Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tác dụng của Tuyết Hồ

Phiên bản Dịch · 2327 chữ

Hạ Nhất Minh nhìn theo ánh mắt của hắn, nguyên lai Dịch Trung Thiên nhìn là thi thể Tuyết Hồ trên lưng Bạch Mã Lôi Điện.

Người này mặc dù ngay cả cảnh giới Nhất Đường Thiên cũng không đạt tới, nhưng kiến thức của hắn lại không tầm thường, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra lai lịch của Tuyết Hồ.

Dịch Trung Thiên theo tiềm thức tiến ra ngoài xem, nhưng hắn lập tức bừng tỉnh mà dừng lại. Quay đầu nhìn lại chri thấy Hạ Nhất Minh cười như không cười nhìn hắn, hắn cảm thấy cóa chút khó khăn.

Miễn cưỡng cười, Dịch Trung Thiên nói:

- Hạ huynh đệ, xin hỏi một tiếng con ngựa trắng này là do Hạ huynh cưỡi sao?

Hạ Nhất Minh không từ chối nói:

- Không sai. Nó là do ta cưỡi.

Kỳ thật để Bạch Mã ở chỗ này đã nói rõ ràng chủ nhân con ngựa này của hắn, Dịch Trung Thiên hỏi lại như vậy chỉ là do hắn có tính tình cẩn thận mà thôi.

Hít sâu một hơi, ánh mắt Dịch Trung Thiên sáng lên nói:

- Hạ huynh, đầu linh thú trên mình ngựa có thể để cho Hạ mỗ nhìn qua một chút hay không?

Hạ Nhất Minh cười nói, đối với yêu cầu này hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Đi tới bên cạnh Bạch Mã Lôi Điện, Hạ Nhất Minh hạ thi thể Tuyết Hồ xuống, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cổ trắng ngần của Bạch Mã. Nó quay đầu lại, đưa chiếc lưỡi thân mật liếm vài cái lên tay Hạ Nhất Minh, một người một thú tỏ ra tương đối hợp nhau.

Bảo Trư thấy vậy nóng mắt lên, nó từ trên lưng Bạch Mã Lôi Điện nhảy xuống rồi trực tiếp lao vào giữa hai người bọn họ.

Hạ Nhất Minh bật cười, túm lấy Bảo Trư đặt lại lên lưng Bạch Mã Lôi Điện, sau đó mang theo thi thể Tuyết Hồ cầm vào đại sảnh.

Nếu như Bạch Mã là chiến mã bình thường, Hạ Nhất Minh sẽ không có động tác như vậy. Tuy nhiên với thực lực của Bạch Mã hôm nay nếu để cho Dịch Trung Thiên tự tay lấy thi thể Tuyết hồ xuống chỉ sợ chính là tự mình tìm chết, cho nên Hạ Nhất Minh đành phải tự thân động thủ.

Dịch Trung Thiên cảm kích nhìn về phía Hạ Nhất Minh gật đầu một cái, hắn cẩn thận đánh giá Tuyết Hồ. Cẩn thận đánh giá một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng đánh giá được chính xác lai lịch vật này.

Ánh mắt chớp động quang mang kỳ dị, thần sắc hắn lúc này tương đối quái dị, tựa hồ có chút tham lam, hâm mộ, cùng khao khát. Hắn hít sâu một hơi, nói:

- Hạ huynh, vật này chính là Tuyết Hồ trong truyền thuyết của Bắc Cương?

Hạ Nhất Minh bật cười nói:

- Có lẽ vậy.

Ánh mắt Dịch Trung Thiên trở nên nóng bỏng, nói:

- Hạ huynh, thật không dám giấu, bổn môn mấy năm trước từng tìm kiếm tung tích Tuyết Hồ ở trên Bắc Cương. Nếu Hạ huynh nguyện ý thì bổn môn nhất địch sẽ trả giá xứng đáng.

Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vung tay lên nói:

- Dịch huynh nói đùa, vật này đối với Hạ mỗ c có tác dụng, thật sự không thể trao đổi được.

Vẻ tươi cười của Dịch Trung Thiên trở nên có chút miễn cưỡng, bất quá hắn có thể trở thành chủ nơi này thì bản thân cũng có rất nhiều mặt vượt trội. Sau khi nghe xong câu trả lời của Hạ Nhất Minh cũng chỉ cười ha hả một tiếng rồi lập tức trả lại Tuyết Hồ cho Hạ Nhất Minh.

Mặc dù biết rõ trong lòng tràn ngập không muốn, thậm chí còn có thể âm thầm đánh chủ ý tới Tuyế Hồ, nhưng Hạ Nhất Minh lại không thèm để ý ngược lại đối với sự quyết đán của đối phương có chút tán thưởng. Bất quá, nếu đối phương thật sự có động tác gì hắn cũng không ngại lưu lại ấn tượng sâu sắc cho đối phương.

Dịch Trung Thiên vỗ tay, nhất thời có hai người tiến vào, hắn thuận miệng phân phó một tiếng, hai người lập tức đi chuẩn bị tiệc rượu.

Dịch Trung Thiên ân cần sắp xếp cho Hạ Nhất Minh một căn phòng khách rộng rãi, kiến trúc của nó mặc dù không có bao nhiêu lạ mắt nhưng lại cho thấy sự chắc chắn và hào phóng. Nguyên liệu của Bắc phương tương đối khan hiếm, những đồ dùng thực dụng rất được người ở đây hoan nghênh.

Sau một lát, hạ nhân đã chuẩn bị tiệc rượu xong đưa tới, Dịch Trung Thiên cười tủm tỉm mời Hạ Nhất Minh vào vị trí. Mặc dù chỉ có hai người bọn họ, nhưng Dịch Trung Thiên tận lực bồi tiếp cho nên không khí có chút hòa hợp.

- Hạ huynh, ngươi tuổi còn trẻ đã tấn giai tiên thiên cảnh giới hẳn là xuất thân từ thế gia của Đại Thân quốc? - Dịch Trung Thiên thử dò xét hỏi một chút. Hạ Nhất Minh cười từ chối cho ý kiến, làm cho đối phương cảm thấy thâm sâu khó lường.

Dịch Trung Thiên lập tức thức thời, hiểu được đối phương không muốn nói về chuyện này, vội vàng chuyển đề tài nói:

- Dịch mỗ muốn hỏi một câu.

Hắn đưa tay chỉ vào thi thể Tuyết Hồ bên cạnh Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói:

- Xin hỏi Hạ huynh, ngươi từ đâu săn được con Tuyết Hồ này? Là Hạ huynh động thủ hay cùng với quý bằng hữu liên thủ?

Hạ Nhất Minh cầm lấy chén rượu trên bàn, tùy ý hớp một ngụm nói:

- Ba người chúng ta đồng loạt ra tay nhưng vẫn kinh động tới nó, để nó trốn thoát. Bất quá nói cũng khéo, sau khi Hạ mỗ cùng đồng bạn tách ra vừa gặp đầu Tuyết Hồ này. Chỉ là lúc đó nó đã trọng thương khó có thể nhúc nhích cho nên Hạ mỗ mới chiếm đại tiện nghi dễ dàng giết chết nó.

Hắn nói những lời này là hoàn toàn thật, không có chút nào giả dối.

