáp án. Tìm xem tình tiết phía trước và suy đoán xem mình có đoán đúng không. Như vậy mới thú vị a! Các người đoán xong chưa? Nếu đã có đáp án của mình thì đọc đoạn tiếp theo nào...!) . . . .

Đúng như hắn đã nghĩ, có một ngọn đuốc vẫn đang cháy, nhưng không giống như những ngọn đuốc khác, ngọn đuốc này ngọn lửa không có chạm vào thanh đuốc mà bay lơ lửng cách thanh đuốc đúng 1cm.

VânThiên vừa mừng lại vừa lo. Mừng vì hắn đã tìm ra cái khác nhau và có thể là cách phá giải cơ quan duy nhất ở nơi này, còn lo lắng là vì hắn sợ rằng cái này cũng không phải là cơ quan để hắn có thể rời đi. Hai tâm trạng đối lập giằng co khiến cho hắn không muốn động tới ngọn đuốc. Nhưng cuối cùng dựa ý nghĩ "nếu không động tới, hắn cũng không biết được cách rời đi chi bằng đem vận may của hắn tới thử. Lui một bước là chết, tiền một bước cũng là chết vậy tại sao lại không làm đây? Hắn không muốn chết một cách ủy khuất như đói khát, thà rằng va vào bẫy rập còn hơn là chết như vậy!"

Vân Thiên đưa tay lên hướng tới ngọn đuốc có ngọn lửa kỳ lạ kia tháo xuống, đốm lửa cũng vẫn từ từ bay lơ lửng cách thanh đuốc đúng 1cm không hơn, không kém. Đưa mắt nhìn thật kỹ ngọn lửa, Vân thiên không khỏi sững người, dường như ngọn lửa đang mỉm cười với hắn, hơn nữa phía trên ngọn lửa đó còn có đôi một mắt? Bỗng chốc Vân Thiên nhếc khóe miệng cười cười, trên khuôn mặt hắn thấp thoáng mang theo một chút tà ác. Tựa như không để ý tới ngọn lửa nữa, hắn cầm ngọn đuốc tới gần chiếc kim tự tháp thu nhỏ.

- Vù ùùùùùùùùùùùùù.... Bốpppppppp.

Vân Thiên đang cầm ngọn đuốc bỗng trên tay, bỗng hắn quất ngọn đuốc xuống thẳng đứng lên đỉnh kim tự tháp kia. Một tiếng kêu đau đớn vang lên lanh lảnh.

- Aaaaaaaaaaaa, Con * nó dập mông Long rồi, ngươi có biết mông của bổn Long quý giá thế nào không. Cmn chứ, Ai ôiiiiii. Thật là một tên đầu đất không biết quý trọng bổn Long a! Ai ôiiiiiii, đau chết Long rồi.... @#$@# $$#@$$ @#$#!

"Ngọn lửa" kia bỗng chốc hóa thành một con rồng nhỏ, một con rồng thực sự. Điều đầu tiên đập vào mắt Vũ Thiên là con rồng này có đôi mắt lớn thật a, cả chiều dài của nó đoán chừng trên dưới 30cm, đuôi dài bằng 2/5 cơ thể nó, phần cuối của chiếc đuôi là một nhúm lửa nhỏ đang hiu hiu cháy, phía trước phần bụng của nó giống như một chiếc ba lô được đeo ngược với thân thể vậy( hí hí, các người có thấy giống không a ). Trên đầu có 2 đốm trắng hơi nhô ra nhỏ như hạt bắp, đôi cánh đang cúp lại giống hệt với cánh dơi, phía trên cánh xuất hiện 2 chiếc xương nhọn nhô ra, còn có 2 chân của nó có 4 vái móng vuốt nhọn hoắt, bóng loáng. Tạo hình của nó nhìn thoáng qua cũng có chút uy vũ, thế nhưng phía trên thân thể lại có thêm 1 đường trắng chạy thẳng dọc từ đỉnh đầu tới tận đuôi, có chút kỳ dị.

Vũ Thiên đã từng đọc qua rất nhiều tiểu thuyết, câu truyện nói về loài rồng, nhưng con rồng này lại không giống với những con mà hắn đã từng đọc, không có 1 màu đồng nhất trên toàn bộ thân thể. Vũ thiên dù kỳ quái nhưng vẫn treo trên mặt một chút mỉm cười vô hại hỏi:

- Này, Tiểu Long Long ngươi thật sự là rồng sao?

Con rồng nhỏ nghe vậy liền ngừng xoa cái mông, nhảy bật dậy santo một vòng rồi vụt lên trên không trung, vỗ vỗ đôi cánh, trợn ngược con mắt nói:

- Long đại gia là dòng tộc cao quý nhất thiên địa, Ngươi không được gọi Long đại gia ta như vậy. Vả lại ngươi cũng không có tư cách gọi ta là tiểu, phải là đại. Còn nữa, Ta không phải rồng thì là cái gì. Mắt ngươi bị lé lé rồi sao? Không thấy Long đại gia ta uy vũ?

- Này, Tiểu Long Long ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không?

Vũ thiên bắt đầu muốn dò xét, hắn muốn biết con tiểu long này có phải "chiếc chìa khóa" hắn cần để có thể mở ra nơi này rồi rời đi hay không. Nhưng ngay sau khi hắn hỏi câu đó, tiểu long lập tức đại nộ.

- Khèèèèèèèèè, phùùùùùùùùùùùùù.

Một đoàn hỏa diễm từ trong miệng của tiểu long bắn thẳng tới quần áo của Vân Thiên, tuy đoàn hỏa diễm không làm tổn thương Vân Thiên nhưng hắn cũng giật nảy mình, nhảy sang bên cạnh tránh đi đoàn hỏa diễm. Vân Thiên đại nộ hét lên:

- Xxxxxx 5@%$@ @#$# Ngươi muốn đánh nhau phải không? Tưởng ngươi là rồng mà ngon a! Nhào vô luôn đi a! Con m* nó, Muốn hỏi chút chuyện mà không được, đồ keo kiệt. Ta sớm nghe nói loài rồng toàn đồ keo kiệt, xấu xí, lưu manh, hạ đẳng ta còn không có tin đâu. Thế mà lần này xem ra thực sự là vậy rồi.

Vũ Thiên chỉ dựa vào vài câu nói của tiểu long đã biết tính tình của nó - rất sỹ diện a. Vũ Thiên muốn để cho con rồng nhỏ này nói cho hắn biết điều hắn muốn nên đã đả kích nó đủ kiểu, trong lòng hắn cũng toát mồ hôi từng mảng lớn rồi, nhỡ nó tức điên lên mà phóng hỏa nướng mình thành thịt quay thì quá thảm rồi.

Cũng không để Vũ Thiên lo lắng, tiểu long đảo đảo con mắt như nghĩ tới chuyện gì đó, trên mặt cũng hiện lên vẻ tức giận, rồi lại xấu hổ, lúc xanh lúc đỏ trên màu da của nó thật đặc sắc. Vũ Thiên thấy thế tảng đá lớn trong đáy lòng cũng biến mất. Chắc chắn nó là đang sỹ diện, muốn sỹ diện thì hắn sẽ có cách để cho nó khai ra. Hắn trợn trùng con mắt hô to:

- Con m* nó Tiểu Long Long nhào vô đi a. Hỏi ngươi một câu mà ngươi còn không trả lời thì ngươi đúng là đồ ki bo.

Tiểu long đã muốn tức điên lên, nhưng nghe Vũ Thiên mắng lại không phản bác được. Một lát sau nó nhìn Vũ Thiên đứng đó rồi lớn tiếng mắng lại.

- Ta hỏi ngươi, trên người ngươi có thứ gì? Tại sao ngươi lại có thể nhanh chóng hồi phục như vậy? Khi ngươi xuất hiện, từ phía trên không gian rơi xuống, ta còn tưởng ngươi chắc chắn sẽ chết, nhưng chỉ 5 phút sau, ngươi lành lại hết tất cả thương thế trên người, ta tới kiểm tra thì không còn một chút vụn xương gãy, ngay cả da của ngươi cũng không có lấy một vết xước. Ta trêu chọc ngươi một chút vì, ta chỉ mới ngủ được có 10 năm thôi vậy mà tiếng động ngươi rơi xuống phá vỡ giấc ngủ của ta! Rồi còn hò hét la lối om sòm lên làm gì? Ta thắp đuốc rồi trêu ngươi một chút mà ngươi nỡ đánh ta như vậy? Còn chê ta xấu xí sao? Ngươi tiểu nhân, bỉ ổi, vô liêm sỉ. Giúp ngươi nhưng chỉ trêu ngươi chút ít mà ngươi có thể mắng ta độc ác, xấu xí, còn gọi ta là Tiểu Long Long? Ta là con trai nha! Long long là để ngươi gọi sao? Ta không tức giận đem ngươi bầm thây vạn đoạn đã là tốt lắm rồi, còn nói nữa ta thực sự sẽ đem ngươi làm gấu quay!

Bạn đang đọc Vũ Thiên - Hệ Thống sáng tác bởi VuTuyetNhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuTuyetNhi
Thời gian
Lượt thích 21
Lượt đọc 524

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.