Sau khi thần đạo Ngưng Huyết Nhân thi triển thiên địa chi uy, con Tuyết Hồ này gần như đã bị trọng thương, hơn nữa dưới thần niệm của Ngưng Huyết Nhân tập trung làm cho thân thể nó càng khó nhúc nhích, lúc ấy Hạ Nhất Minh chỉ cần nhấc tay là có thể lấy mạng nó. Chỉ là, những lời này rơi vào trong tay Dịch Trung Thiên không khỏi có một chút cảm giác khác thường. Tuyết Hồ ở trên băng nguyên được xưng là linh thú có tốc độ nhanh nhất. Mặc dù Dịch Trung Thiên không nhìn ra được Tuyết Hồ trong tay Hạ Nhất Minh là linh thú cấp bậc gì, nhưng hắn có thể kết luận, đầu Tuyết Hồ này ít nhất cũng là linh thú ngàn năm. Về phần cấp bậc thánh thú, Dịch Trung Thiên chỉ thoáng suy nghĩ qua một chút rồi hoàn toàn cho qua.

Nếu như Hạ Nhất Minh cùng với bằng hữu gặp phải Tuyết Hồ thánh thú, như vậy không phải là bọn họ liệp sát Tuyết Hồ, mà là Tuyết Hồ liệp sát bọn họ. Thở dài một hơi, Dịch Trung Thiên thật lòng nói:

- Hạ huynh đệ, vận khí của ngươi thật sự là tốt.

Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:

- Dịch huynh, không biết quý môn mua Tuyết Hồ định làm gì?

Dịch Trung Thiên do dự một chút, bất quá hắn lập tức đem chút băn khoăn này vứt bỏ. Bởi vì Tuyết Hồ ở Bắc Cương vô cùng trân quý, có thể nói không người nào không biết, nếu giấu diếm không bằng hào phóng nói thật ra, dù sao chuyện này cũng khôgn phải là bí mật

- Hạ huynh, Tuyết Hồ ở Bắc Cương băng nguyên là một loại linh thú đặc thù, trong máu của chúng có tác dụng rất đặc biệt, nếu sử dụng máu của chúng phối hợp với một ít dược thảo, là có thể chế xuất thành đan dược khôi phục chân khí. - Hắn dừng lại một chút nói:

- Nếu là tiên thiên linh thú thì sau khi trải qua luyện chế có thể khôi phục được một phần mười chân khí, nhưng nếu là Tuyết Hồ cấp bậc thánh thú thì máu của nó....

Hắn hơi nuốt nước bọt, hâm mộ nõi;

- Vậy thì trong khoảng thời gian ngắn nó có thể hồi phục toàn bộ chân khí.

Hạ Nhất Minh chớp chớp ánh mắt, hắn lúc này đã khẳng định giá trị của con linh thú này không hề nhỏ.

Tuy nói tiên thiên cường giả có thể thông qua hấp thụ thiên địa chi lực để chậm rãi khôi phục lại chân khí. Nhưng nếu trong lúc đánh nhau kịch liệt, tiêu hao sẽ vô cùng lớn, hấp thụ thiên địa chi khí sẽ không thể đáp ứng kịp nhu cầu tiêu hao, khi đó chỉ sử dụng một viên linh đan Tuyết Hồ, thì tuyệt đối sẽ có trở thành cơn ác mộng cho đối thủ.

Hơn nữa Hạ Nhất Minh cũng hiểu rõ, đám người Đế Thích Thiên muốn sử dụng Tuyết Hồ linh đan là vì chuẩn bị cho Viên Lễ Huân.

Dù sao, muốn điều động thần binh ánh sáng nói thì dễ dàng, nhưng nếu không có chuẩn bị hết thảy mọi thứ thì vô luận thế nào Hạ Nhất Minh cũng không cho phép Viên Lễ Huân mạo hiểm.

Dịch Trung Thiên đưa ánh mắt hâm mộ nhìn Tuyết Hồ bên cạnh Hạ Nhất Minh, nói:

- Không những thế, tiên thien nội đan cảu Tuyết Hồ cũng khiến mọi người khát vọng, nếu đem nội đan của Tuyết Hồ luyện chế thành tiên thiên kim đan cho người khác sử dụng, như vậy trăm phần trăm có thể khiến cho thập tầng nội kình đỉnh phong hậu thiên tiến giai thành công.

Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời, đầu Tuyết Hồ này quả nhiên là làm cho người ta phải thèm thuồng.

- Dịch huynh, phương thuốc luyện chế máu của Tuyết Hồ ngươi có từng gặp qua không? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.

Dịch Trung Thiên trầm ngâm một chút nói:

- Phương thuốc này thì hàn xá cũng có một phần, chờ một chút Dịch mỗ sẽ đưa cho Hạ huynh.

Hạ Nhất Minh giật mình nói:

- Dịch huynh không nên như thế, phương thuốc này hẳn là vật quý giá mà các luyện đan sư mơ ước, Hạ mỗ không thể lấy không.

Dịch Trung Thiên cười khổ, nói:

- Hạ huynh nói sai rồi. Phương thuốc này đã lưu truyền trong Bắc Cương mấy ngàn năm, do người ta cố ý lộ ra, chỉ cần Hạ Nhất Minh ở trong thành hỏi một người nào đó khẳng định sẽ có một ít người tu luyện có được phương thuốc này.

Hạ Nhất Minh cảm thấy kỳ lạ nói:

- Đan dược trân quý như vậy vì sao phương thuốc lại tràn lan?

Dịch Trung Thiên lắc đầu bất đắc dĩ nói:

- Phương thuốc này ban đầu cũng vô cùng trân quý, nhưng số lượng Tuyết Hồ quá ít, hơn nữa tốc độ lại rất nhanh nên rất hiếm người thấy được. Cho dù là nhìn thấy cũng đừng mơ tưởng đuổi theo, cho nên không có Tuyết Hồ để cung cấp đã khiến cho giá trị phương thuốc giảm xuống cuối cùng trở thành đại trà.

Lúc này Hạ Nhất Minh mới hiểu ra, chính như mỗi người đều biết được phảng chế thần khí có được uy lực mà người ta không thể tưởng tượng được, nhưng người chính thức sử dụng được thì có bao nhiêu người chứ?

Đem hai so sánh vấn đề với nhau, bên này dù phương thuốc vô cùng trân quý, nhưng nếu không có nguyên liệu như vậy thì cũng chỉ đành chịu.

Dịch Trung Thiên thành khẩn nói:

- Hạ huynh, đầu Tuyết Hồ này dù cấp bậc thấp, nhưng nó có thể trong nháy mắt khôi phục một phần mười chân khí là hiệu quả đã rất tốt rồi.

Hạ Nhất Minh bật cười cũng không giải thích, dù sao nếu hắn nói cho đối phương biết con Tuyết Hồ này khi còn sống là một đầu thánh thú, chỉ sợ Dịch Trung Thiên dù là kẻ ngu cũng có thể đoán được thân phận của Hạ Nhất Minh.

- Hạ huynh nếu muốn tìm kiếm luyện đan sư để luyện chế Tuyết Hồ linh đan thì tốt nhất phải là cao giai luyện đan sư. - Dịch Trung Thiên dừng lại một chút, nói:

- Phương thuốc mặc dù không đáng giá, nhưng nếu muốn luyện chế thành đan dược thì tuyệt đối không dễ dàng, trừ phi là cao giai luyện đan sư, nếu không muốn lần đầu luyện đã thành công thì tương đối khó khăn.

Hạ Nhất Minh nhìn về phía hắn mỉm cười gật đầu, trong lòng lại có ý định khác, luyện đan đối với những người khác có lẽ rất khó khăn, nhưng đối với hắn mà nói lại vô cùng dễ dàng. Đặc biệt là có Cửu Long Lô trợ giúp, với điều kiện như vậy mà muốn thất bại thì không dễ dàng a.

Rượu qua tam tuần, Dịch Trung Thiên thức thời đứng lên cao từ, không bao lâu thì có một người hầu phụng mệnh đưa phương thuốc tới cho Hạ Nhất Minh.

Bạn đang đọc Vũ Thần của Thương Thiên Bạch Hạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 238

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.